Lâm Ưu mê mang tiếp nhận cái hôn ngọt ngào này, Phó Hân Nhiên lấy tay che lên đôi mắt Lâm Ưu, vốn dĩ chỉ là không muốn thấy sự áy náy của nàng, hiện tại nhìn đến khóe miệng đã sắp chành ra tới mang tai, sao cô còn không biết tên đáng ghét này, cố ý giả vờ đáng thương để cho cô không tức giận nữa.
Phó Hân Nhiên lạnh lùng cười, hàm răng cắn vào môi Lâm Ưu, một cái tay khác không ngừng sờ lên cổ LâmƯu.
Chỉ trông chốc lát Lâm Ưu đã không chịu nổi, nàng đuối sức ngẩng đầu lên muốn tránh thoát ngón tay Phó Hân Nhiễn đang bóp lấy cổ mình, ngọt ngào thân thiết làm Lâm Ưu không chịu được, thân mình nàng bắt đầu nhũn ra.
Hơi thở rất nhanh dồn dập lên, thân thể không ngừng ngưỡng về phía sau, Phó Hân Nhiên càng không để nàng tùy ý, kỹ xảo câu lấy đầu lưỡi nàng, người tới ta đi, Lâm Ưu rất rõ ràng bị dạy dỗ một hồi.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên làm hai người lấy lại tinh thần.
Bác sĩ Trác vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, bỡn cợt nhìn Lâm Ưu, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, tổng tài bá đạo thì ra là người nằm dưới, chậc chậc, ha ha ha.
Sắc mặt Phó Hân Nhiên vẫn như bình thường dừng lại sự trừng phạt của mình, Lâm Ưu ngượng ngùng nghiêng đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Có việc sao?”
Trác An cười lộ ra hàm răng trắng tinh, chói mắt nhưng không bắt mắt: “Không có việc gì, chỉ là đến thăm ngài, quan tâm quan tâm.”
Lâm Ưu móc lấy quần áo của Phó Hân Nhiên, nội tâm bị thương chảy thành sông, nàng vậy mà là người bị đè, còn bị người ta nhìn thấy, nàng không muốn sống nữa, hu hu hu.
“Vậy cô đi trước đi, lát nữa tôi cũng đi làm rồi.” Lâm Ưu chôn đầu ủ rũ từ chối Trác An tiếp tục xem kịch.
Phó Hân Nhiên thấy lửa đã cháy ổn rồi, ánh mắt mới dời về phía Trác An, Trác An hiểu rõ, tay câu sau ót, từ từ
nhàn nhã rời đi.
Bệnh viện tư nhân này thuộc Lâm thị, nàng cũng công tác ở đây, trừ bỏ thời gian dành riêng cho Lâm Ưu ra, thì công việc chính thức của nàng đều ở nơi này.
Lâm Ưu chôn đầu che thân trước, bước đi nhỏ nhẹ, nhưng cũng nhanh như chớp chạy đến phòng vệ sinh. Phó Hân Nhiên thấy người đều đã đi rồi, cô mới nói cho Xuân Thanh một tiếng, để Xuân Thanh chờ Lâm Ưu ra, bản thân mình rời đi trước, sau đó có người đem quần áo của Lâm Ưu đến.
“Báo xuống dưới, 10 sáng thứ hai tuần tới mở đại hội cổ đông.” Đây là mệnh lệnh Lâm Ưu tuyên bố khi vừa đến công ty.
Lý Bình gửi thông báo bằng danh nghĩa của văn phòng tổng tài xuống, vô số người đều suy nghĩ, tự dưng không động không đậy, chính sách cao tầng của công ty cũng không có vấn đề gì, sao lại đột nhiên mở đại hội cổ đông, một chút tin tức cũng không có.
Lâm Ưu mặc kệ người phía dưới đang suy đoán thế nào, cũng mặc kệ những người kia có thể chó cùng rứt giậu hay không.
Bây giờ nàng phải bắt đầu xử lý đám người này, nếu ngươi muốn ra chiêu bỉ ổi như vậy, thì cũng đừng trách ta cạn tình cạn nghĩa.
Ở chỗ hệ thống, nàng cũng không muốn trắng trợn dùng tích phân, hiện tại trên tay Lâm Ưu cũng có một số chứng cứ Lâm Củng tham ô của công.
Nhưng Lâm Tư Chính thì ngược lại, trừ bỏ một số vụ việc nhỏ, lại không để lại chút nhược điểm nào, mà vị trí này của ông ta lại khiến ông lão kia có thêm không ít lỗ hổng, chờ nàng đến bắt. Có thể nhìn được cục diện này, hắn có lẽ còn có tính toán gì đó khác.
Tô Thanh Phong nghe nói Lâm Ưu bị người chuốc thuốc mê, quần áo nàng cũng chưa thay vội vàng chạy đến công ty, nhìn thấy Lâm Ưu không có chuyện gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm xoa xoa đầu.
“Dì nhỏ, dì về nhà nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì lớn.” Lâm Ưu vỗ vỗ vai nàng, để nàng ấy về nhà nghỉ ngơi.
Một tuần sau đó, Lâm Ưu cẩn thận đi làm, Lâm Củng lại xin nghỉ bệnh, Lâm Tư Chính giống như cái gì cũng không biết, lâu lâu cũng báo cáo tiến độ công việc của mình cho Lâm Ưu biết.
Chuyện kiểm tra thuế điều tra đối chiếu mấy lần đã không có vấn đề gì, bên phía cục thuế cũng chỉ có thể buông tay.
Có một số người không cam lòng, nhưng lại không dám vuốt râu hổ, chỉ có thể tiếp tục ngủ đông.
Tập đoàn Lâm thị thành lập đến giờ đã hơn trăm năm, quan hệ sâu bên trong rất rắc rối phức tạp, trải qua vô số lần cải cách, mới có thể tẩy rửa được một số tạp nham sâu mọt bên trong.
Mỗi một thế hệ mới khi nắm quyền tập đoàn Lâm thị đều sẽ tiến hành đại thanh lý một lần, lúc Lâm Ưu lên cũng không ngoại lệ.
Rất nhanh đã đến thứ hai, sáng sớm 10 giờ, phòng họp cổ đông đã đầy người. Trừ bỏ 41% cổ phần Lâm Ưu nắm giữ, thì vẫn còn có 17% cổ phần Lâm thị nằm trong tay hai người mẹ của nàng.
Cả nhà các nàng chính là cổ đông lớn nhất, cho nên Lâm Củng mới không cam lòng.
Trên tay hắn có 8% phần, trừ nhà Lâm Ưu thì nhà ông ta chính là cổ đông lớn thứ hai.
Mấy cổ đông khác đều chiếm cổ phần nhỏ lẻ, nhưng Lâm Củng cũng đặc biệt biết dùng lời nói, thu mua lòng người.
Không ít người nắm ít cổ phần nhỏ thích đi theo Lâm Củng gây chuyện, nhưng những người nắm cổ phần nhỏ lẻ này cũng không hoàn toàn là đồ ngốc.
Bọn họ càng thích đứng sau lưng Lâm Củng lên tiếng, mượn gió bẻ măng, nhưng nếu thực sự làm việc, không ít người đều sẽ cân nhắc trong lòng, dù sao người nói chuyện chân chính, vẫn còn đang ngồi ở trên đó.
Lâm Ưu ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt quét một vòng: “Hội nghị bắt đầu đi, mọi người đã nhìn thấy tập tin trên tay mình sao?”
“Đã thấy.”
“Đã thấy, Lâm tổng, đây là kế hoạch phát triển mới của tập đoàn sao?”
Không ít người chỉ mới nhìn thấy bên ngoài của tập tin, còn chưa có xé mở bên trong ra xem.
“Không vội, còn có mấy người chưa đến, đúng không, bác lớn?” Lâm Ưu cười cười với Lâm Củng, cười đến khiến sau lưng Lâm Củng tê dại, ông ta nắm chặt quãi trượng của mình, nở một nụ cười cứng đờ.
Chẳng lẽ, Lâm Ưu thật sự không nhớ đến thân tình chút nào sao?
Lâm Cũng kiềm chế không được sự nóng nảy của mình, ngữ khí trào phúng: “Không đảm đương nổi, không đảm đương nổi, ta chỉ là một cổ đông nhỏ thôi.”
Lâm Ưu nghiêm túc gật đầu, đồng ý với lời nói của Lâm Củng, ngược lại lại khiến Lâm Củng bực bội, ông ta tức giận trừng mắt nhìn Lâm Ưu.
Những cổ đông nhỏ khác lại im lặng, giống như đang xem kịch hay, mà những cổ đông người quen biết Lâm Củng và dòng phụ của Lâm gia chỉ liếc mắt nhìn nhau không lên tiếng.
“Mọi người đều biết gia quy truyền thừa trăm năm nay của Lâm thị, đặc biệt là người trong Lâm gia.”
“Từ ông cố đến thế hệ này của tôi, đã đến hạn ba đời, cho nên người Lâm thị đến thời hạn phải đem cổ phần trong tay bán lại cho Lâm gia lần nữa, theo giá thị trường hiện tại.”
“Hôm nay tôi lấy thân phận là người nắm quyền gia tộc Lâm thị hiện tại thông báo cho mọi người.” Thái độ Lâm Ưu rất cứng rắn, nàng chỉ nói là thông báo, chứ không nói sẽ thương lượng với bọn họ.
“Đây...đây.....Cũng quá đột nhiên rồi, cho dù cô là gia chủ, nhưng cô cũng phải nên báo trước với bọn ta một tiếng.” Có mấy người tức giận bất bình lên tiếng.
Lâm Ưu nhìn thoáng qua, đều là người dưới chướng Lâm Cung.
“Mọi người không ngại thì xem tài liệu trong tay trước đi, rồi nói tiếp.” Lâm Ưu cười một tiếng.
Sắc mặt Lâm Củng rất khó nhìn, thật sự là ông ta cũng không nghĩ tới, Lâm Ưu lại dùng một chiêu như vậy, mấy người cô bác cùng dòng với Lâm Ưu cũng không có đến.
Lâm Cũng đoán có lẽ bọn họ cũng không cần, dù sao đến đời sau của Lâm Ưu, cổ phần của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được ba mươi năm.
Đồ ăn trong bụng mình, đột nhiên bị người ép nôn ra, ai muốn chứ, Lâm Củng chớp mắt, muốn đưa ra dị nghị.
“Trong tay tôi có mấy ảnh chụp và video, thấy hiện tại thời gian vẫn còn sớm, mời mọi người xem trước vậy.” Lâm Ưu lên tiếng trong lúc mọi người xé mở tập văn kiện, thấy Lâm Củng muốn lên tiếng, nàng lại giơ giơ tay, màn hình lớn đột nhiên sáng lên.
Những vị cao tầng khác đều không lên tiếng, chỉ lặng lẽ hỏi nhân sinh của mình, cũng có mấy cổ đông khác không ngừng đánh giá, giống như là đang suy tính gì đó.
Lý Bình ngồi trong phòng hội nghị, gật đầu, máy móc thao tác, mở ra một video.
Trong video, một người mặc đồ nhân viên vệ sinh, đầu đội mũ, ngồi xổm sau xe Lâm Ưu thường dùng.
Video truyền rõ ràng thao tác của người đó, một cờ lê dài hơn mười em tháo lỏng bánh xe của Lâm Ưu.
Thấy động tác của người này rất nhẹ nhàng, nếu không phải là đã từng làm thì chắc chắn là cố tình làm thực hiện trên xe Lâm Ưu, phải biết xe của Lâm Ưu không có dụng cụ chuyên dụng thì không thể nào tháo lỏng được khớp bánh xe.
“Người này thực quen mắt, đây không phải là Bạch Tuộc chuyên bảo dưỡng xe của đội bảo an sao?” Có cao tầng nhận ra, hắn hô lên một tiếng, kéo theo sau là mấy tiếng bàn bạc xầm xì.
Trong nháy mắt Lâm Củng nhìn thấy video này, toàn thân đều đã tê rần, nhưng ông ta cũng nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không để bất luận kẻ nào nhìn ra được chút manh mối, ông ta không có để lại chứng cứ, không cần hoảng loạn.
Lâm Ưu vẫn duy trì nụ cười dưới mắt Lâm Củng như trước, nụ cười này trong mắt những người khác nhìn, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Cả người Lâm Ưu dựa vào ghế, tay tựa trên thanh vịn, khí thế áp người, ánh mắt lạnh lẽo bức nhân, nàng cười,
chỉ khiến người ta cảm nhận được lạnh lẽo và sợ hãi.
“Nếu video này còn chưa đủ rõ ràng, vậy chúng ta lại xem thêm một video nữa.”
Lý Bình tiếp tục trình chiếu video tiếp theo.
Video này càng rõ ràng hơn, một người đàn ông thân hình cao lớn, có chút mập mạp, ngồi dưới bàn làm việc
điên cuồng tìm gì đó.
“Quen không? Cao tổng?” Người được kêu là Cao tổng là một nam Alpha, hắn ta đổ mồ hôi lạnh, run rẩy liên tục lau mồ hồi trên mặt, sao hắn lại không biết trong văn phòng Mã Doanh Doanh lại có camera theo dõi.
Cao tổng, cùng cấp với Mã Doanh Doanh, hắn cũng là người của bộ tài vụ, vẫn luôn khinh thường Omega, thậm chí rất nhiều lần công khai trêu chọc Mã Doanh Doanh là bà già không ai cần. “Không....Lâm tổng xin tha tôi, tôi là bị người khác ép.” Vốn dĩ Cao tổng còn muốn xin tha, nhưng hình ảnh quay lại cảnh hắn lấy trộm chìa khóa, liền tuyệt vọng, khai ra người sau lưng.
“Không vội, vẫn còn.” Ngữ khí Lâm Ưu thong thả ung dung, khiến người có ý xấu trong lòng nơm nướp lo sợ.
Ngón tay của nàng khớp xương rõ ràng, tiếng được tiếng không gõ gõ lên mặt bàn, cũng gõ vào lòng mọi người, tất cả mọi người trong phòng họp đều cực kỳ an tĩnh.
Gương mặt Lâm Củng đen lại, không tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
Lý Bình phát xong video, lại mở thêm mấy ảnh chụp, trong bức ảnh đầu tiên chính là Hứa phó tổng vừa mới thăng chức năm nay, một vị nữ Alpha lớn tuổi, bà ta nhìn ảnh chụp của mình thần sắc cũng bình thản, không có phản ứng gì quá khích, giống như không hiểu rõ vì sao lại có ảnh chụp của bản thân, nghi ngờ mở miệng: “Lâm
tổng, ngài đây là?”
Mọi người cũng không rõ, sao lại để hình chụp thời trẻ của Hứa phó tổng lên.
Lý Bình nhấn di chuyển, mọi người lại nhìn thấy ảnh giấy kết hôn của Hứa phó tổng.
Trên ảnh chụp Hứa phó tổng cực kỳ trẻ tuổi, giày đỏ váy trắng đứng chung với một người đàn ông trẻ tuổi, hai người cười đến ngọt ngào vui vẻ.
“Đây không phải con trai thứ hai của Lâm Củng sao?” Có người nhận ra tới khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt mọi người dừng trên người Hứa phó tổng và Lâm Củng.
Lâm Củng nắm quải trượng theo bản năng, đột nhiên đưa ảnh con của ông ta kết hôn thì làm được cái gì.
Hứa phó tổng không hổ là đã trải qua sóng to gió lớn, mặt bà không đổi sắc, thái độ lãnh đạm dò hỏi: “Lâm tổng, tôi không thể kết hôn sao?”
“Đương nhiên có thể, yêu đương tự do.” Lâm Ưu vỗ tay một cái, mọi người ở đây đều biết, Lâm Ưu là đang muốn diệt trừ nhà nhỏ Lâm gia, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới Hứa phó tổng vậy mà lại là người của Lâm Củng.
“Bà sẽ không thực sự cho rằng tôi nhàm chán không có chuyện gì làm, đi điều tra chuyện riêng của bà đi?” Nếu đã ngả bài, chắc chắn tư liệu trong tay nàng phải có đầy đủ.
Lâm Cũng cảm thấy mình nên nói gì đó, ông ta vừa mới buông quải trượng ra, bang, cửa đã bị người đẩy vào.
“Ai là Lâm Củng? Hứa Thừa?” Bốn người mặc đồng phục cảnh sát mở cửa đi vào.
Hứa Thừa là tên của Hứa phó tổng, nhìn thái độ cứng rắn của cảnh sát, bà biết trong tay cảnh sát nhất định đã có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không bọn họ sẽ không mạnh mẽ như vậy.
Trong nháy mắt Lâm Củng nhìn thấy cảnh sát, đôi mắt đông cứng lên người Lâm Ưu.
Cảnh sát muốn đến tập đoàn Lâm thị không có khả năng đơn giản mà có thể xông vào phòng họp như thế, phải biết rằng Lâm gia là thế gia, dù có thị trưởng muốn đến, cũng phải khách khí mà vào.
Da mặt Lâm Củng động đậy, hít sâu một hơi, cũng may, ông ta đã sớm có chuẩn bị. Ông ta cũng không nhìn Hứa phó tổng, đứng dậy run run rẩy rẩy cầm lấy quải trượng của mình, nhấc tay: "Là tôi, Lâm Củng, đồng chí cảnh sát, có vấn đề gì?”
“Xin chào ngài, mời đi theo chúng tôi một chuyến, tập đoàn Lâm thị có người báo ngài tham ô của công, mời ngài phối hợp điều tra.” Bốn đồng chí cảnh sát tiến đến đưa hai người mang đi.
Những người khác còn lại cũng không dám thở ra tiếng, tất cả đều ngồi ở vị trí của mình, đưa mắt nhìn Hứa phó tổng và Lâm Củng bị cảnh sát đưa đi, mà Lâm Ưu nửa lời cũng không phát ra. “Được, người cũng đi rồi, thời gian nhàn rỗi của chúng ta cũng không nhiều, mọi người tiếp tục xem đi, văn kiện trước mặt mình.” Lâm Ưu đưa tay ra hiệu, những người khác cũng không dám từ chối, không muốn người bị đối phó tiếp theo là mình.
“Giao trả cổ phần về Lâm thị là tổ huấn, tôi cũng sẽ không để mọi người thiệt hại, sẽ dùng giá cao hơn giá thị trường mua lại cổ phần trên tay mọi người, hơn nữa, trong tương lai mười năm vẫn sẽ tiếp tục chia cổ tức cho phần cổ phần đó cho mọi người.” Điều kiện Lâm Ưu rất tốt, thậm chí có thể nói là ưu đãi.
Trải qua một ván này, Lâm Ưu hoàn toàn khống chế được toàn bộ tập đoàn, những người có sai phạm nhỏ khác
Lâm Ưu cũng không định nhổ bỏ toàn bộ, còn chưa hư đến xương cốt, nếu có năng lực sẽ được giữ lại, những người khác sẽ sa thải hoàn toàn.
Một phen tiến lui có độ này của Lâm Ưu, thành thạo, vừa hóa giải nguy hiểm vừa công kích đối phương, còn hào phóng ban ân, khiến mọi người trở tay không kịp, không còn lời nào để nói.
Trong lòng mọi người bội phục Lâm Ưu, thủ đoạn hay, mưu kế giỏi, những người nghĩ thoáng liền trực tiếp báo danh của mình, bán cổ phần trong tay về lại gia tộc.
Lâm Ưu hơi mỉm cười, hưởng thụ thời khắc phát sáng của bản thân.
Tô Thanh Phong ngồi ở chỗ quản lý cao tầng, nhìn cháu gái nhà mình, nàng cũng không thể không bội phục thủ đoạn này của đứa cháu.