Chương 42

Lâm Ưu ngồi ở trong một hoa viên nhỏ, hôm nay nàng đến đây là vì muốn đi cùng với dì xem dì nhỏ hoặc là dượng nhỏ tương lai thôi.

Nhưng thân phận này của nàng, đã đến đây rồi cũng không thể không xả giao được, nhưng cũng không cần phải hạ thấp thân phận của mình.

Nàng ngồi ở hoa viên nhỏ, ngửa đầu nhìn bầu trời, ở đây người thưa thớt, khoảng cách của mọi người cũng ở xa nhau, sẽ không có ánh mắt quấy rầy.

Ánh đèn trong hoa viên nhỏ này hơi mông lung, không sáng lắm, bố trí chú trọng đến sự thoải mái, ánh đèn sẽ không quá sáng khiến người cảm thấy chói, cũng không quá tối để người không thấy rõ cái gì.

Ở bụi hoa bên cạnh hoa viên nhỏ, đang đứng một cô gái, hình như là đang gọi điện thoại, có thể nghe được âm thanh ngọt ngào mê hoặc, có lẽ là đang làm nũng với người trong điện thoại.

“Xin chào, ngài cần uống gì không?” Một nhân viên mặc đồng phục đen trắng cong eo có lễ, đưa rượu trong khay cách Lâm Ưu một khoảng, là khoảng cách mà nàng giơ tay là có thể lấy được.

“Không cần, cho tôi ly nước lọc đi.” Lâm Ưu vẫy vẫy tay, trả lại ly rượu vang không động đến cho nhân viên phục vụ. “Vâng, xin ngài chờ một lát.” Nhân viên phục vụ gật gật đầu rời đi.

Cô gái sau hoa viên cũng không biết đang trò chuyện với người bên kia điện thoại cái gì, mà cười đến rất vui vẻ, nàng ta khom lưng nâng một đóa hoa, tinh tế ngửi ngửi.

Thân hình cô gái mỹ lệ, dưới ánh đèn mông lung, như ẩn như hiện, mang theo vài phần lãng mạn chân thật của cô gái

mới lớn.

Lâm Ưu cũng không có nhìn đến, nàng chỉ toàn tâm toàn ý lấy di động ra nói chuyện phiếm với Phó Hân Nhiên.

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, em ngủ rồi sao?” Lâm Ưu chọc chọc vào tin nhắn với Phó Hân Nhiên, chạm chạm vào hình

avata của cô.

“Tôi là heo sao? Ngủ sớm như vậy, khi nào thì chị trở về?” Từ khi bụng Phó Hân Nhiên bắt đầu phồng lên, nên mỗi lần nhìn thấy Lâm Ưu cô đều cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.

Lâm Ưu nghe âm thanh tự cao lạnh băng của Phó Hân Nhiên, trên mặt nàng lại treo lên nụ cười ngọt ngào.

“Xin chào ngài, nước lọc của ngài đây.” Nhân viên phục vụ mang lên một ly nước ấm cho Lâm Ưu.

"Cảm ơn."

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói, không có gì, sau đó xoay người tiếp tục phục vụ người khác.

Lâm Ưu không muốn trên người đầy mùi rượu và thuốc lá đi về nhà, cho nên muốn uống một ly nước lọc, cả người lén nấp ở hoa viên nhỏ nói chuyện phiếm với Phó Hân Nhiên, vừa nói vừa uống nước.

Choang, ly nước đổ trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Người gọi điện thoại bên bụi hoa nghe được âm thanh, do dự trong chớp mắt, vẫn cắt đứt điện thoại, nhẹ nhàng đi qua đường đá ở hoa viên, dưới ánh đèn mờ ảo không nhìn thấy rõ mặt của nàng ta.

Phó Hân Nhiên đang nằm trên sô pha trong lòng dâng lên một trận hoảng hồn không hiểu vì sao, người vừa rồi đang còn làm nũng với cô, bây giờ lại không tiếp tục nhắn tin trả lời cho cô nữa.

Trong lòng cô có chút bất an, Phó Hân Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, lấy di động gọi điện thoại đến cho Lâm Ưu.

“Reeng. Reeng...Reeng....Xin chào, thuê bao quý khách đang gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau....”

Phó Hân Nhiên cảm thấy không đúng, xoay người ngồi dậy, đôi chân trắng như sứ, dừng trên sàn nhà.

Xuân Thanh vừa mới hâm nóng sữa bò cho Phó Hân Nhiên, đi vào sảnh chính, liền nhìn thấy Phó Hân Nhiên đi chân trần chạy đến.

“Phu nhân, sao ngài lại không mang dép? Đợi lát gia chủ trở về, nếu biết sẽ tức giận.”

“Xuân Thanh, cô đi chuẩn bị xe.” Phó Hân Nhiên bây giờ cảm thấy trong lòng rất luống cuống, loại hoảng hốt vô lực này khiến đầu óc cô rất loạn, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ có thể hoảng loạn, hoảng loạn đến mức cô không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đó là trực giác, cô cảm giác được Lâm Ưu đã xảy ra chuyện, bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy được Lâm Ưu.

Xuân Thanh thấy Phó Hân Nhiên rất hoảng loạn, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, buông ly sữa xuống, chạy xuống lầu gọi người chuẩn bị xe.

Phó Hân Nhiên gọi cho trợ lý Lâm Ưu trước, trợ lý không bắt máy, lại gọi cho bảo vệ, bảo vệ cũng không nhận, Phó Hân n Nhiên hoàn toàn luống cuống.

Tô Thanh Phong cũng không thể liên lạc được, việc này lại càng thêm nghiêm trọng.

Thẩm Mông Mông đứng dưới ánh đèn, môi mím đến trắng bệch, đôi tay gắt gao nắm di động của mình, cuối cùng nàng ta vân suy sụp lùi về sau một bước.

Đôi tay nắm tay, dùng sức thở đến thân thể đều run rẩy, Thẩm Mông Mông, mày có thể, có thể, trong lòng nàng ta tự cổ vũ cho bản thân.

Tiếp đến sửa sang lại biểu tình của mình, trên mặt lại treo lên sự hồn nhiên ngây thơ không rành thế sự lần nữa.

Nàng ta đứng dưới ánh đèn, nhìn Lâm Ưu tê liệt ngã xuống ghế dài bằng gỗ, gương mặt linh động mềm mại mang theo lo lắng dò hỏi: “Xin chào? Chào ngài? Ngài có khỏe không? Cần tôi trợ giúp ngài tìm bác sĩ không? Xin hỏi ngài có cần giúp đỡ không?”

Thẩm Mộng Mông duỗi tay đẩy đẩy thân thể của Lâm Ưu, Lâm Ưu nằm ngả nghiêng trên ghế, bất tỉnh nhân sự, đột nhiên Thẩm Mông Mông nhìn đến đầu ngón tay Lâm Ưu động đậy.

Trái tim nàng ta lỡ mất một nhịp.

Hô hấp nàng ta chậm lại, cả người nhũn ra, nàng ta cắn môi, quyết định không thể khoanh tay chịu chết.

Nàng ta chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi bình thường mà thôi, vì sao hào môn thế gia tranh đấu lại dính dán đến nàng nữa. Nàng ta biết Lâm Ưu, bởi vì nàng là nghệ sĩ của công ty giải trí Đường Long của Lâm Ưu, nàng mới ra mắt được một năm, chỉ xem qua video tuyên truyền của Lâm Ưu, chưa từng tiếp xúc gần gũi đến như vậy.

Ở bên cạnh hoa viên gần đó, nơi không nhìn thấy được, có một bóng dáng màu đen hòa vào màn đêm, lẳng lặng chăm chú nhìn chuyện phát sinh ở nơi này.

Thẩm Mông Mông biết ở đây có người nghe lén, nên nàng chỉ có thể cắn môi khiêng người đi, cho dù trong lòng nàng đang rất hoảng loạn, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì bình tĩnh, trên tay không chút hoang mang ôm lấy Lâm Ưu.

“Lâm tổng, xin lỗi.” Thẩm Mông Mông cong lưng cố hết sức lôi người cao hơn mình gần 20cm cõng đi.

Thẩm Mông Mông xem như là tình cờ được phát hiện, nàng được phát hiện ở trường đại học do có gương mặt giống hoa sen trắng, ngây thơ mờ mịt, lại mơ màng hồ đồ ký một hợp đồng bán mình.

Mỗi tháng cầm trong tay 3000 tiền lương, động đến lòng nàng, nàng cũng không có chí hướng gì lớn, cảm thấy mỗi tháng không cần làm gì, lấy 3000 cũng thực hạnh phúc.

Lâu lâu đi ra ngoài nhận quảng cáo nhỏ, đóng vai nha hoàn cũng được, xem như là trải nghiệm nhân sinh. Người đại diện không quen như vậy, khoảng thời gian trước nói cho nàng cần làm việc lớn hơn mới được, sau đó mơ hồ bị người đẩy vào thế cục, thiếu mấy trăm vạn, nàng thậm chí còn không dám nói cho ba ba với ma ma của mình.

“Ký chủ? Cô có ổn không?” Hệ thống trong ý thức nhìn Lâm Ưu mơ mơ màng màng.

Ý thức của Lâm Ưu cũng không rõ, nhìn cái gì cũng ra bóng chồng, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng khó chịu, rất muốn nôn ra, nhưng tệ nhất là toàn thân không động đậy được, nàng lại cảm giác có người đang cõng nàng đi.

“Cô cố gắng chống đỡ một chút, tôi đã báo động cho Phó Hân Nhiên, nàng ấy sẽ nhanh chóng đến đây, còn may cô gái này cũng không có ác ý gì với cô.” Hệ thống cũng khẩn trương, nó bắt đầu vòng quanh Lâm Ưu nói nói.

Lâm Ưu quá cao, dù nàng có gầy nhưng thể hình của Alpha không nhẹ, cho dù sức khỏe của Thẩm Mông Mông có tốt hơn Omega bình thường một chút, nhưng vẫn rất mệt.

Đỡ Lâm Ưu đi còn phải tránh người này người kia, cũng quá là khó khăn rồi, nàng nghiêng ngả lão đảo kéo Lâm Ưu vào trong, rốt cuộc cũng thấy được thang máy cạnh tòa nhà chính của Tạ gia.

Hôm nay tổ chức yến tiệc, Tạ gia đặc biệt dùng tòa nhà năm tầng tổ chức, sảnh chính bữa tiệc nằm ở tầng một hai, tầng ba bốn để khách khứa nghỉ ngơi chơi đùa, tầng năm lại là nơi không thể đi vào được.

Thang máy ở tòa nhà chính này, đang để bảng sửa chữa, Thẩm Mông Mông nhìn thang máy đã được ấn nút sẵn đi vào, nàng dùng sức đưa Lâm Ưu dựa vào tường, không dám thả lỏng người sợ Lâm Ưu trượt xuống, nếu trượt xuống lúc này, nàng khẳng định chắc chắn, là bản thân không còn sức mà đỡ người dậy.

Một khắc Lâm Ưụ ngã xuống kia, mới phát giác có vấn đề, là do nàng, quá tin tưởng quy tắc, đối với gia tộc thế đời như Tạ gia, vốn dĩ không nên xuất hiện loại chuyện như vậy mới đúng.

Bởi vì nếu xuất hiện chuyện như thế này, sẽ trực tiếp phá tan hình tượng của Tạ gia, một khi có người xảy ra chuyện ở Tạ gia, sau này sẽ không có bất kỳ ai tiếp nhận lời mời lại dự yến tiệc của Tạ gia nữa.

Dù sao ta tới nhà ngươi không ăn cái gì là không cho ngươi mặt mũi, nhưng nếu ăn ta lại sợ chuốc họa vào thân, họa vào thân tự chịu thì chỉ có thể không đến.

Hơn nữa yến tiệc đứng đắn trong thế gia như vậy, đều là giao lưu giữa người trong vòng, mọi người đều nghĩ hôm nay người này trúng chiêu, ngày mai có phải đến lượt mình trúng chiêu hay không?

Cho nên, đối với sự an toàn của yến tiệc này, mặc kệ là bên ngoài hay nội bộ, đều cực kỳ nghiêm khắc, đều là tồn tại quy

tác.

Lâm Ưu nàng thực sự là không nghĩ tới, trong trường hợp đứng đắn như vậy, lại gặp được chuyện như thế này.

Rốt cuộc Tô Thanh Phong cũng gặp được người mình ngày đêm tơ tưởng, lại chỉ có thể đứng tại chỗ do dự không biết làm gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn thân ảnh của người kia.

Tô Thanh Phong không có dũng khí tiến lên, chỉ có thể lấy hết ly rượu này đến ly rượu khác uống xuống, bất kỳ người nào đến mời rượu đều không từ chối.

Tạ Uẩn An đang cùng với người khác trò chuyện vui vẻ, bớt chút thời gian đưa mắt liếc nhìn xung quanh một chút, thấy người đang ngửa đầu uống rượu giải sầu, mày cô nhíu trong nháy mắt, lại lập tức giãn ra, cùng người tiếp tục trò chuyện. Phó Hân Nhiên rốt cuộc cũng liên hệ được với bảo vệ của Lâm Ưu, bọn họ vẫn luôn chờ trong xe.

“Phu nhân, bãi đỗ giống như bị chặn, tín hiệu hiện tại rất yếu.” Tiểu đội trưởng đội bảo vệ, dùng dụng cụ kiểm tra xung

quanh.

Hệ thống thấy hai bên đều liên hệ được, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm Ưu đã bị người đỡ lên hành lang trên

lầu 5.

Thẩm Mông Mông đã không còn sức lực, nàng trực tiếp đẩy ngã Lâm Ưu ra sàn, chuẩn bị kéo người đi không màng đến hình tượng gì nữa.

Đỡ là không đỡ nổi nữa, nàng không còn sức lực gì, chỉ có thể kéo đi, Thẩm Mông Mông thở hổn hển ngồi xuống sàn, váy dài cao cấp màu trắng đẹp đẽ thằng tươm đã nhăn bèo nhèo không còn nhìn ra giá trị nữa.

“Dì ơi, hai người đang chơi trò chơi gì vậy?” Một giọng nói trẻ con đáng yêu thanh thúy truyền đến từ sau lưng Thẩm Mông Mông.

Thẩm Mông Mông lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một đứa bé mặc váy hồng nhạt cực kỳ đáng yêu, mới buông bỏ hoảng loạn trong lòng mình.

“Khụ, không có, người này uống say, nên chị đưa người này về phòng.” Thẩm Mông Mông vỗ vỗ ngực, lau mồ hôi trên trán, lau mất một lớp trang điểm cũng không biết.

Cô gái nhỏ đang ôm con thỏ bông, ngồi xổm xuống người Thẩm Mông Mông, vừa ôm thỏ con của mình, vừa dùng ngón tay ngắn ngủn mập mạp chọt chọt người đang nằm trên mặt đất.

Thẩm Mông Mông nhìn xung quanh, hiện tại không có ai đi theo, nàng quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ra sức chọt chọt Lâm đại tổng tài.

Nàng nhìn cũng thấy đau dùm, nhẹ nhàng nhỏ giọng: “Tiểu muội muội, em biết nơi nào có thể chơi trốn tìm không?”

Cô gái nhỏ nhìn vị chị gái này rất kỳ lạ, son môi lem luốc, chải mi cũng lem đen, ngón tay còn ra sức quẹt quẹt lên mặt, cô gái nhỏ nhịn cười thành tiếng, che miệng cười trộm.

Thẩm Mông Mông cảm thấy đứa nhỏ này cười lên quá đáng yêu, ít nhất là so với đứa em trai đáng ghét của mình dễ thương hơn không biết bao nhiêu lần.

“Có, chị đi với em nè.” Cô gái nhỏ cảm thấy thật thú vị, đã lâu rồi nhóc chưa từng chơi với người bên ngoài.

Nhóc chạy về phòng trước nhìn lại, Ngô lão sư còn chưa có quay về, quay đầu liền đón người trở về phòng mình.

Thẩm Mông Mông hạ quyết tâm tự cứu chính mình, chỉ cần mình không để cho Lâm tổng xảy ra chuyện, có lẽ Lâm tổng sẽ để mình lấy công chuộc tội, hủy hợp đồng với nàng, nàng có thể về nhà, không làm minh tinh gì nữa.

Mẹ nàng nói đúng, người như nàng muốn dáng người không có dáng người, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn đầu óc không có đầu óc, không thích hợp chơi với người thông minh.

“Ha hô hô... Lâm tổng, ngài cũng quá là nặng đi, mẹ ơi, rốt cuộc cũng tới rồi, hộc hộc...” Thâm Mông Mông kéo Lâm Ưu vào trong phòng, đôi tay run rẩy khóa trái cửa.

“Tiểu muội muội, bây giờ bắt đầu, chúng ta chơi trò trốn tìm nhé, cho dù ai tìm chúng ta đều trốn đi, ai kêu cũng không mở cửa, trừ mẹ của em, được không?”

Thẩm Mông Mông ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển dụ dỗ cô nhóc xinh đẹp như tiểu thần tiên này.

Cô gái nhỏ gật gật đầu ôm thỏ bông của mình, ngồi trên sô pha, một đôi chân nhỏ mập mạp ngắn ngủn quơ quào, tò mò nhìn hai người một ngồi một nằm trên sàn nhà.

Các nàng đến đây là an tĩnh, nhưng dưới lầu đã bắt đầu lộn xộn.

Phó Hân Nhiên tốn nửa tiếng, không liên hệ được với Lâm Ưu, cũng không gọi được cho Tô Thanh Phong, vất vả lắm mới liên hệ được với bảo vệ, bảo vệ nói cho cô biết Tô Thanh Phong đã uống đến say mèm.

Cô vội vàng đến bụng đều phát đau, nhưng vẫn cố gắng nhịn đau liên hệ với người của Tạ gia, nếu là Tạ gia vẫn khăng khăng không cho cô tìm người, vậy thì hôm nay hai nhà cũng sẽ trở mặt.

Tạ Uẩn An vừa nghe, ánh mắt lăng lăng nhìn anh hai của mình, áp lực áp bách khiến sắc mặt Tạ Vân Phong trắng bệch, Tạ Vân Phong cúi đầu không dám nói cái gì.

“Lâm phu nhân yên tâm, Lâm tổng có thể chỉ là uống say nghỉ ngơi trên lầu, bây giờ tôi sẽ cho người đi tìm.” Sắc mặt Tạ

Uẩn An không thay đổi nói.

Khí tràng giận dữ của Phó Hân Nhiên toàn bộ đều phát ra, cô cũng không hoảng hốt, trên mặt vẫn treo lên nụ cười không chê vào đâu được. Tạ Uẩn An đi theo, từng bước tìm từng phòng.

Bảo vệ cũng theo người Tạ gia, lặng lẽ tìm người.

Lâm Củng nhìn thấy Phó Hân Nhiên đến sắc mặt liền thay đổi, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Cũng may

Phó Hân Nhiên không có để ý nhìn đến ông ta.

Lâm Củng quay đầu nhìn con trai uống say đến choáng váng sắc mặt trầm xuống, đồ phế vật này, ông ta liếc mắt nhìn trợ lý một cái, sau đó bọn họ không tiếng động rời đi từ một cửa khác.

“Phu nhân, tìm được trợ lý của Lâm tổng, nàng ấy uống say, ngủ ở một gian phòng.” Bảo vệ gọi điện thoại đến, Phó Hân Nhiên mở loa lớn, Tạ Uẫn An gật gật đầu.

Động tác thật nhanh, thực sự là trùng hợp. Phó Hân Nhiên cung cấp chuyện tín hiệu bị người động tay, trên mặt Tạ Uẩn An vẫn không thay đổi, dù thực tế đã sớm thông báo cho Tạ lão gia, có thể tiễn khách.

Phòng bếp cũng đã được nàng cho người khống chế, nếu Lâm Ưu không xảy ra chuyện gì thì tốt, nếu xảy ra chuyện, Tạ gia cũng không thể thoát được, ánh mắt Tạ Uẩn An tối sầm lại.