Trong nháy mắt tắt đèn ngủ, Lâm Ưu ngay ngay ngắn ngắn nằm yên trên giường, bên cạnh có tiếng hít thở của một người khác.
Mới ngày đầu tiên xuyên tới cô liền đạt được thành tựu ngủ chung với mỹ nhân.
Hai mắt Lâm Ưu mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhợt nhạt ngáp một cái, đưa tay quẹt đi nước mắt ở khóe mắt, nàng còn tưởng mình sẽ không ngủ được, không quen giường, không ngờ bản thân cầm cự chưa đến một phút liên ngủ.
Trước lúc ngủ Lâm Ưu cùng Phó Hân Nhiên đều đã đổi miếng dán ức chế, nên tin tức tố của hai nàng lúc đó cũng tràn ra ngoài không ít.
Trong không khí nhợt nhạt mùi tin tức tố , giữa vị chua nhẹ mang theo một tia hương trà vô cùng ý vị, tư vị mang theo chút mùi cam chậm rãi thấm dần vào trong cơ thế.
Đây là tin tức tố của Lâm Ưu, là một loại mùi trà rất hiếm thấy, nó cùng tin tức tố của Phó Hân Nhiên dung hợp với nhau, như đang pha một ly trà thơm độc đáo, đợi người đến phẩm vị, lưu luyến không ngừng.
Ngửi thấy hương tin tức tố làm người an tâm này, Phó Hân Nhiên thoải mái nhắm mắt, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, giống như như đang phẩm trà.
Lâm Ưu mim môi ngủ đến thực vui vẻ, thân thể vừa lật liền đối mặt với Phó Hân Nhiên.
Hô hấp ấm áp ở bên tai, làm trái tim Phó Hân Nhiên đột nhiên nhảy dựng, dường như rơi mất nửa nhịp, đột nhiên không dám hít thở.
Con ngươi nhợt nhạt màu xanh biếc lẳng lặng nhìn người
Kia đang ngủ ngon lành, ngày thường người này luôn ra vẻ xa cách, mọi người chớ đến gần, hiện tại lại mang gương mặt mỉm cười giống như một đứa trẻ, quanh người không còn vẻ cảnh giác xa cách, trong mộng cũng không biết mơ thấy điều gì.
Khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, đây là lần đầu tiên cô và Lâm Ưu nằm cạnh nhau lúc tỉnh táo.
Phó Hân Nhiên nghiêng đầu, dùng ánh mắt nhạt nhẽo nhìn người bình thường cách mình rất xa, "Hóa ra khi chị ngủ mặt cũng không lạnh như vậy." Phó Hân Nhiên nhẹ giọng lấm bẩm.
Ngón tay thon dài ở trên không nhẹ nhàng phác họạ, lại không dám trực tiếp chạm vào. Khi cảm nhận được hơi thở của Lâm Ưu phả vào tay liền lập tức thu về.
Lỗ tai Phó Hân Nhiên hồng hồng, nghiêng người quay lưng về phía Lâm Ưu, nàng ảo não cắn môi, không muốn mặt đối mặt với Lâm Ưu.
Lâm Ưu trong giấc mộng còn tưởng mình đang mơ, mơ thấy chính mình xuyên vào trong tiểu thuyết cầu huyết, mộng vừa tỉnh liền thấy chính mình đang âu yếm cái gối ôm hình đại cầu câu, vui vẻ cọ tới cọ lui.
A a a, mình biết ngay, mình biết ngay a!! Hết thảy đều là mộng mà thôi.
Khi Lâm Ưu cười tươi đến sắp nứt khóe miệng, đồng hồ sinh học đột nhiên tới rồi, buộc nàng mở mắt ra đúng giờ.
Xúc cảm ấm áp mềm mại trong lòng ngực làm nàng yêu muốn chết, cánh tay dùng chút lực vùi đầu cọ hết sức, sau khi cọ trong chốc lát, Lâm Ưu đột nhiên phát hiện xúc cảm này không đúng, lập tức ngẩng đầu lên.
Tay phải một chống, mới phát hiện trong lòng ngực mình đang ôm một người, nàng nhớ tới, tối hôm qua nàng cùng
Phó Hân Nhiên ngủ với nhau.
Vậy người trong lòng ngực là..
Trời thần ơi!! (mặt gấu trúc hoang mang hoảng hốt.JPG)
Bảo sao nàng lại thấy sao xúc cảm thế nào lại tốt như vậy,
thứ nàng ôm chính là một người mềm mại trơn nhẵn như vậy mà, có thể không tốt sao?
Hô hấp Lâm Ưu dừng lại, nhìn thấy đôi mày của Phó Hân Nhiên đang nằm trong lòng ngực mình hơi hơi nhãn lại, mí mắt rung động sắp mở, liền cẩn thận nằm xuống lần nữa, hi vọng bản thân chưa đánh thức nàng ấy.
Nàng không muốn bị đâm chết!
Từ lúc nàng mới chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng ôm một người cùng tính mềm mại thơm tho ngọt ngào đi ngủ, bình thường nàng chỉ thích mỗi gối ôm cẩu cẩu nhà nàng mà thôi.
Lâm Ưu không dám động đậy, nằm liệt trên giường tuyệt vọng nhìn trần nhà, cả người đều không được tự nhiên.
Phó Hân Nhiên thả lỏng chân mày, dựa vào lòng ngực
Lâm Ưu tiếp tục ngủ, đã lâu cô chưa được ngủ ngon đến vậy
Nhẹ nhàng, có cảm giác an toàn.
Nửa giờ sau, mắt thấy Phó Hân Nhiên vẫn còn đang trong mộng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Ưu thở thật nhẹ nhàng, cẩn thận rút tay mình từ dưới đầu Phó Hân Nhiên ra, cánh tay bị gối suốt một đêm, đã sớm không còn tri giác
Lâm Ưu nhe răng nhếch miệng không tiếng động thét chói tai, khi ôm cánh tay tê mỏi chuẩn bị xuống giường, Phó Hân Nhiên cũng tỉnh.
Mặt Lâm Ưu nóng lên, cũng may là vừa tỉnh ngủ, không nhìn ra dị thường.
Nàng làm bộ như không có việc gì, ngoan cường treo lên nụ cười tươi, nâng lên cánh tay trái hoàn chỉnh, hỏi, "Dậy rồi, có đói bụng không?"
Phó Hân Nhiên lắc đầu, không muốn nói chuyện, xốc chăn lên xỏ xong dép bông liền đi tới nhà vệ sinh.
Phó Hân Nhiên mới tỉnh ngủ, trên người vẫn chưa xuất hiện vẻ thanh lãnh xa cách mọi ngày, chỉ mang theo nét thành thục, mềm mại cùng kiều mị đặc trưng của nữ nhân.
Đêm qua, dì Quế biết lời bác sĩ dặn dò, trực tiếp gợi ý kêu đôi vợ chồng son cùng ngủ, làm việc cấp tốc nhanh chóng kêu người dọn toàn bộ vật phẩm của Phó Hân Nhiên vào trong phòng Lâm Ưu.
Thật ra Lâm Ưu rất tùy ý, dù sao hôm qua nàng đã hứa với
Phó Hân Nhiên, cho nên ngủ chung, dọn vào ở cùng một phòng, mới là bình thường.
Nhưng nàng thật không ngờ tới cơ thể mình lại không thành thật như vậy, ôm người ta ngủ hết đêm.
Lâm Ưu dùng tay trái nhấp mở di động, bây giờ chỉ mới hơn 6 giờ, còn sớm.
Nhưng mà bá tổng cần phải rời giường, bên dưới còn có vô số công nhân phụ thuộc vào công ty.
Bỏ bê công việc là chuyện không có khả năng, dù không trâu bắt chó đi cày cũng phải làm.
Phó Hân Nhiên ngồi trong nhà vệ sinh im lặng hồi lâu, sắc mặt theo thời gian mà dần bạo hồng, đều đã hồng tới cổ lại vẫn có xu thế tăng lên.
Ngay lúc Lâm Ưu tỉnh dậy cô cũng đã tỉnh, nghĩ đến tối qua chính mình chủ động kéo lấy tay Lâm Ưu, nằm vào trong lòng ngực của chị ta, trên mặt liên trở nên nóng bỏng.
Vốn đĩ nàng chỉ muốn nằm trong chốc lát, không ngờ chính mình vậy mà ngủ rồi.
Cô cũng không biết nên đối mặt với Lâm Ưu như thế nào, chỉ có thể tiếp tục giả ngủ.
Phó Hân Nhiên hít vào một hơi thật sâu, muốn làm dịu đi khuôn mặt nóng bỏng của mình cùng nội tâm đang không ngừng nhảy lên liên hồi.
Lần đầu tiên cô làm ra chuyện thất lễ như vậy, còn may
Lâm Ưu tưởng chị ta chủ động ôm mình, bằng không, Phó Hân Nhiên cũng không biết đối mặt với chị ta như nào.
Không đúng, hai người là vợ vợ hợp pháp, ôm nhau một chút thì thế nào!
Vậy đi, không có gì, Phó Hân Nhiên hít sâu vài lần, nỗ lực tẩy não chính mình, muốn dừng lại những suy nghĩ thấy thẹn muốn nói lại thôi trong đầu.
Đều do tin tức tố của chị ta quá dễ ngửi, Phó Hân Nhiên ảo não đồ mọi lý do cho việc tin tức tố của Lâm Ưu quá dễ ngửi, dẫn dụ cô làm ra chuyện thất lễ như thế.
Từ khi mới sinh cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Phó Hân Nhiên chủ động, để một Alpha ôm mình ngủ.
Lâm Ưu không biết Phó Hân Nhiên đang rối rắm, nàng chỉ cảm thấy thật nguy hiểm, lau lau chút mồ hôi không hề tồn tại trên trán, rốt cuộc cũng lừa nàng ấy được.
Nếu lúc đó hai người đồng thời mở mắt, chỉ sợ nàng phải phi sang phòng khác mới có thể trốn được cái cảm giác xấu hổ muốn chết này.
"Khụ, Nhiên Nhiên, bây giờ còn sớm, em cứ ngủ tiếp một lát, tôi dậy đi làm trước, có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi" Lâm Ưu đứng ở cửa nhà vệ sinh, do dự trong chốc lát mới nhỏ giọng nói một tiếng đi trước với Phó Hân Nhiên.
Còn may nàng xuyên vào thân thể kẻ có tiền, phòng thay quần áo không được ghép chung với phòng ngủ, bằng không đến lúc đó lại thêm xấu hổ.
Khoảng cách tới giờ đi làm còn khoảng hai tiếng hơn, Lâm Ưu rửa mặt xong, liền đi xuống lầu hai tập thể thao, làm nóng người xong, lại vận động thêm một giờ.
"Chậc chậc, thật không nghĩ tới, một bộ thân thể tốt như bạch hạc không chút tì vết của nguyên thân, vậy mà là gà yếu." Lâm Ưu cảm thán với hệ thống, rũ hai tay mềm nhũn xuống, mang một đầu mồ hôi đi vào phòng tắm.
Hệ thống cảm thấy nguyên thân thật lãng phí, theo như giả thiết bên trong quyền sách này, Alpha chính là sinh vật đứng đầu chuỗi.
Tin tức tố đẳng cấp cao áp chế, cùng cơ thể mạnh mẽ, là ưu thế vượt bậc được ông trời ưu ái trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt khi xưa.
Quá khứ đã từng quá mức xa xăm, sức của Alpha bây giờ so với người bình thường chỉ lớn hơn một chút, tố chất thân thể cao hơn một chút, khả năng khống chế tin tức tố cùng quá trình tiến hóa cũng giúp Alpha giải phóng không ít, không cần lo lắng bản thân đột nhiên không thể tự khống chế mà rơi vào chu kỳ nhiệt.
Kỹ thuật, chế độ, văn hóa, là điều kiện tất yếu xã hội phải đi tới, cũng là điều kiện tất yếu cho sự tiến hóa của nhân loại.
Lâm Ưu nhắm mắt đứng dưới vòi sen, nàng không dám nhìn phần thịt thừa hiện diện dưới thân, vậy mà thật sự có phản ứng sinh lý, nàng thật khố a, nước ấm vừa chạm vào nhếch lên, a a a a....
May mà nửa người trên cũng có nhô ra, mới có thể miễn cưỡng an ủi được nàng.
Lâm Ưu ngửa đầu, đề dòng nước tùy ý cọ rửa cơ thể bủn rủn mỏi mệt, điều kiện cơ thê này, nàng có chút ghét bỏ, về sau phải cố gắng rèn luyện, ít nhất cũng phải có có cơ bắp thì mới được dừng.
Tuy đã xuất ngũ, nhưng nàng vẫn luôn có nội tâm đấu tranh anh dũng.
Chỉ là bây giờ, dù chỉ động thủ tắm rửa một chút nàng cũng ghét bỏ, đột nhiên có chút lý giải với nguyên thân, nhìn đến phần dưới sốt ruột nôn nóng kia, thật sự rất ghét bỏ.
Hệ thống tỏ vẻ cái gì mình cũng không nhìn thấy, tất cả đều đã được che, nhưng nó vẫn cảm giác được tâm tình của ký chủ không hề tốt, nó cũng không lý giải được, chỉ có thể giữ im lặng.
Đã tăm hơn nửa giờ, đông hô báo thức trên di động vang lên hết đợt này đến đợt khác, Lâm Ưu mới cắn răng, cảm thấy chính mình giống như một tên biếи ŧɦái, nhanh chóng súc rửa một lần.
Đêm qua không tắm rửa nàng cảm thấy không sao, lúc cởi đồ thay quần áo, cũng cảm thấy bình thường, khi đi WC vẫn có thể miễn cưỡng nhẫn xuống, ô, nhưng tới tắm rửa, cảm giác lại quá lớn.
Nàng rất quen thuộc với cầu hình cơ thể người, nhưng chỉ giới hạn trong cơ thể người khác hoặc là thi thể.
Gian nan ngửa đầu tẩy rửa xong cơ thể, nhanh chóng mặc vào bộ âu phục được đặc chế, nâng bút trang điểm nhẹ một chút. Thối khô tóc xong, Lâm Ưu với soái khí bức người nàng lại trở về.
Nàng nhớ rõ đã từng có người nói một câu, chuyện thứ nhất mà chính mình thường làm vào buổi sáng, chính là phải làm một chút sự tình nhạy cảm không thể miêu tả.
Nhưng đối với người độc thân hơn hai mươi mấy năm mà nói, quá khó khăn.
"Gia chủ, còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu cuộc họp đầu tiên vào buổi sáng, bây giờ chúng ta xuất phát luôn sao?" Trợ lý sinh hoạt đã chờ Lâm Ưu từ lâu, đứng bên cạnh cách xa nửa thước, củi người hỏi.
"Đi thôi, tôi ăn xong rồi, dì Quế, Nhiên Nhiên còn đang ngủ, phần cháo còn lại nhờ dì hâm nóng một chút." Lâm Ưu buông đũa, nhận lấy chiếc áo khoác ngoài được di Quế đưa đến xong liền ra cửa.
Nghe Lâm Ưu nói vậy, mặt di Quế hiện đầy ý cười, vui vui vẻ vẻ đồng ý tiễn Lâm Ưu ra cửa.
Ngồi trên chiếc Rolls-Royce được đặc chế, cảm giác thật sự quá thoải mái a.
Chỉ là Lâm Ưu muốn duy trì nhân thiết của nguyên thân, ngồi đến cực kỳ đoan đoan chính chính, tự phụ lạnh nhạt, nhắm hai mắt, nghe trợ lý báo cáo lịch trình công tác hôm nay.
Ở tổng bộ tập đoàn Lâm thị, trong phòng họp lớn đã xuất hiện hai mươi người, đều là những người phụ trách các hạng mục lớn ở tập đoàn Lâm thị.
Hôm nay tới báo cáo nội dung công tác cùng tiền độ làm việc cho Lâm Ưu, Lâm Ưu vừa hay canh đúng một phút cuối cùng trước khi đến giờ mới bước vào phòng họp.
Trợ lý đẩy cửa ra, động tác của mọi người nhất trí đứng lên, Lâm Ưu nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, lúc đó mới chịu lục tục ngồi xuống.
Nàng ngồi ở vị trí chính diện, gõ tay xuống, hội nghị bắt đầu.
"Xin chào Lâm tổng và các vị giám đốc phụ trách, đây là báo cáo về dự án Cyrus......"
"Xin chào Lâm tổng và các vị, hôm nay tôi xin báo cáo dự án…..”
"Xin chào Lâm tổng,…….”
Một buối sáng Lâm Ưu đều đoan đoan chính chính ngồi ở vị trí chủ tịch, nghe mọi người hội báo lại với mình, ngẫu nhiên đưa ra ý kiến cùng vài vấn đề được hệ thống đưa tới, thậm chí chỉ ra lỗi số liệu cùng răn dạy cấp dưới.
Đợi đến cuối cùng, nếu không phải hội nghị kết thúc khá nhanh, nàng còn tưởng bản thân đã ngất đi rồi.
Nhiều số liệu cùng tiến độ hạng mục cần được chú ý và đầu tư như vậy, nghe vào làm nàng chỉ cảm thấy buồn ngủ.
Càng mệt thì càng phải tỏ ra dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ,
Lâm Ưu nàng đã quen, vào những lúc mệt mỏi cũng không thể để người ta nhìn ra trạng thái thật của nàng.
Cho đến khi toàn bộ trợ lý cùng bí thư đều đã rời đi, nàng mới yếu ớt tựa vào lưng ghế da mềm mại thoải mái.
"Không phải trong tiếu thuyết miêu tả bá tổng chỉ cần nói mấy lời xấu hổ như kiếu cô gái, em đã làm tôi tức giận thôi hay sao?" Lâm Ưu ủ rũ hỏi hệ thống, ngay cả sợi tóc trên đầu cũng rầu đến nằm sấp xuống.
"Có sao? Cô xem thử mấy người giàu số một số hai ở thế giới kia của cô, không phải tóc càng ít thì càng có tiền sao?
Đều mệt đến hói đầu, liền biết bá tổng không dễ làm đúng không." Hệ thống có lệ an ủi Lâm Ưu, nó đã sắp thăng cấp xong rồi.
"Đừng an ủi tôi, Bill Gates là vì già rồi, nên mới rụng tóc."
Lâm Ưu vô lực vẫy vẫy tay.
"Ký chủ, tối hôm nay tôi sẽ thăng cấp xong, nhưng sau khi thăng cấp sẽ ngủ say hai ngày, trong lúc đó, cô nhất định phải tự lực cánh sinh, cố gắng kiên trì nha." Hệ thống vẫy vẫy cái đuôi, dò cái đầu từ lỗ hồng không gian ra ngoài, máy móc cười cười với Lâm Uu.
Từ nụ cười tươi này, Lâm Ưu như thấy mình được lấy lòng, có quỷ mới biết nàng bị một quả cầu tròn vo như vậy lấy lòng làm gì.
"Vậy nếu gặp được tình huống khẩn cấp thì làm sao bây giờ?"
Kiên trì chính là thắng lợi, đúng không ký chủ?"
Lâm Ưu: ……..