Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngu Mỹ Nhân Ven Đường, Cũng Gọi Là Hoa Anh Túc

Chương 4: Nhớ mãi không quên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có một câu cô rất thích, rất nhiều cái nhớ mãi không quên, cũng chỉ là một lần thoáng qua; rất nhiều một lần thoáng qua, cũng là nhớ mãi không quên.

Tân Không là một lần thoáng qua kia.

Cô là nhớ mãi không quên.

......

Tất cả, là bởi vì anh.

Cô thích anh.

~~~~~

Cuối tuần nghỉ ở nhà, Hứa Tịch Nghiên cùng Hứa Úc và Hạ Mai Mai vây quanh bàn trà đấu địa chủ.

Hôm nay đánh đến mấy ván, đa phần Hứa Tịch Nghiên là địa chủ.

Hai người bọn họ lại thua thảm bại thêm một ván, lúc mở bài, Hạ Mai Mai nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt kỳ quái, "Hứa Tịch Nghiên, nghe nói người đó đến tìm cậu?"

Hứa Úc nghi ngờ nhìn cô ấy, quay đầu lại nhìn Hứa Tịch Nghiên, "Ai?"

"Còn có thể là ai, đương nhiên là Tân Không, tới tìm chị cậu mua tranh."

Hứa Tịch Nghiên nhìn về phía Hạ Mai Mai, "Nghe nói sao? Tất cả chẳng phải do cậu làm à."

Cô ấy kinh ngạc hô to, "Đã gặp thật rồi sao! Mình còn lo lắng cậu đem người ta chặn ở ngoài cửa. Oa oa oa! Câu thật là, có chuyện tốt cũng không chia sẻ với người ta, mệt thân người ta giúp cậu làm việc thật vất vả."

Rút được bài tốt, Hứa Tịch Nghiên phát hiện thế mà cô lại là địa chủ, hôm nay đúng là tài vận đến.

Cô ném ra một đôi 7, "Cậu muốn biết cái gì?"

Hạ Mai Mai ném mạnh ra một đôi A, xán lại gần cô, "Phương thức liên lạc riêng của anh ấy?"

Chân Hứa Úc dưới bàn trà đá cô ấy một cước, "Cô ra lớn như vậy làm gì, lại muốn thua tiền đúng không!"

"Qua." Hứa Tịch Nghiên lắc lắc đầu, "Không có phương thức liên lạc."

"Anh ấy đang sống ở đâu?"

Động tác dưới chân Hứa Úc lại mạnh thêm một chút, cô tiếp tục lắc đầu, "Không biết."

"Cái gì cũng không biết? Cậu cũng quá thất bại rồi đi, cơ hội ngàn năm có một a, cả đời có khi cũng chẳng có lần thứ hai gặp lại." Cô ấy ném tam K cùng đôi 5 vào ngực Hứa Úc.

Đôi 10 trong tay Hứa Úc sắp bị cậu bóp nát, Hứa Tịch Nghiên thoải mái mà nói, "Nghiêm túc mà nói, hẳn là sẽ có lần thứ hai đi."

Hạ Mai Mai đá văng chân Hứa Úc đang đặt trên chân cô, hai tay chống lên bàn, nửa người trên đổ về phía Hứa Tịch Nghiên, "Cậu hẹn anh ta?"

"Ừm, thật ra......"

Lúc này, điện thoại đang sạc pin để một bên bỗng vang lên, Hứa Tịch Nghiên đứng dậy cầm xem.

Số lạ gọi đến...

Thoáng do dự, nhận điện thoại.

"Alo." Là một giọng nam. Hứa Tịch Nghiên nghĩ đây chẳng lẽ gọi nhầm số?

"Anh là...?"

"7 giờ tối mai, Nhà hàng Hán Quảng, số 2864 đường Anh Vũ. Tôi tự mình học làm món Gà cung bảo ngon nhất ở đây, có thể hay không có vinh hạnh mời Hứa tiểu thư đến nếm thử?" Qua điện thoại, giọng nói có chút mơ hồ như mới ngủ dậy.

Mặc dù Hứa Tịch Nghiên vẫn nhớ rõ yêu cầu ngày đó của mình, nhưng không nghĩ anh lại tìm người học nhanh đến vậy. Quan trọng hơn là, số điện thoại riêng của cô chỉ có mấy người thân mới biết, anh sao lại có được?

Nghĩ đến đây, Hứa Tịch Nghiên theo bản năng mà liếc qua Hạ Mai Mai còn đang trưng ra vẻ mặt ngu ngơ mờ mịt, này giúp cô ấy thoát khỏi nghi ngờ.

"Anh làm sao biết dãy số này?"

"A, cô không cự tuyệt thì coi như đáp ứng tôi rồi, đương nhiên cô không cần lo lắng đến paparazzi, con đường này ít người qua lại. Vậy nhé, tối mai gặp lại!" Nói xong liền liền không cho cô cơ hội nói chuyện mà cúp điện thoại.

Hứa Tịch Nghiên cúi đầu mắng một tiếng, xoay người nhìn Hạ Mai Mai nói, "Như cậu đã nhìn, thấy, là anh ấy, hẹn mình." Cô hung hắng mà nhấn mạnh "anh ấy".

Tân Không bất ngờ gọi đến hẹn gặp, kỳ thực làm cho Hứa Tịch Nghiên không kịp chuẩn bị tinh thần. Lúc buông di động cô vẫn có chút kinh ngạc và mừng thầm.

Hứa Úc bên cạnh đã quăng bài bỏ đi, Hứa Tịch Nghiên vội vàng ngăn cậu lại, "Đừng đi đừng đi, tranh thủ lúc chị đây may mắn, lại đánh vài ván, nhường cho hai người một chút."

Cậu xua xua tay đuổi cô, tức giận nhìn cô nói, "Vì cái gì mà chị lại đáp ứng đi ra ngoài cùng người kia?"

"Sao cự tuyệt đại minh tinh cho được, không phải cho người ta thể diện hay sao, dù gì đó cũng là người của công chúng." Hứa Tịch Nghiên mặt không đỏ tim không đập nói.

Cậu cao giọng, "Thì sao chứ? Ai biết anh ta có mục đích gì, chị lại không biết anh ta, ngay cả người cũng không nhận ra. Chị giữ thể diện cho anh ta, muốn làm mình mất mặt sao?"

"Hứa Úc, lời này của cậu, rốt cuộc còn muốn chúng ta vui vẻ đấu địa chủ nữa hay không?" Hạ Mai Mai đúng lên nói chuyện giúp Hứa Tịch Nghiên, "Hơn nữa, xem cậu nói kìa, chưa biết chừng người ta để mắt chị cậu, cậu sẽ có một anh rể là minh tinh."

Hứa Úc trợn trắng mắt liếc cô ấy, lạnh lùng nói, "Dù sao nếu chị đi, tôi sẽ không cùng hai người đánh bài nữa, về sau hai người tự mình chơi đi. Đừng tìm tôi!" Lúc nói câu cuối cùng, cậu hung hăng mà nhìn chằm chằm Hứa Tịch Nghiên. Cô cảm thấy mờ mịt, không rõ việc này cùng đánh bài có liên quan gì đến nhau, thậm chí còn khiến cậu muốn tuyệt giao.

Cậu bước nhanh lên tầng chạy về phòng, đóng cửa "sầm" một tiếng thật mạnh, để lại hai người vẻ mặt khó hiểu mà nhìn nhau.

Chạng vạng Hạ Mai Mai ra về, Hứa Tịch Nghiên tắm rửa xong đợi đến gần 9 giờ tối, Hứa Úc vẫn không xuống nhà.

Hứa Tịch Nghiên đến trước cửa phòng cậu, nắm chốt cửa vặn vặn, cửa khóa. Gõ cửa, không ai đáp lại.

"Hứa Úc, cậu ở bên trong làm gì? Còn không mau xuống ăn cơm tối?" Vẫn không có ai đáp lại, "Rốt cuộc cậu làm sao lại tức giận? Chỉ vì chị không chơi bài cùng cậu?"

Cô dán lỗ tai lên cánh cửa, chỉ nghe loáng thoáng tiếng click chuột và âm gõ bàn phím. Cô tức giận mà đá đá cửa, "Thằng nhóc thối, ngay cả hai chữ lo lắng cũng không biết viết thế nào đi."

___

Hứa Tịch Nghiên nằm trên giường nhìn trần nhà, ánh trăng nhu hòa ngoài cửa xuyên qua tầng vải sa mỏng chiếu lên bức họa Ngu mỹ nhân trên tường thật diễm lệ. Suy nghĩ của cô bay về ngày đó, anh đến trước cửa tìm cô. Anh mặc một chiếc áo bành tô đỏ, gợi cảm nói không nên lời, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng là mặc chiếc áo đó xuất hiện trong tầm mắt cô, đột ngột bước vào thế giới của cô.

Có một câu cô rất thích, rất nhiều cái nhớ mãi không quên, cũng chỉ là một lần thoáng qua; rất nhiều một lần thoáng qua, cũng là nhớ mãi không quên.

Tân Không là một lần thoáng qua kia.

Cô là nhớ mãi không quên.

Nhất kiến chung tình với Tân Không, cô cảm thấy thật tự hào. Cô cảm thấy tự hào, vì cô hoàn mỹ xuất hiện trước mặt anh, cô lộ ra một mặt tươi cười xinh đẹp mà không phải khϊếp đảm. Cô cảm thấy tự hào, vì trái tim bình lặng hơn 20 năm qua cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, mà cô lại có thể dũng cảm thừa nhận cái tình cảm này.

Cô chưa bao giờ giỏi biểu hiện như vậy, giỏi che dấu như vậy.

Tất cả, là bởi vì anh.

Cô thích anh.

Trong không gian yên tĩnh, Hứa Tịch Nghiên nhìn chằm chằm bức họa kia suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mơ.

Quả nhiên...

Cô mơ thấy anh, cùng một khung cảnh, cùng một nhân vật với giấc mơ trước. Anh lại nhìn cô mỉm cười, sau đó đến gần cô, trong vườn ngu mỹ nhân dưới ánh bình minh mà nắm tay cô, khóe miệng khẽ mở, phát ra âm thanh trầm thấp quyến rũ, "Hứa Tịch Nghiên, lẽ nào em thích tôi sao?"

Hứa Tịch Nghiên vừa muốn trả lời, cảnh tượng trước mắt lại biến thành công viên giải trí. Rất quen thuộc, đâu đâu cũng là người, một bé gái hai tóc thắt bím cẩn thận nắm lấy tay một người phụ nữ trẻ, chỉ vào vòng quay ngựa gỗ phía xa mềm mại nói, "Mama, tiểu Nghiên muốn chơi cái kia." Khoảnh khắc sau đó, cô bé thắt bím tóc... không còn thấy trong đám người nữa......

Dù là trong mơ, đầu óc vẫn rất hỗn loạn, huyệt thái dương ẩn ẩn đau đớn, cả người như chìm vào đầm lầy, không có điểm tựa. Sau đó, cô cảm giác được có bàn tay ấm áp nắm cổ tay mình, có âm thanh rất nhỏ từ xa vọng đến, ở bên tai như nỉ non, "Là anh ta phải không...... Người đến gần trái tim em...... tôi đợi chờ nhiều năm như vậy...... Vẫn là thua...... như thế nào lại không sợ hãi cho được...... tôi đang sợ hãi muốn chết......"

Âm thanh đứt quãng nghe không được rõ lắm, mà kể cả khi nghe rõ, cũng không nghe ra ý tứ gì. Hứa Tịch Nghiên theo bản năng đem tay chạm vào bàn tay ấm áp kia, trống không... Sau đó, không có sau dó nữa, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

_____

~Hết chương 4.
« Chương TrướcChương Tiếp »