Chuyện này, người nên biết đều đã biết, người không nên biết thì vẫn không hề hay biết như cũ, hoặc là làm ra vẻ không biết gì.
Lâm Ưu trực tiếp đưa Bạch tuộc cho cảnh sát, nàng không muốn nhúng tay vào, thậm chí cũng không cho người lén đi dò hỏi Bạch tuộc, vì sao phải làm chuyện này.
Thiên hạ nhốn nháo, vì lợi mà đến, thiên hạ ồn ào, vì lợi mà đi.
“Đội trưởng Vương, không có lần thứ hai.”
Ánh mắt Lâm Ưu sâu thẳm nhìn về phía Vương Đình Sơn, nàng tựa lên ghế, thân hình như con hổ chiếm đất, mặt mày lạnh lẽo, môi mỏng khẽ nhấp, ánh mắt chiếu thẳng vào lòng người, cảm giác áp bách cực lớn khiến Vương Đình Sơn cũng không khỏi đổ mồ hôi.
“Vâng, lần này là tôi sai lầm, không có lần nữa.” Vương Đình Sơn thành thật tự kiểm điểm bản thân.
Hắn được mời đến tập đoàn Lâm thị này cũng chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là đề phòng những chuyện này phát sinh, mà ngay dưới trướng hắn, lại để chuyện này xảy ra, mà bản thân lại là người cuối cùng biết đến.
Thật là quá thất trách, xin lỗi với thân phận của hắn, cũng xin lỗi Lâm tổng, phải trả phần tiền lương này cho hắn.
Lâm Ưu không nói gì nữa, cũng không quan tâm đến chuyện Vương Đình Sơn sẽ ảo não thế nào, chỉ kêu bọn họ ra ngoài, sau đó ngầm bố trí một số nhiệm vụ đơn giản cho Tôn Duyệt, sau đó là vùi đầu xử lý công việc của bản thân.
Tôn Duyệt sờ sờ cằm, nàng thực sự là càng ngày càng không nhìn thấu được Lâm tổng, Lý Bình sải bước đi bên cạnh Tôn Duyệt, trên tay hắn còn một đống chuyện chờ làm, không rảnh cùng Tôn Duyệt suy đoán lòng người.
“Ba, bị người phát hiện.” Ở một chỗ không lớn không nhỏ trong văn phòng, dưới tầm nhìn thật tốt, một nam nhân trung niên mang mắt kính, nôn nóng nới lỏng cà vạt của mình, cởi bỏ mấy nút áo trên áo sơ mi màu lam.
“Mày đúng thật là bùn nhão không trét lên tường, so với Lâm Ưu, mày quả thật không xứng được xem là người của Lâm gia, nó chỉ dùng hải định thần châm, còn mày đã loạn hết lên rồi, mày xem bộ dáng của mày giống cái gì?”
Lời nói không chút nể tình nào khiển trách, làm nam nhân trung niên kia xấu hổ và giận dữ, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, nếu không phải còn chưa tắt điện thoại, hắn có khả năng sẽ bạo phát.
Nam nhân thở từng hơi từng hơi, nhưng lại không dám để người đối diện nghe được chút âm thanh nào, chỉ là cố gắng siết chặt lại di động, hung hăng mà hít mấy hơi.
“Được rồi, chuyện này mày không cần quan tâm đến nữa, làm tốt chuyện của mình là được.”
Người đối diện không kiên nhẫn cúp điện thoại.
Cả người nam nhân phát run ngồi ở văn phòng của mình, cuối cùng nhịn không được cơn giận, trực tiếp ném điện thoại ra ngoài, văng trên mặt đất.
Cả người há mồm thở dốc hồng hộc, sau khi nam nhân trung niên phát tiết một lúc xong, mới gở mắt kính xuống, tay phải ẩn lên mũi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhanh chóng sắp xếp lại sự hỗn loạn bên trong văn phòng.
Nam nhân đi đến bàn làm việc của mình, nhặt lên di động đã vỡ nát, kéo tủ ra lấy một cái di động giống nhau như đúc. Cái di động hư kia tiện tay ném vào ngăn tủ, trong ngăn tủ đã có bảy tám cái di động vỡ nát giống nhau.
Lâm Ưu còn không biết trong công ty còn có một tuồng kịch như vậy, nàng vui vẻ làm xong công việc của mình, duỗi eo lười biếng một cái chuẩn bị về nhà chăm vợ yêu.
Sau chuyện này, một tuần sau đều là sóng yên biển lặng, không người gây chuyện.
Ngược lại là Tô Thanh Phong, lại thường thường lắc lư trước mặt Lâm Ưu, Lâm Ưu ban đầu cũng không quan tâm đến nàng, cứ mặc kệ dì nhỏ của mình như vậy.
Mãi cho đến lúc cùng Tô Thanh Phong đi tham gia yến tiệc nhà Tạ gia, mà tin tức mang thai của Phó Hân Nhiên cũng được người bên ngoài biết đến.
Tô Thanh Phong mặc một thân tây trang màu đen, là Alpha thân cao chân dài, nàng vẫn thường có thói quen tập thể hình, nên dáng người của nàng cũng hoàn mỹ.
Không ít đôi mắt của các Omega chưa lập gia đình đều dừng trên người vị mỹ nữ luôn giữ thân mình trong sạch này. Tô Thanh Phong một mình quản lý chi nhánh ở Hoa Kỳ, chính là khiến cho không ít người ganh tỵ đến đỏ mắt.
Omega có chút tinh thần nhộn nhạo, một chút cũng không chê Tô Thanh Phong sắp 40 tuổi.
Còn vị quản lý Lâm gia bên cạnh, càng chọc người chú ý, vừa cao ngạo vừa tự phụ lạnh nhạt, càng khó gần chính là quyền lợi lớn nhất của nàng.
Một nam Alpha phong độ bước đến gần, miệng nhếch lên một chút ý cười, “Lâm tổng, Tô tổng, đều là khách đến.” Hắn ta là con trai thứ hai của Tạ gia, nhưng lại không tham dự chuyện quản lý gia tộc, chỉ có thể hỗ trợ bên người lão gia, cho lão gia thấy hắn ta cũng có thể làm được bất kỳ chuyện gì.
Mà lão gia Tạ gia, cũng không biết suy nghĩ như thế nào, lại giao công ty cho một người con gái là Omega, không dùng đến một đứa con trai nào, bên ngoài có không ít người đều ồn ào suy đoán chuyện này.
Nhưng cũng không có ai dám chạy đến trước mặt Tạ gia, chỉ tên nói họ trước mặt lão gia, có phải là ông già hồ đồ rồi không?
Dù sao ngay cả các con của ông lão đều có ý tưởng như vậy, nhưng cũng không ai dám than phiền.
Giống như Lâm Ưu năm 19 tuổi tiếp nhận tập đoàn Lâm Thị vậy, không có bao nhiêu người xem trọng nàng, ở bên ngoài thầm cười nhạo châm chọc, Lâm gia sẽ suy sụp, chuẩn bị canh mua cổ phần, kết quả là biết bao người bị vả mặt bôm
bốp.
Còn có bao nhiêu người thầm ngáng chân Lâm Ưu đều đã bị nhổ bỏ hết rồi?
Nói tiếp, những việc này cũng hoàn toàn không khó đoán, đơn giản chính là vì hai chữ năng lực, gia tộc muốn phát triển, sẽ không trọng nam khinh nữ, ông ta chỉ giữ lợi ít cho gia tộc, phải dùng thủ đoạn.
Lâm Ưu đơn giản gật đầu chào hỏi Tạ Vân Phong, nàng nhìn thoáng qua thần sắc ôn tồn lễ độ bình tĩnh của dì nhỏ, dù biết trong lòng dì ấy hoảng đến sợ.
Lâm Ưu hơi mỉm cười che dấu mục đích của mình, nàng mới không cho dì ấy thấy nàng muốn xem tâm tình của dì ấy đang thay đổi thế nào. Trước khi đến, Lâm Ưu đã nói cho Tô Thanh Phong một tin khiến dì ấy bấn loạn.
Tô Thanh Phong chi nhìn thoáng qua Tạ Vân Phong, ánh mắt quét tới quét lui ở giữa sảnh lớn, cũng chưa thấy được người mình muốn thấy.
Tô Thanh Phong có chút mất mát thu hồi ánh mắt của mình, Lâm Ưu không nói gì, nhìn vở diễn trong chốc lát, lúc vừa biết được tin này nàng cũng bị bất ngờ, mặt mim cười, nàng nhất định phải về nói cho Nhiên Nhiên biết mới được.
Tạ Vân Phong có trực giác hai người này đều không quá thích nói chuyện phiếm, hắn có lễ mà cười cười, để người hầu nhà mình đưa rượu lên: “Lâm tổng, Tô tổng, hai người chậm rãi dùng, tôi đi chào Lý tổng, hôm nay ông ấy cũng đến.” “Con trai thứ hai của Tạ gia này cũng là một người giỏi, rõ ràng là con trai của Tạ gia, lại giống như quản gia, cam tâm làm việc nhà cho Tạ gia.” Một tên giàu có chướng mắt, đối với chuyện này khịt mũi xem thường.
Mặc kệ Tạ Vân Phong có nghe thấy hay không, thì cũng là đắc tội Tạ gia.
Mấy tên bạn bè đồng dạng hổ báo cáo chồn, ăn không ngồi rồi nghe được thì liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cười ha hả, trong lòng đều đang mắng đồ ngốc.
Có mấy người người cầm ly rượu đi tiếp đón những người khác, cũng không ai vây quanh mấy tên trẻ người non dạ xuất khẩu cuồng ngôn này, nếu còn nói nữa, bọn họ sợ mình chưa về nhà được, đã bị Tạ lão gia gõ côn.
Hôm nay tham gia yến tiệc, trừ bỏ Lâm Ưu và Tạ Thanh Phong, bên Lâm gia còn có cha con Lâm Tư Chính đến dự.
Ai cũng đều biết mấy chú bác cùng họ này không hợp với Lâm Ưu, nhưng mà bộ dáng của Lâm Tư Chính hôm nay rất vui vẻ đắc ý, mặt mày hồng hào đi sau Lâm Củng.
Lâm Cũng chống gậy chậm rì rì đi đến trước mặt Lâm Ưu, trưng ra bộ dáng hòa ái của người bề trên, nếu vẫn còn qua lại với ông ta Lâm Ưu sẽ cùng ông ta diễn kịch, nhưng hôm nay nàng không có tâm trạng.
Lâm Củng sờ sờ chòm râu của mình, ánh mắt sáng ngời hiền từ: “Ưu Ưu, ta nghe cô lớn của cháu nói, tổ chức gia yến ở Li Sơn, sao chúng ta chưa nhận được tin gì hết.”
Lời nói mềm nhẹ, mang theo dò hỏi nhàn nhạt, không có chút trách cứ gì.
Lâm Ưu cũng mang theo một nụ cười, tùy ý nói: “Là vì chưa xác định được ngày chính xác, sau khi xác định được ngày nào sẽ thông báo cho các chú bác.”
Dù sao nhà tổ của Lâm gia kia dù chỉ có gia chủ kế thừa, nhưng người trong nhà vẫn có thể về nhà tổ thăm viếng được.
“Ha ha, được, nhà các cháu trước giờ đều tương đối đơn bạc, từ ông nội cháu đã là như vậy, đến mẹ cháu, giờ lại đến cháu, đều là độc đinh một người, cháu với vị tiểu thư Phó gia kia nên cố gắng hơn, cần phải sinh con nối dõi đấy!” Bộ dáng của Lâm Cung tinh tế dặn dò, vậy mà cũng đưa đến mấy lời góp ý cũng nhiều người khác. “Cũng đúng, Lâm Trí cũng là độc đinh, cũng là nối dõi gia tộc, thật là hiếm thấy.” Một nữ Alpha cũng xấp xỉ tuổi Lâm Củng đứng bên cạnh ông ta có ý nói.
“Uhm, đúng là hiếm, nhưng mà Lâm gia chúng ta chủ yếu là xem trọng chất lượng, số lượng nhiều mà không dùng được thì cũng xem như không! Các ngài nói có phải không?”
Lâm Ưu cười như không cười nhìn lão thái thái Ngụy gia, lão thái thái Ngụy gia nghe Lâm Ưu nói xong mặt cũng biến sắc.Ngụy gia của bà bây giờ muốn độc đinh cũng khó, một đám con trai đều không được, một đám cháu trai cũng không thể dùng, đây còn không phải làm ám chỉ chỉ có số lượng mà không có chất lượng sao?
Lâm Ưu xảo quyệt cắm đao trước ngực người, người xung quanh biết rõ tình huống thực tế cũng không dám nói tiếp
nữa.
Sôi nổi lật mặt đón tiếp mời rượu Lâm Ưu, nói nàng trẻ tuổi, hẳn là đi tìm người trẻ tuổi để nói chuyện, không nên buồn tẻ đứng cạnh mấy người già như bọn họ.
Sắc mặt của lão thái thái Ngụy gia đen thui nhìn Lâm Ưu ưu nhã cầm ly champagne rời đi, trên đường còn mim cười chào một ít Omega chào nàng.
“Đứa cháu gái này của nhà ông thật khó lường nha.” Lão thái thái Ngụy gia nhìn bóng dáng Lâm Ưu đi lên lầu hai, sắc mặt bà ta cũng dần khôi phục lại.
“A, khó lường thế nào, qua tối nay cũng không biết được.” Đôi mắt Lâm Củng nheo lại, giống như sói đói linh cẩu, tràn đầy ác ý nhìn Lâm Ưu đi lên lầu hai.
Ông ta chính là chuẩn bị cho cháu gái giỏi giang này một phần quà lớn, hy vọng nàng vui vẻ hưởng thụ.
Tô Thanh Phong ở bên kia, đi tới đi lui trong đám người, yến tiệc sắp bắt đầu rồi, Tạ Uẩn An lại trước sau không có xuất hiện. Trong lòng nàng có chút xao động, thầm nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
“Mommy mommy, con không muốn ở trong nhà ngủ, có được không?” Một cô gái nhỏ đáng yêu ôm một chú thỏ bằng
vải bông, đáng thương bĩu môi, nhìn nữ nhân ung dung phú quý.
Sườn xám màu đỏ đem dáng người có cô thể hiện ra vô cùng chân thật, tóc dài màu hạt dẻ cuốn lại sau đầu, khí chất phú quý ung dung, diện mạo của cô cũng cực kỳ tươi đẹp, mi dài mày liễu, môi đỏ kiều diễm.
“Quân Quân, không thể, con ở đây, chờ lát nữa mommy sẽ trở lại, để dì Ngô chơi với con, được chứ?” Nữ nhân nhẹ nhàng vén sườn xám ngồi xổm xuống, dịu dàng sờ sờ đầu con gái.
Cô gái nhỏ không vui bĩu môi, cũng chỉ có thể nhìn mẹ của mình mở cửa đi ra ngoài.
“Quân Quân, đến đây, không phải con thích nhất chơi trò đánh vần sao? Mau đến đây, dì cùng con chơi nè.” Dì Ngô khí chất diện mạo tương đối bình thường, nhẹ nhàng sờ mặt cô gái nhỏ, đưa cô nhóc đi theo chơi trò chơi với mình.
Tạ gia chủ thong thả đến muộn, toàn bữa tiệc yên tĩnh xuống, đám người còn đang ồn ào im lặng nhìn người dựa sát lan can trên lầu hai, Tạ Uẩn An một thân sườn xám màu đỏ, khí chất ung dung bình thân đứng trên đài cao.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, đưa ly rượu vang trong tay lên ý chào hỏi với mọi người, cô cũng không nói gì nhiều, chỉ hy vọng mọi người trong bữa tiệc của Tạ gia này có thể vui vẻ một chút.
Vốn dĩ bữa tiệc này, cô không muốn mở, là anh hai của nàng muốn mở, cảm thấy nhà không đủ náo nhiệt, một hai phải làm bữa tiệc này, muốn vui vẻ một chút.
Tô Thanh Phong đứng trong đám người, ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ kia.