Lâm Ưu đi tới nhà vệ sinh, lấy ra một cái máy sấy chuyên dùng để sấy tóc dài, trên tay cầm thêm một cây lược, cùng một cái khăn lông khô.
Phó Hân Nhiên ngồi yên trên ghế nhìn Lâm Ưu bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn thấy máy sấy trên tay nàng, Phó Hân Nhiên ngây ngấn cả người.
Mãi cho đến khi Lâm Ưu cần thận phủ khăn lông khô quanh hai vai trắng nõn mỹ lệ, Phó Hân Nhiên vẫn còn chưa hoàn hồn.
Khăn tắm trên đầu bị những ngón tay thon dài có lực lấy xuống, chừa chỗ cho lược chải lại mái tóc.
Phó Hân Nhiên ngừng thở, ánh mắt phù phiếm, tư duy lặn đi mất tăm mất tích, mãi cho đến khi gió ấm thối lêи đỉиɦ đầu, cô mới rõ ràng cảm nhận được có người đang giúp cô sấy tóc.
Lại còn là người cô chờ mong nhất.
Phó Hân Nhiên nghiêng đầu nhìn người đang nghiêm túc sấy tóc cho mình, năm ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vén lên những sợi tóc dài ướŧ áŧ, một bên sấy một bên dùng ngón tay chải vuốt.
Từng cơn gió ấm thổi lên trên tóc, Lâm Ưu sấy phần tóc ở gáy cùng đỉnh đầu trước, men theo chân tóc tách hai bên tóc ướt, ngón tay trong lúc lơ đăng chạm vào mép tai lạnh lẽo của Phó Hân Nhiên.
Lâm Ưu dùng tay trái che lại lỗ tai của Phó Hân Nhiên, một mặt là để tiện di chuyển gió nóng qua lại trên đầu, vừa hay ủ ấm mép tai cho nàng ấy, một mặt khác là vì ngăn cản gió nóng thối vào trong lỗ tai.
Phó Hân Nhiên nín thở cảm nhận nhiệt ý bên tai, trên mặt dần nổi lên một lớp hồng phấn nhàn nhạt.
Mãi cho đến khi tóc đã khô hẳn, Phó Hân Nhiên vẫn còn đang cho rằng mình đang nằm mơ, hóa ra Lâm Ưu cũng có thế dịu dàng như vậy sao?
Lâm Ưu sấy tóc hơn nửa tiếng mới lưu luyến rời tay khỏi mái tóc mượt mà mềm mại.
Nàng rốt cuộc lý giải được vì sao các chiến hữu của mình lại chấp nhất với chuyện lão bà của mình nhất định phải là tóc dài như vậy.
Tay ta xuyên qua tóc của nàng, tóc đẹp của nàng phất qua tim ta, cũng đừng trách vì sao
ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng vì lòng ta là sắt đá.
Thật ra là lãng mạn.
Sự lãng mạn của những người trong quân đội, nàng đột nhiên được hiểu được trong nháy mắt.
Trong lòng chảy qua vài tia nhiệt ý tuy nhợt nhạt nhưng thực ấm áp, Lâm Ưu mềm giọng, sung sướиɠ gật gật đầu:
"Xong rồi, đều đã khô hết, em lên giường nằm đi, để tôi giúp em tìm di động."
Phó Hân Nhiên còn đang đắm chìm trong ấm áp, Lâm Ưu thay nàng kéo chăn ra, Phó Hân Nhiên liền trực tiếp nằm xuống.
Thật ngoan, Lâm Ưu nhìn thấy Phó Hân Nhiên ngoan ngoãn mềm mại như vậy, đột nhiên cảm thấy hào hùng vạn trượng, hôm nay nàng nhất định phải giúp Phó Hân Nhiên tim được di động.
Lâm Ưu dọn dẹp xong máy sấy, lấy di động ra thử tìm di động Phó Hân Nhiên khắp nơi.
Mà về phần Phó Hân Nhiên đang nằm trong phòng ngủ, choáng váng lấy ra điện thoại di động từ dưới gối đầu.
Mở ứng dụng nhắn tin ra, trong ứng dụng có một nhóm chat được ghim lên đầu, lịch sử trò chuyện vẫn đang không ngừng nhảy lên liên tục.
"Chị ấy thật sự sấy tóc cho tôi." Đầu ngón tay Phó Hân
Nhiên khẽ nhấp, nhanh chóng gửi đi một câu.
Mọi người trong diễn đàn vẫn còn đang trêu chọc lẫn nhau, lúc đọc được tin nhăn Phó Hân Nhiên vừa mới gửi lên, lịch sử trò chuyện vốn đang bay nhanh như gió, lập tức tạm dừng trong chốc lát.
"Trời ạ, Nhiên Nhiên, cậu cũng biết rừng già nhà cậu không dễ chinh phục, chẳng lẽ cục đá kia thành tinh rồi sao?" Đây là bạn tốt của Phó Hân Nhiên, Tào Thụy Thụy, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, nói là thanh mai trúc mã cũng không sai.
Hằng ngày đều cảm thán Lâm Ưu như một cục đá lớn vừa lạnh lại còn cứng hơn thép.
"Thụy Thụy, Nhiên Nhiên chỉ vừa bắt đầu bước đầu của kế hoạch mà thôi, cách cái đích chinh phục thành công còn xa vạn đdặm, nói thật nha Nhiên Nhiên, tớ vẫn luôn cho rằng, lấy mị lực của cậu, để một Alpha khom người quỳ gối dưới váy, vẫn luôn là chuyện dễ như trở bàn tay, cho đến khi gặp gỡ Lâm Ưu."
Một người bạn tốt khác của Phó Hân Nhiên, tên Hứa Tử Đào, là một nam Omega
nóng bỏng. Lại có một tin nhắn đến.
"Xùy... Lâm Ưu cùng tính lãnh đạm chỉ cách nhau một cọng chỉ mà thôi, Nhiên Nhiên, tớ
khuyên cậu cũng đừng quá vui vẻ, không chừng cô ấy chính là vì đứa nhỏ, cậu biết mà, người trong hào môn, thể gia, quan tâm đứa nhỏ hơn quan tâm người mẹ nhiều."
Phó Hân Nhiên nhìn chẵm chẵm vào giao diện trò chuyện trên màn hình điện thoại, im lặng không tiếp tục nhắn tin, mặt khác hai người bạn vẫn còn đang ở trên diễn đàn chỉ trích Lục
Chứa quá máu lạnh.
Còn uyển chuyển khuyên cô từ bỏ, Phó Hân Nhiên tắt điện thoại, nhét xuống gối đầu một lần nữa. Di động vẫn luôn được giấu dưới gối đầu, lúc đầu cô chỉ muốn thử xem, không dám hy vọng xa vời rằng Lâm Ưu sẽ giúp mình sấy tóc, còn thực dịu dàng tinh tê c, cũng thạt sự ra ngoai tim điện thoại giúp cô.
Điện thoại nằm dưới gối đầu, sáng lên rồi lại tắt, Lâm Ưu đã gọi đi rất nhiều cuộc, đều không nghe thấy tiếng, lầu trên lầu dưới đều đã tìm hết một vòng, cũng không tìm
được.
Lâm Ưu chỉ đành trở lại phòng làm việc, lấy ra một chiếc điện thoại dự phòng, định đưa cho Phó Hân Nhiên tạm thời dùng trước.
Phó Hân Nhiên không biết sau khi cô tắt điện thoại, bốn người trong diễn đàn đã quay lưng dỗi nhau từ lúc nào,
Lục Chứa là luật sư, nói về chuyện cãi nhau và chuyện thực tế, không cần khoe cũng biết tiếng, mỗi câu cãi lại đều nhắm chuẩn vào vết thương của người khác vô cùng chính xác.
Làm cho Tào Thụy Thụy thực sự cạn lời, thề sẽ tuyệt giao hết tối nay.
Hửa Tử Đào vừa vui vẻ vừa chế giễu, chuyển sang nhắn tin riêng: "Lục Chứa, chắc chắn dựa vào năng lực biện luận này của cậu, đời này cậu không có duyên phận với lão bà rồi."
Lục Chứa: Ánhmắtxemthường.jpg
"Nhiên Nhiên, trên lầu dưới lầu tôi đã xem qua hết rồi, vẫn chưa tìm được, hay để ngày mai tôi kêu di Quế nhờ bọn họ giúp em tìm lại được không? Tối hôm nay em tạm dùng chiếc này trước đi." Lâm Ưu giơ lên một cái di động mới, đưa cho Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên không gật gật đầu, cũng không duỗi tay tiếp, chỉ nằm yên trên giường không nói lời nào.
Lâm Ưu gãi gãi đầu không biết này là thế nào, không phải khi nãy vẫn còn bình thường sao?
Tắt TV, hai người cũng không nói chuyện nữa.
Khi Lâm Ưu tỉnh lại vào sáng hôm sau, nhận ra mình vẫn ôm chặt Phó Hân Nhiên vào lòng như hôm qua, chóp mũi kề sát bên đỉnh đầu Phó Hân Nhiên.
Lâm Ưu cần thận thu cánh tay đang đặt trên eo Phó Hần
Nhiên về, cánh tay còn lại bị Phó Hân Nhiên gối lên, không dễ rút ra lắm.
Hôm nay tay trái không quá tê mỏi, khi ôm mỹ nhân trơn nhẵn mềm mại ngủ thật sự rất thoải mái, chỉ là cũng thực xấu hố.
Lâm Ưu thở ra một hơi, nằm thẳng chờ khi nào Phó Hân Nhiên nghiêng người thì rút ra.
Bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, có lẽ đã hơn 6 giờ sáng một chút. Hôm nay phải rèn luyện thật tốt, sớm ngày có được cơ bụng hoàn mỹ.
Ong... ong... Di động rung lên phát ra tiếng động, Lâm Ưu duỗi tay cầm lấy, là Trịnh Nhị gọi tới.
Lâm Ưu nhắm hai mắt, vị tên Trịnh Nhị này hình như là người bạn duy nhất của nguyên thân, đứng ra giúp đỡ Phó Hân Nhiên vào thời khắc khó khăn nhất.
Hơn nữa đã từng ngầm khuyên nhủ nguyên thân nhiều lần, bảo nàng hoặc là sinh hoạt đàng hoàng, hoặc là thả người ta đi.
Tên đầy đủ là Trịnh An Nhiên, trong nhà đứng hàng hai.
Đối với người này, Lâm Ưu khó có được chút hảo cảm, tuy rằng Trịnh Nhị công tử cũng là một đại thiếu đào hoa khắp chốn, nhưng từ trước đến nay người ta vẫn luôn hào phóng giải quyết hết thảy, tuyệt không bủn xỉn.
Theo như hắn nói, hiện tại là tiêu tiền của ba hắn, nếu không tiêu cho đã, chờ tới lúc hắn ba mất đi, vậy chỉ có thể được chia một phần, khi tiêu tiền không thể sảng khoái như vậy nữa.
"Trịnh Nhị, có việc?" Lâm Ưu hạ giọng hỏi.
"Hê hê, không phải là Lâm đại tổng tài đã lâu không thấy sao? Đêm nay, tôi có tố chức một bữa tiệc, đến đây chơi đi." Thanh âm cà lơ phất phơ của Trịnh Nhị từ trong điện thoại truyền ra ngoài.
Lâm Ưu nhíu mày, "Cậu lại chơi cả đêm?"
"Ha a, đúng vậy, mới vừa kết thúc, tối gặp nha." Trịnh Nhị ngáp to một cái, bên khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
"Chưa chắc tôi sẽ đi, cậu quay về nghỉ ngơi trước đi, Trịnh Nhị cậu đừng chơi bời đến hư thân..." Lâm Ưu không quá đồng ý nói.
Trịnh Nhị ở đầu bên kia điện thoại xua xua tay, "Đại tổng tài của tôi cứ yên tâm, tôi tự có chừng mực, giờ tôi gửi địa chỉ qua cho cô trước, nều tối nay cô rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể mang theo chị dâu tới chung, vậy tôi cúp đây, muốn đi tắm chết rồi đây."
Lâm Ưu cúp điện thoại, vừa quay đầu liền nhìn thẳng vào đôi mắt trầm lặng sâu kín đang chăm chú nhìn mình, sợ tới mức cả người lập tức co rụt về sau, vô tình kéo cả Phó Hân Nhiên đang gối trên tay mình ôm vào trong lòng.
Lâm Ưu trợn to hai mắt cùng Phó Hân Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ, không khí bây giờ có hơi xấu hổ.
Ôm đến quá thuận tay, thanh âm mềm mại mang theo chút khàn khàn sau khi ngủ say của Phó Hân Nhiên đột nhiên truyền tới: "Chị cấn tới tôi."
Hửm? Lâm Ưu nghe không hiểu, nghiêng đầu mơ màng nhìn Phó Hân Nhiên.
Mặt Phó Hân Nhiên nhanh chóng đỏ lên, động động cái chân không bị Lâm Ưu đè lên.
Lâm Ưu bỗng nhiên giật mình, nàng cảm nhận được, "A, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lâm Ưu lập tức buông ra tay, che phần dưới lại, nhanh chân chạy vèo vào nhà vệ sinh.
Phó Hân Nhiên xoa bóp đôi tai phiếm hồng, dùng chăn che khuất mặt, trong chăn đều là mùi vị của Lâm Ưu, hương trà nhàn nhạt, làm hai tai Phó Hân Nhiên đã nóng lại càng thêm nóng.
Mãi cho đến khi Lâm Ưu tập thể dục và ăn sáng xong, đã sớm rời đi, cũng chưa dám mở miệng nói được nửa lời với
Phó Hân Nhiên, vội vội vàng vàng hội họp với trợ lý đi đến công ty.
"Sao hôm nay lại thể này? Có người chạy theo sau đuổi
Ưu Ưu sao?" Dì Quê không hiêu nhìn thân ảnh vội vã rời đi của Lâm Ưu, lúc sáng sớm xuông dưới ăn cơm cũng vội vội vàng vàng y như vậy, giống như có người đuôi theo sau lưng.
Nhưng làm gì có người nào đuổi theo sau lưng. Chẳng qua là xấu hô đên chạy tới công ty, im lặng không dảm mở miệng, chỉ đành để xấu hổ buổi sáng ở lại trong nhà còn bản thân bỏ của chạy lấy người.
Phó Hân Nhiên nằm ngủ nướng đến hơn 9 giờ sáng, lưu luyến dụi dụi lên gối đầu của Lâm Ưu, Lâm Ưu bây giờ đột nhiên trở nên giống như trước.
Khóe miệng Phó Hân Nhiên cong lên, cô tin rằng bản thân có thể ủ ấm được cục đá kia, vì cô phát hiện, hóa ra cục đá cũng có tim.