Lâm Ưu không mang theo bất cứ chút du͙© vọиɠ gì, chỉ là nhẹ hôn lấy cô, môi mỏng mềm mại dán lên môi Phó Hân Nhiên.
Tình cảm dịu dàng chậm rãi vây quanh Phó Hân Nhiên, ánh mắt Phó Hân Nhiên chớp động, đôi mắt tích nước rơi xuống tay Lâm Ưu.
Phó Hân Nhiên ngửa đầu nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Lâm Ưu, lại đột nhiên cười lên, cô xem như là thấy trăng sáng sau khi mây tan, tất cả đều đã rõ ràng. Lâm Ưu cũng cười, nàng thừa nhận bản thân mình đã yêu một cô gái nhỏ tuổi xinh đẹp, trái tim chưa bao giờ động lòng của nàng, giờ khắc này đã bang bang nhảy động. Môi hai người đang dán sát nhau rời đi, bốn mắt nhìn nhau đều là ý cười.
Giống như có bọt khí hồng nhạt vây quanh hai người, tin tức tố trong phòng cũng biến thành màu hồng nhạt nhảy múa xung quanh.
Phó Hân Nhiên dán lên l*иg ngực mềm mại của Lâm Ưu, nghe tiếng tim đập thịch thịch, làm cô rất an tâm, cực kỳ an tâm, giống như nằm mơ vậy. Cô nhắm mắt lại rất muốn ngủ một giấc, có lẽ lúc tỉnh lại sẽ giống như trước.
“Lâm tổng, Tổng giám đốc chi nhánh Hoa Kỳ Tô Thanh Phong đã về đến tập đoàn, ngài có sắp xếp gì khác không?” Tôn Duyệt đem chuyện về nước của Tô Thanh Phong báo cho Lâm Ưu.
Lâm Ưu ôm người nằm ở trên giường, im lặng trông chốc lát, trong mắt hiện lên suy tư, cuối cùng nói: “Tôi biết rồi, cô làm việc đi.”
“Vâng, Lâm tổng” Tôn Duyệt tắt điện thoại, ngồi ở văn phòng rộng rãi suy nghĩ một chút, vẫn tiếp tục làm xong công tác trên tay, nếu Lâm tổng không có sắp xếp gì khác, vậy mình nên tự mình suy tính.
Lâm Ưu cúp điện thoại, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt nheo lại giống như lão hổ muốn ngủ gật, nhìn rất thoải mái thư thích.
Bây giờ nàng đã tiêm xong thuốc ức chế, tiến vào thời điểm an tĩnh, vô cùng hiền hòa dễ chịu.
Tuyến thể nóng rực vẫn còn tản mát ra mùi trà nhạt, chỉ là khi đối mặt với khí tức thẹn thùng hướng nội của đoàn tin tức tố mùi tuyết kia, lại vui vẻ ôm trọn. Thỏa mãn, hạnh phúc, trong lòng ấm áp hô hô.....
Tô Thanh Phong gặp nhóm cáo già trong tập đoàn xong, liền rời khỏi Lâm thị, giống như là nàng chỉ tới chào hỏi một cái sẵn tiện ném một hòn đá vào cục diện vốn dĩ đã hỗn loạn rồi rời đi.
Chiếc Maybach xa hoa đậu ở trước cửa lớn, Tô Thanh Phong cúi đầu tiến vào trong xe, âm thanh nhàn nhạt bình tĩnh: “Về nhà tôi.”
Tài xế gật gật đầu, quay tay lái một cái, liền rời khỏi tập đoàn Lâm thị.
Tô Thanh Phong nhắm mắt lại dựa vào ghế sau, nghĩ đến cháu gái ngoan nhà mình đã có con rồi, thời gian trôi qua quá nhanh.
Những năm trước, ngoại trừ mỗi năm báo cáo công việc, thì không có liên hệ gì nữa.
Cuộc sống ở nước ngoài cũng không quá thoải mái, nếu không phải vì cháu gái giao phó, nàng cũng không thèm đi, ở nước ngoài mấy năm, Tô Thanh Phong vẫn độc thân, trong lòng thực sự cảm thấy bản thân nàng bị hai mẹ con nhà họ Lẫm này dụ rồi.
Nhưng ai bảo một người là chị rễ, một người là cháu ngoan của mình đây, nàng còn có thể làm gì được bây giờ? Người đầu tiên thì đánh không lại, người thứ hai thì không dám đánh.
Tô Thanh Phong thầm nghĩ, đã gần hai năm mình không về nhà, trong lòng có chút phiền não, nàng đột nhiên nhớ tới, hình như là còn chưa có kêu người vệ sinh nhà thì phải.
Tự nhiên quay về đột ngột như vậy, cháu gái của mình chắc chắn không kịp sai người dọn dẹp.
Làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ lại đi khách sạn ngủ sao? Tô Thanh Phong xoa cằm, trong mắt hiện lên một tia sáng, nàng đột nhiên nhớ tới một người.
Gia chủ hiện tại của Tạ gia, Tạ Uẩn An chắc chắn là nguyện ý cho nàng ở, cũng phải nói, đã lâu rồi mình chưa gặp lại Tạ tỷ tỷ, trong lòng Tô Thanh Phong có chút u sầu
Cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua ý nghĩ đi tìm Tạ tỷ tỷ, dù sao Tạ tỷ tỷ cũng đã kết hôn rồi, nàng thì xem là cái gì chứ, chẳng phải là một người công cụ trong kỳ phát nhiệt thôi sao? Tô Thanh Phong chua chát nghĩ.
Cuối cùng Maybach cong một đường, đi về phía Li Sơn.
Nàng vẫn là nhớ cháu gái nhỏ của mình, cháu gái nhỏ cũng đã có baby rồi, nàng vẫn còn độc thân chứ, nghĩ sao cũng thấy thật thảm thương. Tô Thanh Phong cúng ngắt giật giật khóe miệng.
Sau khi Phó Hân Nhiên tỉnh lại, đã hơn một giờ, Lâm Ưu vẫn còn ôm chặt cô vào l*иg ngực, để ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.
Lâm Ưu ngủ đến mơ mơ màng màng, trong một khoảnh khắc, nàng cảm nhận được có người đang sở trên mặt mình, thật nhột, Lâm Ưu hơi hé mắt, tầm nhìn mông lung dần rõ ràng.
Nhìn thấy nàng tỉnh, Phó Hân Nhiên thu tay lại, lẳng lặng nhìn đôi mắt của nàng, Lâm Ưu cúi đầu nhìn cô cười một chút, đầu tóc xù xù cạ lên mặt Phó Hân Nhiên, dán sát lại.
Phó Hân Nhiên ngưng thở, bị động tiếp nhận cái hôn trúc trắc này, Lâm Ưu còn muốn dụi lên tai cô, Phó Hân Nhiên đã duỗi tay kéo lấy tai Lâm Ưu, để cho nàng dừng lại.
Lâm Ưu tủi thân nhìn thoáng qua: “Sao vậy?”
Sắc mặt Phó Hân Nhiên đỏ lên, trên đùi cô bị cấn càng lúc càng rõ ràng, cô giơ tay vỗ vỗ eo Lâm Ưu, Lâm Ưu quay lại nhìn eo của mình, thân thể nhích ra phía trước.
Nàng ý thức được có cái gì đó không đúng, Lâm Ưu lập tức đứng dậy, khom người cứng ngắt chạy về phòng tắm.
Đôi mắt Phó Hân Nhiên lấp lánh nhìn Lâm Ưu đi vào nhà vệ sinh như con vịt, cô nghiêng người ôm chăn, nhìn theo bóng dáng Lâm Ưu, mãi cho đến lúc người nào đó đóng cửa phòng vệ sinh, cô mới trộm cười thành tiếng.
Phó Hân Nhiên cố gắng nhịn lại tiếng cười, lăn qua lăn lại trên giường mấy lần, mỗi lần nhìn thấy Lâm Ưu như vậy đều đặc biệt rất đáng yêu.
Cô nhớ đến gì đó, đưa tay vuốt ve tuyến thể sau gáy, trên đó đã dán miếng dán cách trở mới, người này quá tri kỷ, thực sự là không giống như trước. Lâm Ưu chỉ có thể đỏ mặt nhìn phía dưới phồng lên, nàng đã từng là mỹ nữ như hoa như ngọc, bị cái quỷ này làm thành tên quỷ đói háo sắc rồi.
Cho dù nàng biết mình thích Phó Hân Nhiên, nàng cũng muốn yêu đương giống như bình thường, trình tự từ tốn từ năm tay, đến hôn môi, muốn có một mối quan hệ thuần khiết từng bước như vậy.
Nàng cũng không muốn một bước xong hết, huống chi, bây giờ Nhiên Nhiên còn đang mang thai, nếu nàng muốn làm cái gì, thì chưa nói đến những người khác, chính bản thân nàng cũng không vượt qua được lương tâm của mình.
Lâm Ưu che mặt lại, máu trong cơ thể đều dồn lên mặt hết rồi, yêu đương thật sự quá là hạnh phúc, thật là ngọt ngào ha ha.
Trước đó nàng vẫn luôn muốn làm bạn tri kỷ của Phó Hân Nhiên, bây giờ nghĩ lại tri kỷ cái gì, làm vợ là được rồi. Cho nên trước đó nàng chưa có thông suốt, một lòng muốn làm bạn tri kỷ, nhất định là do đầu óc bị úng nước rồi đi.
Lâm Ưu ở nhà tắm rửa tới rửa lui hết nửa tiếng, rốt cuộc mới đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng nàng cũng bị bức bách trải nghiệm chuyện làm bạn với đôi bàn tay thân ái.
Nàng nhớ rõ trước kia ở trái đất, cũng không biết là vị nữ minh tinh nào nói, nếu nàng ấy biến thành nam, nhất định phải trải nghiệm một chút chuyện dùng tay thân ái là như thế nào, cảm giác của nàng bây giờ là một lời khó nói hết.
Không thể nói là thoải mái, cũng không thể nói là không thoải mái, chỉ là khiến cơ thể nhẹ nhàng hơn thôi. Lâm Ưu nhịn xuống xấu hổ và không được tự nhiên trên mặt, cố gắng giữ thần sắc bình thường, ra khỏi phòng vệ sinh.
Trong lúc Lâm Ưu tắm rửa, Phó Hân Nhiên đã thay một bộ quần áo thoải mái, đây là đồ mặc nhà thiết kế dành riêng cho thai phụ, áo thun trắng dáng rộng, quần đậm màu rộng rãi, với giày sandal đơn giản.
Bộ quần áo đơn giản Phó Hân Nhiên mặc này của một thương hiệu hàng cao cấp, Lâm Ưu vẫn bọc áo tắm như trước, tóc tai bù xù tùy ý đi ra ngoài.
Vừa thấy Phó Hân nhiên kéo màn ra, ngồi trên ghế đọc sách, nàng liền phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân, xong rồi, quá xấu hổ.
Phó Hân Nhiên nhịn cười, sắc mặt cô nhàn nhạt nhìn nàng một cái, âm thanh vừa yêu kiều vừa mềm mại “Thay quần áo nhanh đi, dì nhỏ đến, chờ chị xuống lầu kia!"
Lâm Ưu lập tức gật gật đầu, vuốt vuốt tóc còn chưa khô, lại quay lại phòng vệ sinh, sấy cho khô tóc.
Lâm Ưu nghiêng người, cẩn thận liếc mắt nhìn người ở ngoài phòng vệ sinh, nâng tay xấu hổ ngửi ngửi, không có mùi vị gì.
Hành động này khiến nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, có trời mới biết, tuy rằng nàng chưa là chưa phải là bạch phú mỹ, nhưng nàng chắc chắn là đứa trẻ ngoan ngoãn với nội tâm thuần khiết, tự nhiên lại biến hư, nàng quá khổ sở!!
Lâm Ưu sấy tóc xong đứng trước gương, nhìn nhìn tay mình, lại đỏ mặt rửa tay bảy tám lần, cố gắng không để tay mình lưu lại chút khi vị gì.
Tô Thanh Phong ở dưới lầu đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy đứa cháu gái mình cưng nhất xuất hiện, trong lòng có chút tổn thương.
Một lát sau, Lâm Ưu với sắc mặt đỏ bừng, mặc quần áo đơn giản ở nhà xuất hiện, Tô Thanh Phong trong phút chốc nhìn đến xuất thần. Đã bao lâu rồi nàng chưa thấy được đứa cháu gái đáng yêu mặc đồ đơn giản thế này.
Lâm Ưu khẩn trương xấu hổ nắm lấy bàn tay mềm mại của Phó Hân Nhiên, nàng nhìn thấy Tô Thanh Phong xuất hiện ở trên sô pha.
Xong rồi, đây lại là một nhân vật không có xuất hiện trong nguyên tác.
Trong lòng Lâm Ưu điên cuồng gào thét kêu hệ thống, nhưng hệ thống nửa ngày cũng không có đáp lại, này cũng đã mấy tiếng đồng hồ rồi, Lâm Ưu có chút lo lắng.
Lâm Ưu đi đến trước mặt Tô Thanh Phong rồi, mà hệ thống còn chưa có trả lời, Lâm Ưu chỉ có thể căng da đầu chống đỡ.
Ngoài miệng trưng ra một cái nụ cười cứng ngắc, nhìn giống như không quá hoan nghênh Tô Thanh Phong đến đây.
Tô Thanh Phong cũng không thèm quan tâm, nhưng trong lòng cũng có chút mất mát, có lẽ cháu gái vẫn còn trách mình, dù sao cũng là mình giúp chị gái rời khỏi bệnh viện ở Mỹ, khiến cho chị rể Lâm Trí vội vàng giao tập đoàn và chuyện của gia tộc ném cho Lâm Ưu còn chưa đến hai mươi tuổi, một đường đuổi đến nước Mỹ.
Lâm Ưu lạnh mặt, khô khốc kêu một tiếng: “Dì nhỏ.”
Tô Thanh Phong vui đến chảy nước mắt, hai mắt nàng mông lung nhìn cháu gái nhỏ của mình, vui sướиɠ đáp “Uhm”. Đã bao lâu rồi nàng chưa được cháu gái kêu mình như thế.
Tuy rằng sau đó Lâm Ưu tỏ vẻ không còn trách mình, còn điều nàng đi Mỹ, muốn mình đến đó phát triển công ty và chăm sóc hai người kia. Nhưng mỗi lần gặp nhau đứa nhóc này lại càng thêm lạnh nhạt, giống như không còn sức sống, làm nàng cũng rất nghi ngờ, có phải là trước kia chị gái mình đã nói đúng.
Nhưng bây giờ rất tốt, nhìn tay cháu dâu đang nắm, Lâm Ưu bây giờ thể hiện ra rất lạnh nhạt, nhưng cáo giả như nàng sao có thể không nhìn thấu được sóng ngầm mãnh liệt giữa đôi vợ vợ này.
“Khụ, sao dì lại về đây?” Lâm Ưu thuận theo trạng thái thuận miệng vô tình hỏi.
“Vì ” Trong thoáng chốc Tô Thanh Phong cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Hai người không có trách nhiệm, chị gái với chị rể kia đi sang Mỹ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng liên hệ với Lâm Ưu một cách thẳng thắn.
Thậm chí số lần liên hệ ít đến đáng thương kia, còn tan rã trong không vui, đột nhiên Tô Thanh Phong cảm thấy, quyết định đến Li Sơn hôm nay của mình không phải là một quyết định tốt.
Nàng chỉ thực sự là quá nhớ cháu gái, cháu gái nhỏ này của nàng trước kia là thích chơi đùa với nàng nhất.
Đây kêu là cái gì chứ, trong đầu Tô Thanh Phong ngàn chữ vạn chữ, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười kích động: “Không phải là tôi nghe cháu có baby sao?” “Nói đến cũng xấu hổ, di nhỏ của cháu nhiều năm vẫn còn độc thân, lần này trở về xem có thể tìm được bạn đời ở trong nước không, cháu không có ai giới thiệu cho dì sao?”
Tô Thanh Phong thu hồi ý cười kích động, chuyển thành vẻ mặt khao khát.
Lâm Ưu nghe Tô Thanh Phong nói, hai mày nhảy lên, nàng đi tìm người ở đâu cho dì ấy?
“Đinh...Đinh Ký chủ, cốt truyện mới kích hoạt, mời ký chủ tiếp nhận cốt truyện mới...” Hệ thống chậm rãi đến, khiến Lâm Ưu hết chỗ nói rồi, tốc độ phản ứng kiểu này, không đúng a!