Chương 30: Video

Từ Niệm Chi ngẩng mặt lên đi cơn tức cuồn cuộn trong hai mắt Thẩm Ngạn Chu dọa ngơ ngẩn.

Cô chưa từng thấy Thẩm Ngạn Chu thế này.

Thật ra trước khi có nghe Hướng Hành nói qua vài lần, kể Thẩm Ngạn Chu lúc mới vào đội lạnh lùng xa cách, không thích nói chuyện với người khác. Bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, tuy đa phần thời gian anh vẫn lạnh như băng, tính tình là thứ không đổi nhưng không còn không hòa hợp như trước kia, thậm chí mọi người còn dám đùa.

Sau khi quen Thẩm Ngạn Chu, Từ Niệm Chi phát hiện anh đúng thật như vậy, luôn luôn giữ gương mặt lạnh, không hề quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng mỗi lần cô cần giúp đỡ, anh đều không chần chừ mà xuất hiện bên cô, vô hình trung cô tạo ra rất nhiều phiền phức cho anh.

Vì thế cô đưa ra kết luận Thẩm Ngạn Chu thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thực tế là một người có tâm địa khá tốt.

Nhưng Thẩm Ngạn Chu của lúc này mang trên mặt nét u ám, cả người bừng lửa giận, hàm dưới căng chặt, có thể nhìn ra anh đang cố gắng áp chế cơn tức của mình.

Từ Niệm Chi quay đầu đi, không tự chủ được mà nghĩ, vừa nãy ở WC rõ ràng cô đã soi gương, mình của bây giờ nhìn đáng thương đến vậy sao? Đáng thương đến mức cảnh sát Thẩm nổi trận lôi đình?

“Cô nói chuyện đi.” Thẩm Ngạn Chu mím môi, anh bước gần thêm một bước, tay vòng qua eo, kéo cô về phía mình, cảm xúc trong giọng nói đã được đè xuống: “Ai làm cô thành như vậy?”

Từ Niệm Chi bị kéo về phía trước một bước, tiếng nói mềm mỏng nhỏ xíu: “Không, không ai. Chỉ là vừa nãy có người không cẩn thận làm đổ rượu lên người tôi mà thôi. Là anh Thẩm Hoàn Tri giải vây giúp tôi, áo khoác này cũng là của anh ấy.”

Thẩm Ngạn Chu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, hai con ngươi ngận nước trong suốt, trong đến mức như có thể nhìn thấy đáy.

Sau khi xác nhận cô không nói dối, anh mới thở dài nhẹ nhõm.

Trời mới biết ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn cô có cảm xúc thế nào, vừa hoảng vừa giận, tưởng rằng lúc anh không có ở đây, cô bị người khác ức hϊếp.

Từ Niệm Chi lặng lẽ giương mắt, lén lút đoán tâm trạng hiện tại của Thẩm Ngạn Chu. Thấy biểu cảm của anh đã dịu đi, cô lẳng lặng cởi bỏ áo khoác trên người, không nói tiếng nào đưa qua.

Thẩm Ngạn Chu nhướng mày, đưa tay nhận lấy rồi tùy ý đưa cho quản gia già đứng cách đó không xa: “Phiền ông đưa giúp cho cậu hai.”

Quản gia già nhìn áo vest lấm lem, mặt lộ vẻ khó xử: “Cậu hai chắc sẽ không muốn chiếc áo này nữa.”

“Không sao.” Thẩm Ngạn Chu đã cởi chiếc áo khoác của mình, nhẹ choàng qua vai cô, lời nói nhẹ như lông hồng: “Vậy ông ném đi cũng được.”

Quản gia già: “……”



Trời không còn sớm, khách khứa trong tiệc đã dần tản đi, lúc hai người rời khỏi dinh thự cũng không còn bị người khác để ý.

Từ Niệm Chi vừa bước ra cửa lớn đã cảm nhận được nhiệt độ về tối của phương bắc. Từng cơn gió ập vào người cô mang theo cái lạnh ẩm.

May mà áo của Thẩm Ngạn Chu rất to, bao bọc từ mông đến vai, ngăn cách cô khỏi gió lạnh, trên đó dường như vẫn lưu lại mùi hương và nhiệt độ của anh.

Từ Niệm Chi rụt cổ, đôi cao gót nện xuống đất đi theo anh.

Thẩm Ngạn Chu lấy ra chìa khóa xe từ trong túi, hướng về loạt xe bên đường ấn.

Đèn một chiếc xe màu đen lóe lên vài lần.

Tuy Từ Niệm Chi không thạo các nhãn xe nhưng cô nhận ra ký hiệu của mẫu này, là hai chữ R viết chồng lên nhau, trong một hội nghị trước kia, CEO của công ty cũng lái chiếc này, vừa nhìn đã biết không rẻ.

Không hổ là cậu ấm họ Thẩm.

Cô dù đã ngồi vào ghế phụ vẫn còn mơ hồ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, sợ không cẩn thận làm hư chỗ nào.

So với sự căng thẳng của Từ Niệm Chi, Thẩm Ngạn Chu dễ chịu hơn nhiều. Anh không thương lái kiểu xe nhỏ thế này nhưng tay cầm vô lăng không bị sượng, hơn nữa đêm nay anh mặc một cây vest nên tạo ra cảm giác công tử nhà giàu tự phụ.

Anh rảnh một tay đưa điện thoại cho Từ Niệm Chi: “Cô nhập địa chỉ đi.”

Từ Niệm Chi cúi đầu nhận lấy, ngoan ngoãn ấn vào tên khách sạn của mình trên giao diện dẫn đường. Mãi đến khi Thẩm Ngạn Chu khởi động xe, cô mới nuốt nước bọt hỏi: “Xe này…… Cũng là của anh sao?”

“Không phải.” Thẩm Ngạn Chu nghe sự mất tự nhiên trong giọng cô, anh nhếch môi cười: “Của Thẩm Hoàn Tri, tôi về mấy ngày nên mượn lái thôi.”

Bản thân Thẩm Ngạn Chu không phải công tử thật sự, cấp 2 đã đến Nam Giang, tuy cuộc sống dư dả nhưng tóm lại so với Thẩm Hoàn Tri được nuôi từ nhỏ ở nhà họ Thẩm vẫn khác xa.

Thẩm Hoàn Tri thích mua xe, nhưng mẫu giới hạn đều có thể tìm thấy ở gara nhà anh ấy. Lần này Thẩm Ngạn Chu về, anh ấy vốn nói đưa cho anh một chiếc nhưng bị từ chối. Thẩm Ngạn Chu nhìn một vòng gara, chọn một chiếc nhìn khiêm tốn nhất lái đi.

Vừa nghe thấy xe của Thẩm Hoàn Tri, sự căng thẳng của Từ Niệm Chi chẳng tan biến được phần nào. Vừa rồi đã để người ta khoác áo cho mình, giờ còn làm bẩn xe người ta, nghĩ thế nào cũng thấy ngại.

Trong lúc im lặng, Thẩm Ngạn Chu đột nhiên tiếp lời: “Không cần căng thẳng vậy đâu, xe này mua rồi Thẩm Hoàn Tri cũng không lái mấy lần, để trong gara chỉ tích bụi, xem như để chiếc xe này thể hiện giá trị của nó.”

“……” Từ Niệm Chi không dám gật bừa với cách nói này, thế giới của người có tiền không giống với mình, vì thế cô ngồi đó cúi đầu như chim cút nhỏ, lẳng lặng “Ừm” một tiếng.

Như đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nghiêng đầu nhìn anh kế bên.

Thẩm Ngạn Chu nhận ra ánh mắt của người bên cạnh xoay đến đây, tuy không nhìn thấy nhưng anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm lúc này của cô. Mỗi lần cô có gì muốn hỏi nhưng ngại thì đôi mắt sẽ sáng lên, mày hơi nhíu lại, môi mím chặt, muốn nói rồi lại thôi, đáng yêu không chịu được.

“Cô muốn hỏi gì?” Anh nói.

Từ Niệm Chi lại lần nữa bị nhìn thấu, cô hơi ảo não. Cô đưa tay gãi vành tai, dè dặt hỏi: “Vừa nãy ông nội có mắng anh không?”

Thẩm Ngạn Chu bị chọc cười: “Mắng tôi cái gì?”

Từ Niệm CChi lại không nói.

Cô sao biết anh bị mắng gì, chỉ là lúc ở ngoài cửa nghe được vài câu, cảm giác không giống như đang nói chuyện tốt. Hơn nữa Thẩm Ngạn Chu ở một mình ở Nam Giang nhiều năm vậy, cô đoán có thể quan hệ với người nhà không được tốt, nhưng chuyện này người ta không lên tiếng, cô sao không biết xấu hổ mà còn đâm vào vết thương.

“Không mắng tôi.” Thẩm Ngạn Chu nhìn thoáng qua dẫn đường, người trong tối cong môi không rõ ý: “Ông cụ giục tôi tìm cháu dâu thôi.”

“Ồ.” Lần này chim cút nhỏ im lặng hoàn toàn, rầu rĩ đu trên ghế phục không nhúc nhích.

Xe lên đường cao tốc vành đai, thông qua cửa sổ có thể thấy từng tòa cao ốc san sát nhau, ánh đèn màu trên đó chớp tắt, ngay ngắn có trật tự đứng thẳng trong màn đêm mênh mông.

Chưa được mười phút, một chiếc xe màu đen đã ngừng trước cửa khách sạn Từ Niệm Chi.

Nhân viên trông cửa thấy biển số xe đã biết ý chạy đến xe chờ người bước xuống.

Ngón tay Từ Niệm Chi ấn vào khóa dây an toàn, cởϊ áσ khoác trên người, gấp gọn để ra phía sau.

“Đêm nay thật sự rất rất cảm ơn anh.” Đôi mắt cô chân thành tha thiết, tay đã đặt lên cửa xe, trước khi xuống hỏi thêm một câu: “Vậy anh về nhà ông sao?”

“Không về, tôi về nhà tôi.” Thẩm Ngạn Chu nói.

Nhìn biểu cảm hoang mang của cô, anh giải thích: “Nhà riêng của tôi, ở Hứa Thành tôi có.”

Từ Niệm hi: “……” Tôi liều mạng với người có tiếng.

Cô vốn đang lo Thẩm Ngạn Chu có chỗ ở không, xem ra thật sự là ăn no quản bao đồng.

Chim cút nhỏ ngồi trước mặt không có hành động mới, biểu cảm một lời khó nói hết.

Thẩm Ngạn Chu giơ tay chống lên cửa sổ xe, anh nhướng mày, cố ý hạ giọng nghiêm túc hỏi: “Không nỡ xa tôi sao?”



Từ Niệm Chi cảm thấy chắc chắn mình đang nằm mơ.

Bằng không sao lại bị mấy chữ của Thẩm Ngạn Chu làm cho đầu óc quay cuồng, sau khi về phòng, mặt vẫn nóng bừng không giảm.

Sau khi tắm rửa xong bước ra, tiếng nói trầm có từ tính dường như vẫn ở bên tai, cô dùng sức lắc đầu, úp mặt vào giường lớn mềm mại.

Đèn treo trong phòng sáng đến mức lóa mắt, Từ Niệm Chi nhắm hai mắt lại.

Trước mắt lại từ từ hiện lên gương mặt của Thẩm Ngạn Chu.

Dường như mỗi lần nghĩ đến anh, tim cô đều đập nhanh hơn cả.

Đây là tình huống cô chưa từng gặp với bất kì người đàn ông nào trong 25 năm qua.

Nếu thật sự tính thì cô và Thẩm Ngạn Chu quen nhau chưa đến hai tháng, có thể thấy từ ánh nhìn Thẩm Ngạn Chu đầu tiên, người đàn ông này đã cho cô cảm giác quen thuộc mạnh mẽ.

Loại cảm giác bắt nguồn từ đâu cô không thể nói rõ.

Chỉ là cảm thấy anh dịu dàng, từ giọng điệu của anh cho đến ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô cũng đều cho cô cảm giác giống như đã từng quen biết.

Ngoại trừ ba mẹ và Tần Phỉ, chưa có ai đối với cô tốt đến vậy, giúp cô bôi thuốc, biết cô tăng ca nên gọi đồ ăn, đưa cô đi làm rồi đón về, và bao gồm cả chuyện đêm nay.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng dường như đã bất tri bất giác thay đổi, cô đối với ngươi đàn ông này thật sự đã sinh ra cảm giác ỷ lại.

Có đôi khi chỉ gặp chuyện rất nhỏ nhưng trước mặt Thẩm Ngạn Chu, bất kì cảm xúc nhỏ nào của cô cũng sẽ bị phóng đại, đặc biệt là buồn và tủi thân.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Từ Niệm Chi đưa tay xoa đôi mắt mỏi mệt.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường sạc pin đột nhiên vang lên tiếng chuông, cô bất động hai giây rồi chậm rãi ngồi dậy cầm lên.

Nhìn thấy trên màn hình hiện là “Mẹ”, Từ Niệm Chi ngẩng ra.

Cô ấn vào nút nghe, giọng mềm cất lên: “Alo, mẹ.”

“Chi Chi à, con về khách sạn rồi sao?” Mẹ Từ ở đầu dây bên kia hỏi.

“Con về rồi, vừa tắm xong, sao vậy mẹ?”

“Không có gì, chỉ muốn biết con đã xong việc chưa thôi.” Giọng mẹ Từ ngầm chứa ý cười, dường như có chuyện muốn nói.

Từ Niệm Chi nắm lấy viền hoa trên áo ngủ nghịch: “Mẹ, có chuyện gì mẹ nói thẳng đi.”

Mẹ Từ không vòng vo nói thẳng: “Tối nay dì Lâm của con đến nhà chúng ta ăn cơm.”

Từ Niệm Chi như ngừng thở, ngay sau đó đã hiểu cuộc điện thoại có ý gì.

Dì Lâm là bạn thân nhất của mẹ cô, cũng là mẹ của Chu Vũ Xuyên.

Quả nhiên câu tiếp theo của mẹ Từ là: “Con là Tiểu Chu rốt cuộc là thế nào vậy?”

Ngón tay nắm áo của Từ Niệm Chi siết chặt, cô suy tư rồi vẫn quyết định nói thật với mẹ: “Con và anh Vũ Xuyên không hợp.”

“Sao lại không hợp?” Mẹ Từ không thể hiểu: “Tiểu Chu tuấn tú nhã nhặn, người cũng tốt, mọi người lại biết rõ gốc rễ, không gì tốt hơn. Hơn nữa Chi Chi à, tâm tư của Tiểu Chu con cũng biết nữa.”

“Hơn nữa con xem đi, đã nhiều năm vậy con không hẹn hò với ai, qua hai năm nữa thật sự không dễ tìm. Con và Tiểu Chu có nền tảng tình cảm, ở cạnh cọ sát thì sao lại không được?” Mẹ Từ vẫn đang khuyên.

Bà ấy thật sự cảm thấy Chu Vũ Xuyên làm con rể thì không gì hợp bằng, như vậy bà ấy mới an tâm.

Từ Niệm Chi rủ mắt, hàng mi thật dài che khuất con ngươi, giọng nói rất nhỏ: “Mẹ, con không thích anh ấy.”

Đầu dây bên kia im lặng, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài.

Tiếp đó ba Từ nhận điện thoại: “Chi Chi à, con đừng chê ba mẹ phiền, chúng ta không phải giục con, chỉ là tối nay ăn cơm đúng lúc nói đến hai con. Ba và mẹ con cảm thấy lỡ mất Chu Vũ Xuyên có hơi đáng tiếc cho nên……”

“Con biết mà.” Từ Niệm Chi lên tiếng cắt ngang: “Ba, mẹ, hôm nay con làm có hơi mệt, ba mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”

Ba Từ im lặng một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Được.”

Sau khi kết thúc, cơn buồn ngủ vừa xuất hiện của Từ Niệm Chi đã biến mất không còn tăm hơi.

Cô nhớ đến câu nói “Ông cụ giục tôi tìm cháu dâu.” của Thẩm Ngạn Chu trên xe, càng nghĩ càng phiền lòng.

Lúc trước còn ổn, bắt đầu từ mấy năm nay, mỗi lần về đều bị người nhà giục tìm đối tượng, giục kết hôn, còn có người họ hàng nói với cô 25-26 tuổi là lúc sinh nở tốt nhất.

Chỉ là ở tuổi này làm gì mà không là tốt nhất chứ? Cô rõ ràng có thể tận dụng thanh xuân lướt qua trong chốc lát này làm nhiều chuyện có giá trị hơn chứ không phải mỗi ngày trông nom gia đình nhỏ của mình.

Đang lúc tự hỏi, điện thoại lại rung lên, cô nhận được tin nhắn WeChat.

Mạch nghĩ của Từ Niệm Chi bị đảo loạn, cô tiện tay ấn vào.

Z: 【Bây giờ cô có tiện không?】

Từ Niệm Chi không rõ chuyện gì, cô trả lời: 【Tiện chứ.】

Giây tiếp theo, màn hình nhảy ra một khung ngang nhỏ:

【“Z” mời bạn bắt đầu cuộc gọi video.】