Chương 7: Thế giới to lớn vì sao hai chúng ta gặp nhau

Chỉ có mỗi anh, vẫn luôn là tất cả.

~~~~~

Ngoài cửa sổ, trời ban đêm tối đen, mưa đêm nghiêng nghiêng rơi dưới ánh đèn đường, Hứa Tịch Nghiên cùng Hạ Mai Mai ngồi trên sàn nhà uống bia, một lon lại một lon.

Hứa Tịch Nghiên dựa vào vai Hạ Mai Mai nói, "Hạ Mai Mai, hôm nay mình ngủ ở đây."

Cô ấy mơ màng nói không rõ từ, "Hứa Tịch Nghiên, cậu như có điểm không bình thường, không phải là thất tình đấy chứ?" Nói xong lại tự mình phủ định, "Không không không, không có khả năng, cậu làm sao có thể thất tình, ngay cả đối tượng cậu còn không có, ha ha ha."

Hứa Tịch Nghiên từ từ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng anh đứng dưới ánh đèn hỏi cô có thích anh hay không, cô cười cười tự giễu, "Đúng thế, mình nào có tư cách kết bạn hay kết hôn, chỉ là trong khoảng thời gian này mình có chút không tỉnh táo, Hạ Mai Mai, cậu nói có phải hay không?" Hứa Tịch Nghiên cong lưng đẩy đẩy cô ấy, vậy mà cô ấy lại đang ngủ.

Uống rượu một mình thật nhàm chán, nhìn bầu trời đêm đen tuyền ngoài cửa sổ, một cảm giác mệt mỏi cùng vô lực trước nay chưa từng có mãnh liệt mà trào ra, Hứa Tịch Nghiên mệt mỏi ngã gục ra sàn nhà, nặng nề ngủ thϊếp đi.

Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có người đem mình bế lên, vòng tay thoải mái lại ấm áp, cô kìm lòng không được mà áp mặt vào l*иg ngực đó, nỉ non một tiếng, Tân Không. Vòng tay đó như cứng đờ một chút, lại không qua chân thật, cuối cùng cảm giác gì cũng không có.

Hai người ngủ một mạch đến giữa trưa.

Hứa Tịch Nghiên chậm rãi mở hai mắt. Mở TV lên. Một lúc thì Hạ Mai Mai tỉnh đậy, đang xem tin tức giải trí.

Hứa Tịch Nghiên nhìn thấy những người mỗi ngày đều ở trên TV, cô lại không bao giờ nhớ được rõ mặt ai, bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, hỏi Hạ Mai Mai, "Theo góc độ chuyên gia tình cảm của cậu, phân tích một chút, nhất kiến chung tình có dựa vào mặt hay không?"

Cô ấy nén cảm giác kinh ngạc, sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ nói, "Nhất kiến chung tình? A, đây quả thật là loại khởi đầu lãng mạn nhất trong tình yêu. But you know, tình yêu lãng mạn thế nào cũng không tránh được hiện thực tàn khốc. Loại phim truyền hình phú nhị đại vừa nhìn đã yêu một cô gái nhà nghèo, sau đó cùng nhau vượt qua hàng ngàn chông gai thử thách ngăn cấm, cuối cùng hạnh phúc đến cuối đời đó, đều là lừa những cô gái nhỏ. Chứ bà cô già chạy cưới như cậu thì," cô ấy lắc lắc ngón tay, tấm tắc nói, "Không ở trong phạm vi thích hợp với những người đó."

"Nhưng nếu là cô gái nhà nghèo vừa nhìn đã yêu phú nhị đại kia thì sao?"

Cô ấy lộ ra biểu tình kinh dị, "Thì chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đây là xu hướng mới sao?"

"......"

Lúc này trên TV đang đưa tin buổi họp báo về bộ phim điện ảnh sắp khởi quay <>, diễn viên chính, đạo diễn cùng nhà sản xuất ngồi trên sân khấu, trong đó người ngồi chính giữa là người mà vừa rồi họ nhắc đến trong cuộc trò chuyện, Tân Không.

Đây là một nghệ danh vừa tao nhã, vừa mang nét cổ điển, Hứa Tịch Nghiên luôn cảm thấy như vậy. Lần đầu nghe Hạ Mai Mai nhắc đến, cô nghe thành "Bầu trời sao", sau đó lại nghĩ đến bức họa kia của Van Gogh, nhất thời cảm thấy cái tên này thật thần bí lại có chút quỷ dị. Sau đó nhìn thấy anh, lại cảm nhận đây rõ ràng là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, có được vẻ bề ngoài đẹp mắt cùng giọng nói dễ nghe thấm vào ruột gan, khí chất như vậy thật không có chút liên quan đến cái nghệ danh kia.

Vì vậy, cô cố ý lên mạng tìm kiếm một chút. Cô dùng máy tính của Hứa Úc tìm kiếm, khi gõ chữ cái đầu phiên âm tiếng Hán của "Bầu trời sao", đề xuất đột nhiên nhảy ra hai chữ "Tân Không". Đó là lần đầu Hứa Tịch Nghiên biết tên của anh, hai chữ mà cô chưa bao giờ tiếp xúc.

Nhấn một cái Enter, trước mắt hiện ra một thế giới vô cùng lạ lẫm với cô.

Tân Không, năm 21 tuổi chính thức debut, với vẻ ngoài điển trai và kĩ thuật diễn tốt anh nổi tiếng với một vai phụ trong bộ phim truyền hình lúc bấy giờ. Sau đó, một công ty giải trí phát hiện ra thanh âm của anh đặc biệt dễ nghe, ném ra một số tiền lớn để phát hành album đầu tiên. Album có doanh thu vô cùng tốt, từ đó lời mời đến không kể xiết, bất luận là phương diện âm nhạc, truyền hình hay điện ảnh.

Trong mắt thế giới bên ngoài, đây chính là minh tinh có con đường suôn sẻ nhất, một đường đi đến đỉnh cao.

Vị con cưng của giới giải trí kia lúc này đang tiếp nhận các câu hỏi từ phóng viên.

"Anh có thể nói về vai diễn của mình trong bộ phim này cùng với cảm nhận về vai diễn đó được không?" Phóng viên A hỏi.

Giọng nói trầm ổn của anh vang lên, "Thật ra <> chính là nói về một người đàn thất bại phiêu bạt từ phương bắc xuống phương Nam, gặp lại người xưa tại miền đất Giang Nam, nội dung chủ yếu là lấy lý tưởng cùng tình yêu mà triển khai," anh hơi dừng lại, cười nói, "Mà tôi, đương nhiên diễn chính là vai người thất bại kia."

Lại có phóng viên đặt câu hỏi, "Nghe nói ca khúc chủ đề của bộ phim là bản cải biên của <>, nhưng là anh tự mình cải biên và đề cử với đạo diễn, xin hỏi chuyện này co thật không?"

Hứa Tịch Nghiên nghe xong cứng đờ, trong đầu hiện lên như lóe lên gì đó, nghĩ nghĩ lại một chút, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.

"Cô phóng viên tin tức thật là vừa nhanh vừa chuẩn, ca khúc chủ đề đúng là tôi cải biên từ <>, dùng âm điệu nhẹ nhàng thoải mái của đàn violon, khán giả có thể chờ mong một chút." Anh vân đạm phong khinh nói nhỏ.

"Nói như vậy, ca khúc này hiện tại không tính toán công khai sao?" Phóng viên lại truy vấn.

"Đúng, vẫn còn chưa công khai, nhưng mà," ánh mắt anh híp lại, ý vị thâm trường mà nói, "Từ vài ngày trước cá nhân tôi đã hát bài này lần đầu tiên, hiệu quả cũng không tệ lắm."

Trái tim Hứa Tịch Nghiên trùng xuống, dù cho sức tưởng tượng của cô phong phú trở lại, cũng tuyệt đối không nghĩ anh lại nhắc đến việc này ở buổi họp báo. Lúc này, lòng cô đột nhiên giống như một ao nước bị khuấy đảo mà xao động, bất kể có hít sâu như thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Những người khác người như tên gọi, rõ ràng tao nhã, một khi tiếp xúc liền trầm mê trong đó.

Anh không có cái loại khí tràng cường thế, bởi vì ngay cả khi cự tuyệt biểu hiện của anh đều khéo léo tao nhã, sẽ không làm đối phương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.

Cái loại tao nhã đáng chết này!

Khi đưa tay vào túi, chạm đến tấm thẻ cứng, Hứa Tịch Nghiên mở miệng hỏi Hạ Mai Mai, "Cậu biết Lục Viễn Mặc không?"

"Lục Viễn Mặc? Cậu đang nói chính là nghệ sĩ Lục Viễn Mặc kia sao?" Trong giọng nói cô ấy có chút hung phấn.

"Ừm"

"Trong thành phố này trừ cậu ra thì không ai không biết anh ta! Địa vị của anh ta trong giới giải trí gần ngang với Tân Không, nhưng mà phong cách của hai người họ hoàn toàn bất đồng."

Lại là một cái trung tâm bão táp. "Vậy giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì không?"

Cô ấy kỳ quái mà liếc mắt nhìn cô một cái, "Nhìn cậu này, minh tinh nghệ sĩ trong đó có gì, làm sao người ngoài giới như chúng ta biết được. Mặc dù trên sân khấu diễn một mảnh huynh đệ tình thâm, ai biết trong tối đấu đá nhau thành cái dạng gì, cậu cùng đừng quên, bọn họ là hai người cùng trên đỉnh cao, cạnh tranh là điều đến đầu ngón chân còn có thể biết."

Cạnh tranh trong nghề, đúng là có khả năng nhất.

Như vậy là trùng hợp, hay vẫn là cố ý tiếp cận.

Chỉ có mỗi anh, vẫn luôn là tất cả.

"Hạ Mai Mai"

"Sao cơ?"

"Có một số việc bắt đầu trở nên phức tạp." Hứa Tịch Nghiên nhẹ nhàng nói.

Từ trước đến nay, Hứa Tịch Nghiên luôn cho rằng cô sống như vậy thật thỏa mãn, ít giao tiếp với người khác, mặc dù cô độc nhưng cô lại có thêm không gian tự do và yên bình.

Từ trước đến nay, cô luôn sống một cuộc sống đơn giản đến đơn điệu như thế.

Nhưng không biết từ khi nào, có một số việc đã lặng lẽ thay đổi.

Có thể là lúc Hạ Mai Mai nói với cô có người vừa ý bức vẽ ở phòng triển lãm.

Có thể là lúc gặp anh một chốc thoáng qua ở hôn lễ ngày đó. Cô không nghĩ quên đi anh.

Có thể, đây là điều không thể tránh khỏi.

Có thể, đây chính là duyên phận.

_____

~Hết chương 7