Lâm Ưu ngủ đến mơ mơ màng màng, giữa chừng muốn Nhiên Nhiên ôm nàng một cái, trong miệng lẩm bẩm: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, ôm tôi một cái ôm tôi một cái.”, Nàng nói mãi vẫn chưa thấy có người ôm nàng, Lâm Ưu tủi thân, thiếu chút nữa đã khóc ra tới.
Đôi mắt nàng không mở ra, nhưng vẫn đưa tay sờ soạng sở soạng trên giường, lăn lăn sở từ đầu giường bên này, đến đầu giưởng bên kia, ở trên giường lăn bảy tám vòng, Lâm Ưu mới đội chăn ngồi dậy.
Dùng tay xoa lấy đôi mắt khô khốc “Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên, em ở đâu rồi? Ô, tôi sợ quá.” Lâm Ưu nhảy xuống giường bật đèn, cơn khủng hoảng cực lớn bao phủ lấy nàng.
Thiếu hụt cảm giác an toàn, không nhìn thấy bạn đời càng thêm khủng hoảng khiến nàng vừa rơi nước mắt vừa trừng mắt tìm kiếm, cất giấu lo âu và sợ hãi trong đôi mắt, nàng nhìn quanh phòng cũng không thấy bóng dáng bạn đời của mình.
Lâm Ưu đi chân trần đứng trên sàn nhà nhặt quần áo của Nhiên Nhiên dưới giường, ôm vào trong ngực hít một ngụm, sau khi hít xong, nước mắt quanh quẩn trong mắt đã lâu rốt cuộc nhịn không được tí tách rơi xuống, nhìn rất đáng thương.
Quần áo lung tung rối loạn nằm trên sàn nhà, Lâm Ưu cong lưng thút tha thút thít nức nở đem quần áo sửa sang lại, bắt đầu làm cái ổ mới trên giường. Quần áo hàng hiệu cao cấp được thiết kế riêng của Phó Hân Nhiễn đều nhăn lại, hoàn toàn không thể mặc được nữa.
Ánh mắt Lâm Ưu tràn đầy nước mắt, đưa tay chùi chùi mấy cái, nhưng động tác cũng không dừng lại, chăn bị sắp thành cái ổ, quần áo dần lên trên thành một hình tròn nhỏ.
Lâm Ưu làm xong ổ của mình, chịu đựng sự sợ hãi, trừng đôi mắt đỏ bừng, đem tất cả những nơi có thể giấu người trong phòng tìm một lần.
Thoáng chốc, trong phòng như có gió lốc cuốn qua, toàn bộ cửa tủ đều mở toang, Lâm Ưu không tìm được Phó Hân Nhiên cảm xúc dần trở nên bạo ngược, ghế bàn cân trở trước mặt nàng đều bị nàng nắm lấy quăng vào cửa kính.
Tiếng rơi vỡ nặng nề, khiến cho mọi người chú ý.
Phó Hân Nhiên đang đắm chìm trong hồi ức cũng bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, xoa xoa đuôi mắt hồng hồng, cô hít sâu một hơi, lại thở ra, người nhẹ nhàng hơn không ít.
Cô nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Lâm Ưu, đáng tiếc người trên lầu hoàn toàn không nhớ rõ.
Phó Hân Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua nhật ký trị liệu năm 17 tuổi của Lâm Ưu, trầm mặc trong chớp mắt, cuối cùng cô vẫn nâng tay lên, đem tất cả nhật ký điều trị để vào trong túi văn kiện vàng nấu.
Không phải tất cả bí mật đều thích hợp để nghiên cứu tìm hiểu, cô cũng không cần dùng cách này để tìm hiểu nàng.
Cô đưa phần văn kiện còn nguyên trả lại cho Trác An, ánh mắt Trác An phức tạp bội phục nhìn mỹ nhân xinh đẹp trước mắt: “Ngài xác định không xem sao?
Phó Hân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, tự tin cường thế nhìn Trác An, ánh mắt trong trẻo, môi đỏ khẽ mở: “Tôi chờ chị ấy tự mình nói cho tôi.”
Trác An vừa định gật gật đầu, liền ngửi tới một mùi vị tin tức tổ bức người, cực kỳ áp chế, thân hình Trác An chợt run, thiếu chút nữa chân đã mềm xuống quỷ trên mặt đất, nếu Phó Hấn Nhiễn không kịp đỡ chân, nàng liền bị quăng ngã trên mặt đất.
Một cổ tin tức tố bá đạo phóng tới, mùi trà đắng chát, khiến người gợn gáy, Alpha táo bạo lạnh nhạt ngồi xổm nhìn người đang khuỵu xuống đất, tin tức tổ che trời lấp đất đè xuống người Trác An, Trác Ăn ôm cổ, há miệng thở dốc, muốn thở nhưng lại không thở không ra một hơi.
Mắt thấy người sắp không thở nổi, Phó Hân Nhiên ngẩng đầu hôn lên đôi mắt đang đỏ ứng đến đôi môi của người kia. Tin tức tố mạnh mẽ ngừng lại, không còn có tính công kích những vẫn len lỏi qua mọi ngóc ngách, muốn chiếm lấy toàn bộ phòng khách.
Trác An xụi lơ trên mặt đất, được nữ người hầu Omega lão quản gia sắp xếp kéo đi ra ngoài.
Trác An đúng là gặp tai bay vạ gió, nàng ngửa đầu nhìn không khí loang lổ, trong lòng thầm hạ quyết định, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, xem tôi lăn lộn chết cô!.
“Ai da, eo của tôi.” Trác An ôm eo chật vật kêu lên lão quản gia vội vàng kêu người đưa bác sĩ Trác về phòng, trong miệng vẫn còn trấn an: “Bác sĩ Trác, đừng lo lắng, nhà tổ chúng ta lúc nào cũng có bác sĩ riêng, trị vết thương kiểu này dễ như trở bàn tay.”
Trác An không phản ứng, nàng đây là bị tai nạn lao động có đúng không, hừ, trị hết thì sao? Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy.
Trác An sau khi hưởng thụ kiệu người bê đi một phen, không khỏi bật cười, đứa nhỏ này vậy mà lại dùng tin tức tố để áp chế, ha ha ha, phải biết rằng, từ trước đến giờ, Lâm Ưu xem chuyện dùng tin tức tổ để áp chế là thú hoang tức giận.
Quả nhiên nói chuyện yêu đương cái thế giới liền tốt đẹp, Trác An thầm nghĩ.
Ngoài phòng khách rộng lớn hiện tại chỉ còn một con sói đang tức giận, và phu nhân của con sói kia.
Phó Hân Nhiên thử liếʍ đôi môi nóng rực đối diện một chút, từ trong cổ họng con sói kia phát ra nghi ngờ, đôi mắt trừng lớn tò mò liếʍ trở về.
Ô ngọt quá, ngọt quá, Lâm Ưu nheo mắt lại, không thầy dạy cũng tự hiểu, muốn cắn lấy lưỡi người kia, thân thể Phó Hân Nhiên cứng ngắt, hô hấp ngừng lại.
Cô cũng không biết bàn tay to lớn mạnh mẽ đã kiềm chế eo cô từ lúc nào, cái hôn che trời lấp đất đánh úp lại, Phó Hân Nhiên bị động tiếp thu, đầu không ngừng ngửa về sau, bàn tay mềm mại nhưng lại mạnh mẽ ấn cô xuống.
chằm chằm vào môi Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên bị hôn đến thiếu oxy dùng sức đập lên người đang ôm mình mấy cái, Lâm Ưu có chút chưa đã rời khỏi môi, đôi mắt vẫn còn trông mong nhìn
Đầu lưỡi nàng liếʍ một cái, cười ngây ngô với Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên bị Lâm Ưu cắn môi nhìn đến mặt đỏ tai hồng, gương mặt ửng hồng vũ mị, thẹn thùng như nước, đôi mắt xấu hổ buồn bực trùng người đang muốn tiến lên.
“Sao chị lại tỉnh?” Phó Hân Nhiên đem tóc dài tản ra che khuất đôi tai đỏ bừng, Lâm Ưu không trả lời cô, chỉ tức giận hừ một tiếng.
Nàng siết lấy eo đem người Phó Hân Nhiên ôm lên chạy vội về hướng phòng. Nơi này không phải lãnh địa của nàng, Lâm Ưu không có cảm giác an toàn, trong đầu nẵng chỉ đơn thuần muốn đưa bạn đời về lãnh địa của nàng.
Nàng muốn thêm khí vị của bản thân lên người bạn đời.
Phó Hân Nhiên dựa vào lòng ngực Lâm Ưu, cao quý ngáp một cái, nghe tiếng tim đập kịch liệt bên tai, Phó Hân Nhiên nhắm mắt lại, an tĩnh nghe, một lát sau liền ngủ mất.
Vốn dĩ mang thai sẽ dễ dàng bị mệt, hôm nay Lâm Ưu cứ lăn lộn cô mãi, cô đã sớm mệt lã, tưởng là Lâm Ưu đã ngủ rồi cô mới đi ra ngoài xem một chút, không nghĩ tới chưa được một tiếng đồng hỗ đã tỉnh lại.
Lâm Ưu vội vàng chạy về phòng, tiến vào trong, lập tức khóa trái cửa, còn đem tấm màn dày cộm kéo xuống, trong phòng chỉ còn một ánh đèn nhỏ le lói ở góc tưởng.
Lâm Ưu cẩn thận đem Phó Hân Nhiên để vào ổ nhỏ của mình, Phó Hân Nhiên cong người, ôm lấy quần áo chất thành cái ổ kia, Lâm Ưu liền thỏa mãn đem người ôm lấy. Hai mắt nàng sáng lấp lánh nhìn bảo bối trong ngực mình, nàng cúi đầu dụi dụi đỉnh đầu Phó Hân Nhiên, phóng tin tức tổ bao vây Phó Hân Nhiên, hương vì trả vừa đắng vừa ngọt, tràn đầy tính chiếm hữu bá đạo.
Lâm Ưu đưa ngón trỏ lên nhẹ nhàng vuốt phẳng mày hơi nhăn lại của Phó Hân Nhiên, theo sự vuốt ve của Lâm Ưu, Phó Hân Nhiên thả lỏng mày, chóp mũi dựa vào lòng ngực Lâm Ưu, tất cả đều là hương trà ngọt lành
Cô ngủ đến yên lành, Lâm Ưu lặn lộn một hồi cũng mệt mỏi, không chút ưu nhã nào ngáp một cái, đem bạn đời mới tìm về lần nữa siết vào trong ngực, một phút cũng không đến đã ngủ mất.
Tin tức tổ phóng ra quá nhiều, cũng rất hao thể lực, nếu có cách khác có thể thay thế, không cần dùng tin tức tố bao vây tốn sức, có lẽ Lâm Ưu vẫn còn có thể lăn lộn được bảy tám tiếng đồng hỗ.
“Bác sĩ Trác, còn ổn không.” Lão quản gia ổn định tay cầm khay đựng kéo, sắc mặt cười đến hòa ái hiền từ, cười đến mức Trác An nổi cả da gà.
“Lão quản gia ngài như vậy, tôi sợ nha có chuyện gì thì ông từ từ nói.” Vốn dĩ Trác An không có chuyện gì lớn, sau lưng bị ngã nên có chút máu bầm v đọng, bây giờ có chút nóng lạnh thôi, nhưng vừa thấy lão quản gia đem đồ tới, lại lập tức đứng lên.
Lão quản gia vội vàng xua tay: “Không có, một ông lão như ta có thể làm cái gì, đây không phải là tổn thương thân thể vì gia chủ sao? Chúng ta đem lại ít đồ ăn, chuẩn bị ăn thêm một chút đỡ đói đi.”
“A”” Bác sĩ Trác ngây ngẩn cả người, mắt thấy lão quản gia đã đem mâm đồ ăn gà vịt đều đã đặt lên bàn, Trác An mới kịp phản ứng lại tiến lên ngăn cản. “Đừng, đừng đừng”
Lão quản gia nghe mấy tiếng từ chối liền, mặt thả xuống, dùng đôi mắt sâu thẳm kia nhìn sang, khiến người không thể từ chối được.
“Được rồi, cháu nói chú, lần sau đừng làm như vậy, không ăn ở trong phòng, đi thôi.” Trác An nhìn lão quản gia lập tức tâm tim mim cười, trong lòng hô to: Cáo già quá!!!
Nàng còn có thể làm sao bây giờ đây! Ai kêu hai vị quản gia Lâm gia đều là chăm lo Lâm Ưu lớn lên từ nhỏ, cũng xem như là nửa cha mẹ của Lâm đại gia chủ rồi.
Chỉ cần liên quan đến chuyện Lâm Ưu, hai người này liền có thể liên hợp lại đánh hết mọi người xung quanh.
Lâm Ưu không biết được sự oán thán của Trác An, nàng ôm Phó Hân Nhiên ngọt ngào ngủ một ngày một đêm. Ngày hôm sau nàng bị mắc tiểu đến tỉnh, hạ chân dài đem cái ổ mình dọn tối qua rơi rụng đầy sàn.
Phó Hân Nhiên vùi đầu vào lòng ngực của nàng, sau vai bủn rủn vô lực, Lâm Ưu chịu đựng đôi vai run rẩy, một chân đá ra đống quần áo trên người mình Đầu óc Lâm Ưu đã thanh tỉnh một chút, nhìn ánh mắt trời lộ ra ánh sáng bên ngoài, hưm, nàng đã ngủ bao lâu rồi, Lâm Ưu vỏ vỏ đầu tóc ngắn của mình.
Sao lại thế này? Cơ bắp toàn thân nhức đến muốn chết, Lâm Ưu buông tay đang ôm Phó Hân Nhiên ra, cố sức ngồi dậy, nhìn trên giường tất cả đều là quần áo.
Trong đầu hiện lên từng bức hình ảnh một, Lâm Ưu tuyệt vọng, nàng ôm mặt, mệt mỏi đến như vậy còn không phải là vì hôm qua lăn lộn quá mức sao.
Phó Hân Nhiên cũng tỉnh, nàng vừa mới mở mắt liền nhìn đến Lâm Ựu đang ngồi ôm đầu ở mép giường. “Sao vậy? Đau đầu sao?” Phó Hân Nhiên còn buồn ngủ, âm thanh khàn khàn, chống nửa người dậy, chăn mỏng trượt xuống, lộ ra váy dài màu trắng nhăn nhúm.
Váy dài vốn dĩ trơn mượt thuần tịnh, qua một đêm đã nhăn uốn tóc đen loạn rủ xuống xương quai xanh trắng nõn mỹ lệ, mỹ nhân như ngọc giờ đây như bị thiếu mất tiên khí, thêm mấy phần quyền rũ trần gian.
Lâm Ưu nghe được âm thanh của Phó Hân Nhiên, lập tức xoay người, liền nhìn thấy được một màn này, tim vốn dĩ đang đập bình thường, bình bịch đập mạnh đến không ngừng.
Toàn thân trên dưới Lâm Ưu, trừ bỏ trái tim phản ứng ngoài sự khống chế, thành thật nhảy động, bụng dưới căng cứng cùng tuyến thể muốn phóng tin tức tố đồng thời báo cho Lâm Ưu biết.
Lâm Ưu lập tức cầm lấy quần áo trên giường, hoảng loạn che lại cơ thể của mình, nàng vẫn phản xạ có điều kiện dơ tay che ngực, bánh bao mềm mại là lướt nói cho nàng biết bản thân vẫn còn mặc quần áo bình thường.
Nàng ngây ngốc buông tay che lấy ngực mình xuống, dù là mái tóc xù lên, hay đôi mắt xấu hổ không dám nhìn mặt người đối diện, đều khiến Lâm Ưu nhìn qua có vẻ rất ngốc ngỡ một cách đáng yêu.
Phó Hân Nhiên phụt một tiếng, ngón tay chỉ chỉ vào nhà vệ sinh, Lâm Ưu hoảng thần xoay người chạy mất, ha ha, thật đáng yêu, Phó Hân Nhiên lại ngã xuống giường, chuẩn bị ngủ tiếp một chút.
Kỳ xây tổ mất ba ngày, hôm nay mới là sáng ngày thứ hai, còn phải chờ dài cổ, chỉ là ngày đầu tiên mãnh liệt như vậy, hai ngày sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn là dính người như thế thôi.