Chương 39

Ba ngày xây tổ cũng trôi qua trong sự dán dán đỉnh dính như vậy.

Sau khi hoàn toàn thanh tịnh, Lâm Ưu cũng rời khỏi Li Sơn, hốt hoảng chạy trốn, nàng cũng không dám biểu hiện ra là xấu hổ nên chạy trốn, mà nói là vì công ty xảy ra vấn đề với cục thuế mới rời đi.

Lâm Ưu ngồi trên xe xuống núi, nghĩ đến sự trêu đùa của Phó Hân Nhiên vừa nãy, nàng ấy còn kêu mình về nhà trước, vì nàng ấy còn phải sắp xếp thực đơn cho tiệc gia đình, mới có thể trở về biệt thự ở thành phố.

Lâm Ưu mặc tây trang sạch sẽ tinh tươm màu nâu, tóc tai cũng vuốt ra dáng ra hình, cả người đoan chính tự phụ ngồi trên xe.

Nếu không phải là tại đang phiếm hồng, chắc chắn ai nhìn vào cũng biết vị gia chủ của Lâm gia đang ngồi trên này là không dễ trêu vào. Xe vững vàng lái trên đường. Tô Thanh Phong ngồi cùng với nàng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn cháu gái nhỏ đang ra vẻ đứng đắn.

Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, nói chuyện yêu đương mà cũng không khống chế được bản thân, hử, Tô Thanh Phong thầm nghĩ trong lòng.

Mày đang thả lỏng của Lâm Ưu nhìn tin gửi đến trong mail, lại lập tức căng chặt, nàng vừa mới nhận được tin, công ty thuế tra ra vấn đề.

Phần thuế được phòng kế toán bộ tài vụ chịu trách nhiệm chính, vừa lúc bị kiểm tra liền xuất hiện vấn đề. Mày Lâm Ưu nhảy lên, ánh mắt trầm lại, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị.

Nàng nhớ đến hai ngày trước Nhiên Nhiên đã nói với nàng, Phó Hàn Ngôn báo cho nàng ấy chính sách có sự thay đổi, nhưng thay đổi thế nào hệ thống cũng không tra ra được, chứng minh còn chưa ổn định xong.

Lâm Ưu buông máy tính bảng trong tay xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, 6 giờ sáng nay hai người họ đã xuất phát, vừa lúc tránh khỏi cơn gió dữ.

“Dì nhỏ, trở về sớm như vậy, sợ không phải đơn giản chỉ vì nói chuyện yêu đương thôi đi?” Lâm Ưu quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cánh mũi Tô Thanh Phong nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, đối diện với Lâm Ưu, nàng lộ ra một nụ cười tươi: “Chuyện đại sự cả đời lớn hơn bất cứ chuyện gì.” “Nếu là những người khác nói như vậy, cháu sẽ tin, nhưng dỉ nói như vậy, cháu không tin.” Lâm Ưu thả lỏng thân thể thoải mái dựa vào đệm lưng sau ghế. “Ha ha, tại sao? Cháu đây là đang nghi ngờ dì sao?” Tô Thanh Phong đồng thời quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt nói lời nóng giận, nhưng biểu tình lại không như vậy, tràn đầy sự trêu chọc.

Lâm Ưu trắng mắt liếc di nhỏ một cái, từ đầu nàng còn không biết nên đối phó với dỉ nhỏ chưa từng xuất hiện trong nguyên tác này thế nào, nhưng tối qua trong đầu nàng đã nhảy ra một đồng ký ức.

Tất cả đều là ký ức về người dì nhỏ này, rõ ràng hơn cốt truyện hệ thống cung cấp nhiều.

Lâm Ưu xoa xoa trán, trong mộng tối qua nàng thấy mấy đoạn hình ảnh rất rõ ràng. Tô Thanh Phong 17 – 18 tuổi đưa Lâm Ưu lúc đó mới có mấy tuổi đi chơi bóng rổ, hai người chơi đến cực kỳ vui vẻ.

Cũng có hình ảnh Tô Thanh Phong đưa Lâm Ưu ra ngoài cửa biệt thự để không nghe tiếng cãi nhau, còn có hình ảnh Tô Thanh Phong và Tô Thanh Uyển cãi nhau, mạnh mẽ đưa Lâm Ưu rời khỏi bệnh viện.

Thêm hình ảnh Lâm Ưu đỏ bừng hai mắt, tử khí âm trầm sắp xếp Tô Thanh Phong đi Mỹ, ngoài mặt là đi mở rộng công ty, thực tế là đi chăm sóc hai người mẹ đang gây tổn thương lẫn nhau kia.

Hình ảnh vụn vặt cũng có, nàng cũng lại nghe được lần nữa, giọng nói giống của nàng, kêu nàng quay đầu lại nhìn.

Rốt cuộc khi quay đầu, Lâm Ưu thấy được người giống nàng như đúc, nhưng lại tối tăm lạnh nhạt nhìn nàng.

Giống như hình ảnh chiếu ngược đáng buồn, nàng đối diện với người kia, tìm không thấy đường ra, nhìn không thấy sự sống, chỉ là một linh hồn tối tăm trống rỗng. Lâm Ưu đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc tỉnh lại từ trên giường đã là 5 giờ sáng.

Bầu trời xanh đen, có chút ánh sáng le lói, không khí trên núi có chút mát mẻ, trong ngực nàng đang ôm Phó Hân Nhiên mới khiến nàng có cảm giác chân thật lại. Đại não đang chết dần của Lâm Ưu rốt cuộc tỉnh lại, sau nàng có người, khí thế lạnh lẽo bá đạo, muốn diệt trừ tất cả những nhân tố xúc phạm đến Phó Hân Nhiên. “Dì nhỏ, dì trở lại đây, một mặt vẫn luôn dò xét thái độ của cháu, bề ngoài tùy tiện như vậy khiến cháu cho rằng dì trở về đơn thuần chỉ là vì dì Tạ, còn thực tế thì sao đây?” Lâm Ưu không để bụng cắm cho Tô Thanh Phong một đao.

Tô Thanh Phong nghe được Lâm Ưu nhắc đến người nào đó ở Tạ gia, sắc mặt liền thay đổi trong chớp mắt, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại, nàng đúng là xem nhẹ đứa cháu gái này của mình.

“Những việc này cháu đều biết?” Tô Thanh Phong không biết dùng biểu tình gì để đối mặt với Lâm Ưu, dù sao cũng bị xem như người công cụ vượt qua kỳ phát nhiệt thôi, sau đó lại bị ném ở khách sạn, đúng là mất mặt.

“Cháu còn biết dì yêu thầm dì Tạ mười mấy năm mà không dám mở miệng nữa, chuyện này có tính là nhiều không?” Lâm Ưu chớp chớp mắt, thuần lương vô tội đến mức làm tay chân Tô Thanh Phong ngứa ran.

“Làm sao mà cháu biết được?!” Từ trước đến giờ Tô Thanh Phong chưa từng nói chút tiếng gió nào trước mặt mọi người, cho dù là chị gái vẫn thượng gọi điện kêu mình đi tìm bạn đời, nàng cũng chưa từng tiết lộ, chị nàng còn tưởng rằng mình là Alpha hoa cúc nữa!

Sóng mắt Lâm Ưu di chuyển, ngả ngớn nghịch ngợm chớp chớp mắt, nhưng cũng không nói cho Tô Thanh Phong biết. Xe ổn định vững chắc ngừng trước của tập đoàn, chỉ chốc lát sau, trợ lý liền tiến đến mở cửa giúp nàng.

Lâm Ưu ngồi ở trong xe nghiêm túc nhìn thoáng qua Tô Thanh Phong: “Dì nhỏ, mặc kệ dì trở về làm gì, do ai sai sử, dì vẫn là dì của cháu, vẫn là dì nhỏ đưa cháu cùng đi chơi bóng rổ.”

Tô Thanh Phong nhìn thần sắc bình tĩnh của Lâm Ưu, trong ánh mắt mang theo chút kiêu ngạo ẩn chứa, trong lòng thầm than, không hổ là cháu gái của mình. Nàng từ cửa bên cạnh bước xuống, trợ lý của nàng đứng phía sau nói: “Tô tổng, bên Mỹ gửi tin đến, ngài xem thử”

“Không vội.” Tô Thanh Phong thong thả ung dung đi về phía trước, nàng đã biết tin gửi đến là gì.

Luôn có người thích cạy động một tòa cao ốc sừng sững chắc chắn, luôn cho rằng mình sẽ là người cầm lái tiếp theo.

Trên miệng Lâm Ưu treo lên một nụ cười ôn hòa, bước chân nhẹ nhàng, một chút cũng không thấy bị ảnh hưởng bởi chuyện thanh tra thuế có vấn đề, đây đều là chuyện nàng đoán trước được, giơ tay là có thể giải quyết tốt.

Nhân viên trong tập đoàn nhìn đến Lâm Ưu trở về sau kỳ nghỉ phép, nhẹ nhàng bước chân, an lòng không ít, dưới sự tiếp đón của các trợ lý. Lâm Ưu đi về văn phòng của mình.

Tô Thanh Phong cũng không đi theo sau, nàng trở về văn phòng của mình, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha màu đen “Đem bưu kiện đến cho tôi xem.”

Nữ trợ lý beta mặc váy đồng phục màu đen, đem máy tính bảng ra để vào tay Tô Thanh Phong đang mở.

“Bàn tay tên gia hỏa này cũng dài lắm.” Tô Thanh Phong nhìn tin tức, chỉ có năm chữ: “Nội gián, Lục Trưởng Minh”

Sau khi Tô Thanh Phong xem xong bưu kiện này liền tự động xóa đi, “Để xem hắn ta làm gì, cứ để cho hắn ta tiếp nhận kế hoạch đào tạo nhân sự đi.”

Tô Thanh Phong phân phó cho trợ lý xong, nhìn thoáng qua di động, bây giờ còn sớm, nàng liền chờ ở chỗ này, còn một tiếng nửa, hội nghị thường niên mới bắt đầu.

Lâm Ưu ngồi trong văn phòng của mình, ngắn ngủn mấy ngày, sao nàng lại có cảm giác xa lạ như thế chứ! Nhất định là bởi vì chưa nghỉ hết phép mà nàng đã trở lại rồi.

Lâm Ưu cởi hai viên cúc áo ngoài áo vest, cầm tài liệu đã được sắp xếp lại trên bản, đặt trước mặt nàng chính là ba phần tài liệu khẩn cấp nhất.

Tôn Duyệt Lý Bình đặt tay trước người, chờ Lâm Ưu phân phó.

Lâm Ưu mở tài liệu đầu tiên ra xem, cũng chính là văn bản liên quan đến việc thanh tra thuế, tài liệu này đang đã đọc qua, thậm chí là ai động tay động chân, nàng cũng đã biết.

“Trò chơi mới ra mắt của bộ kỹ thuật, hưởng ứng thế nào?” Lâm Ưu ở bên cạnh nhanh chóng lật tài liệu ra xem, hỏi hai người.

Tôn Duyệt cười cười, hải lòng nói: “Không tồi, nhiệt độ cũng cảng lúc càng cao, trải nghiệm của mọi người rất tuyệt.”

“Ha ha, tôi biết mà, cô đi nói với giám đốc kỹ thuật, nói cho nhân viên phòng kỹ thuật nghỉ ba ngày ra ngoài du lịch đi, lần này là tôi ra tiền, để bọn họ thả lỏng một chút.”

“Bây giờ sao ạ?” Tôn Duyệt rất ngạc nhiên, bây giờ là thời kỳ mẫu chốt của tập đoản, suy nghĩ một chút vẫn hỏi ra: “Nếu đưa người ra ngoài, có thể sẽ...”

“Có cái gì mà có thể hay không? Hửm?” Lâm Ưu cười liếc mắt nhìn cô một cái, để cô yên tâm.

“Vâng, lát nữa tôi sẽ nhắn cho giám đốc kỹ thuật, để ông ấy sắp xếp.” Tôn Duyệt đã hiểu, cô gật gật đầu.

“Gọi giám đốc tài vụ đến đây cho tôi.” Lâm Ưu cất tài liệu lại, kêu Lý Tử gọi người đến.

“Lâm tổng” Giám đốc tài vụ Mã Doanh Doanh cột tóc đuôi ngựa, biểu tình đen thui. Từ trước đến giờ cô ít nói ít cười, làm việc cực kỳ cẩn thận, không quan tâm tình cảm, lần này đúng là lật thuyền trong mương, bị chọc tức muốn chết.

Bây giờ đi ra ngoài, đối thủ một mất một còn còn gọi điện cười nhạo cô, Lâm Tư Chính ông chở cho tôi, tôi không đá ông ra khỏi tập đoàn, tên Mã Doanh Doanh của tôi sẽ viết ngược.

Một loạt tâm lý thay đổi của cô Lâm Ưu không biết, nhưng mà cũng có thể đoán được.

Chủ yếu là số liệu ở tập đoàn chính không có vấn đề, vấn đề nằm ở báo cáo kế toán của các chi nhánh và công ty con, có vài chỗ không có hóa đơn, cố tình chỉ là một ít tài liệu nhỏ, tập trung ở một số nơi chủ chốt.

Thông thường Mã Doanh Doanh cũng sẽ đem việc này giao cho cấp dưới kiểm tra đối chiếu, sau khi rõ ràng, cô mới kiểm tra lại số liệu tổng lần nữa.

Cố tình công ty con lại giao lên hạng mục báo cáo lúc này, cô còn chưa kịp kiểm tra, đã bị Lâm Tư Chính đưa ra bộ thanh tra, người của cục thuế đến kiểm tra lần này, lúc rời đi đều cười hả hê.

“Có ý tưởng gì cứ nói.” Lâm Ưu nâng mí mắt lên, trên mặt đều là ý cười, nhưng lại khiến người không cảm giác được ấm áp, chỉ thấy cực kỳ bị áp bách, ánh mắt lành lạnh nhàn nhạt dùng lên người Mã Doanh Doanh.

Không vì Mã Doanh Doanh là Omega mà có bất kỳ sự thương tiếc nào, thương tiếc với những tinh anh trung thành tương đương với chuyện làm nhục họ. Mũi Mã Doanh Doanh đổ mồ hôi, thân thể căng cứng, muốn há mồm lên tiếng, cuối cùng cũng không nói gì.

“Cho cô hai ngày, giải quyết xong chuyện này, tài liệu nên giao thì giao, nên phối hợp với nhà nước bắt lũ sâu bọ này, miễn cho nhìn thấy phiền lòng.” Lâm Ưu thu khí thế lại, thể hiện rõ ràng thái độ của mình, Mã Doanh Doanh gật gật đầu, ôm tài liệu từ văn phòng Lâm tổng về văn phòng của mình. Hành động của cô nhanh như gió, giày cao gót nện xuống đất như hạt mưa dày đặc, rơi vào lòng người đang mang ý xấu.