Chương 27

Hai người một trên một dưới chơi đến vui vẻ vô cùng, Lâm Ưu đóng vai tài xế xe buýt, trong miệng còn phát ra âm thanh tích tích của xe buýt hô: “Tích, xe sắp xuất phát, hành khách ngồi vững.

Phó Hân Nhiên gắt gao ôm lấy cổ nàng, không nói lời nào, đôi mắt lóe sáng, tất cả đều là mong chờ, ngón chân buông xuống đều là hưng phấn, khẩn trương câu lại.

Lâm Ưu nhanh chóng muốn nhảy lên giường: “Xuất phát nào.” Lâm Ưu hộ to một tiếng, mày đều nhếch lên, một chân đạp sàn nhà, dùng lực bật một cái liền nhảy lên giường, cao thấp nháy mắt nhìn thấy được.

Đặc biệt là do Lâm Ưu cao ráo, khi đứng trên giường có thể giơ tay đυ.ng tới trần nhà, chơi như vậy đúng thật là đã ghiền.

Phó Hân Nhiên được Lâm Ưu ôm kiểu công chúa vào trong ngực, một chút lại nhảy từ trên giường xuống, một xíu lại nhảy từ trên sàn lên, hai người vui đùa như đứa nhỏ nghịch ngợm bảy tám tuổi.

Phó Hân Nhiên cười đến đặc biệt vui vẻ, cô cảm thấy chơi rất vui, từ trước đến nay không ai chơi với cô như vậy, Phó Hân Nhiên kéo dây buộc tóc, một đầu tóc đen xinh đẹp như thác nước rơi xuống.

Lâm Ưu nhảy lên nhảy xuống làm đầu tóc đen nhánh của cô phất phơ, thân thể Lâm Ưu ngừng lại, cúi đầu mê muội nhìn chăm chú vào người đang ôm trong ngực mình, cánh tay bủn rủn không còn quan trọng bằng nhan sắc xinh đẹp kia.

Hai người lớn ở trong phòng lặp đi lặp lại trò chơi ấu trĩ đó, chơi đến mức tay Lâm Ưu cứng đờ.

“Sao lại tự nhiên động đậy?” Lâm Ưu vẫn duy trì tư thế lên giường, mày lên là nhìn về phía trước, Phó Hân Nhiên nghiêng người rúc vào giữa cánh tay và cỗ nàng, nhẹ nhàng chạm chạm chóp mũi của nàng hỏi.

“Ặc, hình như là tôi không động đậy được.” Lâm Ưu vô tội chớp chớp mắt đối diện với Phó Hân Nhiên.

“Sao không động đậy được, chị đừng nhúc nhích, đứng yên, để tôi xem.” Phó Hân Nhiên đè bả vai Lâm Ưu lại, vừa lúc Lâm Ưu duy trì tư thế muốn nhảy lên giường.

Một chân Lâm Ưu đang gác lên giường, Phó Hân Nhiên cũng là nửa ngồi trong ngực nàng, cô cẩn thận chui khỏi lòng ngực Lâm Ưu xuống.

Cánh tay Lâm Ưu vẫn duy trì động tác ôm nàng, trọng lượng trên tay đã rời đi, Lâm Ưu mới có cảm giác bủn rủn đến không có chút sức lực nào. (Là cảm giác như cầm điện thoại gọi nửa tiếng đồng hồ xong cánh tay không thẳng ra được vậy, Lâm Ưu đang gặp tình trạng đó.)

Vẻ mặt Trác An cạn lời nhìn Lâm Ưu ôm tay cười đến như một tên ngốc, lỗ tại Phó Hân Nhiên đỏ bừng trốn sau tầm mắt lão quản gia và bác sĩ Trác giúp Lâm Ưu chườm nóng.

Cô vuốt tóc dài, cẩn thận chườm lên khuỷu tay Lâm Ưu, cánh tay hoạt động một động tác quá lâu nên căng cứng, dẫn đến thần kinh co rút.

Nhớ đến ánh mắt nghi ngờ của bác sĩ Trác vừa nãy, Phó Hân Nhiên trừng mắt liếc nhìn người còn đang cười ngây ngô một cái.

Một mùi hương trà nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi Phó Hân Nhiên, cô ôm trán, kỳ xây tổ của Lâm Ưu vẫn còn một hai ngày nữa mới có thể kết thúc.

Tuy rằng đã tiêm thuốc ức chế, nhưng tin tức tố vẫn sẽ không thể khống chế mà tứ tán ra ngoài, tỏ rõ sự bá đạo của mình trước mặt người ngoài, hơn nữa, hình như dán cách trở cũng đã hết hiệu lực.

Trác An nhìn thấy không có vấn đề, cũng không muốn ở đây ăn cơm chó, nàng lắc lư đi theo sau lưng quản gia, hai người cùng rời khỏi phòng ngủ.

Lâm Ưu nghiêng đầu giơ đôi tay dài không co lại được, cố hết sức ôm Phó Hân Nhiên vào ngực, hạnh phúc híp mắt: “Nhiên Nhiên, sau cổ tối nóng quá, em sờ sờ giúp tôi.”

Phó Hân Nhiên trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: “Không được nói lưu manh.”

Lâm Ưu mờ mịt nhìn cô, sao tự nhiên lại thành nói lưu manh.

Phó Hân Nhiên cũng đột ngột nhớ đến bây giờ chỉ số thông minh của Lâm Ưu còn chưa có trở về, gương mặt chậm rãi nổi lên một màu đỏ ứng, cô duỗi tay vén cổ áo của Lâm Ưu lên, nhìn tuyến thể có chút sưng đỏ.

Kêu Omega nhìn tuyến thể tin tức tố của mình, không khác gì cầu hoan.

Hơi lạnh ngón tay dừng trên tuyến thể.

“A”. Lâm Ưu thoải mái ngẩng cổ, lạnh lạnh thật thoải mái. Nghe Lâm Ưu thả lỏng kêu lên, đầu ngón tay Phó Hân Nhiên lại nóng lên, nhanh chóng đem miếng dán cách trở đã hết hiệu lực gỡ xuống.

Lâm Ưu nhắm mắt lại cảm nhận được đầu ngón tay mềm lạnh sau gáy, nhẹ nhàng chạm vào da thịt của nàng, tuyến thể nóng rực lại càng trào ra thêm nhiều tin tức tố, muốn đi tìm Omega.

Mùi trà cam ngọt đắng, sau khi giải phóng thực thơm tho, thật thoải mái, muốn sờ sờ, sờ sờ, giống như một chú chó lớn cầu vuốt ve.

Haizz, cũng may thuốc ức chế còn dùng được, bây giờ là kỳ xây tổ, tin tức tố Lâm Ưu sẽ tràn ngập ý muốn chiếm hữu địa bàn của mình, không cho bạn đời của mình chút khả năng nào ngửi được tin tức tố của Alpha khác.

Lúc nghiêm trọng, sẽ khiến cho Alpha bạo động bất an, sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.

Nhưng Phó Hân Nhiên lại thích Lâm Ưu như vậy, cô đưa ngón trỏ cào cào lấy cằm Lâm Ưu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hôn lên môi Lâm Ưu như chuồn chuồn lướt nước, Lâm Ưu cảm nhận được cảm xúc mềm ấm.

Đôi mắt long lanh, mở to nhìn bóng dáng kia rời đi, dáng vẻ mỹ lệ động lòng người kia, càng khiến nàng phóng ra thêm nhiều tin tức tố, quấn lấy Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên dán miếng cách trở chân mềm nhũn, cả phòng toàn là mùi trà quấn quanh cầu an ủi, muốn được hôn hôn, hôn hôn.

Sắc mặt Phó Hân Nhiên đỏ ửng, thân thể mềm nhũn, che lại tuyến thể bắt đầu nóng lên của mình, kiều mị liếc nhìn nàng một cái: “An phận một chút, tôi đi ra ngoài, chị đợi ở đây, không được nhúc nhích.”

Vừa nghe đến Phó Hân Nhiên phải đi, Lâm Ưu lập tức động chân muốn đứng lên đi theo sau, lại bị Phó Hân Nhiên liếc một cái cố định tại chỗ

Lâm Ưu trơ mắt nhìn Phó Hân Nhiên mở cửa rời đi, máy lọc không khí lúc nãy còn mở không biết bị ai lặng lẽ bấm tắt, giờ lại được mở lên.

Ngửi hơi thở của mình theo luồng khí lay động, dần loãng đi, Lâm Ưu cắn miệng không cam lòng trừng mắt nhìn máy lọc không khí, hy vọng nó biết tự giác một chút.

Lâm Ưu trừng đỏ mắt cũng không thể làm máy lọc không khí tự giác tắt đi, Lâm Ưu cảm thấy thật là tức giận, nàng tức giận với máy lọc không khí một hơi, dám thổi bay tóc mái mềm mại của mình.

Mắt thấy máy lọc không khí lọc xong, hốc mắt Lâm Ưu tủi thân đến đỏ bừng, Phó Hân Nhiên mở cửa cũng làm tản đi bớt tin tức tổ của nàng. Thật tủi thân, quá là tủi thân, sao nó lại không nghe lời nàng!

Phó Hân Nhiên đi vào nhìn thấy Lâm Ưu thành thật ngồi ở trên giường, kinh ngạc một chút, sao lại ngoan vậy? Phó Hân Nhiên có chút nghi ngờ, thì ra là Alpha trong kỳ xây tổ lại ngoan ngoãn như vậy sao?

Phó Hân Nhiên không nhanh không chậm đưa tay để lên máy lọc không khí, Lâm Ưu vui vẻ thẳng người chờ mong nhìn cô, mùi trà đã có chút đậm, tất cả đều như muốn kêu gào, tắt nó đi, tắt nó!

Phó Hân Nhiên ưu nhã đứng dựa tường, giống như một đóa sen tuyết nở rộ đến tỏa sáng, thanh lãnh xa cách, đẹp đến mức không thể dùng từ ngữ để diễn tả, lại mang theo một chút nghịch ngợm như tiên nữ lần đầu rơi xuống phàm trần.

Ánh mắt Lâm Ưu trông mong nhìn nàng, miệng chu một cái, chóp mũi nhắn lên, như dáng vẻ nếu em không làm tôi liền khóc cho em xem.

Ruh...Ruh...Ruh.... Di động run lên làm ánh mắt của hai người liếc qua. Bang, máy lọc không khí tắt đi, Lâm Ưu vui vẻ ngồi trở lại giường, Phó Hân Nhiên điều chỉnh xong tâm tình của mình.

Trên di động là số của Phó Hân Ngôn, Phó Hân Nhiên để ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, Lâm Ưu lập tức che miệng, tròn mắt nhìn Phó Hân Nhiên bắt điện thoại, sau đó lại rời khỏi phòng.

“Tỷ tỷ, sao chị lại có thời gian gọi điện thoại cho em.” Phó Hân Nhiên mềm mại hỏi, cô rất thích làm nũng trước mặt tỷ tỷ, Phó Hân Ngôn từ nhỏ đến lớn đều là gương mặt núi băng lạnh nhạt.

“Ông già có làm khó dễ em không?” Âm thanh lạnh lẽo của Phó Hân Ngôn nhu hòa hơn một chút, nàng vừa tiếp nhận văn kiện cấp dưới đưa đến vừa nói chuyện.

“Không có, ba ba chi hù dọa chị ấy một chút thôi, Lâm Ưu khá tốt, hai người đừng như vậy, bây giờ chị ấy rất ngoan.”

“Ồ, được rồi, em nói ngoan thì ngoan.” Phó Hân Ngôn nhẹ hừ một tiếng, không có trào phúng chỉ có ghét bỏ. O

“Kêu Lâm Ưu ngoan ngoãn nhà em chú ý đến chính sách gần đây một chút, không nên để người ta nắm đầu, được rồi, chị còn phải mở họp, không nói với em nữa.” Phó Hân Ngôn cũng chi là tùy ý muốn gọi điện thoại cho em gái, nói xong liền tắt máy.

Phó Hân Nhiên biết tỷ tỷ của mình chưa bao giờ nói tin tức vô dụng, xem ra gần đây trong nước sẽ có chính sách mới, cô xoay người muốn trở về nói với Lâm Ưu một tiếng, vừa mới mở cửa ra đến.

Một mùi hương tin tức tố nồng đậm trực tiếp bao phủ lấy cô.

Phó Hân Nhiên đỡ lấy tay nắm cửa, một cơn gió quét đến, chờ cô phục hồi lại tinh thần, đã bị Lâm Ưu đè trong ngực, Lâm Ưu ngửi tới ngửi lui trên người Phó Hân Nhiên, muốn tìm ra chút hương vị của đám chó khác ngoài nàng.

Phó Hân Nhiên bị động tác ngửi tới ngửi lui của nàng làm cho nhột, cười đến không ngừng được, khóe mắt lấm tấm hơi nước, đôi chân dài cố lết đến giường: “Ha ha ha...Được rồi, tôi chỉ là đi nhận điện thoại của chị cả thôi, đừng náo loạn.”

Lâm Ưu dừng mũi lại, ánh mắt sáng ngời có thần tràn đầu lên án, đôi mắt đều như đang muốn hỏi thật sự là vậy sao? “Thật sự, chị cả nói gần đây chính sách trong nước có biến động, bên trong tập đoàn hình như không quá an phận.” Phó Hàn Nhiên dừng cười nói cho Lâm Ưu.

“Chị cả nói, chị cần phải chú ý, nếu như bị người ta nắm đầu, tiền sữa của bảo bảo cũng sẽ không có, chị nói có phải hay không.”

Thương trường như chiến trường không máu, nhưng nếu thất bại sẽ tổn thương gân mạch.

Lâm Ưu nghiêng đầu, đầu óc nỗ lực xoay tròn, nhưng trong đầu như một bãi bùn, nàng thực sự không nghĩ ra được cái gì. Chơi xấu ngã xuống giường, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Nhiên Nhiên, tôi mệt mỏi quá, tôi muốn ngủ.”

Phó Hân Nhiên nhìn căn phòng lung tung rối loạn, thầm nghĩ chị có thể không mệt được sao? Phòng ngủ sắp bị chị hủy đi rồi, cô nhắm mắt lại, dùng tin tức tổ của mình chậm rãi hướng dẫn nàng.

Hơi thở mát lạnh bao vây lấy tuyến thể đang không ngừng thả ra tin tức tố mùi trà, lạnh lạnh thơ thơ, Lâm Ưu nhắm mắt lại, để tin tức tố của Phó Hân Nhiên dẫn đường ngủ đi.

Phó Hân Nhiên nhìn người dựa lên giường ngủ rồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng mệt mỏi xoa xoa chân mày, cô đã mệt từ sớm, chỉ là Lâm Ưu vẫn luôn không an tĩnh, mà cô cũng luyến tiếc muốn nhìn Lâm Ưu làm nũng với mình.

Hệ thống ở trong không gian của mình lấy hai mắt điện tử lại, nhìn động tác dịu dàng của Phó Hân Nhiên thở ra, a, đây đúng là tình yêu rồi.

Bây giờ nó thật khỏe khoắn, muốn phân phát thêm một đống nhiệm vụ nữa.

Đợi Lâm Ưu vượt qua kỳ kết hợp, là có thể mở ra cửa hàng điểm rồi, nó sẽ để cho Lâm Ưu giúp nó mua skin mới, thật lâu trước đây, nó đã muốn mua skin mới rồi, ô ô rốt cuộc có thể thay đổi skin mặc định được rồi.

Phó Hân Nhiên chờ Lâm Ưu hoàn toàn ngủ say, mới nhanh tay lẹ chân khép cửa lại, rời đi.

“Bác sĩ Trác, Lâm Ưu đã đồng ý đưa nhật ký trị liệu cho chị ấy cho tôi, cô nhận được tin nhắn sao?”

Phó Hân Nhiên chỉnh sửa lại dung mạo, thay váy dài màu trắng, khoác khăn choàng, tóc dài như thác nước thả thẳng xuống vai, da thịt sáng như tuyết, thanh đạm cao nhã như đóa sen tuyết trên núi Thiên Sơn.

Trác An thu lại thần sắc kinh diễm, còn may nàng là một beta, nếu không chắc chắn bị ghen ngược, nhớ đến Lâm tổng tài bá đạo như tiểu thuyết, ầy, nghĩ thôi cũng thấy sau lưng tê dại.

“Hửm?” Đôi mắt đen nhánh nặng nề nhìn Trác An, Trác An giơ hai tay lên: “Tôi sẽ lập tức đưa cho ngài, phu nhân, ngài ngồi đợi một chút.” Trác An nói xong liền chạy.