“Rót nước giải rượu cho tên phế vật này.” Lâm Củng lạnh nhạt vô tình nhìn Lâm Tư Chính uống đến say mèm.
Trợ lý cao lớn gật đầu, lấy một lọ thuốc giải rượu cay đắng kí©h thí©ɧ, đôi tay trực tiếp nắm lấy cổ Lâm Tư Chính rót xuống.
Mi mắt Lâm Tư Chính nheo lại, rất muốn hoàn toàn nhắm mắt, nhưng nhớ đến ông lão còn ở đây, hắn chỉ có thể kiên trì ngửa đầu, chờ ông lão hạ hỏa thả hắn về nhà.
Một luồng cay đắng gây mũi chui thẳng vào trong não, cằm Lâm Tư Chính bị người cứng rắn nắm lấy, thuốc giải rượu thẳng tắp rót hết vào cổ họng.
“ỌC.ỌC...ỌC...”
Lâm Cũng đứng cách đó không xa, chán ghét dùng khăn che mũi.
Nhìn đứa con trai được việc thì ít hỏng việc thì nhiều này, Lâm Củng liền tức giận đến mức thở không ra hơi. Nếu không phải Tư Minh bị phế chân, ông ta cũng không đến mức phải dùng đứa con riêng này.
Đồ để sau bếp trước sau cũng không lên được mặt bàn.
Lâm Cũng trầm mặt xoay người lên xe, phân phó những người khác đưa Lâm Tư Chính trở về, hiện tại ông ta một chút cũng không muốn nhìn đến đứa con này.
Khuôn mặt hiền từ của Lâm Củng đã biến mất trong ánh mắt ngoan độc của mình, ấn đường hẹp hòi nhăn sát vào nhau, vốn dĩ khuôn mặt trắng trẻo mập mạp nhìn có vẻ dễ chịu, hiện tại chỉ còn lại dữ tợn.
Ông ta và ông nội Lâm Ưu tranh đoạt vị trí gia chủ, nhưng thất bại, con trai ông ta tranh đoạt cũng thất bại dưới tay Lâm Trí, ba nhà nhỏ Lâm gia không bằng một nhà chính, sống dai như gián thật khiến người ta ghê tởm.
Lâm Cũng không cam lòng nắm lấy quải trượng màu đen bóng, bàn tay gân guốc khô gầy dữ tợn nắm chặt, bây giờ ông ta cần phải nắm được cơ hội, trước khi Lâm Trí trở về, Lâm Ưu nhất định phải bị bắt chết.
Tô Thanh Phong người này, nàng ta cho rằng mình nàng ta trở về thì ông ta sẽ không biết hành tung của Lâm Trí sao?
Lâm Củng thu hồi dữ tợn của mình, khả năng tu dưỡng của ông ta không tồi, đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài hoài ái.Trợ lý của Lâm Củng mặt không cảm xúc rót thuốc giải rượu, trơ mắt nhìn Lâm Tư Chính quỳ trên sàn nhà ói đến rối tinh rối mù!
Sau đó xoay người nói cho tài xế một tiếng, cũng lên xe rời đi.
Tài xế thấy tất cả mọi người đều đi không, hắn nhìn không được, mở ra một bình nước khoáng vội vàng đưa tới: “Lâm phó tổng, ngài có ổn không?”
“ọc. c. Ha ha, tôi còn được, cảm ơn chú.” Lâm Tư Chính đặt mông ngồi xuống cột đèn đường, hắn ta tiếp nhận nước khoáng uống một ngụm.
“Khụ khụ... Chuyện cô gái kia đã hoàn thành sao?” Đầu tóc Lâm Tư Chính hỗn độn, mồ hôi đầy mặt nhìn tài xế của
mình.
Tài xế gật gật đầu, “Tôi tận mắt nhìn thấy cô gái kia kéo Lâm tổng đi, ngài yên tâm, thuốc tôi đã đánh tráo.”
.......).... Vậy là tốt rồi, chúng ta trở về đi, lão bất tử này, biểu tình ngày mai nhất định sẽ rất đặc biệt.” Lâm Tư Chính đứng dậy dựa vào người tài xế, tài xế sờ sờ đầu của hắn, rất là đau lòng.
Phó Hân Nhiên nhận tin từ lầu một đến lầu bốn đều không có tìm được người, người bên trong bữa tiệc cũng đã bắt đầu cảm thấy không đúng, nhìn thấy Phó Hân Nhiên hùng hổ, mọi người đều rất biết chuyện, lục tục cáo từ rời đi.
Tạ Uẩn An thấy người ra vào, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo, những nơi có thể tìm ở Tạ gia đều đã tìm xong hết rồi.
Hiện tại chỉ còn lại một nơi không thể đến, nếu trước đó cô còn có chút mong chờ với Tạ Vân Phong, thì bây giờ chỉ muốn đập chết hắn, nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt.
Đứng trước thang máy, Tạ Uẩn An cuối cùng vẫn quyết định lên lầu năm, lên lầu năm cần phải yêu cầu mật mã. Người biết mật mã của thang máy này cũng không vượt quá năm người.
Thẩm Mông Mông ngồi dưới sàn suy nghĩ một chút, quyết định không thể quá đáng với Lâm đại tổng tài được.
Nàng kéo một đôi chân đau nhức, đứng dậy ôm gối đặt dưới đầu Lâm Ưu, lấy một tấm thảm có thể đắp được phủ lên người nàng.
Đứa nhóc ngây thơ đáng yêu lúc lắc chân ngồi trên sô pha, Thẩm Mông Mông cảm thấy có chút xấu hổ, nàng ngẩng đầu nhìn đứa nhóc đáng yêu này một chút, nhít người ngồi lại sát bên cạnh nhóc.
Diện mạo của Thẩm Mông Mông rất đáng yêu, gương mặt linh động vui vẻ, hơn nữa âm thanh cũng rất dễ thương.
Lớp trang điểm của nàng đã lem hết, cúi đầu nhìn trên tay vẫn còn dính mascara màu đen, nàng nhún vai, đã không sao
rôi.
“Tiểu bảo bối, sau này thấy người giống như chị, nhất định phải tránh đi, không cần phải trả lời, biết không?” Thẩm Mông Mông cười cười sờ sờ đầu nhóc, dặn dò.
Đứa nhóc cũng không thèm để ý bàn tay trên đầu mình, nhóc lắc đầu một cái: “Con không sợ, còn có mommy, chị có thể đi lên đây chắc chắn là do mommy cho chị mật mã, đúng không?”
Đầu Thẩm Mông Mông đầy dấu chấm hỏi??? Mật mã gì??? Nàng không hiểu gì cả. Nàng chỉ thấy thang máy đang mở ấn sẵn lầu năm thôi, rồi thang máy trực tiếp chạy lên đây.
Chẳng lẽ lầu năm là bí mật??? Bây giờ kẻ có tiền đều thích chơi như vậy sao?
“Cần phải có mật mã đó, không có mật mã chị không lên đây được.” Đứa nhóc đáng yêu cũng ngơ ngác nghi ngờ, nhưng mà nhóc vẫn kiên trì nói, bởi vì mỗi lần nhóc lên đều cần phải ấn mật mã.
“Hệ thống còn chưa được sao? Ah!!” Ý thức Lâm Ưu hôn mê, choáng váng, cơ thể giống như đang bị giật điện, cuối cùng Lâm Ưu mới miễn cưỡng khôi phục được một chút ý thức.
“Ký chủ không thể bị giật điện tiếp nữa, nếu tiếp tục giật điện sẽ có khả năng thương tổn tinh thần của ký chủ.”
“Bây giờ cô đã khôi phục được phần lớn ý thức rồi, chỉ là thân thể có tác dụng của thuốc không thanh lọc được, phải kiên trì một chút, Phó Hân Nhiên sắp đến rồi.”
Hệ thống đã tiến hành hai lần giật điện với Lâm Ưu, nó không thể giật điện Lâm Ưu trong tình huống thân thể còn chưa rõ ràng, cho nên chỉ có thể giật điện về mặt tinh thần, cũng chính là tiến hành giật điện linh hồn để khôi phục ý thức.
“Được rồi, không cần.” Ý thức của Lâm Ưu thanh tỉnh không ít, “Cửa hàng điểm của bọn mi có cái nào xịn một chút không, không có vật phẩm nào có thể bảo hộ ký chủ an toàn sao? Thuốc giải cũng được mà?”
Lâm Ưu khôi phục không ít khí lực, mở miệng chính là dỗi hệ thống, hệ thống cũng phát hiện, nó cùng Lâm Ưu lăn lộn qua lại cửa hàng điểm, cũng không có tìm thấy thuốc giải.
Hệ thống trầm mặc, nó đã chủ động báo cáo với hệ thống chủ, cũng không biết hệ thống chủ có thể nhận được hay không.
Khi Thẩm Mông Mông vẫn còn đang lôi kéo làm quen với nhóc đáng yêu kia, thì ngón tay Lâm Ưu đã hơi động một chút, Quân Quân lại nhanh chóng nhìn thấy được tay chân Lâm Ưu cựa quậy.
Nhóc lộ ra ánh mắt tò mò, nhìn thoáng qua Thẩm Mông Mông vẫn đang còn dông dài.
“Quân Quân, chị nói với nhóc, thế giới này có rất nhiều người xấu, nhóc biết không? Đương nhiên, chị khẳng định chị là một người tốt, nhưng sau này nếu nhìn thấy tình huống như vậy là chạy liền, không thể dừng lại, có biết chưa?”
“Vâng.” Nhóc đáng yêu gật đầu thanh thủy đáp lại nàng, đột nhiên đôi mắt nhóc sáng lên “Tỷ tỷ, mommy của em tới.”
“A, nhanh như vậy sao?” Thẩm Mông Mông nhìn Quân Quân đột nhiên chạy đi, còn chưa kịp giữ chặt người, Quân Quân đã chạy đến cửa.
Cạch, cửa gỗ dày nặng bị mở ra, Quân Quân ngẩng đầu lên chờ đợi mommy của mình, trực tiếp nhào vào lòng ngực
mommy.
Phó Hân Nhiên, Tạ Uẩn An hai người đem tất cả các phòng ở lầu năm kiểm tra một hơi, cuối cùng chỉ còn lại một phòng
này.
Không biết Tạ Uẩn An thao tác gì trên di động, cửa liền được mở ra từ bên trong, thần kinh căng chặt của Phó Hàn Nhiên nhìn thấy một đứa nhóc xinh xinh đẹp đẹp lao đến, thiếu chút nữa đã hỏng mất.
Toàn bộ Tạ gia đều tìm hết rồi, nếu còn không tìm được Lâm Ưu....
Sắc mặt Phó Hân Nhiên cực lạnh, hai tròng mắt chứa đầy băng tuyết cuồng phong.
Tạ Uẩn An duỗi tay sờ sờ trán con gái nhà mình, đang muốn hỏi con gái gì đó thì nhìn thấy một cô gái dáng hình nhỏ nhắn, trang điểm lem luốc, giống như rùa đen dò cái đầu nhỏ ra cẩn thận nhìn khắp nơi.
Nàng thấy được Tạ Uẩn An và Phó Hân Nhiên, trời ơi, nhìn tận mắt đều thấy khí chất bức người, Thẩm Mông Mông có chút chậm chạp phát hiện, bản thân nàng bây giờ có chút chật vật.
Đặt biệt là trước mắt hai vị Omega này, diện mạo thượng thùa, dung nhan mỹ lệ đến mức không chân thật. So với nhóm ảnh hậu, thiên hậu nàng đã từng gặp qua, còn xinh đẹp khí chất hơn.
Nếu hai người này đi đóng phim điện ảnh, sẽ trực tiếp áp bức hết các đám minh tinh lớn nhỏ hiện giờ rồi.
Nội tâm Thẩm Mông Mông có chút khẩn trương, nàng nâng tay lên, ngây ngốc cùng hai người phất tay “Hi!”
Một câu chào này, làm bảo vệ đang đứng phía sau phản ứng lại, lập tức xông lên, đè Thẩm Mông Mông lên cửa.
Thẩm Mông Mông còn chưa phản ứng lại, mặt đã dán vào cánh cửa, đôi tay bị kéo về sau, cả người bị áp sát, “Đau, đau đau.... Buông tay ra...các người...” Thẩm Mông Mông tức giận, lông mày nhíu lên, rống giận quát người đang đè tay nàng về sau.
Phó Hân Nhiên vừa bước vào cửa liền thấy được Lâm Ưu đang nằm trên sàn nhà, cô vội vàng tiến lên, chân mềm nhũn khuỵu xuống, đôi tay run rẩy vỗ vỗ mặt Lâm Ưu.
Hơi lạnh trên đầu ngón tay của Phó Hân Nhiên vuốt lên mặt Lâm Ưu, nước mắt cô cũng trượt xuống, giống như chuỗi châu đứt đoạn, từng giọt tích tích rơi trên mặt Lâm Ưu.
Lâm Ưu cảm giác được hơi thở của Phó Hân Nhiên, giọt nước mắt ướŧ áŧ dừng ở chóp mũi nàng, Lâm Ưu nóng nảy, nàng muốn nói cho Phó Hân Nhiên nói nàng không có việc gì.
Lâm Ưu dùng hết sức cử động, nhưng lại tốn công vô ích, nàng thử rất nhiều lần, cũng không có cách nào để ngón tay nàng có thể cử động một chút.
“Lâm phu nhân, để bác sĩ xem thử, cô phải bảo trọng thân thể, Lâm gia chủ sẽ không có việc gì.” Mỹ nhân rơi lệ làm Tạ Uẩn An dù là Omega cũng sinh ra trìu mến.
Bác sĩ Tạ gia chờ ở một bên, buông hòm thuốc xuống, ngồi xổm trên sàn mở cà vạt và hai cúc áo trên sơ mi của Lâm Ưu ra, cẩn thận kiểm tra mắt mũi của nàng.
Sờ lấy mạch đập trên tay Lâm Ưu xong lại đặt ống nghe nghe tim phổi Lâm Ưu, không có vấn đề gì lớn.
“Tiểu thư, Lâm tổng không có vết thương ngoài, có lẽ là bị đánh thuốc, cần xét nghiệm máu.” Bác sĩ thu hồi ống nghe, kêu người đỡ Lâm Ưu nằm lên sô pha.
Tạ Uẩn An nhìn Phó Hân Nhiên, loại chuyện như rút máu xét nghiệm này, cần phải có sự đồng ý của cô, Phó Hân Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mông Mông bị bịt miệng ấn xuống sàn nhà không thể cử động.
Tầm mắt Tạ Uẩn An nhìn theo Phó Hân Nhiên, cô cũng nhìn thấy, gật đầu một cái, bảo vệ lập tức mở khăn bịt miệng của Thẩm Mông Mông ra.
“Lâm phu nhân, là tôi cứu Lâm tổng, không tin cô hỏi Quân Quân một chút.” Thẩm Mông Mông được mở bịt miệng, vội vàng đem đều quan trọng nhất nói ra.
“Cô biết tôi?” Phó Hân Nhiên đứng không xa Thẩm Mông Mông, thanh âm lạnh như băng, lạnh đến chết người.
Thẩm Mông Mông nhìn nữ nhân trước mắt lạnh như băng này, nàng ngây dại, quá đẹp rồi.
Là lãnh tĩnh chứ không phải lạnh lẽo, giống như một núi tuyết trong suốt đẹp đẽ, đang quan sát thế gian, mà khi cô bị chọc giận, liền giống như tự áp lực, khiến tuyến lở.
Sau khi tuyết lở sẽ như thế nào? Trong đầu Thẩm Mông Mông hiện ra cảnh tượng tuyết lở, rùng mình một cái. “Tôi là nghệ sĩ của công ty giải trí Đường Long, lúc họp thường niên cô và Lâm tổng đã từng xuất hiện trên MV tuyên truyền của công ty.” Thầm Mông Mông lập tức trả lời, bây giờ là thời điểm then chốt để tự cứu bản thân, nàng phải nắm bắt được cơ hội.
“Tạ gia không mời giới nghệ sĩ đến tham dự tiệc.” Ánh mắt cao cao tại thượng nhưng lại không chứa khinh miệt của Tạ Uẩn An nhìn thẳng vào mặt Thẩm Mông Mông.
Một khắc Thẩm Mông Mông nhìn thấy ánh mắt kia của Tạ Uẩn An, cảm thấy cực kỳ tự ti, giống như bị người dẫm dưới chân, không liên quan đến ánh mắt của người khác, chỉ là đột nhiên phát hiện mình chỉ là bụi bặm.
Thẩm Mông Mông cúi đầu ủ rũ khuỵu xuống mặt sàn, nàng cũng mặc kệ người đang đè nàng là một nữ beta, giận dỗi nói: “Tôi là bị người đưa vào, hắn ta kêu tôi chờ Lâm tổng ở hoa viên, sau đó Lâm tổng liền té xỉu.”
“Tôi... tôi có chút lời muốn nói với Lâm tổng, người khác tôi đều không nói, mà người kia chỉ nói rằng Lâm tổng chỉ bị thuốc mê choáng ngất mà thôi.”
“Các người không tin thì đi hỏi bác sĩ thử, dù sao cái gì tôi cũng không có làm, còn có là tôi nhặt Lâm tổng từ hoa viên đi đến đây.”
Nói xong mấy lời này Thẩm Mông Mông cũng không mở miệng lên tiếng nữa, giống như gấu lười quỳ trên sàn nhà, vốn dĩ Tạ Uẩn An còn đang muốn hỏi gì đó, liền bị Phó Hân Nhiên ngăn lại.
Trác An nhận được thông tin từ một vị bác sĩ của Lâm gia, chạy nhanh đến, lúc kết luận cũng không khác lắm, mọi người nhanh chóng đem Lâm Ưu đến bệnh viện tư gần nhất.
Sau khi Tạ Uẩn An xác minh với Quân Quân xong, Thẩm Mông Mông đã bị Phó Hân Nhiên đưa đi.
Tạ Uẩn An tiễn đoàn người của Phó Hân Nhiên rời đi, cô tạm thời còn chưa đi được, trong nhà còn có người chờ cô xử
lý.