Tham gia họp có ba người trợ lý của Lâm Ưu, đầu tiên là Lý Bình, thứ hai là Tôn Duyệt, cùng vị trợ lý làm thư ký ghi nhận cuộc họp lớn nhỏ từ trước đến giờ của tập đoàn là Vệ Lật.
“Chuyện thanh tra thuế đợt này cần phải báo trước, sáng mai đã đến rồi, gọi điện thoại báo cho Lâm tổng đi.” Tôn Duyệt suy tư gõ mặt bàn.
Lý Bình cười lắc đầu: “Không vội, để Lâm tổng nghỉ ngơi thật tốt đi, những người này đến đây cũng chỉ là thả con tép bắt con tôm thôi, vị giám đốc Lâm kia không có thẩm quyền tham gia họp báo cáo, hôm nay cũng bị ném ra ngoài.”
“Vì sao không nói?” Tôn Duyệt cất cao giọng, cau mày hỏi ngược lại.
Lý Bình không thèm để ý thái độ của Tôn Duyệt, hẳn là đồng nghiệp của Tôn Duyệt nhiều năm, đối với chuyện Tôn Duyệt bị OCD đã quen, kiên nhẫn hỏi lại: “Chứng cứ đâu?
Tôn Duyệt trầm mặc một chút, cơ quan thuế quốc gia đúng là có quyền kiểm tra thuế bất cứ lúc nào, chỉ là thông thưởng trước khi tới đều sẽ báo trước, chứ không phải là thanh tra bất ngờ.
Đột nhiên đến thanh tra sẽ tạo nên tin tức không tốt, ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, tuy rằng tập đoàn Lâm thị cũng không sợ cái này, cũng chỉ cần đưa tin thông cáo là được, đây là kỳ kiểm tra thuế bình thường là có thể trấn an được lòng người.
Nhưng bị người chơi xấu như vậy, không ai cam lòng, giống như mấy người bọn họ nhận lương cao mà không làm việc được vậy. Cũng không biết đây là thứ hay là có người cố ý muốn nhiễu loạn tầm mắt.
“Tôi hỏi thăm người của cục thuế một chút, nói đột xuất như vậy chúng ta không kịp chuẩn bị, có lẽ bọn họ cũng sẽ suy xét đến thu nhập thuế từ công ty năm sau.” Tôn Duyệt đưa ra một cái phương án khác.
Lý Bính suy nghĩ chốc lát: “Cũng có thể, chúng ta chia nhau ra làm đi.”
Vệ Lật chỉnh sửa lại ý kiến của hai người xong, đem nội dung cuộc họp hôm nay gửi vào hộp thư cho Lâm Ưu.
Tô Thanh Phong nhiều năm chưa xuất hiện, ôn nhã trí thức, tây trang màu trắng thoải mái, đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đựng nhu hòa, nhưng có thể nhìn được sự lạnh nhạt xa cách trong đáy mắt.
Tô Thanh Phong vẫn luôn ở chi nhánh công ty bên Mỹ, phụ trách toàn quyền xử lý tất cả sự vụ ở Mỹ. Tập đoàn Lâm thị, không ít người nghe Tô Thanh Phong về nước, giữa mày đều nhăn lại, người này là người nhà của chủ tịch.
Lúc này trở về là muốn tranh giành quyền lực sao?
Có không ít người bồn chồn trong lòng, đặc biệt là những người trong lòng mang ý xấu, bọn họ sợ nhất là thời cuộc thay đổi.
Nhưng là Tô Thanh Phong đã trở lại, các vị lão tổng của tập đoàn chắc chắn phải tỏ vẻ hoan nghênh, năm đó Tô Thanh Phong là cùng chủ tịch một trước một sau rời khỏi tập đoàn.
Mọi người đều nghĩ Lâm tổng mới nhậm chức, vì muốn nắm quyền, mới điều chuyển dì của mình ra nước ngoài.
Thời gian trở về của Tô Thanh Phong cũng quá trùng hợp, vừa lúc Lâm tổng rất hiếm khi nghỉ phép dài hạn một lần, nàng đã trở về, hơn nữa còn báo về một tháng Không ai biết nàng đây là muốn làm gì “Ai nha, Thanh Phong, ha ha ha, sao cô lại đến đây mà không báo trước một tiếng, có phải lâu lắm rồi mới trở về hay không.” Một giọng nam thô ráp vang lên ở sảnh chính.
Một số ít nhân viên đều ngừng bước chân, nhìn giám đốc điều hành nhanh chóng tiến lên bắt tay với một vị Alpha tóc dài ôn tồn lễ độ. Những người quen biết bắt đầu mắt đi mày lại, nhiều nhóm chat bắt đầu vang lên tiếng đinh định không ngừng.
Trên mặt Tô Thanh Phong treo lên nụ cười tươi, không xa không gần gật gật đầu: “Không phải không phải, là do nhà tôi có chuyện vui, nên phải dứt khoát về nước trước, chuyện công việc có thể sắp xếp từ xa.”
Giám đốc điều hành chạm vào cái đỉnh mềm là Tô Thanh Phong, hắn thu lại hai phần nụ cười, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón Tô Thanh Phong đi vào trong.
Tô Thanh Phong bước đi trước Giám đốc điều hành một chút, giữa hai người mơ hồ nhìn cũng biết nàng là người đứng đầu.
Giám đốc điều hành lúc này mới không khỏi mỉm cười, xét về chức vụ xác thực Tô Thanh Phong cao hơn hẳn hai cấp.
Nhưng hắn hiện tại cũng là Giám đốc điều hành của tập đoàn ở Holding, so với chi nhánh xa xôi bên Mỹ kia thì phải cao hơn một bậc mới đúng, nhưng Tô Thanh Phong này quả thật là một chút mặt mũi cũng không cho hắn.
Trên mặt Giám đốc điều hành này cười đến hòa bình, nhưng trong ánh mắt lại chứa mấy phần tức giận.
Tuồng kịch này mọi người đều thấy, chỉ là vì khoảng cách quá xa, cho nên không nghe được nội dung cụ thể.
Chỉ là con hổ nhỏ thích cười ngoài mặt này, đã không còn nhịn được nụ cười trên môi nữa, nên mọi người đều biết tổng tài ở chi nhánh nước ngoài vừa mới trở về công ty không phải dễ khi dễ.
Lâm Ưu ở nhà tổ Li Sơn rất xa cũng không biết dì nhỏ thân ái của mình đã trở về, nàng vẫn còn ôm Phó Hân Nhiên bơi lội đây!
Phó Hân Nhiên thực sự là sống mà không còn gì luyến tiếc, Lâm Ưu chèo thuyền nửa giờ, muốn rủ cô bơi củng nhưng cô không muốn, chỉ muốn ôm nàng chơi trên giường.
Quần áo vốn dĩ chỉnh tề của mình bị Lâm Ưu dày vỏ thành đống dài trên giường, Lâm Ưu vẫn tâm tâm niệm niệm làm tưởng thành cho mình.
Phó Hân Nhiên nhìn quần áo của mình bằng ánh mắt hiền từ, tùy ý để Lâm Ưu đùa giỡn, vừa lúc quần áo mới nhất đều đã ở trên giường, còn phòng chứa quần áo thì đã trống rỗng.
Lâm Ưu bơi đủ rồi, nàng lật người, dùng ánh mắt hồn nhiên sáng ngời nhìn Phó Hân Nhiên, tin tức tố vốn đã ổn định, lại bắt đầu kêu gào, tôi muốn em, muốn em. Lâm Ưu si ngốc mà duỗi tay sở sở cằm Phó Hân Nhiên, hồn nhiên trong ánh mắt dần biến mất. Phó Hân Nhiên sở sở miếng dán cách trở trên tuyến thể mình, đã không ngăn được tin tức tổ của mình nữa.
Vốn dĩ lúc mang thai tin tức tố rất dễ dàng dao động cao thấp, bây giờ bị Lâm Ưu khơi dậy, tin tức tổ đột nhiên dâng cao, kịch liệt đáp lại trong sự vui mừng của Lâm Ưu.
Lạnh lẽo, mềm mại, tuyến thể trong trẻo bị hương trả bá đạo nồng ấm quanh quẩn, hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh của Phó Hân Nhiên.
Không biết từ lúc nào, Lâm Ưu đã cúi người tiến đến, dụi dụi đầu đen của mình vào giữa cổ Phó Hân Nhiên, không thể ngăn cản được.
Thân thể Phó Hân Nhiên mềm nhũn, đầu ngón tay tê dại, sắc mặt ửng hồng, trong mắt tràn ngập sắc xuân và sóng nước.
Đáng chết, không chú ý liền dẫn đến kỳ phát nhiệt, Phó Hân Nhiên khó chịu cắn môi dưới, sự bất an giữa đôi mày làm Lâm Ưu cầm lòng không được dán lên.
Phó Hân Nhiên thở dốc một tiếng, duỗi tay chắn Lâm Ưu đang muốn đến gần, tay phải che lại tuyến thể còn muốn phóng thích tin tức tố, miếng dán cách trở đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Hơi thở lạnh lẽo dịu dàng làm dịu đi mùi trà hương đang muốn bùng nổ, Lâm Ưu không biết nên làm như thế nào để giảm bớt được sự khó chịu của bản thân. Chỉ có thể dụi tới dụi lui trên người của Phó Hân Nhiên, trong miệng còn phát ra âm thanh thầm thì: “Nhiên Nhiên, tôi khó chịu, tôi khó chịu.
Phó Hân Nhiên trắng mắt tức giận liếc cái đầu to trước mắt, cô đột nhiên nhớ đến mấy lời bậy bạ của đám côn đồ Tào Thụy kia, tốt nhất là thừa dịp tên ngốc tim lạnh này trong kỳ xây tổ mà bắt lấy.
Trực tiếp bắt lấy người đi, còn sau đó, có hối hận gì, thì đợi sau kỳ xây tổ mà khóc chết luôn đi.
Phó Hân Nhiên giơ tay xoa lấy cổ cái đầu to đang rầm ri kia, thầm than một tiếng, thôi, rốt cuộc là nàng vẫn luyến tiếc.
Phó Hân Nhiên nghĩ đến gì đó, khó khăn quay lại nhìn di động mình đang đặt ở trên giường, chỉ có thể kêu Trác An đi lên tiêm thuốc ức chế cho Lâm Ưu.
Nếu còn tiếp tục nữa, kỳ phát nhiệt của cô cũng sẽ tới, như vậy sẽ thực sự không thể cứu vãn được.
“Ngoan, tránh ra một chút, chị nặng quá, đẻ tôi thở không nổi.” Phó Hân Nhiên sờ sờ đầu tóc mượt mà của Lâm Ưu, kêu nàng tránh ra một chút.
Lâm Ưu chu miệng tủi thân, nhích nhích thân thể, nghiêng người nằm bên cạnh Phó Hân Nhiên, ánh mắt trông mong nhìn cô, dày đặc tủi thân, dày đặc buồn tủi, nhưng mà bây giờ Phó Hân Nhiên cũng không rãnh an ủi con chó lớn bên người này.
Cô cố sức ngồi dậy, thân thể mềm nhũn khiến cả người cô mệt mỏi. Cuối cùng cũng lấy được di động bên giưởng, Phó Hân Nhiên tận lực để âm thanh của mình phát ra không đến mức kỳ quái: “Bác sĩ Trác, phiền chị lấy thuốc ức chế của Alpha và Omega lên.”
Lâm Ưu tức giận nhìn di động đang chiếm lấy bạn đời nhà mình, thiếu chút nữa đã đi lên giật lấy trực tiếp ném đi.
Lâm Ưu bị một ngón tay của Phó Hân Nhiên ngăn lại, nàng lại tủi thân dụi dụi vào ngón trỏ mỹ lệ trắng nõn của Phó Hân Nhiên, đôi má nóng bừng và đôi mắt đỏ ủng khiến Phó Hạn Nhiên hoảng hốt trong phút chốc.
Lúc này Lâm Ưu giống như kỳ phát nhiệt hai tháng trước, trái tim Phó Hân Nhiên run rẩy, cảm giác tê dại biến mất toàn bộ.
Cả người cô bình tĩnh lại, rút lại ngón tay của mình, hô hấp nhẹ nhàng lại nói với Lâm Ưu “Đi phỏng vệ sinh.”
Lâm Ưu nghi ngờ nghiêng đầu, đầu óc của nàng hiện tại giống như say rượu, sắp bay lên rồi, nhưng bị thân thể buộc lại không bay được.
Lâm Ưu mơ hồ muốn thân thiết với Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên chặn lấy cái ôm của Lâm Ưu, cô đỡ lấy cái tủ đầu giường, dùng sức thở dốc, “Chị nghe lời, đi vào phòng vệ sinh, được không?”
Lâm Ưu đáng thương bẹp miệng, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, nàng thương tâm ôm lấy gối đầu, không biết tại sao Nhiên Nhiên không chịu ôm nàng. Phó Hân Nhiên áp chế cảm xúc trong lòng, cô không muốn hồ đồ thêm một lần nữa.
Lúc trước kỳ phát nhiệt của cô và Lâm Ưu đến cùng một lúc, Lâm Ưu tránh né làm tổn thương lòng cô, nên trong lúc giận dữ, cô đã ném bỏ thuốc ức chế của Lâm Ưu, trong cơn hoảng loạn, nàng đã cắn môi cô.
Mọi chuyện sau đó có lẽ là do sự buông thả và kiềm nén của hai người, cô mừng rỡ như điên cảm thụ được sự quan tâm trìu mến của Lâm Ưu, khi đó Lâm Ưu giống hệt như Lâm Ưu bây giờ.
Áp lực du͙© vọиɠ, không thể làm ngưng lại kỳ phát nhiệt của hai người, để hai người đảo điên kết hợp.
Sau đó, Lâm Ưu chỉ có thể không ngừng xin lỗi, nội tâm áy nảy, không ngừng trốn tránh cô, không dám đối mặt với cô, cũng không dám đối mặt với bản thân mình.
Phó Hân Nhiên lắc lắc đầu, để bản thân mình thanh tỉnh một chút, cô dùng sức cắn môi dưới, máu chảy xuống giữa môi, Lâm Ưu mẫn cảm ngửi được mùi vị rỉ sắt. Nàng lập tức bỏ gối đầu xuống, bước xuống khỏi giường, đôi mắt đỏ tươi mở to nhìn Phó Hân Nhiên, đôi tay run rẩy nhẹ nhàng ôm lên mặt cô, ngón tay mạnh mẽ cố gắng mở ra hàm dưới đang cắn chặt của Phó Hồn Nhiên.
Phó Hân Nhiên lắc đầu muốn tránh thoát tay của Lâm Ưu, hốc mắt không biết đã chứa đầy nước mắt từ lúc nào, Lâm Ưu đau lòng cúi đầu, đầu lưỡi mềm ướt, liếʍ sạch sẽ máu tươi trên môi cô. Cần thận dò vào hàm răng cứng rắn, đầu lưỡi linh hoạt tìm kiếm khe hở, cuối cùng cũng vào được cửa.
Đau lòng, thương tiếc, yêu thích đầy trời, đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong tin tức tố của Lâm Ưu.
Lâm Ưu ôm cả người Phó Hân Nhiên vào trong ngực, hai người hôn môi quên mình, cái tay không an phận hoạt động trên vòng eo tinh tế mẫn cảm.
Trái tim Phó Hân Nhiên bị công phá, không có sức lực dựa vào tủ đầu giường, đôi tay cố gắng dùng sức chống đỡ sự đến gần của Lâm Ưu.
Cốc cốc, trên cánh cửa gỗ dày nặng phát ra tiếng gõ, Phó Hân Nhiên trong cơn hôn môi mê loạn tĩnh lại, cô nghiêng đầu qua, dựa vào ngực Lâm Ưu, dùng sức thờ đốc: “Từ từ, Lâm Ưu, chúng ta không thể tiếp tục, đứa nhỏ...”
Lâm Ưu nghe được đứa nhỏ, lý trí cũng khôi phục lại vài phần, nàng thở từng hơi hổn hển, kéo lại lý trí đã đứt dây của mình, cứng ngắt ôm lấy Phó Hân Nhiên.
Với giọng nói khản khản hàm chứa trầm ấm tràn đầy du͙© vọиɠ, thầm thì vào tai Phó Hân Nhiên: “Không cần sợ, tôi ở đây, vĩnh viễn đều sẽ không đi, tôi không lùi bước, em cũng không cần lùi bước.”
Phó Hân Nhiên nhắm mắt lại, lấy lại lý trí, cô không trả lời, chỉ là mím môi một cách gắt gao, máu vừa ngừng lại bắt đầu chảy ra ngoài, Lâm Ưu cúi đầu liếʍ sạch mà không mang theo chút du͙© vọиɠ nào.
Lâm Ưu buông tay Phó Hân Nhiên, xoay người đi mở cửa, lại bị Phó Hân Nhiên kéo góc áo lại, Lâm Ưu nhớ ra cái gì, cười trấn an: “Tôi đi mở cửa, yên tâm, tôi sẽ không tấn công bắc sĩ Trác.”
Phó Hân Nhiên mới buông áo để nàng đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra, một mùi trà nồng đậm bạo ngược, xém chút nữa đã khiến Trác An hôn mê. Lâm Ưu kiềm chế sự táo bạo của mình, tiếp nhận thuốc ức chế Trác An đưa đến, lại đóng cửa rầm một tiếng, ngăn cản Trác An muốn tiến vào.
Lâm Ưu đóng cửa lại, lập tức xé túi thuốc, ấn lên sau gáy mình, thuốc ức chế kiềm chế tin tức tổ mãnh liệt, nàng đưa tay mở máy lọc không khí. Máy lọc không khí chất lượng cao, rút đi không khí trong phòng, đổi về không khí mới mẻ sạch sẽ.
Lâm Ưu cúi đầu xé túi thuốc ức chế của Omega, nàng bước nhanh về trước, đem Phó Hân Nhiên sắp ngã xuống vào trong ngực, đau lỏng nói: “Vì sao em lại cậy mạnh như vậy, cảm thấy khó chịu thì từ chối tôi là được rồi.”
Sợi tóc Phó Hân Nhiên tán loạn, rủ xuống che lấp đi biểu tình của cô, cô không nói lời nào, Lâm Ưu nâng cánh tay cô lên, đưa thuốc ức chế tiêm vào cơ thể Phó Hân Nhiên.
Tình triều tin tức tố bị áp chế, dần dần bình tĩnh lại, tin tức tố trong phòng đã loãng đi nhiều.
Lâm Ưu đưa tay vén sợi tóc của Phó Hân Nhiên lên, cúi người hôn qua, đây là cái hôn thực tế đầu tiên của hai người trong lúc thanh tỉnh.