Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhân vật mới lên sân khấu, kích hoạt cốt truyện mới....

Lâm Ưu: ....Chỉ có thể nhấn vào xác nhận, trong đầu bị rót vào một đoạn tình tiết thật lớn.

Phó Hân Nhiên nhìn hai mắt đăm chiêu, biểu tình có chút cứng đờ của Lâm Ưu có chút lo lắng, nàng nhẹ nắm lấy bàn tay của Lâm Ưu, bàn tay sạch sẽ ấm áp lại mang theo chút cứng rắn của Alpha

Lâm Ưu không tự giác nắm lấy bàn tay mềm mại của người kia, ngây người một hai phút, mới tiếp thu tình tiết trong cốt truyện, nàng đau đầu nhăn mày, có chút không biết phải hòa hợp với người dì mới ra lò này như thế nào.

Nàng chỉ có thể trấn an nói: “Dì nhỏ, về nghỉ ngơi trước đi, trễ một chút chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Vốn dĩ Tô Thanh Phong còn muốn quan tâm đến cháu gái của mình nữa, nhưng thấy dáng vẻ của nàng không muốn nói chuyện, chỉ có thể đem mấy câu quan tâm nuốt trở về.

Lâm Ưu nhìn bóng dáng cô đơn của Tô Thanh Phong, cảm giác người một nhà cắt không đút này, quả thật là rối rắm.

Sau khi kích hoạt cốt truyện mới, Lâm Ưu nhận được thông tin, mẹ của Lâm Ưu là Tô Thanh Uyển được Tô Thanh Phong lặng lẽ đưa đi Mỹ, mà sau đó, vì muốn bảo đảm lời hứa với chị gái, nên vẫn luôn không nói với chị rể Lâm Trí và cháu gái dù hai người dò hỏi rất nhiều lần.

Mãi cho đến lúc Lâm Ưu mười chín tuổi, thời hạn yêu cầu giữ bí mật với Tô Thanh Uyển đã hết, mới mở miệng tiết lộ cho mẹ con hai người, nơi mẹ Tô Thanh Uyển của Lâm Ưu đi, chỗ đang ở lại.

Kết quả cuối cùng, chờ hai mẹ con ngàn dặm xa xôi chạy đến nước ngoài tìm người, thì Tô Thanh Uyển đã rời khỏi nước Mỹ, lúc ấy Lâm Trí tức giận đến ngất xỉu.

Nguyên nhân rời đi rất phức tạp, tình cảm vợ vợ hai người có khúc mắt rất lớn, không bù đắp được, cho dù có Lâm Ưu ở giữa điều hòa, nhưng cuối cùng vì áp lực, Tổ Thanh Uyển chỉ có thể rời khỏi nơi khiên cô áp lực.

“Hệ thống, nhân vật này căn bản không tồn tại trong nguyên tác?” Lâm Ưu cực kỳ nghi ngờ, tác giả lệch khỏi quỹ đạo ban đầu sao? Nàng nhớ rõ trong tiểu thuyết căn bản không có nhắc đến một người như vậy mà?

“Tất cả đều nằm trong quỹ đạo.” Hệ thống thở dài như một triết gia cất lên một câu rồi biến mất.

Lâm Ưu suy tư lại mọi chuyện, cốt truyện nguyên tác, chị gái và cha của Phó Hân Nhiên đều không tốt, cốt truyện hiện tại, quan hệ của mọi người trong Phó gia dù ở phương diện nào, cũng cực kỳ hài hòa.

Tuy rằng người Phó gia rất ít khi cười nói, cha thì thẳng thắng lạnh nhạt, chị cả thì không khác gì băng ở Nam cực, còn Nhiên Nhiên ngược lại, giống một tiên nữ nhỏ, dù bề ngoài có lạnh nhạt xa cách, nhưng một khi nàng ấy đã để người vào trong lòng, người sẽ chạm được, tất cả mềm mại của nàng ấy.

Đây chính là sự sai lệch rõ ràng nhất của cốt truyện.

Lâm Ưu vuốt vuốt tay nhỏ mềm mại của Phó Hân Nhiên, xem lại cốt truyện hệ thống mới cung cấp cho nàng.

Nàng nheo mắt lại, ngón tay gõ gõ vào đầu gối mình, cốt truyện vừa rồi, nhắc nhiều nhất đến chuyện tai nạn trong phòng thí nghiệm của Tô Thanh Uyển, nhưng nguyên nhân cụ thể lại không có nói.

Tin tức này so với tin tức Lâm Ưu điều tra được trước đó, không có khác biệt gì quá lớn.

Nàng có thể lớn mật suy đoán một chút, Tô Thanh Uyển vẫn luôn để ý đến chuyện trong phòng thí nghiệm này, sau khi bị tai nạn trong phòng thí nghiệm, thì di chứng để lại cũng không quá rõ ràng.

Mãi cho đến khi mang thai Lâm Ưu, những nhân viên trong phòng thí nghiệm lần đó mới bắt đầu có các dấu hiệu nhiễm bệnh, tinh thần phân liệt, tử vong, tuyến thể teo rút khác nhau.

Mẹ của Lâm Ưu sinh Lâm Ưu trong tình huống này, không ai có thể bảo đảm được Lâm Ưu có bị nhiễm bệnh từ cơ thể mẹ hay không.

Tâm lý Tô Thanh Uyển trong thời kỳ mang thai lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, trầm cảm, thậm chí cuồng loạn, cô chỉ có thể chú ý đến nhất cử nhất động của Lâm Ưu, bảo vệ Lâm Ưu vượt quá bình thường.

Cô sợ Lâm Ưu có dị dạng, cũng sợ Lâm Ưu gặp phải vấn đề không thể tìm ra, trong khi Lâm Trí lại là bạn đời rất ít nói. Nàng ấy chỉ thích nhìn người vợ nhỏ, mỗi ngày chia sẻ câu chuyện của cô, đó là điều thú vị trong thế giới của nàng ấy.

Lâm Trí cũng đã cố gắng tìm kiếm bác sĩ đứng đầu các quốc gia để kiểm tra cho Lâm Ưu, tất cả các kết quả đánh giá đều không có vấn đề, nhưng không ai dám đảm bảo sau khi Lâm Ưu phân hóa sẽ không xuất hiện vấn đề cả.

Là một người mẹ trong lòng chỉ có con mình, đυ.ng phải một người không biết cách thể hiện bản thân mà chỉ lặng lẽ làm việc vì vợ con, mọi mâu thuẫn lại xuất hiện một cách tự nhiên như vậy.

Sự xa cách dần tích tụ và cuối cùng bùng phát, mà người áp lực nhất chính là nguyên thân Lâm Ưu.

Hệ thống truyền cho nàng cốt truyện không hoàn chỉnh, chỉ là từng mảnh nhỏ.

Đến cuối cùng hệ thống đang đóng vai gì đây? Từ khi đến đây, Lâm Ưu thử dụ dỗ và bắt nạt hệ thống, nhưng hệ thống đều bỏ qua, ngược lại bị khi dễ thì lại khóc lên.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, hệ thống không có ác ý với nàng, thậm chí là có chút bao dung và đền bù như thiếu nợ nàng vậy.

“Chị đang suy nghĩ gì?” Lâm Ưu vẫn chưa hoàn hồn, Phó Hân Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Lâm Ưu lắc đầu, nắm lấy vai Phó Hân Nhiên, bây giờ nàng muốn ôm một cái.

“Ô!” Phó Hân Nhiên đang ôm Lâm Ưu, bị một cảm giác khó chịu dâng lên, liền che miệng đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.

Lâm Ưu ngồi tại chỗ cứng đờ, ngây người trong nháy mắt, lúc tỉnh thần mới chạy theo Phó Hân Nhiên. Phó Hân Nhiên cong người, tay đỡ lên lavabo, nôn khan từng đợt.

“Ô...A..” Dạ dày Phó Hân Nhiên cuồn cuộn, muốn nôn nhưng không nôn được, nôn khan vài lần đuôi mắt điều đỏ, lại tiếp tục nôn.

Lâm Ưu không biết phải làm gì bây giờ, nàng cầm lấy nước ấm Xuân Thanh đưa qua, cẩn thận vén lên mái tóc đang rơi xuống của Phó Hân Nhiên, đôi mắt lo lắng nhìn người không nôn ra được, cầm nước ấm trong tay đưa đến.

Lâm Ưu cẩn thận ôm Phó Hân Nhiên vào ngực, để cô hòa hoãn một chút, nôn khan vài lần, thực sự hao tổn sức lực, hơn nữa dạ dày và thân thể bạo động, sẽ rất mệt, đầu lưỡi cũng rất đau.

Lâm Ưu đem mấy cốt truyện lung tung rối loạn ném ra sau đầu, trong mắt nàng giờ chỉ có Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên uống xong nước ấm, Lâm Ưu nhận lấy tiếp nhận lỵ nước đưa cho Xuân Thanh đang đứng ở cửa, nàng khom lưng cẩn thận bế Phó Hân nhiên lên. Phó Hân Nhiên đưa tay chống lại vai nàng, mệt mỏi nói: “Không cần, tôi choáng váng, chị đỡ tôi ra cửa sổ hít chút không khí”

Cạnh cửa sổ phòng khách có một chỗ ngồi cao, có thể thưởng thức rừng trúc trải dài vô tận, cũng có thể phơi nắng.

Lâm Ưu ôm Phó Hân Nhiên ngồi lên bục cao, hô hấp mùi lá trúc trong không khí, mặt trời lười biếng lui ra xa, tầng mây phiêu đãng như có như không.

Phó Hân Nhiên tựa vào đầu Lâm Ưu, nhìn một mảnh rừng trúc màu xanh, tay đặt trên bụng, hô hấp thư thả, ngủ mất rồi.

Mỗi thai phụ đều có thể chất không giống nhau, có người mang thai vẫn bình thường, có người lại nôn nghén, mệt mỏi, thích ngủ, đau đầu, không muốn ăn thậm chí còn bị táo bón.

Lâm Ưu đau lòng vuốt mái tóc dài của Lâm Ưu, gió thổi ào ào, lá trúc xì xào như vuốt ve, Lâm Ưu cúi đầu nhìn Phó Hân Nhiên, đổi hướng nhìn, Phó Hân Nhiên vẫn đẹp như vậy, da thịt trắng trẻo, môi đỏ hồng hồng, Lâm Ưu nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng dán môi lên.

Đầu lưỡi vuốt ve lấy cánh môi Phó Hân Nhiên, hít sâu một hơi, trong mũi tràn đầy đều là hương vị của nàng ấy.

Mỗi Phó Hân Nhiên bị thấm ướt, hồng hảo thanh tú, nhìn thêm vài phần sáng rọi.

Tô Thanh Phong ở chỗ xa biệt thự cất đi ống nhòm trong tay, cứ cảm thấy trong lúc vô tình, tự nhiên ăn cơm chó đến no.

A, cháu gái nhỏ thay đổi thật rồi, Tô Thanh Phong mỉm cười, có lẽ chuyện sau này sẽ không còn khó khăn như vậy.

Phó Hân Nhiên nằm trên đùi Lâm Ưu, ngủ chừng bốn năm chục phút mới mở mắt ra, vừa lúc phòng bếp cũng làm xong đồ ăn.

Lâm Ưu cẩn thận đỡ lấy lưng Phó Hân Nhiên, giúp cô ngồi dậy, đôi tay xoa bóp vai cô, ngủ một tư thế suốt cũng rất mệt.

“Ký chủ, vừa mới kiểm tra, số liệu của công ty ngài bị người động tay.” Hệ thống giám sát thấy chuyện không đúng lập tức phản hồi Lâm Ưu.

Trước đó Tôn Duyệt đã gọi điện thoại đến, trừ bỏ nhắc đến chuyện Tô Thanh Phong, cũng nói đến chuyện công ty bị cơ quan thuế thanh tra, lúc ấy Lâm Ưu đã bỏ ra 500 điểm để nhờ hệ thống giám sát công ty một năm.

Hệ thống cảm thấy đây là điểm tự dưng rơi xuống, tùy ý đưa tay vào chế độ nền là có thể xem được, không tốn bao nhiêu năng lượng.

Không nghĩ tới mới qua có mấy tiếng đã có thu hoạch.

“Có thể truy ra địa chỉ IP không?”

“Có thể, nhưng là có giá khác.”

Mặt Lâm Ưu đen đi “Mi đúng là bị tiền ám ảnh rồi, bao nhiêu?”

Hệ thống vui vẻ vung vẫy cái đuôi: “50 điểm, miễn trả giả.”
« Chương TrướcChương Tiếp »