Chương 85

Tiểu Nguyên Bảo bị bệnh một ngày, hôm sau thân thể đã thoải mái hơn, sáng sớm đói tỉnh, mông nhỏ quật cường nằm ủi lên ngực Phó Hân Nhiên, theo thói quen muốn uống sữa, bị Lâm Ưu dùng hai ngón tay xách đi.

Tiểu Nguyên Bảo không vui giãy giụa, Lâm Ưu vừa nhấc tay lên liền ôm con gái vào trong ngực, đôi mắt nghiêng qua, uy ɧɩếρ con bé, “Còn nghĩ đến chuyện uống sữa?”

Tiểu Nguyên Bảo đói bụng vô tội chớp chớp đôi mi thật dài của mình, muốn phóng ra ánh sáng đáng yêu với Lâm Ưu.

“Vậy chị nhắm mắt lại nghe, vừa lúc em phải kể chuyện cho Nguyên Bảo trước khi ngủ, dỗ đến cùng nhau luôn.” Phó Hân Nhiên cố ý dùng ngữ khí miễn miễn cưỡng cường nói, Lâm Ưu không chịu, bắt đầu ghen tỵ với con gái nhỏ.

“Sao em có thể có tiểu Nguyên Bảo là không cần bà xã như vậy chứ? Chị không phải là người em yêu nhất sao? Em phải biết rằng người cùng em trắng đầu đến già chính là chị, em phải đối xử với chị tốt một chút.”

Lâm Ưu õng ẹo, ra vẻ nhõng nhẽo chọc đến Phó Hân Nhiên cười to không thôi, tiểu Nguyên Bảo không rõ tại sao mommy lại cười lên, con bé trừng đôi mắt linh hoạt cũng cười ha ha với Lâm Ưu.

Ngón tay ú ú chọt chọt trên di động, muốn Lâm Ưu sờ sờ con bé.

“Nguyên Bảo, hai ngày nữa mamy sẽ trở về, trở về sẽ hôn hôn con, có được không?” Lâm Ưu cũng nhớ thương sờ sờ vào video trên di động, giống như như vậy là có thể chạm được vào con gái nhỏ.

Lâm Ưu sắp xếp lại quần áo xong xuống xe vào khách sạn, nhanh chóng rửa mặt liền ngã vào giường ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, nàng và Lý Bình đi xe đến viện điều dưỡng Bominta, gương mặt Lâm Trí lạnh lẽo đứng trước cửa lớn viện điều dưỡng chờ Lâm Ưu.

Hôm qua Tô Thanh Uyển biết Lâm Ưu sắp đến, 5 giờ sáng hôm nay liền rời giường, một hai phải đi ra ngoài chờ Lâm Ưu, Lâm Trí không chịu, khiến bà ấy giận dỗi, đuổi Lâm Trí ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Trí chỉ có thể mang gương mặt cứng đờ, ngồi ở phòng khách hơn một tiếng, tính toán thời gian, thấy đã đến lúc mới ra bên ngoài chờ Lâm Ưu.

Lâm Ưu xuống xe nhìn nhau với Lâm Trí không nói gì, lần gặp trước trong tiệc 100 ngày của tiểu Nguyên Bảo đến giờ cũng đã hơn tám tháng.

Lâm Trí tóc dài cột lên sau đầu, khóe miệng cứng ngắt giật nhẹ, “Con đến rồi.”

Lâm Ưu gật gật đầu, hai người một trước một sau đi vào bên trong.

Lý Bình và đội trưởng đội bảo vệ cũng đi cùng Lâm Ưu vào, những người khác lại chờ ở bên ngoài.

Lâm Trí đứng ở trước của biệt thự an tĩnh lặng lẽ, dặn dò Lâm Ưu, “Con.... Lúc đi vào, động tác nhẹ một chút.”

Lâm Ưu nhìn hoàn cảnh bốn phía, cực kỳ an tĩnh, im lặng đến mức tiếng chim hót cũng rất ít, nàng trầm mặc gật đầu, đứng trước cửa biệt thự, trong tay đều là mồ hôi.

Cửa mở ra, Lâm Ưu cảm nhận được một luồng khí lạnh, so với bên ngoài, bên trong lạnh đến mức như đang đứng giữa trời đông.

Biệt thự bố trí đơn giản ấm áp, có thể nhìn được rất nhiều ảnh chụp nàng, cũng có ảnh chụp của con gái nàng , ở giữa phòng khách có một tấm ảnh rất lớn, chính là bức ảnh trong bữa tiệc một trăm ngày của con gái nhỏ.

Lâm Trí quay đầu nhìn theo tầm mắt của Lâm Ưu thấy được cháu gái của mình, khuôn mặt cứng đờ của bà lúc nhìn thấy ảnh chụp của cháu gái cũng nhu hòa không ít.

“Mẹ con thích.” Lâm Trí khô cằn giải thích một câu, Lâm Ưu gật gật đầu, nàng giống như trừ bỏ chuyện gật đầu cũng không biết nói cái gì.

“Mọi người ngồi đi, mẹ con ở phòng ngủ, con đến xem bà ấy sao?” Lâm Trí áy náy nhìn Lâm Ư

“Được.” Giọng nói của Lâm Ưu khô khốc nói ra lời nói được suy nghĩ trong lòng rất lâu.

Một dì giúp việc có tướng mạo bình thường nhưng rất có phúc khí, nhiệt tình bưng trà nước đến, tiếp đón bọn họ nghỉ ngơi, bà ấy thực ra là vệ sĩ do Tô Thanh phong cố ý mời đến hỗ trợ.

Lâm Trí đứng trước phòng ngủ gõ cửa, nhưng bên trong lại không có âm thanh, Lâm Trí kiên nhẫn tiếp tục gõ cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Trong lòng Lâm Ưu trầm xuống, Lâm Trí đã cầm lấy tay nắm cửa mở cửa ra đi vào, trong phòng không có một bóng người.

Căn phòng này cực kỳ trống vắng, dù có người ở nhưng lại không cảm giác được có sự sinh sống.

Lâm Trí nâng tay lên dùng sức xoa xoa mặt, Lâm Ưu còn có chút kỳ quái nhìn bà đang muốn làm gì, nàng liền nghe được giọng nói cực kỳ dịu dàng của nữ nhân, giống như đang dỗ con nít.

“Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển nhà ta chạy trốn đâu rồi? Tôi tới tìm xem đang ở đâu nè” Lâm Trí chậm rì đi tới đi lui trong phòng, mãi cho đến trước tủ gỗ lớn, bà mới dừng lại bước chân.

Ngón tay Lâm Ưu nhéo lên cánh tay mình, nàng đã đoán được.

Trong lòng Lâm Ưu khổ sở không lý do, đau lòng đến mức nước mắt đều mơ hồ tràn đầy đôi mắt của nàng.

Lúc nàng tự đắm chìm trong bóng tối của chính mình, lại không có ngẩng đầu nhìn xem mommy của mình, thì ra bà ấy đã ђã๓ sâu vào đầm lầy.

“Ô, Uyển Uyển, thì ra em ở đây sao, Uyên Uyển, không phải em muốn nhìn thấy Ưu Ưu nhất sao? Con đã đến rồi, vẫn là đáng yêu như vậy, còn cao lớn hơn chị nữa, em có muốn nhìn một chút sao?”

Lâm Trí quen thuộc ngồi xuống sàn, trán để trước cửa tủ dỗ dỗ Uyển Uyển của nàng.

Lâm Ưu nâng chân lên, đi đến trước cửa tủ, một chân cũng quỳ xuống sàn, Lâm Trí giật mình quay đầu nhìn Lâm Ưu, đôi mắt đỏ lên.

Lâm Ưu nâng chân lên, đi đến trước cửa tủ, một chân cũng quỳ xuống sàn, Lâm Trí giật mình quay đầu nhìn Lâm Ưu, đôi mắt đỏ lên.

Lâm Ưu gật gật đầu với bà, nàng chỉ có chút chua xót, không liên quan đến chuyện tha thứ hay thương tổn, chỉ là nàng đột nhiên muốn bỏ ra, cũng muốn buông tha chính mình.

Có lẽ là do mất đi ký ức, cũng có lẽ là chính vì muốn cứu vớt một nhà tràn ngập nguy cơ của bản thân mình đi.

Mất đi ký ức, Lâm Ưu hoàn toàn vứt bỏ thể xác và tinh thần yêu Phó Hân Nhiên, toàn tâm toàn ý vì Omega đã sinh con gái cho mình kia.

Mất đi ký ức, nàng có thể đối mặt với hai người mẹ mà nàng không thể nào đánh giá được.

Hệ thống ở giữa có tác dụng gì, nàng cũng không rõ.

Nhưng nàng có thể cảm nhận được, hệ thống đối với nàng luôn là có một cảm giác bồi thường, trong lúc nàng còn chưa yêu Phó Hân Nhiên, đã rất nỗ lực ném cái đuôi nhỏ đến kêu nàng đi tiếp cận với Phó Hân Nhiên.

Trước lúc nó vê nâng cấp, luôn mãi nhắc nhở mình, có muốn mua thuốc để phòng ngừa lỡ như không, Lâm Ưu thật sự rất cảm kích nói.

“Mẹ.... Mommy.....” Lâm Ưu gian nan kêu ra hai chữ kia, nàng có một cảm giác thực sự thẹn thùng.

Tô Thanh Uyển ngồi trong không gian tối đen nghe được, âm thanh bà ấy ngày đêm thương nhớ, thân thể chấn động, bà ấy mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt khổ sở tự trách, còn có chút đɩêɳ ͼʉồɳɡ.

Có một số lời, chỉ cần có thể nói ra được, thì kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lâm Ưu không biết nói với Tô Thanh Uyển cái gì, chỉ có thể đem trọng tâm câu chuyện đặt lên người con gái nhỏ của mình.

“Đêm qua trời mưa rất to, sấm chớp cũng rất lớn, dọa đến tiểu Nguyên Bảo, khiến con bé khóc lên, sáng sớm hôm sau chúng con mới phát hiện con gái bị sốt.”

Âm thanh của Lâm Ưu bình thản nhẹ nhàng, kể lại chuyện ngày hôm qua, vừa nghe đến cháu gái phát sốt, trong mắt Lâm Trí tràn đầy lo lắng, càng không nói đến người đang trong tủ đồ.

“Chúng ta mới biết được, mỗi lần em bé mọc răng sẽ phát sốt cao một lần, vừa lúc con gái nhỏ cũng mọc răng, nên sốt suốt một ngày, sáng hôm sau mới hạ sốt.” Lâm Ưu nhắc tới chuyện này vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy đau lòng.

“Dỗ con bé uống thuốc mới khó, mỗi lần cho con bé uống con bé đều phun ra, nên mỗi lần dỗ cho uống thuốc cũng phải lăn lộn hết một tiếng.”

Nhớ tới chuyện này Lâm Ưu liền đau đầu không thôi, nàng vẫn là lần đầu tiên biết dỗ em bé uống thuốc lại khó khăn đến như vậy.

“Trước kia con cũng như vậy.” Lâm Trí nghe Lâm Ưu vừa đau lòng vừa ghét bỏ nói, đột nhiên nói lên một câu.

Lâm Ưu sửng sốt một chút, nàng còn chưa nghe rõ lời Lâm Trí nói.

Lâm Trí nhìn nàng, từng câu từng chữ nói lại lần nữa, “Khi còn nhỏ con cũng như vậy, con không thích uống sữa, mỗi lần dỗ uống sữa đều cực kỳ khó, dụ như thế nào cũng không chịu uống sữa mẹ, khiến chúng ta vội vàng đến xoay quanh.”

Lâm Ưu ngây dại, nàng chỉ muốn nói một ít chuyện xấu của tiểu Nguyên Bảo, không nghĩ đến chuyện xấu của mình cũng bị khui ra đến.

“Ha ha.” Trong ngăn tủ đột nhiên có âm thanh, Lâm Ưu quay đầu nhìn tủ gỗ đậm màu trước mặt.

Lâm Trí thấy trong ngăn tủ có âm thanh, lại tiếp tục nói, “Lúc con vừa mới sinh, vừa trắng vừa mập, bác sĩ chưa từng gặp qua đứa bé nào lớn mà trắng như vậy, sinh đủ tháng, 4 ký tư.”

Lâm Ưu cúi đầu nghe những chuyện nàng cũng không biết.