Từ Niệm Chi ngây người tại chỗ, đến mắt cũng quên dời đi, cứ vậy nhìn thẳng vào mắt anh.
Cảm xúc không tên cuộn trào trong đôi mắt đen của anh.
Bệnh viện người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, không ai chú ý đến hai bóng hình đứng ở góc.
Từng câu từng chữ Thẩm Ngạn Chu nói đọng trong tai, rõ ràng đều là tiếng Trung, cũng không có lỗi phát âm nhưng không hiểu vì sao cô nghe không hiểu.
Tim Từ Niệm Chi sấm chớp rền vang, cảm giác nó nhảy lên tận miệng. Cô có hơi hoài nghi liệu là mình nghe lầm hay hiểu sai ý anh nói.
Hai người cứ đứng như vậy, một hai phút không ai nói chuyện.
Cô mở to mắt nhìn, trong lúc nghĩ ngợi nên nói thế nào thì người bên cạnh đã lên tiếng: “Chúng ta đi thôi, họ chờ lâu lại sốt ruột.”
“Được.” Đại não của Từ Niệm Chi không hoạt động, nghe Thẩm Ngạn Chu nói vậy, cô theo bản năng nhỏ nhẹ đồng ý.
–
Hơn 9 giờ tối, phòng thẩm vấn của Cục cảnh sát thành phố Nam Giang vẫn còn sáng đèn, mấy người mặc cảnh phục ngồi trước bàn, ai nấy cũng mang biểu cảm lạnh lùng.
Tiêu Tễ đeo còng tay ngồi trước mặt họ, biểu cảm hoảng loạn lúc mới bị Hướng Hành áp tải về đã tiêu tan, thay vào đó là nét khinh thường.
Nhà Tiêu Tễ làm ăn có được chút tiền, ở Nam Giang được xem như đại gia. Chuyện đêm nay chỉ đơn giản là tranh cãi tình cảm với bạn gái cũ, có thể thành chuyện lớn gì được? Vậy nên anh ta chẳng hề căng thẳng, ngồi đó vắt chân chờ người trong nhà đến rước mình.
Hướng Hành nhìn chằm chằm người dửng dưng ngồi đối diện, anh ấy trầm giọng: “Anh vẫn không chịu nói gì phải không?”
Tiêu Tễ đưa tay gãi tai không đáp, vờ như mình không nghe thấy.
“Anh làm vậy không có ích gì anh biết không?” Hướng Hành hít sâu một hơi, dùng hết sức để nén xuống lửa giận bừng lên trong lòng: “Anh đã làm gì anh biết rõ!”
Theo bọn họ biết, tên Tiêu Tễ này có nhiều tiền án quấy rối phái nữ, tuy rằng đến cuối đều không xử lí được những hồ sơ vẫn được ghi chép .
Qua điều tra còn thể hiện mấy chỗ ăn chơi dưới tên của Tiêu Tễ không có giao dịch hợp pháp, mỗi năm anh ta thu vào một bộn tiền mờ ám, không cần nói đến liên quan bao nhiêu tiền bẩn trong nhà.
Ánh mắt Tiêu Tễ lướt từ trên xuống dưới, không chút kiêng nể quét qua người trước mặt, thốt một câu nhẹ như lông hồng: “Trước khi luật sư tôi đến, tôi sẽ không nói gì cả.”
Vừa dứt lời, Triệu Dũng đã đập mạnh xuống bàn: “Anh phân biệt cho kĩ vào! Chúng tôi không phải cảnh sát nhân dân, chúng tôi là cảnh sát hình sự, chỗ này cũng không phải đồn cảnh sát, đây là Cục cảnh sát!”
“Được, nếu anh muốn vậy thì chúng tôi ngồi với anh, xem ai thách ai được!”
Tiêu Tễ không buồn nâng mi, anh ta hừ một tiếng không để ý.
Anh ta không phải không biết cảnh sát sẽ tra ra gì nhưng vẫn bình tĩnh như vậy là vì kết luận cảnh sát không thể làm gì mình. Thế lực nhà anh ta tuy không to nhưng chỉ cần người chống lưng đủ cứng thì không cần sợ gì.
Cả một phòng người đợi hơn nửa tiếng, một người đàn ông mặc âu phục cầm theo túi hồ sơ bước đến, trên mặt còn để lộ một nụ cười xin lỗi, khom lưng gật đầu với các cảnh sát: “Chào các anh, tôi là luật sư của anh Tiêu Tễ, tôi họ Vương.”
“Xin chào luật sư Vương, mời ngồi.” Triệu Dũng lên tiếngtiếng.
Tiêu Tễ cuối cùng cũng nở nụ cười tươi nhất tối nay: “Chú Vương, cuối cùng chú cũng đến rồi, con phải về nhà, chỗ này đến nước suối cũng đắng.”
Luật sư Vương ngồi xuống cạnh Tiêu Tễ, gương mặt khó xử thì thầm: “Hôm nay chú không dẫn con đi.”
Tiêu Tễ nghe xong kinh ngạc, âm điệu lập tức thay đổi: “Không phải chú đến đưa con ra ngoài à?”
Hướng Hành cầm tài liệu trên bàn lên, anh ấy hắng giọng cắt ngang màn thì thầm của hai người trước mặt: “Tiêu Tễ, nam, 25 tuổi, làm nghề tự do. Ngày 25 tháng 4 năm 2022 theo đuôi người bị hại Từ Niệm Chi về nhà, tiến hành quấy rối tìиɧ ɖu͙© ở con hẻm nhỏ bên phải khu dân cư Lục Đảo Minh Châu, cấu thành vết thương nhẹ ở chân của người bị hại.”
“Mặt khác, qua điều tra, nhiều nơi giải trí dưới tên của bản thân Tiêu Tễ thường xuyên giao dịch phu pháp, cung cấp các loại dịch vụ mua bán mại da^ʍ, tình tiết nghiêm trọng, ảnh hưởng cực kỳ lớn đến xã hội.”
Hướng Hành đọc xong thì đặt tờ giấy trong tay xuống, đôi mắt bình tĩnh: “Hai vị đây còn gì muốn nói không?”
Tiêu Tễ nghiêng đầu, chụp lấy tay luật sư Vương, giọng điệu vội vàng: “Chú Vương, chú mau nói với bọn họ đi! Bây giờ chỉ có chú mới có thể cứu con!”
Luật sư Vương rút tay mình ra, không phí sức để ý người bên cạnh đang nóng nảy. Ông ta cười với các cảnh sát: “Là như thế này, hôm nay tôi đến là đại diện ba mẹ của Tiêu Tễ.”
Luật sư Vương đứng lên, lấy ra một tệp tài liệu từ trong túi, khép na khép nép đưa đến trước mặt Hướng Hành: “Tuổi tác của ba mẹ Tiêu Tễ đã cao, lực bất tòng tâm, không thể quản giáo đứa con trai không nghe lời này, ông bà vì chuyện này mà vô cùng đau đầu.”
Ông ta ngừng lại rồi tiếp tục: “Nghe chuyện Tiêu Tễ làm, họ vừa sợ vừa không biết làm sao. Tài liệu này là bằng chứng họ không biết gì, chứng minh họ không hề biết bất kì hành vi nào trong nhiều năm qua của anh Tiêu Tễ, cũng chưa bao giờ nhúng tay vào tiền phi pháp của anh ấy.”
“Ông bà dặn dò riêng, nói họ nuôi lớn một đứa con như vậy là họ tắc trách. Hi vọng cảnh sát có thể dựa vào điều lệ, theo quy định xử lí Tiêu Tễ. Toàn bộ những điều phía trên là điều hôm nay tôi muốn nói.”
Nghe thế, Tiêu Tễ ngồi ở đó với sắc mặt trắng bệch, đến giờ mới hiểu được. Luật sư Vương nào phải đến cứu mình, rõ ràng là lão cáo già trong nhà sợ dính líu đến bọn họ nên mau chóng sai ông ta đến phân rõ quan hệ với.
“Dựa vào cái gì! Các người dựa vào cái gì mà làm vậy với tôi!” Hốc mắt Tiêu Tễ đỏ bừng, anh ta gào thét: “Các người cho rằng tôi bị bắt thì các người có thể trốn hả?!”
“Anh Tiêu.” Luật sư Vương đứng lên, nhíu mày nhìn anh ta: “Xin anh đừng ngậm máu phu người nữa.”
Dứt lời, ông ta cong lưng nói nhỏ bên tai Tiêu Tễ: “Núi này cao có núi khác cao hơn, người này giỏi có người khác giỏi hơn, chỉ có thể nói lần này con gặp xui, đυ.ng phải đá. Có một số người ấy à, đừng nói chú và con, cho dù là người sau lưng chúng ta cũng không thể động vào.”
Tiêu Tễ sao lại không nghe ra ý bên trong câu này, kinh ngạc trong bụng, không hiểu sao anh ta chỉ là theo dõi bạn gái cũ mà thôi, thậm chí còn không có người giúp mà đến cùng lại chọc phải người không thể chọc.
Anh ta nhìn cả phòng cảnh sát, nhìn còng kim loại lạnh lẽo trên tay mình và cả người đàn ông mặt vest phẳng phiu, nét mặt lạnh lùng bên cạnh mới hiểu ra thứ chờ đợi mình là gì.
Tiêu Tễ mất hồn, gương mặt chết lặng bị cảnh sát dẫn đi. Lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta vừa đúng lúc gặp cô đang đi ngang qua.
Cô nghiêng đầu nói chuyện với người kế bên, tiếng nói dịu dàng chỉ anh nghe thấy.
Mặt cô nghiêng về phía anh, không để ý đến Tiêu Tễ.
Nhưng ngược lại người đỡ cô để ý anh ta trước.
Anh mặc một cây đồ đen, dáng người cao lớn, quần áo phẳng phiu, sống lưng thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn, từng đường nét trên mặt rõ ràng nhưng bên ngoài lại toát ra sự lạnh lùng xa cách, cộng thêm chút thờ ơ, đôi mắt đen sâu thẳm làm người ta không thể đoán ý.
Chỉ với một giây đối mặt, Tiêu Tễ đã cuống quít dời mắt, lo lắng bồn chồn.
Lúc yêu đương với Từ Niệm Chi những năm đại học, anh ta đã điều tra gia đình cô rõ ràng, cha mẹ là giai cấp công nhân, cô là con ngoan trong nhà, không có bối cảnh sau lưng.
Nếu không phải cô, vậy người trong câu nói của luật sư Vương, nhân vật lớn không ai động vào được chỉ còn lại người đàn ông có khí chất lạnh lùng, cảm giác áp bức cực mạnh bên cạnh cô thôi.
Tiêu Tễ nhớ đến ánh mắt vừa này anh nhìn mình chợt sợ đến run rẩy.
–
Có lẽ là mệt rồi nên đường về Từ Niệm Chi thẳng giấc trên ghế phụ không nói gì.
Độ ấm trong xe vừa vặn, cộng thêm đang khoác áo của Thẩm Ngạn Chu trên người, mí mắt của cô ngày càng trĩu xuống, sau đó cứ thế ngủ mất.
Thẩm Ngạn Chu ngừng xe ở ô đậu, anh vừa quay đầu thì phát hiện cô ngồi kế bên đã ngủ say từ lúc nào.
Khuôn mặt trắng nõn vì được rửa qua ở bệnh viện nên nhìn vừa mộc mạc vừa thanh tú, hàng mi cong vυ"t tạo ra một cái bóng hằn xuống bên dưới, nhích xuống nữa là cái mũi nhỏ tin tế, ngực phập phồng theo nhịp hô hấp đều đặn.
Cô lúc ngủ giống như chú thỏ con, ngoan muốn chết.
Ở trên xe một người đàn ông mà có thể ngủ say không kiêng dè, cô dường như không hề phòng bị anh.
Cô đối với ai cũng vậy sao?
Thẩm Ngạn Chu bỗng có cảm giác khó chịu không rõ lí do.
Anh không đánh thức cô, chỉ đưa tay kéo lại áo khoác đã tuột đến cánh tay.
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện làm cả thể xác và tinh thần của anh đều mệt mỏih.
Chuyện của Tiêu Tễ anh thật sự không dám tưởng tượng, nếu lỡ anh đến muộn một bước sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ vậy, huyệt thái dương của Thẩm Ngạn Chu hơi đau.
Nốt ruồi đỏ bên cổ của Từ Niệm Chi lọt vào mắt, yết hầu của anh lăn lên lộn xuống, đầu óc không chịu khống chế, trôi dạt về ký ức lúc trước.
Cuộc sống của anh từ năm lớp 10 khi gặp được Từ Niệm Chi, tất cả bắt đầu thay đổi lớn.
–
Thẩm Ngạn Chu năm cấp ba u ám, chán đời. Anh không gây chuyện nhưng cũng không chịu học tập, những chuyện học sinh hư làm, anh không bỏ sót cái nào.
Anh nhớ rõ từ nhỏ đến lớn, lời mẹ hay nói nhất với anh là: “Chuyện mẹ hối hận nhất chính là sinh ra con!”
Tại thế giới này, bất kể anh sống hay chết, tốt hay xấu, dường như cũng không có ai quan tâm.
Sau khi gặp được Từ Niệm Chi, trái tim vốn đã chết lặng, như quan tài nuốt hết ý chí sống lại đập trở lại.
Cô là mặt trời nhỏ người gặp người thíc, anh là học sinh hư mà người khác thấy sẽ đi đường vòng, một bên là ánh trăng cao trên trời, một bên là con rệp dưới cống.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác tự ti, cả trái tim như bị ngâm trong nước chanh có độ chua cao, đau rát vô cùng.
Đám bạn bên cạnh chỉ có một người duy nhất thổ lộ tình cảm, Tống Vĩnh Đồng, cũng chính là người bạn trai từ cấp 3 của Tần Phỉ.
Trong một tiết tự học nào đó, Thẩm Ngạn Chu suy nghĩ rất lâu mới giữ Tống Vĩnh Đồng lại hỏi: “Cậu có quen Từ Niệm Chi không?”
Tống Vĩnh Đồng hoảng sợ, không biết anh hai này lại phát cơn điên gì nhưng vẫn trả lời đàng hoàng: “Từ Niệm Chi là lớp trưởng lớp bên cạnh lớp chúng ta đó, người ta năm nào cũng thi được hạng nhất.”
Trong toàn khối này có ai không biết Từ Niệm Chi? Vừa xinh vừa học giỏi, cục cưng trong tay thầy cô, Thẩm Ngạn Chu có sống cùng thế giới với họ không?
Thẩm Ngạn Chu nghe xong không mặn không nhạt ồ một tiếng.
“Làm sao vậy anh Chu, anh định tán tỉnh người ta hả?”
Cơ mặt Thẩm Ngạn Chu giật giật, anh hơi khinh thường nhếch môi: “Tôi chỉ là không nhìn quen cậu ta luôn thi được hạng nhất, được không?”
Anh để lại một câu rồi đứng lên đi ra bằng cửa sau.
Tống Vĩnh Đồng vẫn còn ngồi đơ ở chỗ của mình, không hiểu cho lắm. Với thành tích đội sổ của Thẩm Ngạn Chu, người ta thi được hạng nhất thì cản chân nào của anh?
Sau đó, Thẩm Ngạn Chu thường gặp Từ Niệm Chi trên sân thượng, một người dựa tường đọc sách, một người dựa vào tường bảo vệ hút thuốc, không quấy rối nhau, chung sống hoà bình. Không ai lên tiếng nói chuyện với đối phương, ngoại trừ đôi khi hai mắt va vào nhau, Từ Niệm Chi sẽ gật đầu cười ý xem như câu chào.
Thẩm Ngạn Chu chưa bao giờ có bất kì hành động đáp lại nào, nhưng sau đó cô vẫn sẽ làm như gì.
Sân thượng như căn cứ bí mật của hai người, bất tri bất giác có thứ gì đó điên cuồng sinh trưởng trong nơi tối tăm.
Có một lần, Từ Niệm Chi vì áp lực thi cử mà ngày đèn đỏ đến sớm, cô chưa hề chuẩn bị đường đỏ và thuốc giảm đau, đến trưa cô đau đến đi không nổi, chỉ có thể nghỉ trong phòng học.
“Niệm Chi, cậu đỡ hơn chút nào chưa?” Tần Phỉ đến chỗ cô ngồi, đặt nước ấm lên bàn.
“Vẫn ổn.” Từ Niệm Chi cố sức ngóc đầu lên nhưng không có sức. Cơn đau ở bụng nhỏ truyền đi theo dây thần kinh, môi bị cô cắn không còn chút màu máu.
Cơ thể cô yếu nên mỗi lần đến kì như lấy đi nửa cái mạng.
“Cậu làm gì mà vẫn ổn chứ.” Tần Phỉ vươn tay, đưa thuốc cho cô: “Cậu mau uống thuốc đi.”
“Thuốc cậu lấy từ đâu ra thế?” Từ Niệm Chi giật mình, rõ ràng ban nãy lúc tan lớp đến phòng y tế, ở đó đã hết thuốc giảm đau.
“Tống Vĩnh Đồng mới đưa cho mình, nói là có ai đó nhờ cậu ấy đưa nhưng đánh chết cũng không chịu khai.” Tần Phỉ không quan tâm cái này: “Cậu uống cái này trước đi.”
Từ Niệm chi tuy thắc mắc nhưng vẫn nghe lời dùng nước ấm nuốt xuống.
Buổi trưa phòng học chỉ còn lại hai người các cô, bầu không khí oi bức như đọng lại, quạt trên đầu tuy vẫn rè rè chạy nhưng không có chút tác dụng vào, trái lại còn làm người ta thêm choáng váng.
Từ Niệm Chi uống thuốc xong nằm trên bàn nghỉ ngơi, cửa sau đột nhiên có tiếng động, cô chồng tay nhìn sang hướng đó.
Tần Phỉ chú ý đến hành động của cô nên cũng nhìn sang hướng đó: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Từ Niệm Chi nhìn chằm chằm ở đó vài giây rồi chậm chạp hỏi: “Cậu nói, thuốc này là đưa cho mình?”
“Ai mà biết được? Gần nhất không phải anh lớp 12 đang theo đuổi cậu sao? Có lẽ là anh ấy.” Tần Phỉ không đầu không đuôi suy đoán.
Hai người không tiếp tục đề tài .
Thứ hai tuần sau, phòng quản lí phát thông báo đầu tiên:
【Qua điều tra, bạn học Thẩm Ngạn Chu lớp 11-1 trong thời gian học đã vượt tường ra ngoài, bởi vì thái độ nhận sai thành khẩn, cộng thêm nguyên nhân ra ngoài là mua thuốc khẩn cấp nên dựa vào điều x của nội quy trường học, phòng quản lí học sinh quyết định xử phạt cảnh cáo.】
“Anh Chu, bên ngoài dán thông báo phê bình anh kìa.” Tống Vĩnh Đồng chạy từ ngoài vào lớp, ngồi xuống cạnh Thẩm Ngạn Chu.
“Ồ.” Người bên cạnh chẳng buồn ngẩng lên, anh cứ thế cúi gầm nhìn sách ngữ văn.
“Không phải chứ anh Chu, tôi vừa gặp Từ Niệm Chi, cậu ấy chắc chưa xem thông báo kia, không biết hôm đó anh là người đi mua thuốc cho, sao anh lại phải khổ thế.” Tống Vĩnh Đồng không hiểu cho lắm.
Thẩm Ngạn Chu cuối cùng cũng ngẩng lên liếc anh ta, lạnh lùng đáp: “Cậu bớt quản tôi.”
Có thể giúp được cô ấy thì tốt rồi, anh không nghĩ đến cái kháckhác.
Gần trường học bọn họ không có tiệm thuốc, Thẩm Ngạn Chu giữa trưa nắng phải đạp đi mua cho cô, chỉ tính việc đi đã mất hơn nửa tiếng, lúc về còn đến lớp người ta lén xem, thấy cô uống thuốc xong dần khỏe hơn, trái tim lơ lửng cuối cùng về vị trí, nửa câu trách móc cũng không có.
Tống Vĩnh Đồng cuốn sách được mở ra trên bàn Thẩm Ngạn Chu, trên đó toàn là ghi chép mà gần đây anh đã bù lại, rồi nhớ đến hôm đó anh bị gọi vào văn phòng, anh hỏi thầy có phải biểu hiện tốt thì có thể hủy bỏ hình phạt lúc trước, thầy nghe xong sợ đến mức suýt làm đổ chén trà trong tay.
Tống Vĩnh Đồng lắc đầu, quả nhiên tình yêu khiến người ta điên cuồng.
Higashino Keigo từng nói: “Biết rõ không có ý nghĩa nhưng lại không cách nào chấp nhận được, ai cũng có một thứ như vậy tồn tại.”
Từ Niệm Chi đối với anh chính là sự tồn tại như vậy.
Thẩm Ngạn Chu tận mắt nhìn thấy số nam sinh đẹp mã sáng lạn bên cạnh cô, chính tai nghe tâm tình bọn họ tuy ngại ngùng nhưng dũng cảm nói cho cô biết. Anh sao không muốn giống như người khác, quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, có thể xứng đáng với tất cả sự tốt đẹp của cô.
Là sự xuất hiện của cô cho anh biết cuộc sống này cũng có hi vọng, sinh mạng này cũng có ý nghĩa.
Thẩm Ngạn Chu sống 18 năm, đây là lần đầu anh cảm thấy hổ thẹn vì sự kém cỏi của mình.
Hắn bắt đầu lấy hết đống sách vở tích bụi trong góc ra, vứt mặt mũi đi tìm người mượn vở ghi chép, khi đi học mắt chỉ dán lên bảng đen và giáo viên.
Anh cũng không tham gia các hoạt động tập thể, chỉ có lớp 12 bước vào hội thao, không vì gì khác, chỉ vì Từ Niệm Chi là người trao giải.
Năng lực vận động của anh rất tốt, nhẹ nhàng lấy được hạng nhất môn chạy, nhưng khi cô trao giải cho anh chỉ nói “Chúc mừng cậu nhé bạn học”, hạng hai là nam sinh lớp cô, cô còn cho người ta một cái ôm.
Chỉ có trời biết, anh ở cạnh nhìn mà ghen tị đến mức phát điên.
Trong lòng anh hiểu rõ, từ trước đến nay Từ Niệm Chi chưa từng thấy anh.
Ngay cả như vậy, anh vẫn sẽ trèo tường mỗi ngày để theo sau Từ Niệm Chi, đưa cô về nhà. Anh vẫn sẽ nhờ người đưa thuốc mỗi lúc cô cảm mạo, bị thương hay đến kì. Anh vẫn sẽ vì cô mà tính đề toán vừa tối nghĩa vừa khó hiểu trên giấy nháp hết lần này đến lần khác. Anh vẫn sẽ một mình đi xem bảng điểm sau mỗi lần thi, thấy mình lại gần cô thêm một bước sẽ vui không chịu được.
Anh vẫn sẽ ở nơi không ai thấy, yêu cô thêm một năm rồi một năm.
Sau khi điền nguyện vọng đại học, Thẩm Ngạn Chu nghe ngóng mấy ngày mới biết cô xin vào Đại học truyền thông Hứa Thành, vì thế anh cũng theo cô về đó.
Trong thời gian bốn năm, anh thuộc lòng các tuyến đường gần hai trường, đi qua đi lại con phố cô đi học.
Mỗi ngày anh đều liều mạng học và luyện tập, mỗi lần kiểm tra đều được hạng nhất. Ở đó không ai nghĩ cấp ba anh lại xấu xí đến vậy.
Anh dựa vào ánh sáng của cô mà thấy được một thế giới hoàn toàn mới; cũng dựa vào thích cô mà trở thành một người tốt hơn.
Ngày Thẩm Ngạn Chu lấy hết can đảm muốn thổ lộ trời đầy mây, tiếng sấm vang rầm rì trong mây đen mấy tiếng nhưng lại không mưa.
Anh rất hồi hộp, không biết Từ Niệm Chi còn nhớ mình hay không, không biết cô có thích mình của bây giờ hay không, hay không biết phải biến tình cảm của mình thành lời nói thế nào để cho cô nghe.
Anh mua đóa hồng xanh cô thích ở cửa hàng rồi vụng về luyện đi luyện lại bản thảo ở ven đường.
Đợi rất lâu, cuối cùng Thẩm Ngạn Chu cũng đợi được Từ Niệm Chi ở cổng trường.
Anh chuẩn bị qua đó thì có một người chắn tầm nhìn, đứng trước mặt Từ Niệm Chi nói một đống lời âu yếm rắm chó gì đó. Sau đó anh thấy cô đỏ mặt vì mấy lời đó của anh ta, nhận lấy hoa.
Ngày đó gió rất lớn, người đi người dừng nhưng không ai chú ý đến bó hồng xanh bị ném vào thùng rác, vài cánh hoa rơi xuống đất rồi bị cuốn vào gió, những lời chưa kịp nói ra đã biến mất không còn dấu vết.
Sau đó Thẩm Ngạn Chu mới biết được người đó tên Tiêu Tễ, là tình đầu của Từ Niệm Chi.
Từ xưa đến giờ anh trầm mặc ít nói, vừa lạnh lùng vừa xa cách, vậy nên không ai biết khoảng thời gian đó Thẩm Ngạn Chu đã chịu áp lực và đau đớn thế nào.
Có người nói dù tình ta cách núi cách biển, ta vẫn có thể san bằng tất cả. Nhưng sau khi anh vì cô vượt núi qua biển mới phát hiện yêu cô như yêu ánh trăng. Trăng sáng trên cao, vĩnh viễn không vì anh mà đến.
Vậy còn thích không? Anh hỏi bản thân.
Vẫn thích.
Nếu em gặp được tình yêu đích thực, vậy hãy mãi mãi hạnh phúc, dù không liên quan đến anh.
Anh nhìn cô đi yêu người khác, nhìn cô chia tay với mối tình đầu, biết cố tốt nghiệp chính quy xong đến Cảnh Thành học nghiên cứu sinh, biết cô hoàn thành xong vào đài truyền hình Nam Giang.
Nhiều năm như vậy qua đi, cái gì cũng thay đổi, Nam Giang có thêm nhiều cao ốc, tòa dạy học của trung học số 1 đã được tân trang, trạm xe buýt trên phố cũ bị dỡ bỏ, chỉ còn cây vẫn đứng, hoa vẫn nở, ánh trăng vẫn sáng.
Thẩm Ngạn Chu vẫn luôn đợi, đợi một cơ hội thật sự thuộc về mình, đợi chính miệng nói với cô những lời ngày đó.
Chuyện duy nhất ngoài dự tính của anh chính là hôm ấy nhìn thấy Từ Niệm Chi trong thang máy.
Anh sợ tình cảm trong mắt mình quá rõ ràng nên cúi đầu không dám đối mặt với cô.
Sau đó mỗi khi Thẩm Ngạn Chu nhớ lại hôm đó, anh đều cảm thấy để Từ Niệm Chi ở bên trên lầu nhà anh là ơn lớn nhất mà ông trời đã cho trong 25 năm qua.
–
Đêm khuya bãi đỗ xe tối tăm sáng lên ánh đèn trắng dẫn đường, thỉnh thoảng có vài chiếc xe về trễ sẽ dạ đèn qua họ.
Trong xe khi sáng khi tối, cô ngủ rất sâu, Thẩm Ngạn Chu áp lại cảm xúc không tên dâng trào trong lòng, anh đẩy sợi tóc bám trên mặt cô ra, ánh mắt uốn lượn theo đường nét trên mặt cô, dừng lại ở đôi môi hồng mộng nước.
Anh liềm môi, cảm xúc trong lòng không thể áp lại, tế bào trên toàn cơ thể như đang kêu gào.
Thẩm Ngạn Chu nhắm mắt rồi mở rồi lại nhắm. Trong xe toàn là mùi hương của Từ Niệm Chi, mắt không thấy lòng càng phiền, thế này sao kêu anh khống chế được.
Cuối cùng lý trí cũng bị đánh tan. Ngón tay rõ khớp ấn chốt đai an toàn, Thẩm Ngạn Chu đặt tay ra sau lưng ghế phụ, thân mình tiến lại người kia, mỗi lúc một gần.
Chỉ một lần, đúng ngay lúc này.
Trong không gian tối mịt, nụ hôn và tiếng tim đập cùng với lòng thành dạt dào, từng chút từng chút đặt xuống khóe môi cô.