Chương 36

“Chỉ cần tra một địa chỉ IP thôi mà tốn 50 điểm, không xét đến cách thức, nếu ta cho người điều tra cũng chỉ cần một chút thời gian mà thôi.” Lâm Ưu nhướng mày, không chấp nhận tên nhóc hệ thống láo toét này.

Vốn dĩ hệ thống đang tăng giá vô tội vạ, thấy Lâm Ưu thật sự không muốn kêu nó đi điều tra, vội vàng nói: “Giảm giá thì sẽ không có khả năng giảm giá, nhưng ta làm đương nhiễu là nhanh hơn, số liệu cũng không bị chỉnh sửa, đối với người muốn gây bất lợi cho cô tôi cũng có thể điều tra thêm được, 50 điểm không lỗ.”

Lâm Ưu nhịn cười, nghe hệ thống lải nhải bên tai nàng tự đề cử bản thân, cuối cùng cũng là muốn mình không trả nửa giá.

“Vậy được rồi, 50 điểm, làm như mi nói đi.” Lâm Ưu thấy hệ thống càng nói càng nhỏ, cái đuôi cũng co lại, nhìn có chút đáng thương.

Hệ thống vừa nghe Lâm Ưu đồng ý, đôi mắt đều sáng lên, vui vẻ đến mức vung đuôi xoay vòng quanh Phó Hân Nhiên.

Vốn dĩ là nó không có hy vọng gì, đột nhiên lại được đồng ý, hệ thống vui vẻ xoay vòng vòng.

Dù sao Phó Hân Nhiên cũng không nhìn thấy nó, Lâm Ưu nhìn hệ thống vui sướиɠ biến mất, tên nhóc con này thật đơn thuần, thực đáng yêu.

Hôm nay Phó Hân Nhiên không ăn uống gì, một bản lớn đồ ăn, trừ bỏ nếm thử miếng măng do Lâm Ưu tự mình đào, thì chỉ húp hai muỗng canh, “Dì nhỏ, thân thể của cháu hôm nay không thoải mái, tha thứ cháu thất lễ, di chậm rãi dùng.”

“Không thất lễ, không thất lễ, vất vả cho cháu. Ưu Ưu nhanh đưa cháu dâu về phòng nghỉ ngơi đi.” Tô Thanh Phong vội vàng xua tay, nàng cũng chờ mong đứa cháu trong bụng cháu dâu của mình.

Phó Hân Nhiên gật đầu, đẩy ghế ra chuẩn bị về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Lâm Ưu không quá yên tâm, nàng gật gật đầu với Tô Thanh Phong, để dỉ ở dưới lầu đợi, tri kỷ đỡ lấy vòng eo của Phó Hân Nhiên.

Hai người chậm rãi đi lên lầu, nhìn hai thân ảnh xứng đôi kia, Tô Thanh Phong gặp một đũa măng giòn rụm, híp mắt, cảm khái một câu, ngọt quá.

“Nhiên Nhiên, tôi nên biết có thai sẽ vất vả như vậy, tôi phải....” Lâm Ưu nhìn gương mặt tái nhợt của Phó Hân Nhiên, nàng có vài phần hối hận, nếu nàng tới sớm một chút, có lẽ sẽ không có đứa nhỏ này.

Nhiên Nhiên cũng sẽ không vất vả đến như vậy, Lâm Ưu rất tự trách, hai ngày này vừa lúc nàng trong kỳ phát nhiệt và kỳ xây tổ, Phó Hân Nhiên vẫn luôn dùng tin tức tố an ủi nàng, thân thể nàng ấy đã quá tải.

Chỉ một ngày mà có thể thấy được nàng ấy mệt mỏi rõ ràng như thế, nhưng cố tỉnh lại đang trong kỳ xây tổ, không có thuốc cho kỳ xây tổ, chỉ có thể muốn bạn đời của mình, mới có thể trấn an, nếu không sẽ bạo động, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ cuồng loạn mà làm bị thương người khác để tìm bạn đời của mình.

Lâm Ưu áy náy vạn lần, nàng hẳn là phải đem chuyện ABO này hiểu biết rành rọt một chút mới đúng, như vậy có lẽ nàng sẽ sớm phát hiện bản thân mình không đúng, không đến mức để Phổ Hân Nhiên mang thai còn phải nỗ lực trấn an nàng.

“Chị phải làm cái gì? Hửm?” Phó Hân Nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tên ngốc này nếu dám hối hận, cô sẽ tính sổ với nàng.

“Không” Nhìn thấy biểu tình hung hăng của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu yếu đuối cúi đầu, ôm lấy vòng eo tinh tế của Phó Hân Nhiên.

“Hừ, về sớm chút ngủ cùng tôi.” Phó Hân Nhiên nằm ở trên giường, hưởng thụ sự chăm sóc của Lâm Ưu, Lâm Ưu đắp chăn cho cô xong, nhìn đôi mắt long lanh của Phó Hân Nhiên đáp: “Đã biết.”

Lâm Ưu chờ Phó Hân Nhiên nhắm mắt lại, hô hấp điều điều, mới nhẹ tay nhẹ chân rời đi.

Một mình Tô Thanh Phong dưới lầu ăn cũng tự do thoải mái, nghe được tiếng bước chân của Lâm Ưu, quay đầu vẫy vẫy tay với nàng nói: “Mau đến đây, đến đây, vẫn là cơm nhà ngon nhất.”

Lâm Ưu nhịn xuống sự nóng rực sau gáy, trên mặt vẫn treo ý cười nhàn nhạt: “Dì nhỏ, dì về nước mệt, có thể nghỉ ngơi thoải mái một khoảng thời gian, vừa lúc thời điểm này ở Li Sơn có hoa đào nở, không cần gấp gáp trở về.”

“Ha ha ha, đúng vậy, cũng đã rất nhiều năm dì không về nước, thật là nhớ nhung tổ quốc.”

“Còn cháu thì sao, định khi nào đưa người tiếp nhận chi nhánh bên Mỹ, dì đã giả rồi muốn đi yêu đương, nếu không con của cháu lớn rồi thì dì vẫn còn độc thân nữa.”

Tô Thanh Phong rất là phiền muộn che mặt, giả vờ rầu rĩ.

“Dì nhỏ, có xem trọng người nào sao?” Lâm Ưu bưng ly trà lên, đốt ngón tay rõ ràng hướng về phía Tô Thanh Phòng mời nàng.

Tô Thanh Phong bưng ly trà của mình lên chạm vào một cái, uống một ngụm trà xanh sảng khoái, “Chờ đứa nhỏ sinh xong chúng ta phải uống một ly! Rượu của mẹ cháu chôn dưới cây đào cũng nên đào lên rồi.”

Ánh mắt Tô Thanh Phong chuyển ra ngoài cây đào lớn đang nở hoa rực rỡ bên ngoài, hoa trên núi thường nở sớm hơn hoa dưới núi một chút, hoa trên núi Li Sơn hiện tại, vừa lúc nở hoa.

Lâm Ưu dừng tay gắp đồ ăn, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, xem ra bữa cơm này cũng không thể ăn được.

Hệ thống cung cấp cốt truyện này theo từng phân đoạn nhỏ, nàng còn phải tự mình ghép vào.

Lâm Ưu nghĩ nghĩ, ba của nàng trước khi hy sinh cũng chôn mấy bình rượu, đợi nàng kết hôn thì đào lên uống, đáng tiếc bình rượu kia chôn hơn hai mươi năm cũng không đảo được.

Đây chắc hẳn cũng là nguyên nhân mẹ của nguyên thân chôn rượu cho nàng, chỉ là biến cố trong nhà xảy ra quá nhanh, lúc nguyên thân và Phó Hân Nhiên kết hôn cũng không nghe ai nói đến.

Nghĩ đến chuyện nguyên thân kết hôn với Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu liền cảm thấy có chút ghen tuông, nàng quyết định chờ đứa nhỏ sinh xong, sẽ cầu hôn Phó Hàn Nhiên lại, để các nàng kết hôn thêm lần nữa.

Nghĩ như thế, đôi mắt Lâm Ưu đều sáng lên, ý tưởng này quá tốt.

“Rượu ủ càng lâu càng ngon, không cần gấp gáp, dì nhỏ, gần đây có gặp phải chuyện gì không?” Hai người ta tới ngươi lui giao lưu tám chuyện, nhưng lại đều ăn ý không hỏi đến chuyện mình muốn biết, chỉ là hỏi những chuyện ẩn ý.

Tô Thanh Phong cười cười, bỏ sự ổn trọng văn nhã xuống, tự tại thoải mái hiện ra: “Gặp được một người rất thú vị, đáng tiếc, có duyên không phận.” “Chỉ cần cái cuốc thật tốt thì có góc tưởng nào mà không đảo được đâu?” Lâm Ưu nhướng mày cố ý trêu đùa Tô Thanh Phong.

“Mài mải rồi, cũng không phải là dì chưa từng dùng.” Tô Thanh Phong kẹp một đũa măng trắng giòn lên miệng, uhm, măng của cháu gái tự mình đào đúng là ăn ngon.

Hai người trên bản cơm cũng không tiện nói quá nhiều, Tô Thanh Phong vội vàng đến đây cũng mệt mỏi, cơm nước xong liền quay về biệt thự của mình ở Lâm Ưu tự nhiên ném đôi đũa xuống một cách gấp gáp, chạy về phía phòng ngủ, nàng đè nén tâm tình muốn đánh dấu Phó Hân Nhiên của mình, chỉ gắt gao ôm lấy Phó Hân Nhiên qua tâm chăn.

Kỳ xây tổ ngưng không bao lâu lại bắt đầu, kỳ xây tổ ngày thứ hai cũng sẽ không khó chịu như ngày đầu tiên, nhưng vẫn rất cần bạn đời, vẫn phải là dán sát bạn đời nhà mình mới được.

Lâm Ưu cẩn thận dụi dụi cằm Phó Hân Nhiên, nàng không dám dùng quá sức, sợ đánh thức Phó Hân Nhiên.

Chỉ cần qua ngày mai thì tốt, qua được ngày mai là tốt rồi. Trong lòng Lâm Ưu cẩn thận an ủi bản thân, khóe miệng Phó Hân Nhiên ở nơi Lâm Ưu không nhìn thấy, hơi nhếch lên.

Lâm Ưu dính người cũng thật là thú vị, cũng làm cô vui vẻ, bản tay to lớn của Lâm Ưu tiến vào chăn, cùng tay của Phó Hân Nhiên đan vào nhau, nàng tự mình hạnh phúc nheo đôi mắt lại, cùng nằm chung gối đầu với Phó Hân Nhiên.

Ôm người cách cái chăn vẫn không thoải mái, Lâm Ưu xốc chăn lên nghiêng người dán sát người Phó Hân Nhiên, vòng qua ôm lấy cánh tay nàng ấy, ngón tay thon dài sờ sờ lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay nhột nhột khiến trong lòng Phó Hân Nhiên cũng tê dại lên, tên ngốc này, đã nói với cô là sẽ không tán tỉnh, nhưng lại thích chọc người kiểu này, vô trận chiến thì lại chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Phó Hân Nhiên xấu hổ bực bội dùng sức nhéo tay Lâm Ưu một cái, xoay người đưa lưng về phía nàng. Lâm Ưu cảm giác được đáp lại trên bàn tay, lập tức dẫn đến ôm chặt lấy Phó Hân Nhiên từ phía sau.

Nàng chui đầu tựa vào lưng Phó Hân Nhiên dụi tới dụi lui làm nũng, tóc ngắn ma sát ra tĩnh điện, có chút đâm người.

“Đừng dụi.” Mùi trà hương của Lâm Ưu lại không ngăn được mà tràn ra khỏi miếng dán cách trở, Phó Hân Nhiên xoay người ra vẻ dùng sức bóp mũi Lâm Ưu. Lâm Ưu cười ha ha, nhìn như nhóc khờ, đưa đôi mắt to xinh đẹp sạch sẽ trong suốt nhìn Phó Hân Nhiên, hơi thở ấm áp, mang theo mùi hương kiều mị Lâm Ưu nhúc nhích người, thân thể hai người trong chăn dán càng gần.

Không khi có chút sền sệt, Lâm Ưu đưa chân dài, câu lấy toàn bộ người Phó Hân Nhiên, một đôi chân trắng nõn mềm mại, bị Lâm Ưu dùng chân mình khóa lại. Hai người chặt chẽ dán sát nhau, nhiệt độ nóng rực của cơ thể của Lâm Ưu khiến Phó Hân Nhiên cũng bắt đầu nóng lên.

Phó Hân Nhiên bị động tác của Lâm Ưu làm cho dừng lại, phục hồi tinh thần co người lại theo bản năng.

Lâm Ưu đáng thương nhăn mũi, tiến sát đến môi Phó Hân Nhiên.

Lâm Ưu vươn tay đặt lên cổ Phó Hân Nhiên, cảm xúc mềm mại như đậu hũ truyền qua ngón tay nàng, nhẹ nhàng sờ sờ, da thịt tuyết trắng đã nổi lên một chút đỏ ửng.

Ngón tay ấm áp chậm chạp vỗ về cái cổ mềm mại, Phó Hân Nhiên cắn môi, thấy ngón tay kia sắp từ cổ lần tới tuyến thể của mình rồi.

Giống như lông chim khẽ chạm vào lòng, tê tê dại dại, khiến cô nhịn không được phải ngửa cổ, muốn tránh né đôi tay phía sau kia.

Lâm Ưu yêu thích sự mềm mại trong tay kia không muốn buông, thân thể nàng làm ra phản ứng tự nhiên, cơ bắp căng chặt, Phó Hân Nhiên liền cảm nhận được. Ánh sáng trong phòng tối tăm, trên giường chăn mỏng không ai thấy, không khi ái muội dính sát, môi đỏ khẽ mở, hô hấp hai người hòa vào nhau.

Lâm Ưu chớp chớp mắt, nàng cảm thấy môi đỏ trước mắt giống như bánh kem nàng thích ăn nhất, vừa thơm vừa ngọt, lại còn mềm, đôi mắt Lâm Ưu sáng lấp lánh không biết từ khi nào đã tối xuống.

Nàng nhẹ nhàng thăm dò, dán lên đôi môi mềm đỏ hơi mở ra, thẹn thùng nhắm mắt lại, Phó Hân Nhiên nhìn lông mi rung động của Lâm Ưu, không khỏi mĩm cười.

Vị trí giữa hai người các nàng có phải là bị ngược rồi không, mà Lâm Ưu cũng mặc kệ, khuôn mặt của nàng hồng hảo nóng bỏng, chặt chẽ dán lên môi Phó Hàn Nhiên, nhưng lại không có thêm động tác nào khác.

“Đinh, nhiệm vụ bảy hoàn thành, hôn môi một phút.” Hệ thống nhảy nhót trong không gian của mình, nhìn điểm lại tăng lên.

Nó cảm thấy skin mới của nó sắp tới rồi, thừa dịp Lâm Ưu yêu đương, nó lại bắt đầu công bố một đống nhiệm vụ cho Lâm Ưu, lại ton ten nhận điểm, Lâm Ưu mặc cho nó quyền tiếp nhận nhiệm vụ.

Thêm mấy nhiệm vụ hệ thống tuyên bố từ ban đầu, tổng cộng hiện tại đã có mười hai nhiệm vụ, có ba nhiệm vụ là nó lặng lẽ tự tiếp nhận.

Đây là những nhiệm vụ được công bố trước đó, nếu như bị chủ hệ thống biết nó không làm tròn trách nhiệm, sẽ phải bị bắt trở về trường học hệ thống.

Cho nên chỉ cần có cơ hội, nó sẽ dốc lòng tuyên bố nhiệm vụ.

Vì hệ thống phải bảo đảm sự riêng tư của ký chủ, nên nó cũng không thể nhìn thấy được động tác của Phó Hân Nhiên và Lâm Ưu, chỉ có thể thông qua tiến độ của nhiệm vụ mà đoán được độ hảo của của hai người.

Môi mỏng của Lâm Ưu vẫn còn dán lên môi Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên cũng không có đáp lại Lâm Ưu khiến nàng tủi thân, mặt vẫn dán ở đó không chịunnhích tới.

Khóe miệng Phó Hân Nhiên nhếch lên, Lâm Ưu cảm nhận được, Phó Hân Nhiên đang cười, nàng càng thêm xấu hổ chớp mi, chân câu lấy chân Phó Hân Nhiên, nơi đó cứng rắn cũng chạm vào Phó Hân Nhiên.

Nhưng cũng không dám dùng sức làm Phó Hân Nhiên khó chịu, mắt thấy nếu còn chọc tiếp, chắc là Lâm Ưu sẽ có động tác khác. Phó Hân Nhiên mỉm cười đáp lại

cái hôn của Lâm Ưu.

Lâm Ưu thân thân mật mật nhanh chóng đem sự chủ động của Phó Hân Nhiên nuốt trở về, chăn mỏng cũng bị Lâm Ưu đá ra không biết từ lúc nào.