Lâm Ưu mừng rỡ nhìn mỹ nhân trong rừng, da thịt trăng như tuyết, tóc đen trải dài được một chiếc kẹp màu trăng kẹp hờ, để lại hai ba lọn tóc buông lơi rơi xuống, mềm nhẹ bay theo làn gió.
Phó Hân Nhiên cố ý nháy mắt với Lâm Ưu một cái, Lâm Ưu ngạc nhiên chớp mắt, lại vui vẻ bật cười. Nàng buông cái cuốc trong tay, bước mấy bước đã chạ đến chỗ Phó Hân Nhiên đang đứng.
Mùi trà hương nhàn nhạt vờn quanh người Lâm Ưu, phối với thanh hương của lá trúc, cũng cực kỳ dễ ngửi.
Lâm Ưu có chút ngượng ngùng, nâng bàn tay lên lau mồ hôi trên má, nhìn người một hồi lâu, mới khô cằn hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Phó Hân Nhiên hử nhẹ một tiếng, dịch mắt, nhìn thẳng vào cây tre già phía sau: “Hôm qua không có tản bộ, hôm nay bù.”
Lâm Ưu vừa nghe đến Phó Hân Nhiên nhắc đến ngày hôm qua, vốn dĩ nàng mặt nàng đã đỏ vì vận động đào măng, nghe xong đỏ ửng trực tiếp lan tràn đề dưới cổ, mô hồi vốn đã khô vì gió lạnh, lại bắt đầu tuôn ra.
Cả khuôn mặt Lâm Ưu đỏ bừng, vô thổ xoa xoa tay dính bùn lên. Phó Hân Nhiên nhìn bùn rơi lấm tấm xuống, cũng bất đắc dĩ, trên mặt Lâm Ưu cũng dính ưu nhã móc ra khăn tay.
Vốn định đưa cho Lâm Ưu tự mình lau, ai ngờ Lâm Ưu vô tội vươn đôi tay, nghiêng đầu nhìn cô, vừa đáng thương vừa hồ hởi giống như một con chó lớn muốn lấy lòng cô.
Phó Hân Nhiên chỉ có thể nâng ngón tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng giúp nàng lau vết bùn và mồ hôi trên mặt. Lâm Ưu ngửi mùi hương mát lạnh trong vắt cùn hơi thở tràn ngập vị tuyết tùng.
Nàng lại nhớ tới tuyến thể tin tức tố của mình được bao vây bởi hương vị tuyết trắng, lạnh lạnh rất thoải mái.
Lâm Ưu chịu đựng sự xấu hổ, đôi mắt không dám nhìn thẳng người đang giúp mình lau mặt trước mắt, tin tức tổ không ngừng chui vào trong mũi nàng, làm lòng nàng gợn sóng.
Mùi trà hương đã bắt đầu phóng thích, muốn chiếm lấy hương vị thuộc về riêng mình, Phó Hân Nhiên cảm nhận được tin tức tổ của Lâm Ưu lại bắt đầu cuộn thành sóng hình.
Sau khi giải mã được tin tức tố xong, cô cảm nhận được tâm tình vui mừng nhảy nhót ẩn mình trong nó khiến tay cô run lên, cô cảm giác kỳ xây tổ của Lâm Ưu lại sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên, vốn dĩ còn đang có chút ngượng ngùng, Lâm Ưu thản nhiên đưa mặt đến trước mặt Phó Hân Nhiên, trên mặt có điểm thỏa mãn, cũng có cảm xúc không vui trộn lẫn.
Phó Hân Nhiên bất đắc dĩ thu tay lại “Làm sao vậy? Không phải vừa rồi rất vui về sao?”
Lâm Ưu tủi thân hút hút cái mũi “Ở của tôi đâu?
Phó Hân Nhiên: .... Cô quay đầu nhìn thoáng qua rừng trúc rộng lớn, giơ tay đè đầu Lâm Ưu lên vai mình.
“Mọi người đào thêm măng đi, tôi với gia chủ về trước.” Phó Hân Nhiên muốn giữ mặt mũi cho Lâm Ưu, liền ấn người vào ngực mình.
Lâm Ưu cũng rất ngoan, khom người lẳng lặng vui vẻ dựa lên vai Phó Hân Nhiên.
Nàng cẩn thận đưa tay ra xa, không để bùn đất trên tay minh dính lên người Phó Hân Nhiên.
Chỉ là không thể ôm Nhiên Nhiên, nàng quá khổ sở, hu, tin tức tổ trên người Nhiên Nhiên cũng không có nhiều, nàng khổ quá, mà nàng phải nhịn, phải nhịn xuông, hu, nhưng mà vẫn rất khổ sở!
Tủi thân khó có thể ngăn cản được, che trời lấp đất đánh úp lại, Lâm Ưu hít hít cái mũi, bả vai thấm ướt khiến Phó Hân Nhiên lấy lại tinh thần, cô giơ tay vỗ vỗ vào người đang tui thân kia, nhẹ giọng nói sát tại Lâm Ưu: “Ôm tôi về nhà được không?”
Lâm Ưu hít mũi, nàng rất vui lòng, ngập ngừng nói: “Nhưng mà tay tôi dơ lắm, huu...” Nàng tủi thân dụi dụi vào vai Phó Hân Nhiên, trốn vào hõm cổ Phó Hân Nhiên, nhiệt khí nóng bỏng tràn vào da thịt.
Tâm Phó Hân Nhiên nhảy lên, trên tại nhiễm một tầng hồng phấn. Sáng nay Tào Thụy gọi đến kêu mình chủ động bắt lấy người kia, để tránh tên ngốc ngơ nà sau khi tỉnh táo lại xong lại chạy mất như ốc sên.
Phó Hân Nhiên kéo từng ngón tay Lâm Ưu ra, lau khô cho nàng, Lâm Ưu dựa sát vào vai Phó Hân Nhiên, hơi nước tràn ngập đôi mắt, nhìn tay dơ của mình trở nên sạch sẽ, nàng lại vui vẽ lên.
Ngây ngô đưa một cái tay khác cho Phó Hân Nhiên lau, Phó Hân Nhiên trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng vẫn kiên nhẫn lau khô cho nàng. 0
Hai tay đều đã sạch nên Lâm Ưu lập tức bế Phó Hân Nhiên lên xoay một vòng.
"A."
Phó Hân Nhiên nho nhỏ hô lên một tiếng, ôm lấy bả vai Lâm Ưu.
“Được rồi, đừng náo loạn, chúng ta về thôi.” Phó Hân Nhiên nhìn Lâm Ưu đang tươi cười hồn nhiên, từ trong đáy lòng tản ra ấm áp. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ l vai Lâm Ưu, ý bảo nàng buông mình xuống.
Lâm Ưu quậy đủ rồi, mới nhẹ nhàng đặt người xuống, mặt Lâm Ưu đỏ bừng nhìn người xinh đẹp trước mắt, cúi đầu hôn lên má Phó Hân Nhiên một cái, hôn xong lập tức xoay người, khom lưng chuẩn bị cõng cô về nhà.
Phó Hân Nhiên giả vờ xấu hổ buồn bực, trừng mắt liếc nhìn Lâm Ưu đang làm ra tư thế cõng người, dưới ánh mắt của Xuân Thanh và lão Khương, được Lân Ưu vui sướиɠ cõng về nhà.
Lão Khương gương mặt hiền hậu, đều là ý cười, ông là người hầu ở lâm viên, chuyên phụ trách trồng hoa cỏ, rừng trúc và cây ăn quả ở Li Sơn.
“Tình cảm của gia chủ với phu nhân thật tốt, bà vợ nhà ta phải có một chút dịu dàng như phu nhân thôi là tốt rồi.” Xuân Thanh đang cầm giỏ măng, bị nguyệ vọng giản dị của lão Khương chọc cười.
Xuân Thanh cười nói: “Chú Khương, chủ lấy mấy khóm hoa tặng cho thím đi, chắc là thím sẽ rất vui vẻ.” Lão Khương gật gật đầu, cảm thấy rất đúng, ông định lát tan làm sẽ đi kiếm mấy khóm hoa đưa cho vợ mình. Lâm Ưu công người một đường hứng gió đi xuyên rừng trúc, chậm rãi di chuyển. Bờ lưng mềm mại cũng vậy, chỉ có ở cùng người đang trên lưng mình, nàng mới có cảm giác an toàn.
Trên đường đi ngẫu nhiên gặp được người hầu ở nhà tổ, bọn họ đều sẽ lặng lẽ tránh khỏi hai người, không xuất hiện quay rầy chủ nhân.
“Mệt không?” Hôm nay là ngày đầu tiên yêu đương, Phó Hân Nhiên thỏa mãn đem đầu dựa vào vai Lâm Ưu.
“Không mệt. em nhẹ mà, nên ăn nhiều một chút.” Lâm Ưu đau lòng quay đầu nhìn Phó Hân Nhiên.
“Hùm.” Phó Hân Nhiên miễn cưỡng đáp ứng một tiếng “Mau về nhà đi.”
Trở về nhà tổ, Lâm Ưu vui vẻ chào hỏi với lão quản gia một tiếng, cõng người trên lưng về phòng ngủ.
Phòng ngủ lung tung rối loạn buổi sáng bây giờ đã sạch sẽ, quần áo hôm qua đều được thu xếp xong đặt lên bàn, chờ Lâm Ưu tiếp tục lăn lộn.
Lâm Ưu để người lên sô pha, bản thân mình tự xoay người khóa trái cửa xong, lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng vệ sinh rửa tay, sau khi nàng ra ngoài. k vị trong phòng đã phai nhạt nhiều.
Ở nơi mình quen thuộc nhất, không có hơi thở đánh dấu, nàng rất khủng hoảng, hốc mắt tràn đầy nước mắt, muốn rơi cũng không được, nhưng nàng vẫn nhỏ kỹ phải rửa tay, không để bị thương đến bảo bảo.
Ổ? Ô? Mình có bảo bảo, ha ha ha, mình có bảo bảo. Lâm Ưu vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, tùy tiện xoa xoa cái tay sạch sẽ, lấy khăn lông lau khô, liền chạy ra ngoài.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên. Chạy đến trước mặt Phó Hân Nhiên nhanh như chớp, Phó Hân Nhiên ngồi ở trên sô pha đón lấy cái ôm của gấu bự.
Hôm nay Lâm Ưu chỉ có thích khóc, không xuất hiện phản ứng khác, lý trí cũng còn một phần, không cần lo lắng tin tức tố bạo ngược.
Nhưng Phó Hân Nhiên còn chưa kịp mừng, đã bị một cổ tin tức tố bá đạo đánh sập.
Lâm Ưu phóng ra tin tức tố của mình, gắt gao bao bọc lấy Phó Hân Nhiên, nàng ngồi xếp bằng trên sàn, đầu dựa vào đùi Phó Hân Nhiên, vui vẻ dụi dụi.
Ngón tay có lực thon dài chạm chạm bụng nhỏ Phó Hân Nhiên, ngoắc tới ngoắc lui, muốn sờ sờ lại không dám.
Phó Hân Nhiên cầm lấy tay Lâm Ưu, Lâm Ưu ngẩng đầu lên nhìn nàng, Phó Hân Nhiên nhẹ nhàng để tay Lâm Ưu đặt lên bụng của mình.
Lòng bàn tay ấm áp đặt trên bụng Phó Hân Nhiên vẫn không dám nhúc nhích, cô chậm rãi ngoắc ngón tay, vuốt ve nhẹ nhàng ngón tay lộ ra khớp xương rõ ràng của Lâm Ưu.
Lâm Ưu dụi dụi đầu gối cô, ngoan ngoãn hưởng thụ sự dịu dàng độc hữu của Phó Hân Nhiên.
Ngày thứ hai trong kỳ xây tổ Lâm Ưu đã có thể miễn cưỡng bảo trì lý trí, đem tâm tình muốn kết hợp hoàn toàn áp xuống, chỉ là phóng thích tin tức tổ đơn thuần.
Làm được như vậy phần lớn là do trong tiềm thức của nàng muốn áp chế bản tính của Alpha, không thể tổn thương nàng ấy, cũng không thể tổn thương đứa nhỏ.
Rất nhiều Alpha trong kỳ phát nhiệt và kỳ xây tổ bùng nổ tính tình, sẽ quấn lấy bạn đời ba ngày, vì thế mà mười tháng sau dân số của quốc gia lúc nào cũng tăng mạnh. Nhưng vì thế tỷ lệ ly hôn cũng sẽ tăng cao, cho nên không biết đây là phúc hay họa.
Hai người yên bình, ngươi không nói ta không nói, tin tức tổ lại lẳng lặng nói cho cô biết, Phó Hân Nhiên, tôi rất thích, rất thích, em sở sở tôi nhiều một chút Mặt Phó Hân Nhiên lại nổi lên màu ửng đỏ quen thuộc, chỉ có thể khống chế chút tin tố, đáp lại nàng một chút.
Mỗi một lần đáp lại đều khiến tin tức tổ của Lâm Ưu thêm bạo ngược, không khí lắp đầy toàn là tin tức tổ, nếu Alpha đi vào đây, sẽ bị dọa đến chân nhũn ra.
Nơi này giống như hang ổ của thú dữ, mỗi một chỗ đều được đánh dấu. Ở nhà tổ của Lâm Ưu chỉ còn lại bảo vệ beta tuần tra xung quanh, những người khác đã bị điêu ra bên ngoài hết, còn Trác An mãnh liệt yêu cầu nàng muốn ngủ bù, nên không để bất luận kẻ nào quấy rầy nàng, hôm qua vừa bị thương lại vừa phải thức đêm, tuổi trẻ nữa cũng không thể lăn lộn nổi.
......//......
Mấy vị trợ lý ở công ty của Lâm Ưu sắc mặt rất khó coi, Lâm tổng mới nghỉ phép hai ngày, liền nhận được thông tin từ bên trên, sẽ có người đến tập đoàn thanh tra thuế.
Nếu chỉ kiểm tra thuế hàng năm thì cũng không thành vấn đề, lần kiểm tra trước mới qua năm tháng, phải hơn nửa năm nữa mới đến kỳ kiểm tra, đột nhiên thanh tra thuế như vậy, khó nói không có vấn đề.
Tôn Duyệt lạnh cười, cười nhạt một tiếng nhìn đến người lãnh đạo cao tầng nhảy ra giữa chừng này, đây là dòng phụ Lâm gia, một vai bù nhìn đúng nghĩa, n vẫn còn tưởng rằng mình lớn lối.
Anh chị em dòng chính cùng lứa với mẹ Lâm Ưu, không có ý tưởng gì với chuyện đi làm ở tập đoàn, vẫn luôn ngầm tiếp nhận chuyện Lâm Trí chính là chủ tịch sau màn, nhưng đám chú bác bên nhà Lâm Ưu này vẫn rất dòm ngó, trước đó đều bị Lâm Ưu áp chế xuống.
Tôn Duyệt nhìn thoáng qua Lý Bình đang cười như cáo già, cố gắng áp chế cảm giác khó hiểu của bản thân, lạnh nhạt trào phúng một tiếng, cầm báo cáo trên tay rời đi.
Cuộc họp này tan đi trong không vui, một vị trợ lý có mức độ tồn tại cực kỳ thấp nhìn thần sắc của mọi người xung quanh một lần, mái tóc đen dày cùng cặp kính to bản đem ánh sáng của cả người che giấu đi.
.............
Lâm Ưu ôm Nhiên Nhiên lên giường mình, nàng giống như con hải cẩu lười biếng chỉ muốn trên giường không động tay động chân, Phó Hân Nhiên cũng giống như sống không còn gì luyến tiếc, nằm trong lòng ngực nàng, ngửa mắt nhìn trần nhà.
Lâm Ưu đột nhiên nói nàng muốn đi bơi, hưng phấn bế Phó Hân Nhiên lên giường, đặt lên người mình, hai cánh tay hoạt động liên hồi: “Em ôm cho chắc, n không sẽ rơi xuống nước.
Phó Hân Nhiên gật đầu cho có lệ, kinh nghiệm chăm sóc con sau này của cô chắc chắn sẽ rất phong phú, dù sao đứa nhỏ lớn đầu như vậy cũng chăm sóc rồi mà.