Chương 29

Phó Hân Nhiên tỉnh lại lần nữa liền nhìn thấy một mảnh màu trắng trước mắt, ngồi bên cạnh mình là tỷ tỷ đang làm việc. Phó Hân Ngôn vẫn mặc một thân đồ đen như cũ, dáng vẻ non nớt nhưng khi thế trên người đã rất cường đại, năng mới vừa vào công ty thực tập.

Vừa nghe em gái mình phân hóa ngất xỉu, mới ôm công việc đến trường học chăm sóc cho em gái.

“Em đang tìm ai?” Âm thanh trầm thấp làm bừng tỉnh ánh mắt đang dao động tìm người.

Nghe được âm thanh của chị gái, Phó Hân Nhiên mới ngẩng đầu, ánh mắt có chút tủi thân nhìn nàng, Phó Hân Ngôn buông máy tính, đứng dậy sở sở trán của em gái, không nóng, mồ hôi lạnh cũng hết rồi, khí sắc trên mặt cũng đã khôi phục không ít.

Nàng bỏ qua vấn đề vừa rồi, âm thanh nhẹ nhàng dò hỏi: “Còn khó chịu không?”

Phó Hân Nhiên gật gật đầu, thân thể mềm nhũn cực kỳ, sau gáy cực nóng, thực sự không thoải mái. Cô biết mình đã phân hóa, phân hóa thành Omega. “Thuốc này sau 24 giờ uống một lần, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt một tuần, sau khi đi bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì mới quay lại trường học.”

Bác sĩ Hà đưa thuốc đã được chuẩn bị sẵn cho Phó Hân Ngôn, cô lười biếng ngáp một cái chuẩn bị rời đi, tối qua thức đêm chơi game, thật là buồn ngủ.

Phó Hân Ngôn nhìn thoáng qua, nữ nhân nóng bỏng kiều diễm, nàng hơi rủ mắt, khóe miệng nâng lên ý cười nhàn nhạt. Phó Hân Nhiên nhìn biểu tình của chị gái như đang suy tư gì đó, không khỏi rùng mình một cái.

Bác sĩ Hà thật sự là người tốt, cô có chút không đành lòng để bác sĩ bị thợ săn lén lút bắt được, “Tỷ tỷ, em muốn về nhà.”

Phó Hân Ngôn gật gật đầu, cẩn thận đỡ em gái dậy, “Chú Đường với dì Mẫn ở nhà, bọn họ sẽ chăm sóc em.”

Phó Hân Ngôn xoa xoa tóc dài mềm mại của em gái, nhớ đến một đống chuyện lớn nhỏ ở công ty, có chút áy náy nhìn Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, “Không có việc gì, dì Mẫn sẽ chăm sóc em.”

“Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên, em sao rồi?” Người còn chưa đến âm thanh đã đến trước, Tào Thụy giống như một trận gió cuốn tới phòng y tế.

“Em không có việc gì, thi thử xong rồi sao?” Phó Hân Nhiên phiền muộn nghĩ đến cuộc thi khảo sát hôm nay, xem ra vị trí đứng đầu của cô sắp biến thành vị trí đứng chót rồi.

“A, không có, không có, hôm nay không có thị, giáo viên nói hoãn lại đến thứ sáu tuần sau, để mọi người chuẩn bị thật tốt.” Tào Thụy vui vẻ nói, nàng biết chị em tốt của mình rất coi trọng kỳ thi.

Phó Hân Nhiên nghe Tào Thụy nói, quay đầu nhìn thoáng qua chị gái đang cười gật gật đầu với mình, chóp mũi Phó Hân Nhiên ê ẩm, dưới sự quan tâm của Tào Thụy rời khỏi trường học.

Giáo viên ký phép cho cô nghỉ một tuần, Tào Thụy cũng bảo đảm mỗi ngày đều sẽ mang bài học đến nhà cho cô.

Phó Hân Nhiên nhìn sân thể thao vắng vẻ, người chờ mong trong lòng cũng không có xuất hiện, còn chưa nói cảm ơn với chị ấy nữa, Phó Hân Nhiên cúi đầu tiến vào xe.

Xe của cô và chị gái một trái một phải tách ra, Phó Hân Ngôn học năm cuối đại học, đã vào công ty làm được hai năm.

Nàng hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, bây giờ cần phải kết thúc dự án trong tay trước.

“Ưu Ưu, tiểu khả ái của mommy, nghe nói hôm nay con làm được việc tốt đúng không?” Omega tóc dài dịu dàng, tỏa ra hảo quang người mẹ, tiếp nhận lấy cặp sách của Lâm Ưu.

“Làm gì có, con chỉ thuận tay đưa người đến phòng y tế thôi, mà con còn chưa thấy rõ mặt của em ấy nữa.” Lâm Ưu vuốt cằm trầm tư nói.

“Vậy cũng không sao, đều học cùng một trường, sau này sẽ biết.” Tô Thanh Uyển xoa xoa tóc con gái đã cao hơn nàng, Lâm Ưu cố tình cúi đầu để mommy của nàng sở sở.

Nàng ôm lấy eo Tô Thanh Uyển, làm nũng dụi dụi lấy bà: “Mamy hôm nay có về không?”

“Bà ấy sao, chắc là ngủ ở văn phòng đi.” Ngữ khí Tô Thanh Uyển nhàn nhạt, cũng không muốn nhắc đến người vợ xem công ty là nhà kia.

Lâm Ưu nhếch miệng cười, kéo kéo tay mommy: “Đừng xụ mặt như vậy, gần đây mamy bận dự án lớn gì đó, làm xong là rảnh rồi, hay là, chúng ta đem cơm lại công ty cho mamy đi.”

Đề nghị của Lâm Ưu khiến Tô Thanh Uyển động tâm, nhưng ngoài miệng lại miễn cưỡng nói: “Tùy con vậy.”

Lâm Ưu: “Yeah!” Nàng làm ra dấu thắng lợi, buông tay Tô Thanh Uyển, “Dì Quế, hôm nay ăn cái gì vậy, con đói muốn chết.”

“Ưu Ưu, chờ một chút, sắp xong rồi.” Dì Quế lau lau tay, đi ra từ phòng bếp.

Lâm Ưu đến gần dì Quế, lén la lén lút như ăn trộm: “Dì Quế, dì lấy hộp giữ nhiệt gấp mấy món đồ ăn mamy thích, lát nữa con với mommy đi đưa cơm cho mamy. Kêu đầu bếp làm nhiều một chút, trong công ty cũng còn nhiều người.”

“Được rồi, vẫn nên nói trước, nếu không, phu nhân lại sẽ tức giận gia chủ nữa.” Ánh mắt dì Quế ấm áp nhìn tiểu gia chủ nhà mình, bà gật gật đầu trở lại phòng bếp.

Trong khoảng thời gian mọi người thảo luận, nàng cầm lấy di động gọi điện cho con gái của mình, muốn bóng gió một hồi xem thái độ của vợ mình thế nào rồi. Lâm Ưu ôm túi giữ nhiệt, mới cầm di động đã bị mommy lấy đi rồi, Tô Thanh Uyển trực tiếp tắt điện thoại, nàng ấy lạnh lùng cười, mỗi lần đều là tìm con gái làm gián điệp.

Lâm Ưu chậc lưỡi, nàng muốn nói cái gì đó đã bị Tô Thanh Uyển liếc mắt một cái, nàng cẩn thận cười làm lành, mamy, mamy tự cầu phúc đi, con cũng không thể nào cứu được mamy.

Vừa thấy điện thoại bị tắt ngang, Lâm Trí thở dài, xem ra vợ không phải tức giận bình thường rồi, nàng hùng hổ quay về bàn họp, nặng nề kêu mọi người hoàn thành dự án đã được phê duyệt sớm một chút.

Lâm Trí dáng người cao gầy cưởng thế, tóc dài đến eo, nhưng khi đối mặt với con gái và vợ thì không thể cường thế nổi, tất cả mềm mại của nàng đều đặt trên người vợ mình.

“Tan họp, phần tiếp theo của dự án để Lý Từ làm và Tô Thanh Phong phụ trách.” Lâm Trí cầm lấy di động liền rời đi.

Tô Thanh Phong là em gái của Tô Thanh Uyển, mới tốt nghiệp xong đã bị chị rể xách đến công ty hỗ trợ, suy nghĩ đến tóc cũng muốn rụng hết rồi.

Tô Thanh Phong không bình tĩnh nổi, nàng bỏ dở cuộc thảo luận giữa chừng, chạy theo chị rể muốn đổi người khác.

“Chị rễ, đổi người đi, trong tay em còn có tám chín cái dự án khó gặm, thêm một cái nữa em thực sự sẽ hói đầu.” Tô Thanh Phong đứng chặn ở cửa thang máy không chịu đi.

Lâm Trí xoa xoa trán, đôi mắt lạnh lùng nheo lại: “Em không cho tôi đi, tôi lại đưa thêm mấy dự án mới cho em làm đó.”

Tô Thanh Phong buông tay, yên lặng lui về sau một bước, nàng tin đây là chuyện mà chị rể có thể làm ra được.

“Dì nhỏ, hai người đang làm gì vậy?” Từ trong văn phòng Lâm Trí ló ra một cái đầu nhỏ, giống như là đang xem kịch vui nhìn hai người.

“Ặc, không có làm gì, Ưu Ưu sao con lại đến đây?” Tô Thanh Phong sở sở mũi, đi đến phía cháu gái của mình.

Lâm Trí từ trong thang máy bước ra nhìn thấy Lâm Ưu, kiềm chế kích động trong lòng, con gái đến rồi, chắc chắn Uyển Uyển cũng tới.

Lâm Trí cứng đờ tươi cười với con gái của mình, sau đó không chút lưu tình đẩy Lâm Ưu ra của “Mau đi nói chuyện phiếm với dì nhỏ của con đi.” Lâm Ưu lảo đảo nhào vào người dì nhỏ nhà mình, nàng đã quen chuyện trong mắt mamy chỉ có mommy, những người khác đều chỉ là không khí.

Lâm Ưu thở dài một hơi, dưới ánh mắt ra vẻ thương tâm cố nhịn cười của dì nhỏ nhà mình “Dì có đói không?”

Tô Thanh Phong gật gật đầu, Lâm Ưu mở hộp giữ nhiệt trên bàn thư ký ra, mùi thơm của thức ăn lập tức ập vào mũi, làm bụng Tô Thanh Phong kêu lên rầm rì.

Tô Thanh Phong thỏa mãn ăn xong món tôm xào long tĩnh cùng bào ngư và thịt kho tàu: “Tay nghề đầu bếp nhà cháu thật là tuyệt quá ngon.” Tô Thanh Phong đưa ngón cái, ăn hết năm chén cơm.

“Chị không xem trọng, thì quên đi.” Âm thanh kích động của Tô Thanh Uyển khiến cho Lâm Ưu và Tô Thanh Phong lo lắng, hai người nhìn nhau một chút liền đứng lên.

Tô Thanh Phong vừa nhìn cửa phòng chị rễ, vừa đứng nhai cơm, Lâm Ưu nắm nắm tay, mày nhãn lại.

“Thôi, đừng lo lắng, giữa vợ vợ chính là như vậy, ổn ảo nhốn nháo, đến đây ngồi xuống, chúng ta tiếp tục ăn cơm.” Tô Thanh Phong nhìn thấy Lâm Ưu lo lắng, lập tức lên kéo nàng ngồi xuống.

Tuy lời này nói như vậy, nhưng trong lỏng Tô Thanh Phong cũng bồn chồn, trước giờ nàng cũng chưa thấy chị gái và chị rể cãi nhau bao giờ.

Cạch, cửa phòng Lâm Tri đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Ưu nhìn mommy nổi giận đùng đùng cố gắng bình ổn hơi thở của mình, trên mặt treo lên một nụ cười miễn cưỡng: “Đi thôi, Ưu Ưu, chúng ta về nhà.”

Tô Thanh Phong còn muốn nói gì đó, nhưng chị gái mình đã đưa cháu gái mình lướt đi như gió, biến mất trong thang máy.

Lâm Ưu cũng không biết phải nói cái gì, chỉ là giữ chặt tay mommy, cùng mommy đi xuống lầu.

Lâm Trí đứng ở cửa kính văn phòng, nhìn xe nhà mình rời đi, thời khắc này nàng thực sự có chút mệt mỏi.

Cô vợ nhỏ thua nàng tám tuổi, vốn dĩ là cô vợ dịu dàng lý tính, nhưng dần dần lại bắt đầu cuồng loạn. Q

Nàng thực sự không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể dùng công việc để trốn tránh. Vốn dĩ hôm nay đang rất tốt, nhưng chỉ cần đề tài dừng lại trên người Ưu Ưu, dần sẽ trở nên không thể khống chế.

Tô Thanh Phong cắn bào ngư, mở cửa phòng chị rể: “Chị rễ, chị với chị ấy đừng cãi nhau trước mặt Ưu Ưu như vậy.” Trong miệng Tô Thanh Phong nhai cơm, không đồng ý nói.

Sắc mặt Lâm Trí lạnh lùng, ánh mắt áp lực lạnh lẽo, Tô Thanh Phong lập tức đưa tay đóng cửa lại, quay lại bàn thư ký dùng cơm.

Nàng nhỏ hơn Tô Thanh Uyển mười hai tuổi, lúc Tô Thanh Uyển gả cho Lâm Trí, nàng còn chưa thành niên.

Tô Thanh Phong ăn cơm xong liền chuẩn bị trở về tăng ca, bởi vì gần đây quá bận, nên đến giờ nàng vẫn còn đang độc thân, Tô Thanh Phong bị thương che đầu lại. “Mommy, con không có việc gì.” Lâm Ưu biết hai người bọn họ lại cãi nhau vì mình.

Đuôi mắt Tô Thanh Uyển hồng hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Không phải do con.”

Đúng vậy, không phải do Lâm Ưu, là do mình sai, nếu lúc trước cô không.... Tô Thanh Uyển nhắm mắt lại, duỗi tay nắm lấy tay Lâm Ưu, cả đường không nói chuyện.

Lâm Ưu cũng không biết phải trấn an mommy của mình thế nào, nàng sở sở tuyển thể tin tức tố sau gáy, nàng không phải là một beta bình thường, bởi vì nàng có được tuyến thể mà Alpha và Omega có

Ở phương diện y học, nàng là trường hợp điển hình của việc gen giới tính bị ức chế, không phát dục hoàn chỉnh, mới dẫn đến loại tình huống này xuất hiện. Nhưng thực tế, Lâm Ưu lại rất tự tại, nàng thích như vậy, sẽ không bị ảnh hưởng bởi kỳ phát nhiệt, cũng sẽ không mọc ra thêm cái gì đó, thực sự là quá hoàn mỹ.

Đáng tiếc, Tô Thanh Uyển một lòng muốn nàng phát dục hoàn chỉnh lúc phân hóa bác sĩ liền nói nếu tuyến thể nàng không thể phân hóa lần thứ hai, sẽ bị teo lại, nghiêm trọng hơn, tuổi thọ sẽ trực tiếp giảm một nửa, thậm chí còn là đau đớn muốn chết đi.

Nhưng kỹ thuật y học hiện tại không giải quyết được vấn đề này, nên hai mẹ chỉ có thể làm trong khả năng của mình, muốn cho tuyến thể của nàng có thể tự phát dục lần nữa.

Biện pháp của Lâm Trí là nghiên cứu thuốc đặc chế, nhưng là thời kỳ quá dài, Tô Thanh Uyển không nhìn ra được hy vọng, nàng ấy hy vọng đưa Lâm Ưu đến giáo sư ở viện nghiên cứu bên nước ngoài, có thể điều trị can thiệp, hoặc thậm chí là giải phẫu trị liệu.

Nhưng là nguy hiểm quá lớn, kết quả trị liệu chưa chắc đã có thể như dự đoán.