Lâm Ưu không có cách nào, chỉ có thể tắm rửa một lần, mới có thể áp chế được mấy ý tưởng lung tung rối loạn kia.
Lâm Ưu bọc khăn tắm, không muốn thay quần áo, nàng lấy áo tắm dài trắng mặc vào, trực tiếp rời khỏi phòng vệ sinh.
Phó Hân Nhiên đã nghỉ ngơi xong duỗi duỗi người, thân thể giãn ra, cô dùng điều khiển từ xa mở màn che, làm căn phòng ám trầm tràn đầy ánh sáng chiếu đến. Cô cầm một quyển sách, trên bàn có ly cafe, ngồi bên cửa sổ nhàn nhã đọc sách.
Chờ đến khi Lâm Ưu mặc áo tắm đi ra, không nhịn được lại bật cười lên, quyển sách màu trắng che trước cằm Phó Hân Nhiên, hai mắt cong lại vui vẻ, giống như lão chuột thấy mỗi, đáng yêu đáng yêu.
Lâm Ưu ngượng ngùng gãi gãi đầu, đứng tại chỗ, mười ngón chân cũng bấu lấy dép lê, nàng sắp xấu hổ đến chết rồi.
Nhưng chờ Phó Hân Nhiên sinh đứa nhỏ xong, nàng cũng sẽ không lo lắng vấn đề giữa hai người, vì nhìn theo chiều hướng hiện tại, thân thể nàng là đặc biệt tốt. Tay Lâm Ưu đút vào túi áo tắm, trên mặt cũng đỏ rực, tự mình tùy ý sấy tóc một chút, đầu tóc lộn xộn, nhưng nhìn vẫn có chút cảm giác đẹp đặc biệt.
Phó Hân Nhiên càng nhìn nàng lại càng ngượng, cô cười vươn tay, hướng nàng vẫy vẫy tay đến, Lâm Nhiên mới lúc lắc tới lui di chuyển về phía trước.
Đỏ ửng trên mặt càng lúc càng đậm, càng bước đến Phó Hân Nhiên càng có cảm giác nàng sẽ tự mình luộc chín bản thân.
Ngắn ngủn mấy bước mà Lâm Ưu chậm chạp tới hai phút mới đến, rốt cuộc cũng đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Phó Hân Nhiên.
Hai người một cao một thấp nhìn nhau, chỉ là khi tràng đơn thuần của Lâm Ưu hiện tại nhìn mới giống như một cô vợ nhỏ xấu hổ thẹn thùng.
Phó Hân Nhiên thì ngược lại, bộ dáng như nữ vương, cô nhàn nhã thoải mái ngồi dựa lưng lên ghế, mặt cười kiều mị, ý cười của nàng cảm nhiễm Lâm Ưu, khiến nàng không nhịn được cười ngây ngô lên.
Lâm Ưu vươn tay duỗi theo Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên nhẹ nhàng nâng tay lên đặt lên lòng bàn tay của nàng, hai người trong không trung ôm ấp bàn tay
nhau.
Giống như tình yêu của gà bông lần đầu tiên, không biết làm cái gì, chỉ thích nắm tay nhau.
Lâm Ưu nắm lấy ngón tay mềm mịn của cô, tâm tình vô cùng thoải mái, nàng hận không thể đi ra ngoài chống nạnh cười to ba tiếng. Đôi mắt Lâm Ưu ngẫu nhiên trộm nhìn Phó Hân Nhiên một cái, nếu là không bị Phó Hân Nhiên phát hiện, nàng liền trộm cười vui vẻ.
Nhưng khi đối diện với Phó Hân Nhiên, nàng lại lập tức dời đi ánh mắt, là xấu hổ khi nhìn chằm chằm, dù trên tay nắm đến chặt chẽ.
Phó Hân Nhiên lắc lắc cánh tay, ý bảo nàng ngồi xuống. Lâm Ưu nhìn trái nhìn phải, nàng không muốn ngồi vào bên cạnh Phó Hân Nhiên, nhưng cũng không muốn buông tay ra.
Nàng đưa chân dài móc lấy một cái ghế dựa, lung ta lung tung kéo đến, ghế gỗ tựa lưng đã bị người kéo đến đây.
Sau mấy phen động đậy, rốt cuộc cũng thành công lấy ghế hoàn hảo để ngồi. Lâm Ưu vui vui vẻ vẻ ngồi xuống, đôi mắt Phó Hân Nhiên mềm mại lóe ra ánh sáng, Lâm Ưu vừa mới chơi đùa với ghế kéo tới kéo lui lúc lắc, nhưng lại trước sau không buông tay cô ra.
Phó Hân Nhiên cúi đầu đọc sách, Lâm Ưu ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Ưu lại chống cầm, ngây ngốc nhìn xuống tay Phó Hân Nhiên, nhìn một hồi lâu, tầm mắt Lâm Ưu mới dời xuống, dừng trên chiếc bụng chưa nhô ra của Phó Hân Nhiên.
Nàng có chút mong chờ đứa nhỏ có huyết mạch tương liên với thân thể này của nàng, có nàng ở đây, đứa nhỏ này nhất định sẽ sinh ra thuận lợi, những tên xấu xa đáng ghét kia, nhất định sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Phó Hân Nhiên mặc quần áo ở nhà thoải mái rộng rãi màu xanh lơ, hai chân bắt chéo, chân dài ưu nhã đặt lên đùi Lâm Ưu.
Ánh mặt trời hoàng hôn đạm mạt, chiếu ra khuôn mặt hoa lệ tinh xảo của cô, rút đi sự lạnh nhạt, chỉ có một thân thả lỏng mềm mại, mang theo chút tùy ý thoải mái xinh đẹp.
Ngón tay trắng nõn thon dài miết lên trang sách, mỗi vài phút trang sách lại di động một lần, tiếng lật sách rảo rào vang lên trong phòng im lặng.
Lâm Ưu si mê nhìn tất cả hành động của Phó Hân Nhiên, tin tức tố của nàng đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể khống chế được muốn đến gần Phó Hân Nhiên, muốn bao quanh lấy nàng ấy.
Hương trà ngọt lại như được bỏ thêm đường ống a õng ẹo vờn quanh, dù là ngọt ngào, nhưng vẫn có một chút khổ sở.
Khóe miệng Phó Hân Nhiên gợi lên một đường cong, hừ nhẹ một tiếng, không định đáp lại tên ngốc ngơ này, nếu không đợi lát nữa, lại phải đi tắm gội, vốn là không thể làm gì được, cần gì phải lăn lộn như thế làm chỉ đâu!
Lâm Ưu không chịu, nàng lại bắt đầu chơi xấu, mấy ngày nay nàng đã đại khái biết sử dụng tin tức tố của mình câu dẫn bạn đời.
Lâm Ưu định để tin tức tố tán loạn, dùng ý niệm muốn đưa từng luồng tin tức tổ dựa sát đến người Phó Hân Nhiên, nàng nghĩ vậy thực tế cũng làm như vậy, tụ tập tin tức tố đánh tới từ khắp nơi.
Nếu có nguy hiểm, tin tức tố của Alpha cấp cao có thể áp chế được rất nhiều người, nhưng nếu là tán tỉnh, vậy thì không giống nhau, là rất triền miên. Lâm Ưu bao lấy miếng dán cách trở sau gáy Phó Hân Nhiên, cho dù không được đáp lại, nàng cũng không có không vui.
Phó Hân Nhiên mới thay miếng dán cách trở khác, trong chốc lát sẽ không mất đi hiệu lực, nên Lâm Ưu cũng chỉ có thể làm bậy bên ngoài tuyến thể thử xem. Phó Hân Nhiên tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, quỹ ấu trĩ. Dù vậy cô vẫn đưa tay xé đi miếng dán cách trở, để lộ ra tin tức tố, cùng tin tức tố của Lâm Ưu triền miên bên nhau.
“Không được quá nhiều.” Phó Hân Nhiên nhịn xuống sự ngượng ngùng cảnh cáo nàng một tiếng.
Lâm Ưu vội vàng gật đầu không ngừng, chặt chẽ câu lấy tin tức tố của Phó Hân Nhiên, trong lòng có cảm giác an toàn tràn đầy, nàng duỗi tay xoa xoa bóp bóp chân cho Phó Hân Nhiên, cảm xúc cực kỳ tốt.
Nhớ đến cách thức mát-xa cho đồng đội trước kia, động tác Lâm Ưu thuần thục, lực độ vừa phải khiến Phó Hân Nhiên cảm nhận được sự thoải mái, bỏ sách xuống, ánh mắt nhìn lên tay Lâm Ưu.
Trong mắt cô hiện lên một tia nghi ngờ và tỏ mỏ, thì ra Lâm Ưu cũng biết mát xa sao?
Trước kia không biết, nhưng Lâm Ưu bây giờ giống như Lâm Ưu thời kỳ cao trung, tự tin thoải mái, cười rộ lên tươi đẹp như ánh mặt trời, cả người tràn ngập năng lượng.
Phó Hân Nhiên bỏ sách xuống, chuyên tâm hưởng thụ sự mát xa của Lâm Ưu, mấy ngày nay nàng cảm thấy chân mình có chút căng cứng mỏi mệt, không biết có phải là mập lên rồi không.
Đột nhiên Phó Hân Nhiên tức giận rút chân về, trừng mắt liếc nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy mang giày vào rời đi.
Lâm Ưu không hiểu ra sao nhìn đôi tay trống không của mình, giải mã tin tức tổ của Phó Hân Nhiên, nàng chỉ biết Phó Hân Nhiên tức giận.
Toàn bộ đều là tôi rất tức giận, rất tức giận, tốt nhất là chị đừng có tới trêu chọc tôi, đừng có mà đến đây.
Chắc chắn là Lâm Ưu không biết, khi con gái tức giận, tốt nhất không nên đi đến hỏi ngay, nhưng là phải đi đến hỏi sớm, nếu không thì ăn khổ cũng là bản thân thôi.
Trực giác của Lâm Ưu nói cho nàng, phải nhanh chóng đuổi theo, cho nên Lâm Ưu lạch bạch chạy theo, Phó Hân Nhiên đi đến đâu, nàng theo đến đó.
Phó Hân Nhiên đứng trước gương lớn, nhìn trái nhìn phải, phát hiện dáng người vẫn như trước đây, thật hoàn mỹ, nhưng chỉ tầm nửa tháng nửa thôi, bụng của nàng chắc chắn sẽ phồng lên.
Phó Hân Nhiên híp mắt nhìn người đứng sau lưng mình trong gương, thân hình thon gầy lén lút phía sau, giống nhưng chú chó lớn đáng thương, cái đuôi cũng không dám lúc lắc, tủi thân đáng thương nức nở.
Phó Hân Nhiên quay đầu liếc mắt nhìn thân thể cao gầy của Lâm Ưu một cái, nhìn vốn dĩ là lịch sự văn nhã như thế, một chút cũng không đột ngột, là thân thể của nhân vật bóng rổ nổi tiếng thời trung học, sau này có càng lớn tháng, có thể ôm cô được không?
Ánh mắt Phó Hân Nhiên đạo quanh thân thể Lâm Ưu một vòng.
“Sao...Làm sao vậy?” Lâm Ưu rút người, nàng cảm thấy cả người lạnh lẽo, rùng mình một cái.
“Hừ, gần đây chị rèn luyện thế nào? Phó Hân Nhiên lạnh nhạt liếc nàng một cái.
Lâm Ưu run bần bật, chớp chớp mắt: “Cũng không tệ lắm.”
Nàng cứ cảm thấy Nhiên Nhiên bây giờ rất bất mãn với dáng người của nàng, Lâm Ưu cúi đầu liếc mắt nhìn mình một cái, không phát hiện có chỗ nào không đúng. chỉ là có chút gầy yếu thôi.
Phó Hân Nhiên đưa ngón trỏ trắng nõn, chọt lên vai Lâm Ưu, chậm rãi dời xuống từ từ, ngón tay cũng không tránh đi phập phồng trên ngực.
Thân thể Lâm Ưu cứng đờ, hô hấp ngừng lại, cảm thụ được ngón tay di chuyển trên người mình. Lòng bàn tay xẹt qua thân thể của nàng, cách áo tắm nhưng cũng có thể cảm nhận được tê dại.
Tinh thần nàng đều nằm trong lòng bàn tay Phó Hân Nhiên, thân thể không tự chủ được mà ngưng hô hấp, cơ bắp cũng căng chặt.
“Sao chị lại đáng yêu như vậy chứ!” Phó Hân Nhiên mỉm cười xinh đẹp, cô nhìn Lâm Ưu cực kỳ khẩn trương, ánh mắt gắt gao bám theo ngón tay của mình, quá là đáng yêu.
Vốn dĩ Phó Hân Nhiên vẫn còn đang bất mãn vì còn có nửa tháng nửa dáng người của nàng sẽ phải thay đổi, bụng nhỏ sẽ dần to lên, càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ giống như bị quả bóng cao su để vào bụng.
Mang thai còn sẽ bị rạn da, trên người sẽ rất khó nhìn, dáng người cũng thay đổi, không phải là bộ dáng xinh xinh đẹp đẹp như bây giờ, nếu dáng người cô thay đổi, Lâm Ưu có buông tay cô ra nữa không?
Phó Hân Nhiên nắm tay Lâm Ưu, dựa vào trước ngực nàng. Lâm Ưu đã nhận ra Phó Hân Nhiên đột nhiên bất an, nàng vừa vỗ vỗ lưng trấn an cô, vừa chặt chẽ ôm lấy vòng eo của Phó Hồn Nhiên.
“Làm sao vậy?” Cằm Lâm Ưu dán lêи đỉиɦ đầu Phó Hân Nhiên, nhỏ giọng hỏi nàng ấy.
“Nếu tôi mập lên, xấu đi, chân thô, chị còn thích sao?” Đầu Phó Hân Nhiên dụi vào l*иg ngực Lâm Ưu, ồm ồm hỏi nàng.
“Đương nhiên, tôi thích nhất là em. Nữ nhân mang thai là đẹp nhất, tôi yêu em còn không kịp sao có thể không thích em, em không biết đâu, tôi vì em nên mới đến thế giới này.”
Lâm Ưu cọ cọ vào tóc Phó Hân Nhiên, nói lên lời âu yếm giản dị nhất, lời âu yếm bình thường nói thế nào, nàng cũng không có học qua, chỉ có thể dựa vào tâm ý của mình mà nói cho Phó Hân Nhiên biết.
Phó Hân Nhiên nhếch khóe miệng: “Tôi đây miễn cưỡng tin tưởng chị một chút, nếu về sau tôi cứ tức giận không hiểu được như vậy, chị vẫn sẽ bao dung tôi như thế nào?”
Phó Hân Nhiên miễn cưỡng vừa lòng trước câu trả lời về vấn đề kia của nàng, ngay sau đó lại ném ra vấn đề thứ hai.
“Có thể chứ, em cũng chỉ có thể tức giận với tôi, không được tức giận với người nào khác.” Lâm Ưu bá đạo nói.
Phó Hân Nhiên trắng mắt liếc nàng một cái, đột nhiên nhớ đến Lâm Ưu vẫn còn trong kỷ xây tổ, hiện tại nói, chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng mà thôi, không được cô phải quay lại mới được, nếu sau này Lâm Ưu đối xử không tốt với cô, cô sẽ đem cái video này ra.
Nói đến là làm liền, Phó Hân Nhiên để Lâm Ưu tại chỗ, xoay người chạy đến bàn cầm điện thoại tới, mở camera lên.
Lâm Ưu hơi nhướng mày, có chút không hiểu sao Phó Hân Nhiên lại đưa di động về phía mình.
“Sao vậy?” Lâm Ưu sở sở đầu, muốn đi lên trước tiếp tục ôm lấy Phó Hân Nhiên, không ôm được người, nàng không có cảm giác an toàn.
“Khụ, không có gì.” Phó Hân Nhiên thấy Lâm Ưu ngây ngốc nhìn di động, phản ứng lại mình đang làm gì, cô không được tự nhiên cất di động đi.
“Muốn quay phim sao?” Lâm Ưu lắc lắc đầu, tri kỷ hỏi cô, Phó Hân Nhiên nghiêng đầu thấy bộ dáng nóng lòng muốn thử của nàng. Phó Hân Nhiên cũng có chút muốn thử xem, cô xoa xoa đầu ngón tay, cuối cùng lấy di động ra, tự nhiên thoải mái quay lại Lâm Ưu
“Lời chị vừa nói tôi muốn ghi lại, chị mau nói lại lần nữa!” Phó Hân Nhiên có chút xấu hổ lắc lắc thân thể, mặt đỏ hồng nói với Lâm Ưu đang muốn sẵn tới gần cô.
Lâm Ưu tò mò chớp mắt: “Tôi phải nói cái gì?” Đáng yêu hồn nhiên hỏi lại, làm Phó Hân Nhiên chu môi, tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, đáng yêu thu hồi tay, hừ một tiếng không muốn để ý tới Lâm Ưu nữa.
“Ha Ha, đến đây, chúng ta cùng quay lại.” Lâm Ưu phụt một tiếng bật cười, nàng tiến lên nắm lấy tay Phó Hân Nhiên, đem camera điện thoại điều chỉnh lại vị trí
hợp lý.
Phó Hân Nhiên thẹn thùng dựa vào lòng ngực Lâm Ưu, tay đang cầm di động được Lâm Ưu bao bọc lấy, giọng nói trầm thấp từ tính của nàng rơi vào tai cô.
“Tôi, Lâm Ưu, ở đây bảo đảm với nữ sĩ Phó Hân Nhiên.
Một, tôi nhất định sẽ là người thương nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng nhất thế giới.
Hai, tôi vĩnh viễn sẽ đổi xử tốt với nàng.
Ba, cho dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi nàng, cho dù là chết đi, tôi cũng sẽ bồi táng cạnh nàng.
Bốn, nàng vui vẻ chính là sự vui vẻ của tôi...”
Phó Hân Nhiên nghiêng đầu ngây ngốc nhìn Lâm Ưu, bên tai là từng lời âu yếm Lâm Ưu nói ra, âm thanh thâm tình trầm thấp, mê hoặc lòng cô.
Ánh mắt Phó Hân Nhiên chuyên chú nhìn khuôn mặt đầy thâm tỉnh của Lâm Ưu, cô chậm chạp phát hiện, không phải Lâm Ưu không biết nói lời âu yếm, chỉ là nàng chưa bị kích phát để nói ra mà thôi, sau này cô muốn được nghe nhiều hơn nữa!!
Đôi tai Phó Hân Nhiên dưới hơi thở ấm áp của Lâm Ưu, dần dần đỏ lên.
Một ngày của hai người trôi qua trong sự dính người như thế.