Động tác Lâm Ưu nhẹ nhàng đặt Phó Hân Nhiên lên giường, kéo chăn đắp lên bụng cho cô, sợ cô lạnh, mới xoay người đi về phòng vệ sinh, lấy một chậu nước ấm, đặt lên ghế.
Lâm Ưu khom lưng đứng ở cạnh giường, nàng nâng tay Phó Hân Nhiên lên, dùng khăn lông tinh tế chà lau tay dính vết đen với bụi bặm cho cô.
Khăn lông ấm áp vừa lau lên đầu ngón tay của Phó Hân Nhiên, ngón tay cô động đậy, mí mắt cũng nhanh chóng mở ra.
“Chị làm gì vậy? Tôi không muốn lau.” Phó Hân Nhiên buồn ngủ đến mức đôi mắt cũng không mở ra nổi, không muốn đề Lâm Ưu sờ sờ tay mình, động tay một cái liền muốn xoay người đi.
Lâm Ưu nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Phó Hân Nhiên xoay người, nàng ngồi ở cạnh giường, sờ sờ cổ Phó Hàn Nhiên, để cô hơi tỉnh táo lại một chút.
Phó Hân Nhiên không vui, mở hờ mắt liếc nhìn Lâm Ưu, Lâm Ưu lấy lòng hôn hôn lên miệng cô, hơi kéo ôm Phó Hân Nhiên ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhanh chóng giúp nàng ấy lau khô tay.
Phó Hân Nhiên văn nhã ngáp một cái, nước mắt đều rơi ra.
Không đợi Lâm Ưu giúp mình cởϊ qυầи áo, Phó Hân Nhiên đã ngoan ngoãn dựa vào thành giường ngủ mất rồi. Vốn dĩ Lâm Ưu cũng không muốn cởϊ qυầи áo cho nàng ấy, nhưng lại lo lắng Phó Hân Nhiên sẽ ngủ không thoải mái.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định cởi ra, nàng cúi xuống đưa một tay ôm lấy eo Phó Hân Nhiên, một tay khác nhanh chóng cởϊ qυầи Phó Hân Nhiên xuống.
Đùi thẳng tắp trắng nõn lung lay trước mắt Lâm Ưu, nàng xoay đầu dùng chăn bao Phó Hân Nhiên lại, nhanh chóng thay đồ ngủ cho nàng ấy, không đến một phút đã giúp Phó Hân Nhiên sắp xếp ổn thỏa, ngay ngắn ở trên giường.
Nàng không có xuống lầu cùng chơi trò chơi với mọi người, chỉ thay quần áo xong đi phòng tắm tắm rửa sạch sẽ tinh tươm, thần thanh khí sảng lên giường ôm Phó Hân Nhiên vào trong ngực.
Còn chơi trò chơi gì đó, sao có thể mềm mại thơm tho thoải mái như ôm Nhiên Nhiên được.
Mận dưới lầu đã được rửa sạch sẽ, mọi người ngồi trong phòng khách mát mẻ chờ đợi người nào đó.
Chờ mãi chờ mãi, chờ đến các ba ba mẹ mẹ cô chú bác bắt đầu hối hôn giục sinh, nhóm người này mới ngồi không yên, muốn đi lên gọi người xuống lại bị Lâm Hàm kéo lại, chạy đến phòng kế bên.
Nếu thật là đi lên đó, đánh thức Nhiên Nhiên, chắc chắn bọn họ sẽ bị oanh tạc tập thể.
Lâm Hàm nghĩ nghĩ đến bảo bối lớn trong nhà không kẻ nào được động đến, nàng không muốn bị liên lụy, chạy nhanh đến một căn biệt thự khác, để đám nhóc này thoải mái chơi đùa.
Còn Lâm Ưu, ha ha, tối nay gặp lại đi rồi biết. Lâm Hàm dịu dàng cười với em gái nhỏ sắc mặt trắng trẻo trên lầu kia, toàn ý muốn kích động.
Lâm Ưu thoải mái ôm người vào trong ngực, đầu dính vào gối dễ chịu khiến nàng nhanh chóng ngủ đi.
Mặt trời treo cao lặn dần theo thời gian, Phó Hân Nhiên tròn mắt mở to, đã là 5 giờ, cô đẩy tay Lâm Ưu đang ôm mình ra, chậm chạp ngồi dậy.
Phó Hân Nhiên ngủ một giấc, giơ tay cào cào tóc đang hỗn loạn xuống, cô dựa vào đầu giường để tỉnh táo một chút, phát hiện hôm nay ngủ quá thoải mái.
Phó Hân Nhiên thỏa mãn lười biếng vươn vai, cánh tay trắng nõn phát sáng, nhìn cánh tay thẳng tắp của mình, Phó Hân Nhiên có chút phát hiện cánh tay mình thật đẹp.
Đợi cô tỉnh thần nhìn kỹ, cúi xuống nhìn cánh tay tới mới phát hiện mình đang mặc áo hai dây, đôi chân dài mỹ lệ xấu hổ cuốn trong chăn, bị người nào đó ôm lấy.
Nháy mắt mặt Phó Hân Nhiên liền hồng lên, cô nhanh chóng kéo chăn, che khuất toàn bộ thân thể.
Vừa nhìn qua Lâm Ưu, còn ổn, cô đang mặc quần đùi ngắn.
Mà đôi chân gần như là trần trụi của cô nằm trong vòng tay Lâm Ưu, Phó Hân Nhiên có chút xấu hổ buồn bực nhấc chân lên không nặng không nhẹ giẫm xuống.
Lâm Ưu mơ mơ màng màng mở mắt ra, cánh tay dài sờ tới sờ lui, cảm xúc bóng loáng tinh tế.
Baangg
Cánh tay Lâm Ưu tê dại, nàng ngốc ngơ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tức giận của Phó Hân Nhiên. “Chị sờ đi đâu vậy?” Phó Hân Nhiên khẽ cắn môi, đỏ bừng mặt trừng mắt liếc nhìn Lâm Ưu một cái. Lâm Ưu thu tay cười khờ khạo, ngồi dậy, mở tay ra ôm cả người lẫn chăn Phó Hân Nhiên vào lòng mình. Phó Hân Nhiên nâng đôi tay trắng như phấn đấm Lâm Ưu một cái, trên mặt hồng hồng, khiến Lâm Ưu động lòng không thôi, nàng phát hiện Nhiên Nhiên đúng là một bảo tàng, vừa mềm vừa khí, quả thật là nữ vương trăm mặt.
Phó Hân Nhiên cũng không biết ý tưởng trong đầu Lâm Ưu, chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy rằng cô và Lâm Ưu có rất nhiều hành động thân mật, nhưng chưa từng trần trụi để nàng ấy ôm như thế.
Lâm Ưu kiềm lại sau ót Phó Hân Nhiên, hôn lên môi cô, Phó Hân Nhiên hơi ngửa đầu, giữa môi lộ ra tiếng thở dốc, làm người đỏ tại.
Nụ hôn mềm mại tương dán, khiến Phó Hân Nhiên xấu hổ đến mức đẩy Lâm Ưu ra, còn đuổi Lâm Ưu ra ngoài. Lâm Ưu không mang dép, mặc một áo rộng tay ngắn, quần đùi trắng, nàng vô tội đứng ở ngoài cửa, hai chân vô thố khép lại.
Phó Hân Nhiên cúi đầu ôm chăn che mặt, cô ngồi trên giường, hàm răng cắn chặt môi đỏ kiều diễm, quả thật là muốn đánh chết Lâm Ưu.
Nàng ấy tự nhiên....tự nhiên sờ đùi cô.... Nghĩ đến đây, tai Phó Hân Nhiên lại đỏ lên, sắc mặt kiều diễm, nếu Lâm Ưu lại nhìn thấy, chắc chắn lại nổi tâm háo sắc.
Từ sau kỳ xây tổ, Lâm Ưu quả thật giống như bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cái gì cũng tò mò, cũng cực kỳ O giỏi học hỏi.
Lý Bình chìm sâu trong công việc, sờ sờ mắt kính không nói lời nào, tìm tài liệu cho bà chủ, hẳn là việc làm của trợ lớn như hẳn.
“Ha ha ha, Ưu Ưu đây là cháu quậy cái gì đó?” Bác hai gái của Lâm Ưu vừa từ trong phòng ra tới, nhìn thấy Lâm Ưu đáng thương đứng ở ngoài cửa lên tiếng.
Lâm Ưu xấu hổ sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng cười cười với bác hai gái, cửa không khóa trái, nhưng Phó Hân Nhiên không mở miệng cho nàng đi vào, nàng cũng không dám.
Trong lòng không hiểu sao lại có suy nghĩ là phải làm như vậy.
Bác hai gái cười xong cũng không chậm chạp, hiền hậu nhìn Lâm Ưu như đứa nhỏ đáng thương.
Alpha Lâm gia đều là dáng vẻ này, không được, bà muốn đi chia sẻ với cô lớn, ha ha ha.
Lâm Ưu nhìn bác hai gái nhanh như bay chạy xuống lầu, cánh tay vô lực đưa ra, xong rồi, có phải là nàng đã bị cười nhạo rồi hay không.
Lâm Ưu tuyệt vọng dựa vào cửa, thân thể cao gầy đứng giữa cửa như thần giữ cửa, ngón tay còn chậm chạp gõ gõ lên cửa.
Phó Hân Nhiên thay quần áo xong, mở cửa, Lâm Ưu thiếu chút nữa đã ngã xuống, còn may là nàng phản ứng nhanh, cánh tay chụp lấy cánh cửa.
Phó Hân nhiên quay đầu hừ một tiếng, sắc mặt cô hồng hồng, Lâm Ưu nhìn Phó Hân Nhiên ngạo kiều, lại không nhịn được cười lên.
“Chị cười cái gì đó?” Phó Hân Nhiên xoay người trừng mắt nhìn nàng, Lâm Ưu cất bước đứng bên cạnh Phó Hân Nhiên, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, kéo kéo tay nhỏ Phó Hân Nhiên, siết lấy eo nàng ấy, khom người, đặt đầu lên vai cô.
“Tôi không có cố ý, chủ yếu là cái tay này đó, nó có ý nghĩ của riêng mình.” Lâm Ưu dựa vào đầu vai Phó Hàn Nhiên giải thích, vừa rồi tất cả đều là ngoài ý muốn.
Phó Hân Nhiên xấu hổ rút tay ra, “Bây giờ tôi là thai phụ, lần sau không được sờ bậy, hừ.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tay Lâm Ưu chống eo, không tiếng động cười ha ha ha.
“Ha ha ha, hai người này cũng quá là đáng yêu rồi.”
“Ai nói không đáng yêu chứ?”
Phó Hân Nhiên bước xuống lầu liền nghe được tiếng cười của người lớn, cô còn không hiểu ra sao đi về phía cô lớn đang vẫy vẫy tay kêu mình, cô lớn cười đến rất vui vẻ.
“Nhiên Nhiên, hôm nay cháu có mệt không, đợi thêm một khoảng thời gian, bụng này sẽ lớn hơn, trong lòng cháu không vui, thì cứ lăn lộn Ưu Ưu nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng để bản thân mình khó chịu.”
Cô lớn kéo tay Phó Hân Nhiên vui vẻ dặn dò cô, Phó Hân Nhiên đỏ mặt gật đầu.
Hai người mẹ của Lâm Ưu đều không có ở đây, nhọc lòng vì nhà này không phải là trưởng bối nhà bọn họ sao?
Nghĩ đến đây cô lớn vẫn rất đau lòng cho đội vợ vợ son này, trước kia Lâm Ưu cũng vậy, bây giờ đã có gia đình cũng chỉ có thể sửa dần, cũng may cuối cùng đã không còn giống đứa nhỏ lạnh lẽo nữa.
Giữa chuyện này ăn khổ nhiều ít, cũng chỉ có Nhiên Nhiên tự mình biết.
Lâm Ưu thay quần áo xong xuống lầu, bị bác hai nhìn bằng ánh mắt suy tư đến mức khiến da đầu nàng tê dại, dượng ba cũng cười đến hiền hòa khiến sau lưng nàng có cảm giác lành lạnh.
“Khụ, cháu đi xem bọn Lâm Tắc Lâm Học chơi trò chơi sao rồi. Nhiên Nhiên có đi cùng không?” Lâm Ưu cảm thấy ánh mắt này chắc chắn không phải có ý gì tốt, nàng lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên coi như không nhìn thấy, tay còn vẫy vẫy với nàng, kêu nàng đi nhanh đi. Lâm Ưu còn có thể làm gì bây giờ? Nàng chỉ có thể cô đơn nhìn Phó Hân Nhiên một cái, cúi đầu tự mình rời đi. Phó Hân Nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, vốn dĩ là muốn đi theo, lại bị cô lớn đè lại. “Mấy Alpha này học cái gì cũng tốt, giỏi nhất là giả vờ đáng thương, đừng để ý đến bọn họ.” Bác ba trực tiếp vạch trần chiêu bài của Alpha, ánh mắt vẫn còn dạo qua một vòng trên người dượng ba.
Dượng ba thấy lửa chiến sắp tràn lan, liền đứng dậy sửa sang lại quần áo, cầm chung trà của mình lên, làm bộ như không có việc gì rời đi.
Lâm Ưu còn chưa đi đến biệt thự bên kia đã nghe được tiếng la hưng phấn bên trong: “Nhanh nha, Lâm Tắc, em lại choáng rồi sao? Chém nó đi, chạy cái gì, đồ ngốc này!”
Tiếng của anh lớn rít gào, ở ngoài biệt thự cũng có thể nghe được.
Lâm Ưu đẩy cửa ra, mỗi người đều đang ôm một cái di động, ngay cả Lâm Bạch không thích chơi game cũng
bị Lâm Hàm lôi kéo chơi cùng.
Lâm Bạch không thích đánh nhau, chỉ thích đổi skin: “Skin xanh lá này thật đẹp nha.”
Lục Áo nhân vật của Lâm Bạch là một kiếm sĩ, kiếm pháp phiêu dật có tình, chiêu thức đánh nhau kinh điển,
gây sát thương rất lớn, chỉ là máu hơi giấy một chút.
Lâm Ưu vừa vào cửa Lâm Bạch liền nhìn thấy được, đôi mắt nàng sáng ngời nhìn Lâm Ưu: “Chị bảy, em muốn skin này, có được không?”
Lâm Ưu gật gật đầu, cong lưng sờ sờ đầu nàng: “Đương nhiên có thể, còn thích gì nữa không? Chị cho em thêm mấy cái, nhưng không được chơi nhiều, đôi mắt không chịu được.”
Nhìn thấy đứa nhỏ gầy yếu trắng trẻo, Lâm Ưu ngăn không được yêu thích, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy đóa hướng dương thiếu dinh dưỡng, thân thể gầy yếu, nhưng vĩnh viễn vẫn luôn hướng về phía mặt trời.
Lâm Bạch vui vẻ dùng sức gật đầu, khó có khi nàng có nhân vật yêu thích: “Âm thanh của người l*иg tiếng này rất dễ nghe.” Lâm Bạch lặng lẽ nói với Lâm Ưu, trên mặt đều là nụ cười vui sướиɠ.
Lâm Ưu rất đồng ý, người l*иg tiếng cho Lục Áo là ảnh hậu trẻ tuổi nhất, Bạch Trí, mới hai mươi tuổi đã đạt giải ảnh hậu, đáng tiếc là đám ngốc nghếch kia không biết trọng nhân tài, đem cây rung tiền của mình vùi lấp.
Nghĩ đến sự hỏng bét của công ty giải trí Đường Long, Lâm Ưu nhíu mày, đây cũng là cái nồi mà nguyên thân phải công.
Ngay từ đầu nguyên thận rất coi trọng công ty sinh lợi đều đặn hằng năm này, sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, nàng không thể kịp thời quan tâm đến được.
Dì nhỏ đã tiếp nhận công ty giải trí Đường Long, tập đoàn cũng xuất hiện lời đồn, nói Lâm Ưu điều người về là muốn đem chi nhánh ở Mỹ giao cho tâm phúc của mình.
Bây giờ trong tập đoàn cũng đã có không ít người ngo ngoe rục rịch, mọi người đã suy nghĩ rõ ràng, nếu Tô Thanh Phong về nước, vậy cần điều một người tiếp nhận công ty ở bên Mỹ.
Tin đồn vớ vẩn này nọ Lâm Ưu và Tô Thanh Phong cũng không muốn quan tâm, cũng không muốn giải thích, nói với bên ngoài là cảm thấy Tô Thanh Phong lớn tuổi, nên ở lại trong nước, đây đúng là sự thật, chỉ là không ai muốn tin.
Đều ngầm nói với nhau, Lâm Ưu không niệm tình thân, tàn nhẫn độc ác.