Lâm Ưu đè lên người Phó Hân Nhiên, dính dính sát sát, giống như chó nhỏ thích liêm liềm gặm gặm.
Khi Lâm Ưu tiến đến cắn tai cô, Phó Hân Nhiên quay đầu đi, đồng thời cũng đưa tay che lại môi mình, tay phải đẩy vai Lâm Ưu, để nàng không cắn. “Đủ rồi, đủ rồi, a....uhm Đừng Ah...” Đầu lưỡi nóng ướt lướt qua vành tai, Phó Hân Nhiên không kịp nhịn, thả ra âm thanh khiến người mặt đỏ tai hồng. Lâm Ưu nghe được âm thanh mà trước đây nàng chưa bao giờ nghe qua, thật dễ nghe, nàng ngóc lên, hai mắt như ngôi sao, cực kỳ tò mò nhìn về môi Phó Hân Nhiên, chờ mong nàng ấy phát ra tiếng như vậy lần nữa.
Phó Hân Nhiên xấu hổ bực bội trừng mắt liếc nhìn Lâm Ưu một cái, ngượng ngùng đưa răng cắn lấy môi đỏ mềm mại của mình, hàm răng trắng tương phản với môi đỏ, trên mặt kiểu mị hồng hào, khiến Lâm Ưu nhìn đến tâm thần lay động.
Lâm Ưu cúi đầu, đầu lưỡi hồng nhạt lướt khẽ qua hàm răng, mở ra cửa miệng vốn dĩ không được đóng chặt kia, Phó Hân Nhiên ngửa đầu, thở nhẹ một tiếng.
Tên hỗn đản này, khi nào thì rành như vậy. Phó Hân Nhiên nhìn tên ngốc hai mắt nhắm nghiền, lông mi vẫn rung động, dù là ngượng ngùng nhưng cũng không ngừng miệng chút nào.
Lâm Ưu cảm nhận được sức lúc trên vai, từ lúc bắt đầu hơi đẩy nàng ra, đã chuyển thành ôm cổ nàng, ngón tay nhẹ nhàng đè lấy cổ nàng, dần lần về phía trước, ngón tay khẽ chạm vào vành tai nàng.
Lòng bàn tay vuốt ve từng lọn tóc, từng điểm ở da đầu nàng, Lâm Ưu thoải mái đến tê dại da đầu, trong cổ họng phát ra một trận nức nở.
Phó Hân Nhiên nghe được, ánh mắt đều là ý cười thỏa mãn, trong lòng cô kiêu ngạo hừ một tiếng, chị cho rằng chị không thầy dạy cũng hiểu sao? Nhưng mà phương thức Tào Thụy dạy đúng là dùng khá tốt.
Hai người so chiêu ta tới ngươi lui, giống như gà mổ thóc, còn chơi đến mức vui vẻ vô cùng.
“Chị đè tôi, rời khỏi người tôi nhanh.” Phó Hân Nhiên tránh thoát sự truy đuổi của Lâm Ưu, đầu nghiêng về một bên, dùng sức bình tĩnh hô hấp.
Gương mặt Lâm Ưu hồng hồng, đôi mắt sáng long lanh chằm chằm nhìn thẳng về khuôn mặt mỹ lệ của Phó Hân Nhiên, đôi tay ôm lấy vai Phó Hân Nhiên dùng một chút lực, lăn về bên trái.
Cơ thể Phó Hân Nhiên bị nàng ôm siết vào ngực, toàn bộ lăn một vòng chờ Phó Hân Nhiên sợ hãi hô ra tiếng, cô đã bị đổi vị trí với Lâm Ưu
Cô nằm trên. Lâm Ưu ở dưới.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Ưu nhịn không được nhúc nhích eo, nàng cảm thấy có chút không thoải mái, cùng lúc đó Phó Hân Nhiên cũng cảm thấy không thoải mái thứ đó của nàng ấy, càng thêm cứng rắn nóng rực.
Trời ạ, cái ngày này, hàm răng Phó Hân Nhiên khẽ cắn môi đó, trắng mắt liếc Lâm Ưu một cái, tránh khỏi eo nàng, ấn người còn đang muốn nhúc nhích xuống. Cô bò khỏi người Lâm Ưu, nằm qua gối đầu của nàng, “Chị mau đi thu dọn lại đi.”
“Hả?” Lâm Ưu không hiểu lắm nghiêng người, trong chớp mắt có chút ngơ ngác nhìn Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên cũng nghiêng người, giơ tay như có như không miêu tả đường cong của Lâm Ưu. Thân hình của Lâm Ưu cao hơn người bình thưởng nhiều, thân thể cũng thon gầy, bây giờ mới bắt đầu rèn luyện, thân hình cũng không có thay đổi quá nhiều.
Alpha nữ cao gầy như vậy nên sẽ có một nhược điểm rất rõ ràng, đó là nơi đó bình thường không sao, nhưng khi phập phồng sẽ rất lớn, hạc trong bầy gà, Lâm Ưu cũng là một trong những người xuất sắc.
Nàng tự phụ lại cao ngạo lạnh nhạt, có khí phách và quý khí, bễ nghễ đúng trên mọi người, nhưng trong lòng nàng lại ẩn giấu một ít tâm sự mà không người biết đến.
Khuôn mặt Lâm Ưu tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, tóc ngắn anh khi, nhưng nếu tóc dài cũng là nữ vương phong hoa tuyệt đại.
Đáng tiếc bây giờ Lâm Ưu trước mặt Phó Hân Nhiên chính là tên ngốc khờ khạo, một chú chó to đầu phe phẩy đuôi.
Đôi mắt Lâm Ưu nhìn dọc theo tay Phó Hân Nhiên, khoảng cách tay của Phó Hân Nhiên vẫn còn cách người Lâm Ưu một lóng tay, không chạm vào, miêu tả từ gương mặt đến vòng eo của nàng.
Lâm Ưu mới chậm chạp phát giác, phía dưới eo có chút đau, là căng cứng đến phát đau, tin tức tố sau tuyến thể đột nhiên kịch liệt phóng thích, trong nháy mắt bao bọc lấy Phó Hân Nhiên.
Ánh mắt nàng không rõ, nhưng trong tin tố đều đang kêu gào là muốn em, thật muốn em, ô, vẫn là muốn em.
Một tay Phó Hân Nhiên che mặt lại, cô biết ngay mà, sớm biết như vậy nên từ chối cái hôn của Lâm Ưu mới đúng.
Thuốc ức chế tin tức tố của Lâm Ưu cũng tiêm lần hai rồi, Phó Hân Nhiên dùng tin tức tố của bản thân áp chế Lâm Ưu, tin tức tổ của cô nói cho Lâm Ưu, chị an phận một chút đi, an phận một chút, nếu còn đυ.ng đến tôi, tôi sẽ không để ý đến chị.
Lâm Ưu tiếp nhận tin tức tố đến, nước mắt trong nháy mắt nhảy ra, hơi nước tụ ở đôi mắt, rất nhanh hóa thành nước mắt, nhưng lại kiên cường không có rơi xuống. Phó Hân Nhiên mặc kệ Lâm Ưu bây giờ thương tâm khổ sở đến thế nào, cô nhanh chóng xuống giường, kéo tủ đầu giường ra, lấy ống thuốc ức chế, mở đóng gói, kéo cánh tay của Lâm Ưu lại, một tiêm đâm xuống.
Tin tức tố của Lâm Ưu nhanh chóng rút đi, nhưng mà tủi thân lại không rút được, nhìn Phó Hân Nhiên không để ý đến nàng, hốc mắt rốt cuộc cũng trào ra nước mắt, trực tiếp rơi xuống.
“A, không khóc, không khóc, chị xem, có phải bây giờ thoải mái nhiều rồi không.” Phó Hân Nhiên có lệ an ủi Lâm Ưu.
Lâm Ưu mạnh mẽ hít cái mũi một cái, cảm thụ cảm xúc một chút, xác thật không còn nghẹn ngào nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn không ngừng nức nở, càng khóc càng tủi thân
Cuối cùng lại dựa lên gối đầu kê ở đầu giường ô ô khóc, âm thanh nhỏ giọng nức nở, làm người không hiểu mà nghe được, chắc chắn sẽ rất chua xót, rất đau lòng.
Nhưng Phó Hân Nhiên đã giải mã được tin tức tố của Lâm Ưu rồi, chỉ muốn uống trà lẳng lặng nhìn nàng khóc, cả phòng đều là tiếng kêu gào em không thương tôi, em không ôm tôi, tôi buồn lắm, khổ sở lắm.
Phó Hân Nhiên bỏ thuốc ức chế đã tiêm xong qua một bên đứng ở mép giường uống một ngụm nước ấm, cô mới lăn lộn với Lâm Ưu nửa ngày xong, bây giờ lại nghe Lâm Ưu khóc lóc.
Thậm chí cô còn muốn quay lại video, Lâm Ưu khóc như vậy quả thật là khó có khi thấy được.
Phó Hân Nhiên buông ly nước, ngồi xuống cạnh giường, cô kéo kéo ngón tay Lâm Ưu, Lâm Ưu lại không để ý đến cô, dỗi hờn rút tay về, mặt quay về phía bên kia, tự mình khóc hu hu.
Cứ khóc như vậy thì gối đầu cũng ướt đẫm rồi, Phó Hân Nhiên đỡ trán, cô hơi phóng ra một chút tin tức tố, vây quanh tên ngốc đáng thương Lâm Ưu đang muốn an ùi kia.
Một Alpha khỏe mạnh nhất định phải có hai chỗ hoàn chỉnh, cái đầu tiên chính là tuyến thể tin tức tố, tuyến thể là nơi tiếp thu tình yêu trực tiếp của bạn đời. Nếu tuyến thể tin tức tố không tiếp nhận được tình cảm của bạn đời, sẽ tạo nên ngăn cách giữa hai người, phần ngăn cách này không phải vì không yêu, cũng không phải vì tin tức tổ
Sự ngăn cách này đến từ chỗ an ủi, đến từ cảm thụ nguyên thủy nhất của thân thể, không phải là du͙© vọиɠ, nó là cảm giác tinh thần sâu sắc nhất.
Một khi đánh dấu vĩnh viễn, phần an ủi này trực tiếp nhất, nếu bạn đời không đáp lại, nó sẽ tạo nên sự thoái hóa của tuyến thể.
Nơi thứ hai đó là tuyến thể Alpha, nơi này chỉ cần thân thể không có vấn đề gì lớn thì cơ bản đều vượt qua bình thưởng, nhưng tuyến thể Alpha này khi phân hóa tuyến thể tin tức tố mới có thể hiện ra.
Cho nên Tô Thanh Uyển mới lo lắng như vậy, nguyên thân Lâm Ưu lần đầu tiên phân hóa, cũng không phải là lý tưởng.
Cho dù nàng phân hóa thành beta, thì tuyến thể cũng phải hoàn chỉnh mới đúng, nhưng Lâm Ưu phân hóa thành beta xong tuyến thể lại không hoàn chỉnh, tuyến thế nàng rơi vào thoái hóa.
Cho nên Tô Thanh Uyển vẫn luôn tự trách mình, cũng trách Lâm Trí, nếu không phải Lâm Trí muốn có con, nàng ấy cũng sẽ không.... mang thai Lâm Ưu, nàng không hối hận.
Thậm chí còn là vui sướиɠ, nhưng là nàng không thể cho con một thân thể khỏe mạnh, là điều hối hận lớn nhất của nàng.
Lâm Ưu nằm trên giường cảm nhận được sự an ủi của Phó Hân Nhiên, bông tuyết lạnh lẽo trong vắt rơi xuống, bao bọc lấy mùi trả hương đang đắng chát, cảm xúc thương tâm khổ sở của Lâm Ưu được an ủi.
Thân thể nóng nảy dưới tác dụng của thuốc ức chế, cũng dần khôi phục bình tĩnh
Lâm Ưu kéo tay Phó Hân Nhiên, muốn để cô nằm xuống ôm mình một cái, Phó Hân Nhiên nhìn thoáng qua đũng quần của người nào đó, cật lực từ chối.
“Mau đi phòng vệ sinh đi sửa sang lại bản thân đi, nếu không tôi sẽ thực sự ghét bỏ chị.” Phó Hân Nhiên dán sau tại Lâm Ưu dụ dỗ nàng, sự rụt rẻ của Omega đã biến mất sau khi bị Lâm Ưu lăn lộn.
Đôi tại Phó Hân Nhiên phiếm hồng, rốt cuộc cũng dụ dỗ được người nào đó muốn ăn vạ nằm ôm cái giường, Lâm Ưu ngồi dậy, quen thuộc cảm nhận được, nơi nào đó đã sinh ra phản ứng.
Nàng bỏ đi tâm trạng muốn làm nũng, thân thể cứng ngắc bỏ xuống cạnh giưởng xa chỗ Phó Hân Nhiên, còng người chạy.
Nàng cúi đầu lắc lư tướng đi lại giống vịt chậm chạp, đôi mắt cũng không dám ngó về phía Phó Hân Nhiên. Chọc đến Phó Hân Nhiên che miệng lại trộm cười, nháy mắt một cái, tên tiểu tử, cho chị lăn lộn tôi.
Alpha trong kỳ xây tổ là một đứa nhỏ đáng yêu, làm nũng còn cung hơn cả Omega, vì sự tương phản so với bình thường là cực lớn.
Khó trách Tào Thụy lại tận sức tìm một nữ nhân lạnh như bằng, mà vẫn lén lút oán giận nói, sao lại không gặp được Alpha nào trong kỳ xây tổ.
Cô cũng không biết, Alpha trong kỳ xây tổ nhất định là vì có lòng quý mến bạn đời, mới có thể kích phát ra bản chất, Tào Thụy là đó hoa du đãng nhân gian, không có định đưa mình ra trước làm sao có thể gặp.
Alpha sao lại có kỳ xây tổ? Hơn nữa Alpha trong kỳ xây tổ đều có thể bị dấu vết, đây giống như Omega bị đánh dấu vĩnh cửu vậy.
Nên đều là không thể tùy tiện đánh dấu, hiện tại pháp luật cũng có quy chế cụ thể, nếu là bạn đời kết hôn nửa năm trở xuống. Alpha không thể đánh dấu vĩnh viễn Omega.
Đây là sự nhân nhượng nhất để bảo vệ hôn nhân, sợ sau đó hối hận vì Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega, nhưng Omega nếu muốn thanh tẩy đánh dấu vĩnh viễn, thì là cực kỳ đau đớn. Những người ủng hộ sự bình đẳng và Omega cũng đã từng bất mãn, thanh tẩy đánh dấu đau đớn không thua gì việc sinh đứa nhỏ, hơn nữa cũng cực kỳ tổn hại thân thể.
Lâm Ưu ngồi xuống bồn vệ sinh, cúi đầu nhìn nơi nhô ra của mình, lại cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chết đi.
Ngắn ngủn hai ngày, nàng đều phải dùng đến tay thân ái, bây giờ còn đến nữa, hu hu, không còn mặt mũi gặp người, Nhiên Nhiên nhất định cảm thấy nàng chính là tên quỷ đói háo sắc.