- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 2
Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
Chương 2
"Căn cứ theo thời gian hiện tại, chắc là đã bị hỏa thiêu rồi, cho nên cũng không tồn tại cách nói còn thân xác để quay về." Hệ thống kéo ra một vùng không gian nho nhỏ.
Dùng đôi mắt xanh lam cùng Lâm Ưu mắt to trừng mắt nhỏ.
Thấy Lâm Ưu không nói lời nào, hệ thống tạm dừng một lát, trộm liếc mắt nhìn người đang rơi vào trầm tư kia, hai mắt đều sắp lé tới nơi, chỉ đành đánh vỡ xấu hổ trước.
"Khụ, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên hệ thống đại viên mãn, chuyên hoàn thành di nguyện của người khác, di nguyện cuối cùng trước khi cô chết là chưa kịp nhìn thấy cánh Phó Hân Nhiên đại sát tứ phương, hành chết đám người cặn bã, cho nên không cam lòng."
"Cảm nhận được ý nguyện mãnh liệt này, tôi bị cô hấp dẫn, chủ hệ thống kêu tôi lấy cô làm ký chủ, giúp cô hoàn thành di nguyện cuối cùng."
Còn sau khi hoàn thành di nguyện, hệ thông có thể có được cái gì thì nó không nói, hệ thống đại viên mãn chỉ là lấy ra những lời giới thiệu đã được soạn sẵn.
Nó sẽ không thừa nhận mình vô tình thao tác sai bước, kiên cường, kiêu ngạo mới là tính của hệ thống. Còn cuối cùng là sai chỗ nào, làm nó phải nói năng thận trọng, lươn lẹo đủ nước, chuyện này còn phải chờ sau này mới nói.
Lâm Ưu nghe xong một tràng thoại không vấp lấy một chữ kia của hệ thống, đột nhiên ngẩng đầu, "Vậy nguyên thân đâu? Ta có tính là đoạt cơ thể nguyên thân không?"
Tuy rằng nàng thực chán ghét tra A, nhưng không cũng không chấp nhận nối chuyện đoạt cơ thể của người khác, nàng làm không được.
"Cô còn không phải nguyên thân sao? Tôi chính là cho cô trực tiếp đầu thai vào đây đó." Hệ thống mơ màng đặt nghi vấn, chẳng... Chẳng lẽ không phải sao?
Cái đuôi hình sóng não của hệ thống suýt chút nữa là nổ mạnh, thế nào nơi đâu cũng là bug vậy trời.
"Đầu thai? Sao có thể, đêm qua ta còn đang ngồi trong nhà ăn gà rán uống bia, hôm nay vừa mở mắt thì đột nhiên nhảy tới nơi này, dạng đầu thai gì có thể khiến ta lớn nhanh cấp tốc như vậy...
Lâm Ưu nhảy từ trên giường xuống, kích động khoa tay múa chân khắp trên dưới, rốt cuộc là đầu thai kiểu gì a, nhanh như vậy, chẳng lẽ ăn thức ăn nuôi heo siêu cấp?
"A?!" Hệ thống vẫy vẫy cái đuôi sóng não đã nhanh loạn thành một đoàn, đều sắp cháy hỏng, nó phản phúc xoay vòng vòng xung quanh Lâm Ưu, "Hình như đúng là có hơi nhanh thật."
Đầu Lâm Ưu đầy hắc tuyến.
"Mà vậy không phải tốt hơn sao?" Hệ thống nghiêng đầu nhìn nàng
"Đại ca, rốt cuộc ngươi đã tốt nghiệp hay chưa vậy, hay là vừa mới ra đời liền mang ký chủ."
Hệ thống chớp chớp máy móc màu lam mắt to, không dám trả lời, chỉ có thể cố đánh bài chuồn trước: "Tôi đây trở về kiểm tra tư liệu lại một chút, bây giờ cô cố diễn sao cho đừng lộ ha, chắc là đã thuộc cốt truyện đi, tôi đi về trước, cô trước ở đây thích nghi vài ngày trước nha."
Hệ thống sốt ruột hoảng hốt nói xong cũng mặc kệ Lâm
Ưu rốt cuộc có thuộc cốt truyện hay chưa, nháy mắt biến thành một chùm tia chớp, xẹt một tiếng liền biến mất.
Lâm Ưu duỗi tay không kịp gọi lại, để hệ thống thành công trốn thoát.
"Có thể đáng tin hơn chút không a, đại ca."
Lâm Ưu ủ rũ thu tay lại, ngã lên giường, tựa như một con cá mặn mất hết nước, thích làm gì thì làm.
Nằm trong chốc lát, liền... Khá tò mò bây giờ bản thân trông như thế nào.
Lâm Ưu đứng trước gương vỗ vỗ khuôn mặt không quá khác so với bản thân, không ngờ tra A và nàng không chỉ có tên giống nhau, mặt cũng cư nhiên không khác biệt lắm.
Lâm Ưu làm ra đủ loại biểu tình quỷ quái, xấu đến mức trợn trắng mắt, ai cũng không nhận.
Chỉ là tóc dài giờ biến thành tóc ngắn, mỹ lệ biến thành soái khí.
Mi mỏng thắng tắp cong dài, ánh mắt sắc bén có thần, ngũ quan anh khí tinh xảo, đẹp đến bất chấp giới tính, khi không nói lời nào tự nhiên hiện ra một loại khí chất cô lãnh tự phụ, nhưng thật ra rất phù hợp với thân phận của nàng.
Khó trách có thể câu dẫn được nhiều tiểu cô nương như vậy, túi da này quả thật không tồi, Lâm Ưu ở trong lòng thầm tắm tắc khen ngợi đối với mỹ quan chính mình.
"Chờ một chút, mình nhớ rõ giả thiết trong sách là Alpha, vậy mình đây có phải cũng nhiều thêm một cục thịt hay không a." Đột nhiên nhớ tới gì đó, hai tay Lâm Ưu che lại quần ngủ màu xám
Xúc cảm truyền từ thân dưới làm nàng tuyệt vọng, bản thân thật sự nhiều thêm một miếng thịt, tuyệt vọng hỏi:
"Có thể cắt bỏ sao?"
Hệ thống còn đang cần trọng kiểm tra lại tư liệu, nghe được vấn đề của ký chủ, đường sóng não lóe lên một cái, nổ thành một chùm pháo hoa, a, vấn đề này nó có thể làm được.
Kéo ra một góc không gian, chui cái đầu ngốc manh ra chớp chớp mắt với nàng, "Đương nhiên có thể, căn cứ theo kiến thức đã được ghi lại trên địa cầu, sau khi cắt đi sẽ thành thái giám, cô có thể tiếp thu sao? Cần..." Hệ thống dừng một chút, "Tôi có thể tự mình làm thay giúp cô."
Nghe thanh âm nóng lòng muốn thử của hệ thống, Lâm Ưu sống không còn gì luyến tiếc xua xua tay, không, ta không thể tiếp thu, phải mặc tã giấy đến hết đời được.
Nàng yếu ớt nằm liệt trên giường.
Hệ thống thấy ký chủ không muốn, còn cảm thấy hơi mất mát, không thể chia sẽ ưu phiền với ký chủ, là nó sai, hệ thống lập tức kéo lại góc không gian, không quan tâm Lâm Ưu nữa.
Lâm Ưu rơi vào suy tư, kế tiếp nàng phải làm thế nào mới có thể giữ được mạng cho này đây? Đều do tác giả thế nào lại không viết xong cốt truyện.
Nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ của phần lớn quần chúng độc giả, mới thong thả ung dung ném ra một câu, sẽ đem nguyên thân cùng bạch nguyệt quang thân ái của nàng, ném đi đào quặng.
Nghĩ đến đây Lâm Ưu lập tức rùng mình, nàng biết rõ mấy người bị đày đi đào quặng, thảm đến mức nào.
Nhân bây giờ mọi chuyện còn chưa xảy ra, nàng nhất định phải đem Phó Hân Nhiên cưng như trứng, nàng ấy nói đi hướng đông nàng tuyệt không đi hướng tây, nàng ấy nói bắt ba ba nàng tuyệt không đi bắt rồng, giữ mạng chó là ưu tiên hàng đầu.
Trong phòng, hai tay Phó Hân Nhiên vuốt ve bụng nhỏ, mơ màng sắp ngủ, không biết rằng sinh hoạt tương lai của cô sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ở trong phòng lăn lộn hai ba tiếng đồng hồ, Lâm Ưu rốt cuộc cũng chuẩn bị tốt tâm lý.
Lấy nền tảng cốt truyện cùng vài ký ức vụn vặt liên quan đến nguyên thân đã được hệ thống sửa sang lại, dũng cảm bước ra cửa phòng.
Bắt chước dáng vẻ tự phụ của nguyên thân, trên mũi đeo một chiếc mắt kính gọng vàng vô cùng xa xỉ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trăng ôm sát thân, từ trước đến nay nguyên thân luôn thích cài áo lên đến nút cao nhất, bộ dáng truyền thống đoan đoan chính chính nhưng vô cùng phù hợp.
Đến lượt Lâm Ưu, nàng lại không có thói quen cài cao như vậy, chặt chết người, đề mở hai nút áo trên cùng, nội y là từ trong ngăn tủ quần áo bị nàng nhắm mắt chọn đại mà có.
Mải tóc dài qua vai trước kia không còn, vuốt lại mái tóc lung tung rối loạn trên đầu.
Lâm Ưu tiêu hơn một giờ mới chỉnh thành kiếu một phần chín, tóc mái vén về bên phải, lộ ra tai trái.
Trong hộp đựng trang sức, Lâm Ưu rất thích chiếc khuyên tai nạm ngọc bích vô cùng lóa mắt, tinh khiết nằm ở trên cùng, trực tiếp đeo bên tai trái, bên tai phải bị tóc che dấu đôi chút, so với lúc không đeo cũng không có gì khác nhau.
Di Quế đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhìn thấy gia chủ phóng đãng đến không kiềm chế được như vậy, lập tức ngây ngấn cả người, đứa nhỏ bà nhìn từ nhỏ đến lớn này, không phải là định bất chấp tất cả đi.
Số người hầu khác nhìn thấy một thân trang điểm mới lạ này của Lâm Ưu, đều khựng lại một giây, lại lập tức quay đầu về làm việc của chính mình.
Từ khi di Quế còn trẻ đã ở bên chăm sóc nguyên thân, đối với đứa nhỏ được mình nuôi lớn này, bà luôn hiểu rõ, nghĩ có lẽ gia chủ với phu nhân còn đang mâu thuẫn.
Bà thầm thở dài một hơi trong lòng, vẫn là tiến lên tận tình khuyên bảo: "Ưu Ưu, hôm nay phu nhân chưa xuống nhà lần nào, con vẫn nên lên kêu phu nhân xuống dưới nhà ăn cơm một chút đi, bây giờ đang là lúc cơ thể con bé yếu ớt suy nhược nhất, con làm Alpha hẳn là nên bao dung săn sóc nhiều hơn mới phải a."
Lâm Ưu nhìn dì Quế, người chăm sóc nguyên chủ từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt hòa ái dễ gần, có chút béo, nàng căng da đầu, chỉ có thể nghiêm túc gật gật đầu, mới vừa rời khỏi thang máy, giờ lại quay đầu về với thang máy.
Nàng phải bình tĩnh, không được để lộ, Lâm Ưu mang lên dáng vẻ lạnh nhạt tự phụ nhất quán của nguyên thân, giống như nhìn thấy bốn chữ trẻ nhỏ dễ dạy từ trong ánh mắt của dì Quế.
Đinh, thang máy một đường đi qua ba tầng, nàng hít sâu một hơi, thang máy mở cửa, nàng lại chậm chạp không bước được nửa bước.
"Ký chủ cô đang đứng đây tự hỏi chuyện gì vậy? Aa a, vai ác tới!!!" Hệ thống lóe lên đèn cảnh báo màu đỏ, ở trong đầu Lâm Ưu thét chói tai.
Thình lình xuất hiện tiếng thét chói tai, làm thân mình
Lâm Ưu giật lên một cái, cau mày duỗi tay đè lại huyệt
Thái Dương, thời gian vừa hay trùng hợp như vậy.
Phó Hân Nhiên đúng lúc đi tới đứng trước cửa thang máy, liền nhìn thấy cơ thể Lâm Ưu giật lên, che lại mép trán, giống như vừa thấy cô là không chịu nổi mà cau mày.
Sắc mặt lạnh lùng, sương lạnh trên mặt trải rộng, số ôn nhu ấp ủ trong lòng, cũng biến mất trong nháy mắt, xem như không có gì mà bước vào thang máy.
Lâm Ưu chỉ kịp nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của vai ác đại BOSS bước vào trong thang máy, một đợt lãnh hương, lướt qua chóp mũi của nàng, Lâm Ưu dùng sức đỡ lấy thanh nắm, chậm rãi đứng vững, không dám nhìn sang
Phó Hân Nhiên.
Không khí xấu hổ như vậy, xong rồi, xong rồi, "Hệ thống mau ra đây cho ta, mi ở trong đầu ta la hét làm gì, giờ hay rồi, Phó Hân Nhiên tuyệt đối lại cho rằng ta ghét bỏ cô ấy,
aa aa...
Trên mặt không chút biểu tình, nhưng trong lòng Lâm Ưu đều đau lòng tới lệ rơi đầy mặt, bi thương bất lực ôm lấy chính mình.
Hệ thống biết bản thân mình gặp rắc rối, vung đuôi lên che khuất đôi mắt, không dám tiếp tục ép bức, lại bắt đầu lặng yên không một tiếng động.
Để lại một mình Lâm Ưu đối mặt với hầm băng lạnh lùng đầy tuyết, áp suất thấp đến làm nàng run bần bật đang đứng bên cạnh.
Lâm Ưu khẽ nuốt nuốt nước miếng, sống sót thật sự quá gian nan.
Một đường trầm mặc đến trước bàn cơm, trên bàn cơm siêu lớn đã được dọn lên năm món mặn một món một canh, chỉ có ba người là nàng, Phó Hân Nhiên còn có dì
Quế ngồi ăn.
Dì Quế nhìn thấy Lâm Ưu và phu nhân cùng đi ra thang máy, mặt đầy ý cười, vui vui vẻ vẻ đẩy chén canh đến trước mặt Phó Hân Nhiên.
"Phu nhân, con cần phải ăn nhiều một chút, chưa nói vì hài tử, ngay cả cơ thể con cũng cần bổ sung dinh dưỡng, có vài người không đáng để tức giận, ném sang một góc hít khí lạnh vài ngày, không phải sẽ ngoan lên sao."
Dì Quế như có ý mà nói ân dụ, Lâm Ưu im lặng không lên tiếng, coi như không biết đó là ám dụ linh tinh gì, Phó Hân Nhiên cười cười với di Quế, phá vỡ một mặt lạnh nhạt.
"Vẫn là tay nghề của dì Quế tốt, canh này ăn ngon thật, di cũng ngồi, ăn nhiều một chút đi." Phó Hân Nhiên dịu dàng nói nói, một chút cũng không thấy lại dáng vẻ lạnh như sương tuyết lúc nãy.
Di Quế cười đến càng vui vẻ, bà rất hài lòng với phu nhân, giống như thái thái vậy, đáng tiếc đã rất nhiều năm thái thái chưa từng về nhà bao giờ, nếu không Lâm Ưu cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ như bây giờ.
Dì Quế nhìn Lâm Ưu chỉ lo ăn một mình, trong lòng càng thêm ưu sầu, vợ mang thai, cũng không biết nói mấy câu quan tâm săn sóc một chút sao?
"Ưu Ưu, hôm nay vừa hay con đang nghỉ phép, đưa phu nhân tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ một chuyến đi, bây giờ đứa nhỏ chỉ mới hơn một tháng, có khoản nào cần được bồi bố, phải chú ý, con nhớ đi hỏi bác sĩ tỉ mi một chút, được không?"
Dì Quế dỗ, ăn vô cùng vui vẻ, Lâm Ưu đang đưa đũa kẹp món vô cùng nhanh chóng, đồ ăn thật sự quá ngon, suýt chút nữa là lòi, Lâm Ưu lập tức ngồi thẳng.
Nếu chính mình đưa vai ác đi khám thai, có phải sẽ xoay chuyến được chút độ hảo cảm được hay không, "Hệ thống, hệ thống ngươi mau ra đây, nữ chủ với tôi có loại đồ vật như độ hảo cảm hay không vậy?."
"Đương nhiên là có, khụ, nhưng mà bây giờ chưa xem được, tôi còn đang trong quá trình nâng cấp, hai ngày nữa mới có thể thấy được." Hệ thống có hơi chột dạ nói.
Lâm Ưu gật gật đầu, như vậy mới là hợp lý, "Mi cũng có chút đáng tin rồi đó, dù sao mi mới là hệ thống chứ không phải là ta." Lâm Ưu cũng rất tuyệt vọng, nàng cảm thấy hình như hệ thống của mình cái gì cũng không biết làm.
Hệ thống vội vàng gật gật đầu không ngừng, chột dạ bảo đảm: "Tôi nhất định sẽ nâng cấp bản thân thật nhanh, sớm ngày hoàn thành kết cục đại viên mãn."
Lâm Ưu thầm gật đầu trong lòng, tiếp tục nghĩ bước tiếp theo, cũng không nghe ra sự chột dạ của hệ thống.
Trên bàn cơm, Lâm Ưu lịch sự văn nhã gắp một miếng, chậm rãi gật đầu, "Được."
Thanh âm trầm trầm ấm áp mang chút trong trẻo của thiếu nữ vừa phát ra, ngay cả bản thân Lâm Ưu đều cảm thấy vô cùng sửng sốt, nàng mới phát hiện giọng của nguyên thân thì ra lại dễ nghe như vậy.
Phó Hân Nhiên thoáng có chút ngạc nhiên, từ trước đến nay Lâm Ưu vẫn luôn tránh mình còn không kịp, vậy mà thật sự đồng ý dẫn mình đi khám thai.
Trong lòng lập tức trào ra một dòng nước ấm, cả người đều cảm thấy kích động, hình như đây là lần đầu tiên trực tiếp hứa hẹn về chuyện của mình, chuyện này liệu có phải đại biếu người nào đó không định lùi bước nữa hay không?
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 2