Chương 31

Mỗi sáng đều phải xấu hổ như vậy khiến Lâm Ưu sắp tuyệt vọng, nàng bây giờ thực sự giống máy tên trẻ trâu mới lớn, háo sắc, suy nghĩ dâng lên còn có thể áp chế được, nhưng thân thể phản ứng thành thật quá mức, quả thực khiến người khác tuyệt vọng.

Nàng có bị Phó Hân Nhiên nghĩ là quỷ đói háo sắc hay không đây, Lâm Ưu xấu hổ giận dữ cắn môi dưới, trong mắt nàng ấy có phải là nàng muốn mà còn làm bộ.

Nước ấm xối vào định đầu, a a a, trong lòng Lâm Ưu quả thực giống như đang có 500 con kiến đang cào cấu, giống như mấy con vượn núi chơi đánh đu, chi thiếu nước kêu ra tiếng.

Lâm Ưu tắm rửa xong, cầm lấy áo tắm màu lam mặc vào, da thịt trắng nõn tương phản, đường cong thân thể ẩn hiện, khăn lau cũng màu lam tùy ý để lên tóc uớt.

Cũng không biết hôm qua nàng làm được bao nhiêu nhiệm vụ, nghe thấy hệ thống cứ kêu tít tít không ngừng.

“Hệ thống, cho ta xem được bao điểm rồi?” Lâm Ưu sâu kín hỏi, hệ thống này chỉ biết đưa nhiệm vụ, cũng không dám hiện thân ra nữa.

Hệ thống kéo cái đuôi nhỏ, kích động từ trong không gian nhảy ra tới.

“Ký chủ, rốt cuộc cô cũng thanh tỉnh rồi, mau nhìn xem tôi có giỏi không?” Hệ thống kiêu ngạo đứng dậy, mong ký chủ khen tặng.

Lâm Ưu nhìn thoáng qua bảng điểm của mình, từ 20 điểm nhỏ bé đáng thương, biến thành 3000 điểm.

Lâm Ưu kinh ngạc miệng đều biến thành hình tròn, nàng nheo mắt lại: “Hôm qua mi cho ta làm bao nhiêu cái nhiệm vụ.”

“A. cái này, đây không phải là thấy cơ hội khó có được sao? Đúng không.” Hệ thống thấy biểu hiện của Lâm Ưu không đúng, cái đuôi nhỏ co rụt lại, Lâm Ưu cầm lấy vòi sen, phun nước lên người hệ thống.

Hệ thống cũng không có dính gì, hu hu, mà nó cũng có chút tủi thân.

Lâm Ưu có thể vào kỷ lục mở ra giao diện nhiệm vụ, chỉ là nàng ngẫu nhiên cũng muốn để hệ thống có cơ hội ra sân khấu, nếu không cũng đâu được nhận lương (tuy rằng cũng không biết là ai trả.)

Trên màn hình màu xanh đậm:

Hệ thống đại viên mãn:

Liên kết: Lâm Ưu

Thuộc tính: Alpha cấp cao (phân hóa lần thứ hai.)

Tin tức tố: Trà đen

Giá trị vũ lực: 5 (tối đa 10)

Trạng thái: Trong kỳ phát nhiệt và kỳ xây tổ, đề xuất phóng thích hợp lý, bảo trọng thân thể.

Vợ: Phó Hân Nhiên.

Thuộc tính: Omga cấp cao

Tin tức tố: Tuyết

Độ hảo cảm: 50%

Trạng thái: Đang mang thai (cơ thể mẹ mệt mỏi, tin tức tổ bổ sung quá mức, chưa đánh dấu thâm nhập, không kiến nghị Alpha bổ sung tin tức tổ an ủi quá nhiều, dễ tạo thành kỳ kết hợp trên cơ thể mẹ.)

Cốt truyện: Chưa phân tích.

Lâm Ưu nhìn thấy trạng thái kia, đầu đầy đường đen, đây là cái rối loạn lung tung gì đây, còn cái gì mà phóng thích hợp lý, mặt già Lâm Ưu đỏ lên, nàng phố phóng thích như thế nào.

Lâm Ưu tiếp tục nhìn xuống dưới, nhìn đến trạng thái của Phó Hân Nhiên, lại không thể bình tĩnh nổi. Tóc cũng không kịp sấy khô, rơi xuống khăn ướt đẫm. kéo cửa phòng tăm chạy vào phòng ngủ.

Phó Hân Nhiên đang nằm lên gối của Lâm Ưu ngủ say, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, vài sợi tóc nghịch ngợm che lại gương mặt mỹ lệ của cô.

Lâm Ưu mặc áo tắm màu lam, ghé sát vào mép giường, mê muội nhìn Phó Hân Nhiên đang ngủ say.

“Hệ thống, điểm này có thể mở được cửa hàng chưa?” Lâm Ưu không hiểu quá nhiều về thế giới ABO, cũng không rõ kỳ xây tổ và kỳ phát nhiệt là như thế nào. Kỳ phát nhiệt có thể ngăn chặn bởi thuốc ức chế, nhưng kỳ xây tổ liên tục ba ngày, tình trạng này không có cách nào giảm bớt, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Nếu là bạn đời tâm đầu ý hợp, các nàng sẽ tự nhiên gắn bó, cố gắng vượt qua cũng không vấn đề.

Chỉ là Phó Hân Nhiên đang mang thai, nên tất cả đều phải lấy thân thể của nàng ấy làm chủ, quan trọng nhất là, Lâm Ưu còn không biết sử dụng bộ phận mà nàng không thường thấy trên cơ thể này như thế nào.

“Ký chủ xác nhận muốn mở cửa hàng sao?” Hệ thống nghiêm mặt hỏi.

“Xác nhận.”

“Trừ 1000 điểm, mở cửa hàng điểm, ký chủ có thể đổi vật phẩm mình muốn, mỗi lần thành công phí giao dịch 5%, miễn trả giá.” Hệ thống có nề nếp đọc quy tắc ra.

“...Lúc trước mi cũng không có nói phải trừ điểm mới mở được với thu phí giao dịch gì đâu.” Lâm Ưu cảm thấy bản thân mình bị dụ, đôi mắt điện tử của hệ thống hỗn loạn trong nháy mắt, lại lập tức khôi phục, còn may Lâm Ưu không có nhìn thấy.

“Tôi.... quên mất...” Hệ thống nhất thời không tìm ra được lý do, chỉ có thể khô cằn tìm một lý do như quên mất.

Ý thức Lâm Ưu chìm vào không gian của hệ thống, mặt không có biểu cảm liếc mắt nhìn quả cầu kia một cái, sao cứ cảm thấy nó chột dạ thế nào ấy.

Lâm Ưu cũng không thèm để ý chút điểm này, nàng chỉ có chút tò mò muốn xem cửa hàng điểm là như thế nào thôi.

“Mở cửa hàng ra ta xem nào!”

Một giao diện đơn giản mở ra trong phòng, giao diện này giống như máy chiếu, đơn sơ đến mức Lâm Ưu phải sinh nghi ngờ.

Hệ thống cũng thực tủi thân, cửa hàng điểm này, phải giao dịch nhiều mới có thể tự nâng cấp được, đây vẫn là lần đầu tiên nó có điểm mở ra cửa hàng điểm mà!

“Chi tiết không quan trọng. quan trọng là vật phẩm trong đây rất thực dụng, chờ chúng ta có nhiều điểm hơn, cấp bậc tăng lên thì có thêm nhiều vật phẩm hơ tất cả đều sẽ tiến bộ.”

Hệ thống giống như tên bán hàng đa cấp, vô lương mê hoặc, ngoài miệng nói ra cái bánh ngon ngọt, nhưng cuối cùng cũng phải trả điểm để thăng cấp. Chiêu này mấy tên cáo già vẫn dùng hoài.

Lâm Ưu: .....

“Mi đừng nói nữa, nếu không ta sẽ hối hận.” Lâm Ưu giơ tay ngăn lại hệ thống đang luyên thuyên lừa dối.

Nàng nhìn vật phẩm trưng bày giao diện cửa hàng: Đao kiếm không xuyên. Xuân phong nhất độ vô ngân, thể lực vô hạn (ba ngày) .... Muốn chơi nhân thú luyến không? Biến thân thành tiểu thú, ngươi xứng đáng có được.

Lâm Ưu cứng ngắt quay đầu nhìn hệ thống, muốn để cho nó giải thích một chút.

Đôi mắt hệ thống vô tội nhìn Lâm Ưu, nó chỉ là một cục số liệu vô tội, nó cũng có biết đâu.

“Cái này... cái này.... có thể là dựa trên nhu cầu hiện tại của ký chủ mà sinh ra.” Lần đầu tiên hệ thống dùng đôi mắt điện tử của mình nhìn mặt.

Nó là hệ thống ép dạ cầu toàn nhất, mới ra đời phải đi học cách nhìn sắc mặt của người ta, nghĩ đến đây, hệ thống cũng muốn hát một câu, ta là nhất, giỏi nha hệ thống siêu nhất.

Lâm Ưu tiếp tục trợn mắt, “Thật không nghĩ bọn hệ thống của mi cũng không đứng đắn như vậy, thay đổi một cái cho ta.”

“Cửa hàng điểm mới cấp một, ba tiếng mới có thể thay đổi một lần, một ngày chỉ có thể đồi ba lần, 0 giờ sáng mới có thể đổi.” Hệ thống nhỏ giọng nói ra hạt chê.

Lâm Ưu đỡ trán, cạn lời hỏi nó, “Còn có quy tắc gì nữa, nói ra một lần luôn đi.”

“Không ... hết rồi...” Hệ thống ngơ ngác nhìn nàng, mới phun ra câu sau.

“Vậy mi tiếp tục thay đổi đi.” Lâm Ưu bất đắc dĩ, nàng giơ tay sờ sờ đầu hệ thống nhỏ, xúc cảm cũng không tệ lắm.

“Sau này ta không kêu mi là hệ thống nữa, nếu tên của mi là hệ thống đại viên mãn thì ta sẽ kêu mi là Tiểu Mãn.” Lâm Ưu quyết định nếu tương lai là đồng bọn, thì vẫn nên đối xử với nó tốt một chút đi.

Hệ thống ngây ngốc nhìn Lâm Ưu, cực kỳ ngạc nhiên khi Lâm Ưu không có tức giận, mà còn đặt tên cho nó.

“Sao vậy, không thích sao?” Lâm Ưu vỗ vỗ cái đầu tròn xoe của nó.

Hệ thống chớp mắt, gật gật đầu, vẫn là có chút không thể tin được, hoảng hốt nói: “Tôi thích.”

Lâm Ưu vừa lỏng gật gật đầu, nhìn cửa hàng điểm cũng chưa có cái gì tốt, đa số đều là đồ dùng tình thú, làm nàng thực sự xấu hổ.

Kéo liền ba trang, trừ bỏ góc phải có một đóa hồng mới nở rất đẹp, có thể miễn cưỡng nhìn được, thì những đồ vật khác đều khiến người khác thấy thẹn.

“Đây là... Một ngày tốt đẹp bắt nguồn từ đóa hồng tình yêu này, quảng cáo cũng không tệ lắm.” Lâm Ưu tỏ vẻ nàng sẽ mua đóa hồng kiều diễm này, vừa lúc có thể tặng cho Nhiêu Nhiễu.

Lâm Ưu nhấn mua đóa hồng kiều diễm ướŧ áŧ này, trên tay đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện.

Lâm Ưu cầm lên ngửi một chút, hoa hồng to mịn đỏ đậm, cánh hoa co dãn tròn trịa, cảm xúc cũng không tôi, không uống 21 điểm nàng bỏ ra mua.

Hoa hồng 20 điểm, phí giao dịch 1 điểm. Hai bên đều rất vui vẻ, hệ thống giao dịch xong liền nhảy nhót rời đi.

Bây giờ nó cũng có 1001 điểm, chăm chỉ tích cóp sẽ mua được skin yêu thích nhất của mình.

Lâm Ưu cầm đóa hồng này đi tìm chỗ để, nàng đem quần áo trên sản ôm lên sô pha, chờ Nhiên Nhiên tỉnh sẽ kêu người tới dọn dẹp.

Phó Hân Nhiên ngủ nướng giấc này thoải mái cực kỳ, cô ưu nhã duỗi người, ngóc đầu liền thấy được sắc thái không thuộc về căn phòng.

Đỏ thẫm mịn màng, cao ngạo lãnh diễm, khóe miệng cô hơi nhếch lên, đứng dậy đi xuống giường, cầm lấy hoa hồng đang đặt trong ly thủy tinh trên ghế các giường 1 mét.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng thu được lễ vật nhỏ lãng mạn tri kỷ như vậy của Lâm Ưu, Phó Hân Nhiên vừa lòng gật gật đầu, đưa mũi đến gần hoa hồng nhẹ nhàng ngửi một cái, rất là vừa lòng.

Lâm Ưu thay một bộ quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, trên thân là áo thun trắng, trên áo có mấy đường mực in màu đen, dưới chân mặc một cái quần kaki rộng.

Lâm Ưu định đi vào rừng trúc đào măng cho Phó Hân Nhiên ăn, trên đầu nàng còn đang đội một cái mũ rơm, nhìn có vài phần thanh thản tự tại thoải mái.

Nàng tra tư liệu trên mạng có nói, măng có nhiều vitamin, protein, và chất xơ, thai phụ ăn cũng rất tốt.

“Chú Lâm, Lâm Ưu đâu?” Phó Hân Nhiên xuống lầu ăn sáng xong cũng không thấy bóng người, liền quay đầu hỏi lão quản gia.

“Gia chủ nói, hôm nay trời rất tốt, nên vào rừng trúc đào măng cho ngài, giữa trưa ăn.”

Lão quản gia lập tức đem chỗ Lâm Ưu đi nói cho Phó Hân Nhiên, còn cố tình cho cô biết, Lâm Ưu ra ngoài đào măng vì cô.

Phó Hân Nhiên kinh ngạc chốc lát, lại nhớ đến hoa hồng trong phòng ngủ, cô nhìn mặt trời ấm áp bên ngoài, bây giờ trời còn chưa nắng lắm.

Ở nhà tổ Li Sơn này, xung quanh có rừng trúc và rừng cây ăn quả tự trồng, nên cũng mát mẻ hơn thành phố không ít.

“Chị ấy đào ở đâu? Cháu cũng đi xem thử.” Phó Hân Nhiên nhìn bề ngoài rất bình thản, nhưng trong lòng thực sự muốn ra ngoài xem một chút.

Lão quản gia sắp xếp người đưa Phó Hân Nhiên đi, ông cũng không dám để mình phu nhân tự đi.

Lâm Ưu đội mũ rơm rất khó đào măng, trực tiếp ném mũ rơm sang một bên, ông Khương đứng thẳng bên cạnh lo lắng, bất an xoa xoa tay, ông cũng không nghĩ tới, gia chủ sẽ đoạt mất công việc của ông. Còn không cho ông phụ một chút, tự bản thân cũng làm ra dáng ra hình, gia chủ không hổ là gia chủ, còn biế cách tìm măng tươi.

Một cái cuốc đào xuống, một củ măng liền nhô ra.

Rừng trúc mênh mông vô bờ, thanh hương lá trúc kết hợp với mùi lá khô, không khó nghe, còn thêm vài phần tươi mát, gió nhẹ thổi qua, rừng trúc xầm xì, á mặt trời đung đưa sau tán lá, loang lỗ chiếu xuống đất.

Lúc Phó Hân Nhiên đến, Lâm Ưu đã đào xong một sọt măng, nàng định đào nhiều một chút, muốn để lại ấn tượng tốt cho các cô dì chú bác còn chưa có gặp mặt kia.

Buổi gia yến này cũng sắp bắt đầu rồi, đám nhỏ cũng làm ầm lên muốn tới Li Sơn chơi, cũng may một thế hệ Lâm gia này, đã không có đứa nhỏ nào nhỏ hơn mười lăm tuổi, nếu không thật quá sâu.

Phó Hân Nhiên đứng cách đó không xa, không cho lão Khương nói với Lâm Ưu, cô đứng phía trên Lâm Ưu, nhìn nàng thuần thục dùng cái cuốc đào măng.

Cô còn không biết, thì ra người này, còn biết làm những chuyện như thế.

Lâm Ưu ngửi được hơi thở quen thuộc, nàng lập tức ngửa đầu, tinh thần phấn chấn lập tức nhìn lại hướng đó.

Phó Hân Nhiên nhìn người kia cười đến cực kỳ vui vẻ, cũng cực kỳ thỏa mãn như ánh mặt trời xán lạn, cô không khỏi nhoẻn miệng cười.