Chương 40

Lâm Ưu ngồi trên vị trí chủ tọa phòng họp, nghe bốn phương tám cãi nhau, phòng họp càng thêm gay gắt.

Lâm Ưu thoải mái ngồi không lên tiếng, đoan đoan chính chính ngồi trên nhìn xuống, ánh mắt trầm đi. Lên tiếng là nhóm giám đốc, ánh mắt lâu lâu lại liếc nàng một cái, thuận tiện suy nghĩ xem mình có nói sai lời gì không.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn cầm Đút máy Bernard Shaw, màu đen huyền bí, vừa cao cấp vừa kín đáo, phối với hoa văn màu vàng kim, phong cách cổ điển châu Âu.

Mãi cho đến khi tan họp, Lâm Ưu cũng không có nói chuyện, giống như chỉ là người đi ngang qua sân khấu, nhưng càng là như vậy, càng có mấy người tâm lý càng thêm bồn chồn.

Đây giống như lúc lên pháp trưởng, trước khi ban lệnh chém, mọi người vẫn còn thấp thỏm lo âu, giãy giụa kêu cứu mạng, nhưng một khi xác định xong, thì cũng đưa đầu là đỡ một đao, rút đầu cũng đỡ một đao, không có gì ghê gớm.

Nhưng thanh đao đáng sợ này có tỉnh còn chưa rơi xuống.

Ngồi bên tay trái Lâm Ưu là một ông lão mang mắt kính, tóc hoa râm, bảo dưỡng đến cực tốt, là một ông lão đầy phong độ, ông ta vẫn luôn nhàn nhã nhắm mắt lại, đổi tay khẽ chạm vào gậy chống của mình.

Cứ như là ông ta đang đến nơi này nghe diễn, cho đến khi hội nghị kết thúc, ông ta cũng chưa hề mở mắt. Lâm Ưu dẫn đầu rời đi, phòng họp thưa thớt dần, cuối cùng để lại hai ba người.

“Ba, đi chưa?” Một nam nhân trung niên mang kính, mặc tây trang, trên mặt nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại hiện lên sự suy nghĩ sâu xa.

“Đi thôi, người trẻ tuổi bây giờ thật trầm ổn, mi không bằng ” Ngữ khí ông lão không hề có chút khen ngợi, mà chỉ có tràn đầy kiêng kị.

“Ba, được rồi, con đưa ba về văn phòng trước nhé?” Người đàn ông trung niên cúi đầu xuống, lễ phép nhìn ba ba của mình.

“Không cần, mi trở về đi, ta còn có chuyện khác làm.” Lão già vênh váo phô trương chống gậy thong thả ung dung rời đi.

Người đàn ông trung niên vốn dĩ còn cung kính, lùi về phía sau hai bước nhìn ông lão rời đi, hắn đứng trong phòng họp, nhìn thư ký của mình, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là lên tiếng: “Đi thôi.”

“Biểu hiện thực lực và tự tin này của cháu ra oai phủ đầu thật đúng là thông minh.” Tô Thanh Phong cũng tham dự hội nghị, nhưng còn chưa đến lúc báo cáo công tác của nàng, cho nên cũng không ai trêu chọc nàng.

“Hừ, cũng chỉ có chút yêu ma quỷ quái, cháu sẽ không bị đám người kia khi dễ.” Lâm Ưu kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nàng vẫn luôn tin tưởng một người mạnh khỏe sẽ đánh được mười tên yếu đuối.

Huống chi tập đoàn Lâm thị vốn dĩ nằm trong tay nguyên thân, bây giờ nàng cũng đã có không ít ký ức của nguyên thân, xử lý những việc này cũng thêm thuận buồm xuôi gió.

Lâm Ưu một chút cũng không nghĩ rằng có ký ức của người khác thì không còn là bản thân mình nữa, nhưng thủ đoạn và khí thế khi ở trên thương trưởng của nàng là cực kỳ thoải mái, không hề có chút đột ngột nào.

Hơn nữa người bên ngoài nhìn vào cũng không thấy nàng có thay đổi gì nhiều, giống như là sự tự nhiên mà mọi người mong đợi.

“Ha... Cháu đây là muốn tận diệt các trưởng lão nhà họ Lâm sao? Ha ha ha ha..” Nghe Lâm Ưu nói, Tô Thanh Phong vui vẻ cười ha ha.

Cũng không biết hai thế hệ Lâm gia này là có chuyện gì, lúc truyền đến tay Lâm lão gia, cũng chính là ông nội của Lâm Ưu, thì cả thế hệ từ trên xuống dưới đều thích tranh quyền đoạt lợi.

Sự tranh đoạt trong hảo môn thế gia cũng không phải chuyện nhỏ, khi đó người khai lập Lâm gia là một Alpha, ngoài vợ chính là bà cổ của Lâm Ưu, thì người ngoài đều biết rõ, ông ta có rất nhiều thể thϊếp, nuôi bốn năm người vợ lẽ, con cái nhiều đếm không hết.

Lúc đó Lâm gia rất khó khăn, nhưng thế gia này bên ngoài vẫn là vầng trăng sáng, che đậy dối trá và bẩn thỉu phía sau.

Mà lúc ấy cuối cùng người thắng cuộc là ông nội của Lâm Ưu, tiếp nhận sau đó là Lâm Trí, mẹ của Lâm Ưu.

Có lẽ là thế hệ trước tranh quyền đoạt lợi quá gay gắt, nên đối với chuyện kế thừa tập đoàn nhóm anh em của Lâm Trí không hề có ý định gì.

Mỗi người đều tự phát triển sự nghiệp của bản thân, nhận cổ tức từ tập đoàn mà còn không phải tốn sức lực, thật tốt.

Mà ông nội của Lâm Ưu vốn dĩ thân thể cũng không khỏe, liền mất sớm.

Nhưng mấy anh em của ông ấy đều còn sống, vẫn thích tranh quyền đoạt lợi như trước.

Những người thông minh đã sớm ra ngoài tự phát triển bản thân, những người tầm nhìn hạn hẹp thì chỉ nhìn thấy mảnh đất này của Lâm Trí và Lâm Ưu.

Quá khứ bọn họ cũng lén lút ghê tởm nguyên thân, nếu nguyên thân tâm tình tốt thì sẽ để bọn họ thoải mái tự do nếu tâm tình không tốt thì trực tiếp cắt đứt tay chân đang muốn dò tới.

Lâm Ưu không định niệm tình cũ như nguyên thân trước đây, trước giờ đều đợi đến điểm giới hạn, nàng không có cảm tình gì với họ hàng của nguyên thân, những người họ hàng xấu xa này trong cốt truyện cũng là bọn người ngầm khi dễ Phó Hân Nhiên.

Lâm Ưu bỏ qua cho bọn họ mới là lạ, nàng đang chờ để ném đám người xấu tính này ra ngoài.

Lâm Ưu đem công việc ứ đọng mấy ngày nay hoàn thành, lại sắp xếp phía dưới một chút, nàng có hệ thống bên cạnh trợ thủ, một chút nàng cũng không thấy hoàng SỢ.

“Dì nhỏ, dì không có việc gì làm sao?” Lâm Ưu không quen thấy bản thân mình bận rộn mà lại có người ngồi bên cạnh nàng chơi game, thật là quá đáng. “Có đây, không thấy di đang chơi game sao?” Tô Thanh Phong cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Tạ gia, mấy ngày nữa có tiệc, nếu dì nhỏ không có việc gì, vậy dì tham dự thay cháu đi, vừa lúc cháu phải về nhà chăm sóc Nhiên Nhiên nhiều chút.” Lâm Ưu liếc mắt bảo Tôn Duyệt đưa thư mời của nàng cho Tô Thanh Phong.

Thao tác trong trò chơi của Tô Thanh Phong ngừng lại, ngẩng đầu trợn mắt há mồm nhìn cháu gái của mình. Nhưng mà nàng cũng không từ chối, Tôn Duyệt thấy Tô Thanh Phong không đưa tay nhận thư mời đen vàng này, cô trực tiếp để thư mới trên bản trước mặt Tô Thanh Phong.

Ngón tay Tô Thanh Phong vẫn không ngưng thao tác nhân vật trong trò chơi của mình, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn thư mời đen vàng trên bàn, gia tộc lâu đời trước giờ đều rất chú trọng cách trình bày, trên thư mời của bọn họ dùng sơn vàng để đóng dấu.

Trên lớp đóng dấu bằng sơn vàng kia là huy hiệu của gia tộc, Tạ gia trước giờ là gia tộc cổ xưa, biểu tượng gia tộc của họ là cành nho màu tím, có ý nghĩa là cuộc sống vô tận.

Tạ Uẩn An là người đứng đầu hiện tại của Tạ gia, liên hôn với Kim gia, gả cho con trai út của Kim gia là Kim Hoa, lần đầu Lâm Ưu nghe thấy tên này, không tự giác liền nghĩ đến chân giò hun khói Kim Hoa đất nước cũ của nàng, ăn rất là ngon.

Nói là liên hôn, nhưng thực tế là Kim Hoa ở rể, Kim Hoa tên này vẫn không thông võ không được, là một beta ăn no chờ chết, còn thích ra ngoài ăn vụng. Tạ gia tỷ tỷ cũng mặc kệ hắn.

Một lá thư mời, tiễn Tô Thanh Phong đi, rốt cuộc nơi này của Lâm Ưu cũng an tĩnh lại.

“Lâm tổng, có thể dùng cơm.” Đầu bếp làm cơm xong, đôi tay chéo ở phía trước, báo cho nàng.

“Được rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi.” Lâm Ưu buông Đút trong tay xuống, cho người đi về nghỉ.

Đầu bếp rời đi, Lâm Ưu đi đến phỏng ăn, trên bàn ba món mặn một món canh, chén cơm được múc ra nóng hôi hổi, có rau có canh, thanh thanh đạm đạm, cũng đã được nấu nóng vừa phải.

“Cuộc sống sa đọa.” Lâm Ưu thỏa mãn húp một ngụm canh, cảm khái nói, cũng không biết Nhiên Nhiên về nhà thế nào rồi? Nghĩ như thế Lâm Ưu liền lấy di động gọi điện thoại cho Phó Hân Nhiên.

Tiếng chuông vang lên hơn ba mươi giây mới có người nhận. “Alo.” Âm thanh lạnh nhạt từ trong điện thoại vang lên.

Lâm Ưu nghe được giọng nói, mặt mày không tự giác thả lỏng, đôi mắt đều lóe lên ánh sáng lấp lánh: “Nhiên Nhiên ăn cơm chưa?”

“Uhm, hùm, ăn rồi, còn chị?” Phó Hân Nhiên ở nhà nằm thoải mái trên sô pha, biểu tình lười biếng, Xuân Thanh đang giúp cô mát xa đầu, điều hoà khí huyết, hôm nay ngồi xe về, người có chút khó chịu.

“Tôi đang ăn, hôm nay họp nên trễ một chút, tôi làm việc xong sẽ trở về cùng em được không?” Lâm Ưu giống như đang dỗ con nít dò hỏi Phó Hân Nhiên.

“Cái đó tùy chị.” Phó Hân Nhiên kiêu ngạo, tay nghề mát xa của Xuân Thanh rất tốt, cũng bấm rất đúng huyệt, cô vốn dĩ khó chịu nên buổi trưa cũng ăn không nhiều, mà cô cũng càng thích Lâm Ưu mát xa cho mình hơn.

Lâm Ưu nghe qua điện thoại cũng không thấy có gì, nàng trò chuyện với Phó Hân Nhiên mấy câu, đã bị Phó Hân Nhiên kêu đi ăn cơm nhanh.

Lâm Ưu đành phải ngọt ngào tắt điện thoại, trên mặt cũng nhịn không được tươi cười, có người quan tâm thật tốt, Lâm Ưu ngồi trên ghế ngây ngô cười trong chốc lát thành kẻ si ngốc rồi.

Người chưa từng nói qua chuyện yêu đương, lần đầu tiên gặp được người trong lòng, mặc kệ là nàng ấy làm gì, đều có thể tác động đến tâm thần của mình, trong lòng chỉ cần tưởng tượng đến nàng, liền giống như ăn hoa mật, ngọt ngào.

“Lâm tổng, người cục thuế truyền tin đến, nói có người muốn tung tin đồn khiến Lâm thị tổn hại.” Tôn Duyệt cau mày vội vàng đi vào phòng ăn, cô đứng bên cạnh Lâm Ưu, có loại cảm giác không tốt.

Đến cuối cùng là ai có thể thuyết phục chính phủ ra tay, chẳng lẽ còn có người khác cấu kết với bên ngoài sao?

Lâm Ưu buông đũa, bên cục thuế có người làm khó dễ Lâm thị, nàng biết, còn tung tin đồn không phải là ngu ngốc sao? Đôi mắt Lâm Ưu trầm xuống, người chú họ nội Lâm Tư Chính này có năng lực này sao?

Hay vẫn là ông lão sau lưng người chú này đây?

“Ký chủ, xe của cô bị người động tay, cô có muốn xem không?” Trong lúc Lâm Ưu suy tư, hệ thống đột nhiên lên tiếng.

“Có video không?” Lâm Ưu cũng tò mò, đoạn này chỉ hay thấy trên phim truyền hình, lại đột nhiên xuất hiện trên người nàng rồi.

Lâm Ưu để Tôn Duyệt ra ngoài, ra vẻ nàng muốn ăn cơm trước. Hệ thống chiếu ra màn hình màu lam, trên màn hình xuất hiện một người nữ mặc quần áo công nhân vệ sinh, mang khẩu trang, che mặt kín mít, nhìn không rõ mặt.

Trong lúc không có ai, lặng lẽ ngồi xuống tháo lỏng khớp bánh xe, đây là sợ nàng không phát hiện được sao?

Lâm Ưu nhíu mày, xe của nàng là Roll-Royce thế hệ mới nhất, bề ngoài có vẻ bình thường kín đáo, nhưng thực tế đều là hạng cao cấp nhất, khớp bánh bị lỏng, khi khởi động xe đều sẽ báo nguy hiểm tự động.

“Đúng là khıêυ khí©h.” Ánh mắt Lâm Ưu lạnh xuống, những việc này, nàng thấy không ít, lúc chưa xuất ngũ trước đó xử lý mấy chuyện thế này cũng rất nhiều, các loại thủ đoạn ám sát, nàng đều đã gặp qua.

Loại này chỉ như trò xiếc nhỏ nhoi, nàng đã gặp qua nhiều, người sau lưng không dám làm gì quá động, chỉ có thể làm như thế.

Khóe miệng Lâm Ưu cười lạnh lùng, nàng lấy điện thoại ra, “Chú Lý, chú lái xe đến.” Lâm Ưu cũng không nói gì, chỉ kêu chú Lý lái xe.

Không phải ngươi muốn khıêυ khí©h ta sao? Vậy ta đây cho người xem thử.

Còn gì đáng sợ hơn trước khi ra tay đã bị phát hiện khiến người sợ hãi đây?

Còn có truyền ra ngoài không, có đánh động ai không, Lâm Ưu cũng không lo lắng, chú Lý cũng là người của Lâm gia, những việc này, chú ấy sẽ biết xử lý như thế nào.

Lâm Ưu suy nghĩ một chút, kêu hệ thống gửi video này đến mail của nàng, sau đó lại không yên tâm, gọi điện thoại cho di Quế, kêu dì ấy ở nhà ngầm kiểm tra lại những chiếc xe và đường đi lối lại trong nhà.

“Gia chủ, ngài yên tâm.” Dì Quế bỏ đi sự ân cần thưởng ngày, thần sắc nghiêm túc thẳng thắng, bà cũng không còn gọi nhũ danh của Lâm Ưu.

Giờ khắc này, Lâm Ưu là gia chủ, mà gia chủ cần bà chiến đấu, chứ không phải là gia chủ cần sự bảo vệ của bà.

Lâm Ưu yên tâm một chút, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy còn chưa đủ, “Hệ thống, mi mở cửa hàng điểm ta xem thử, coi có thứ gì tốt không.

Lâm Ưu quyết định mua chút đồ phòng thân, nàng phải làm đến kỹ càng mới được, hệ thống mở cửa hàng điểm ra, giao diện vẫn còn đơn giản, nhưng đúng thật là thay đổi dựa trên nhu cầu của Lâm Ưu

Lần trước trong cửa hàng điểm đều là mấy vật phẩm không đúng đắn, bây giờ cũng không thấy nhiều nữa, chỉ còn linh tinh vài món, chỉ có nội y tỉnh thú gợi cảm vẫn còn đang treo ở vị trí đầu tiên.

Lâm Ưu thật sự là một lời khó nói hết nhìn thoáng qua, thật không nghĩ tới mi là cái dạng này.

Hệ thống cảm thấy ánh mắt của Lâm Ưu, thiếu chút nữa đã quăng cái đuôi, nó là một cái hệ thống đứng đứng đắn đắn có được không, không thể chấp nhận sự bôi nhẹ như vậy.

Còn may Lâm Ưu đã dời mắt đi xuống, có súng lục, năm viên đạn, đạn dùng xong sẽ biến mất, không thể giữ lại lâu, chỉ có thời hạn ba tháng dùng

Thứ này đúng là khó có được, rất quý hiếm, chỉ có một cây súng lục có giới hạn thời gian dùng mà cần một ngàn điểm, đúng là con quý.

Lâm Ưu tiếp tục kéo xuống xem, còn có mấy vật phẩm khác như đao kiếm, cũng có vật phẩm có thể trị liệu được như thuốc, dược phẩm y tế, cũng rất quý, giá cả thấp nhất đều là từ 500 điểm.

Bây giờ nàng chỉ có hơn 3000 điểm, thật đúng là cũng không mua được mấy thứ, đây cũng là điểm mà mấy ngày nay nàng điên cuồng hoàn thành nhiệm vụ để tích

lũy đây. “Các ngươi có dụ người không?”

“Vật phẩm bảo mệnh, có thể không quý sao? Cô cũng đừng oan uổng chúng tôi.” Hệ thống thừa cơ hung hăng với Lâm Ưu một phen, vì bình phong của mình mà báo thù.

“Nói vậy cũng đúng, vật phẩm bảo mệnh, quý một chút cũng phải.” Lâm Ưu đồng ý gật đầu, tiếp tục kéo xuống, nàng thấy được một vật phẩm là cái l*иg trong suốt.

‘Không gian bảo vệ vô cực (5000 điểm): Có thể sử dụng ba lần (chỉ cần không phải mưa bom bão đạn, đều có thể bảo mệnh, nếu là, thỉnh tự cầu nhiều phúc.)

“Cửa hàng điểm của bọn mi đều thành thật như vậy sao?” Lâm Ưu nhìn một câu sau dấu ngoặc, cười.

Hệ thống không trả lời, chỉ là vui sướиɠ phe phẩy cái đuôi, nó giống như nghe được, điểm số đang bay về hướng nó.

“Bây giờ tôi chỉ có 3300 điểm, bọn mi có cho vay trước không?” Lâm Ưu tính toán một chút quyết định đi vay, nàng phải cho Nhiên Nhiên sự bảo vệ tốt nhất, đồng thời nàng cũng tin tưởng đám người kia cũng không có năng lực dùng đạn đạo trong quốc nội..

“Có thể, 31 ngày không tính lãi, vượt qua 31 ngày mỗi ngày tính 0.5%, chấp nhận không?” Hệ thống lập tức nhảy ra quy tắc vay tiền ném cho Lâm Ưu.

“Không chấp nhận thì còn có thể làm gì?” Lâm Ưu vẫn tin tưởng mình có thể trả hết trong vòng một tháng.

“Ký chủ, cô mượn nhiều hay ít?” Hệ thống cảm giác được Lâm Ưu muốn vay tiền, lập tức giơ chân chó lên, Lâm Ưu dùng 5000 điểm, tính phí giao dịch này kia là nó có thể thu được 250 điểm rồi! Vui vẻ đến mức xoay vòng vòng.

“Mượn cho ta 2000 điểm là được.” Lâm Ưu ghét bỏ đẩy chân chó của hệ thống ra, hệ thống lập tức đưa ra bản hợp đồng.

Bản hợp đồng này là vì phòng ngừa lỡ như, ký chủ ký xong hợp đồng mới có thể động đến điểm được, hệ thống bị quy tắc hạn chế, không thể tự mình hoạt động. Lâm Ưu mua Không gian bảo vệ vô cực, để cho hệ thống đặt trên người Phó Hân Nhiên, có nguy hiểm gì nó sẽ tự động vận hành.

“Cũng phiền mi giúp ta để ý Nhiên Nhiên nhiều một chút, không có nàng ấy, mi muốn kiếm điểm, khó khăn nhiều.” Lâm Ưu thực lòng cảm ơn nó, cũng đơn giản đem cái lợi và hại báo cho nó biết.

Hệ thống lúc lắc cái đuôi vui vẻ xem điểm của mình, “Cô yên tâm, Phó Hân Nhiên tôi sẽ giúp cô để ý thời thời khắc khắc.” Hệ thống vỗ đuôi đảm bảo, Lâm Ưu không nói, nó cũng sẽ mỗi phút mỗi giây nhìn chằm chằm Phó Hân Nhiên.

Có cái ‘Không gian bảo vệ vô cực này, Lâm Ưu cũng miễn cưỡng an lòng một chút.

Điện thoại trên bàn rung lên, Lâm Ưu cầm di động ấn nút nhận “Gia chủ, xe của chúng ta bị người động tay, theo dõi ở gara mất hiệu lực năm phút.” Âm thanh của chú Lý từ trong điện thoại truyền đến.

“Uhm, chú tự mình đi phỏng điều khiển kiểm tra sao?”

“Vâng, gia chủ.”

“Được, chủ để xe ở đâu, đưa nhân viên bảo vệ chạy về.” Lâm Ưu muốn biết nhân viên bảo vệ của công ty có tham gia chuyện này không.

Nếu có, thì người trong đội bảo vệ nàng cũng cần phải thay đổi, hệ thống chỉ có thể kiểm tra những chuyện gây tổn thương đến nàng mà thôi.

Một sự việc xảy ra có liên quan đến nàng, nhưng không có phát sinh, nó cũng không thể nào theo dõi đến cùng được, dù sao cũng là có hạn chế.

Bây giờ hệ thống đã tiếp nhận, công ty có mạng theo dõi, nếu công ty có phát sinh chuyện gì, nàng cũng có thể biết đầu tiên.

Chú Lý hiểu ý của Lâm Ưu, ông tắt điện thoại, vẫn cười ha ha như trước đó, quay trở về phòng bảo vệ.

“Tiểu Vương, chú tự nhiên trở bệnh, hôm nay cháu giúp chú lái xe về nhà đi, chiều nay ba giờ phải đi bảo dưỡng, vất vả cháu.” Chủ Lý cười ha ha nhờ phụ trách

đội bảo vệ là Vương Đình Sơn.

“Không thành vấn đề, để cháu cho người lái xe về giúp chú không chậm trễ chuyện bảo dưỡng.” Vương Đình Sơn không chút suy nghĩ trả lời, hắn cầm máy bộ đảm gọi cho người trong đội bảo vệ, để bọn họ lái xe đến.

Chủ Lý ngồi ở văn phỏng của hắn, cũng không so đo là ai lái, ông chỉ lên tiếng: “Nên tìm một người có kỹ thuật lái xe tốt một chút, xe này là hàng hiếm, đây là xe gia chủ ngồi thoải mái nhất.”

“Yên tâm, chú Lý, cháu gọi chính là người lái xe giỏi nhất trong đội.” Vương Đình Sơn gọi người đến, tắt bộ đàm xong lại nói chuyện phiếm với chú Lý.

Vương Đình Sơn da ngăm đen, là người trung hậu, đến Lâm thị cũng đã 5 năm, là được Lâm Ưu tự mình tuyển vào, cũng là quân nhân xuất ngũ.

Tuy rằng là beta, nhưng hắn lại là bộ đội danh tiếng xuất ngũ, chỉ vì tỉnh tình quá ngay thẳng, một cây gai, đầu óc thường xuyên xử những chuyện chướng mắt, làm sao cũng không thăng chức được, cuối cùng chỉ có thể giải nghệ.

“Người sắp đến rồi, chúng ta tới gara chờ.” Vương Đình Sơn kéo chú Lý đi về phía gara, chú Lý còn kêu hắn chậm một chút, không vội.

Cô vừa mới trở về phòng ngủ thay quần áo, đột nhiên nhận được điện đàm của cấp trên kêu lái xe Lâm tổng đến, ít nhiều cũng có vài phần chột dạ.

Hai người chú Lý đến gara, một nữ Alpha đội mũ lưỡi trai xuất hiện.

“Ký chủ, người phá bánh xe với người vừa xuất hiện thân hình tương tự 99%.” Hệ thống đưa video cho Lâm Ưu xem.

Này đúng là trùng hợp, Lâm Ưu cũng không nghĩ tới, chỉ kêu chú Lý tùy tiện đi thăm dò thử thôi, không nghĩ đến đã đào được người ra.

Lâm Ưu nhìn cô gái áo xanh trên màn hình, nhìn hình dáng có vẻ giống Alpha, nhưng khuôn mặt cũng bình thường, cắt một mái tóc ngắn.

“Đội trưởng, ngài kêu tôi?” Nữ Alpha đứng trước mặt chú Lý và Vương Đỉnh Sơn, thần sắc bình tĩnh, dò hỏi Vương Đình Sơn tìm cô ta làm cái gì?

“Bạch tuộc, cô giúp tôi lái xe chú Lý về nhà Lâm tổng, chạy đến ngoài cổng biệt thự sẽ có người tiếp nhận.” Vương Đình Sơn đưa chìa khóa cho người kêu là Bạch tuộc kia.

Thần sắc nữ Alpha cũng không thay đổi tiếp nhận chìa khóa, rồi chuẩn bị lên xe, sau khi lên xe ánh mắt không tự giác liếc nhìn bánh sau của xe không đến một giây, chuẩn bị khởi động xe rời đi.

“Cảm ơn cháu, tiểu Vương, hôm nào chú Lý mời cháu ăn cơm, chú già rồi, bệnh cũ nói tái phát là tái phát, chắc phải về hưu thôi.” Chú Lý khách khi cảm thán.

“Còn sớm mà, đi thôi, chúng ta về văn phòng ngồi một chút.”

Vương Đình Sơn cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn lấy ra một tờ khăn giấy lau lau mũi, làm bộ lơ đãng đi về phía thùng rác, nhìn đảo qua thân xe một cái, hắn cũng phát hiện, bánh xe có vấn đề.

Vương Đình Sơn nhìn thoáng qua hai người thần sắc vẫn đang bình thường, chú Lý này cáo già thật, phát hiện cái gì cũng không nói, lão Vương hắn là loại ăn cây táo rào cây sung sao.

Bạch tuộc ngồi trên xe, ánh mắt lóe lên, không tốt, cô đã bị phát hiện, cô không nên bị hủ dọa như vậy mới đúng, cũng không nên tiếp nhận cái chìa khóa này, cũng không nên quay về đây.

Cô là người trúng tuyển vào đội bảo an vì kỹ thuật sửa xe của mình, đáng chết!

Bạch tuộc làm bộ cúi đầu nghiên cứu xe, thực tế ánh mắt liếc trái liếc phải, thấy hai người không có nhìn mình xong lập tức nhanh nhẹn mở ghế phụ ra, thoăn thoắt một cái nhảy ra ngoài, thân thể nhanh nhẹn như con báo, trực tiếp nhảy ra ngoài của, lúc này Vương Đình Sơn còn có gì không hiểu, lập tức xông lên tới. Chú Lý đứng tại chỗ, lắc đầu, người trẻ tuổi còn non quá. Cửa gần nhất ở gara đang có bốn bảo vệ ngồi trực, vừa thấy người chạy ra cửa, mọi người liền vây quanh.

Hai bên lập tức giao đấu, người nữ Alpha kêu là Bạch tuộc này thân thủ cũng không tệ, dưới sự vây ráp của bốn người bảo vệ cũng không rơi xuống thế yếu. Vương Đình Sơn chạy đến sau cũng nhanh chóng nhập cuộc, năm người cùng nhau đấu, trong một phút đã bắt được, Bạch Tuộc bị áp giải đi

Mặt Vương Đình Sơn đều đen xuống, vốn dĩ mặt đã đen sẵn, bây giờ càng không thể nhìn ra, hắn không thể tin được thuộc hạ của mình còn có loại người này, khó trách Lâm gia nghi ngờ đến hắn, không oan chút nào.