Chương 26

Hệ thống bị ghét bỏ tức giận, ồn ào ném thêm một đống nhiệm vụ xuống.

Trong đầu Lâm Ưu đều là tiếng leng keng định định định.....chỉ nghe tiếng, nàng chắn không được, đành nằm dài trong ngực Phó Hân Nhiên, dùng ngón út chọt chọt vào tai, lầm bầm, Phó Hân Nhiên nhìn thấy, không thể làm gì, chỉ có thể lấy bông ráy tai nhỏ ngoáy ngoáy cho có lệ.

Que ráy tai nhỏ nhỏ màu trắng bông đảo quanh lỗ tai nàng, khiến Lâm Ưu nằm trong lòng ngực Phó Hân Nhiên thoải mái đến nheo lại đôi mắt, giống như chú mèo được thỏa mãn.

Chăn mỏng đắp lên chân dài của nàng, ngón tay Lâm Ưu vẫn luôn vòng quanh vuốt vuốt lên bụng nhỏ của Phó Hân Nhiên, bép, “Đừng nhúc nhích, nằm yên.” Tai Phó Hân Nhiên hồng hồng, chụp lấy ngón tay Lâm ưu.

Tin tức tố dư thừa làm thân thể Phó Hân Nhiên cũng bị gợi lên phản ứng tự nhiên, tuyến thể sau gáy vẫn luôn trong trạng thái bị động tiếp thu tin tức tố của Lâm Ưu.

Tin tức tố quá nhiều làm hai má Phó Hân Nhiên hồng hồng, cả người mềm xuống, đôi mắt như nước, mềm mại quyến rũ, mùi hương thanh lãnh hòa cùng hơi ấm của của người giống lá trà mùa lạnh hòa vào nước ấm tan thành nước hương.

Lâm Ưu híp mắt cảm thụ được động tác mềm nhẹ trên người, nhanh chóng chìm vào mùi hương mát lạnh mà ngủ mất.

Phó Hân Nhiên nghe được hơi thở đều đều của Lâm Ưu, cúi đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mũi Lâm Ưu, thấy chị ấy không có mở mắt nhìn mình, liền biết chị ấy đã ngủ rồi.

Tinh lực trong kỳ xây tổ của Alpha rất thấp, trừ bỏ thích dính người bạn đời, chính là thích ngủ dưỡng tinh thần.

Cô cất que ráy tai, lấy chăn mỏng kéo lên đắp lên người Lâm Ưu, tay phải nắm lấy tai Lâm Ưu “Xem chị lần sau có nghe lời không, không nghe lời tôi sẽ không ngoáy tai cho chị nữa, hừ.”

Tay Phó Hân Nhiên trắng nõn sờ tới sờ lui trên mặt Lâm Ưu, Lâm Ưu động đậy lỗ tai, xoay mặt hướng về phía bụng Phó Hân Nhiên dụi xuống, né tránh cánh tay sờ tới sờ lui của cô.

Hô hấp nóng rực truyền lên da thịt, khiến thân thể Phó Hân Nhiên cứng đờ, động tác cẩn thận muốn đẩy Lâm Ưu ra khỏi bụng nhỏ, tin tức tố trong thân thể Phó Hân Nhiên đã quá đủ rồi.

Nếu hai người còn tiếp xúc thân mật hơn nữa, cô lo lắng bản thân sẽ không chống đỡ nổi mà dẫn đến kỳ kết hợp, đến lúc đó thực sự là không thể cứu vãn.

Lâm Ưu thấy đồ vật thuộc về mình rời đi, cau mày dời chân câu Phó Hân Nhiên lại, nửa phần đều không muốn để Phó Hàn Nhiên đi mất.

Phó Hân Nhiên không có cách nào, chỉ có thể nắm mũi Lâm Ưu, đánh thức nàng: “Tinh, tỉnh, chị tỉnh lại cho tôi.”

Lâm Ưu mơ hồ mở mắt ra, vừa nhìn thấy Phó Hân Nhiên liền nở một nụ cười thỏa mãn rạng rỡ, vừa khờ vừa ngốc cũng rất đáng yêu, Phó Hân Nhiên có thể làm gì bây giờ, cô chỉ có thể dụ dỗ Lâm Ưu ngồi dậy, đổi vị trí với nàng.

“Nhiên Nhiên, làm sao vậy? Muốn ôm một cái sao?” Phó Hân Nhiên còn không có phản ứng cô đã bị một cái ôm tràn đầy, cho dù đôi mắt người nọ còn chưa mở ra, đôi tay vẫn gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Giờ khắc này, khóe mắt Phó Hân Nhiên có chút ướŧ áŧ, cô đột nhiên lý giải được tình yêu mà Thụy Thụy hay nói là cái gì, tình yêu chính là, ngươi còn chưa nói, nàng ấy liền biết yêu cầu cái gì.

Phó Hân Nhiên vùi đầu dựa vào trong ngực Lâm Ưu, Lâm Ưu ôm siết cả người cô vào lòng, còn đem chăn trên người mình khóa lại người Phó Hân Nhiên, ôm cô giống như ôm đứa bé vào trong lòng.

Phó Hân Nhiên lẳng lặng nhìn Lâm Ưu chống đỡ không dám gục xuống cười ngây ngô với cô, lông mi vừa dài vừa rậm của Lâm Ưu quét qua mặt cô, cẩn thận chớp động.

Đôi môi mềm ấm chạm vào nhau, hô hấp nhẹ nhàng ngừng lại, đôi mi rung động quét qua lòng bàn tay Phó Hân Nhiên. Lâm Ưu ngưng thở dần mở mắt ra, đôi môi vừa chạm nàng không rời xa, dựa sát nàng để lại khoảng cách chừng 1mm. Hương trà ngọt lành câu lấy mùi hương mát lạnh của núi tuyết thuần tịnh, môi đỏ ướt mềm dính sát vào nhau.

Trong đầu Lâm Ưu trống rỗng, ngón tay thon dài mỹ lệ không biết từ lúc nào lại giữ mặt Phó Hân Nhiên lại, đầu lưỡi ẩm ướt bắt lấy môi đỏ sát môi mình.

Không khí trong phòng càng thêm nóng, lý trí Lâm Ưu sắp mất đi bỗng nhiên trở lại, nỗ lực rút môi lưỡi khỏi đôi môi non mềm ngon miệng kia, hai người ngừng lại động tác, hơi thở dồn dập.

“Không được, bảo bảo còn đang nhìn.” Lâm Ưu đột nhiên nói một câu, làm Phó Hân Nhiên cười đến loạn cả người, nước mắt cũng sắp trào ra tới, rời tầm mắt khỏi người Lâm Ưu.

Đôi mắt Lâm Ưu đã lấy lại minh mẫn,

nhìn nữ nhân nhẹ nhàng kiều mị, nàng dùng sức đem người xoa vào trong ngực, mặt dán lên mặt Phó Hân Nhiên, nhỏ giọng thì thầm: “Em không được cười, không được cười.”

“Tôi cứ cười, tôi cứ cười đấy, chị có thể làm gì bây giờ? Chị có thể kêu bảo bảo ra tới cản tôi được sao?” Phó Hân Nhiên trêu đùa.

Lâm Ưu nhìn ổ chó chỉnh tề của mình một vòng, hai tai nóng lên, cảm thấy quá thẹn thùng, nhìn loại đồ vật khó nói kia, thực sự muốn tuyệt vọng.

“Ở đây có dán cách trở không? Tin tức tố trong phòng đậm quá, em có ổn không?” Lâm Ưu lo lắng nhìn nữ nhân đang dựa vào ngực mình.

“Hừ, còn đang chờ chị phản ứng lại đây.” Phó Hân Nhiên xấu hổ buồn bực nhéo cánh tay Lâm Ưu một cái, đẩy đầy cằm đang động đậy của Lâm Ưu: “Được rồi, để ở đầu giường chị tự mình lấy đến tôi dán cho, trễ chút nữa tôi sẽ tiêm thêm thuốc ức chế cho chị.”

“Biết là Nhiên Nhiên tốt nhất mà.” Lâm Ưu vui vẻ đứng dậy, một ngụm hôn lên mặt Phó Hân Nhiên, cầm lấy dẫn cách trở, để cho Phó Hân Nhiên dán giúp nàng.

“Chúc mừng kí chủ, một lần hoàn thành sáu nhiệm vụ, đạt thành tựu hoàn thành nhanh chóng 100%, khen thưởng lần đầu bằng rút thăm trúng thưởng, độ hảo cảm của BOSS vai ác Phó Hân Nhiên lên 50%, mong ký chủ không ngừng cố gắng.”

“Khi nào ta lại hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy?” Lâm Ưu nghe hệ thống thông báo, đầu óc run rẩy nhớ lại những ký ức khi hoàn thành những nhiệm vụ này.

Hai tại Lâm Ưu giờ quả thực giống như hai cái máy thổi hơi nước, nàng không dám tin tưởng bản thân mình vậy mà lại giả đáng thương, làm nũng muốn ôm một cái, quả nhiên, chỉ cần phá bỏ điểm giới hạn ban đầu, thì những cái sau chẳng buồn nói đến.

Cũng may nơi nào đó vẫn thành thật, nếu không Lâm Ưu thực sự lại muốn tự phong bế bản thân. Ô

“Hưm? Sao lại không nói gì?” Phó Hân Nhiên nhìn người đang ôm mình tự nhiên trầm lặng hẳn xuống.

Ánh mắt Lâm Ưu lóe qua chút né tránh, lắp bắp nhìn thoáng qua Phó Hân Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Em có ghét bỏ tôi không?” “Hửm? Sao lại nói như vậy?” Phó Hân Nhiên tò mò sở sở cằm Lâm Ưu, để nàng ấy mau nói.

Lâm Ưu giống như trốn tránh chôn sau lưng Phó Hân Nhiên, giọng nói rầu rĩ nói: “Có phải tôi như vậy là không có khí thế Alpha hay không?”

“Hum? Chị còn ngại bình thường chưa đủ khí thế sao?” Phó Hân Nhiên nhéo nhéo tay Lâm Ưu hỏi lại nàng, Lâm Ưu hé mắt, phát hiện bản thân mình giờ không thấy được mặt Phó Hân Nhiên.

Hai tại cô liền ôm lên, để Phó Hân Nhiên đối mặt với nàng.

Phó Hân Nhiên bị bế lên đột ngột, đôi tay tự nhiên ôm lấy cổ Lâm Ưu, hờn dỗi nói: “Aiz, chị làm gì vậy?”

“Không làm gì.” Lâm Ưu gục đầu, cuộn thân mình to lớn của mình vào l*иg ngực Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên giống như đang ôm một con chó lớn, còn phải có trách nhiệm an ủi tâm tình của nàng.

“Lâm Ưu, chị từng nói qua yêu đương sao?” Phó Hân Nhiên sâu kín hỏi, Lâm Ưu ngẩng đầu, lập tức ngồi nghiêm túc, chỉnh tề nói: “Tôi chưa từng nói qua chuyện yêu đương, tay cũng chưa từng nắm người khác, trong trong sạch sạch.”

Phó Hân Nhiên nhìn người này đột nhiên nghiêm túc, phụt một tiếng bật cười, lập tức lại nâng mặt: “Tôi cũng chưa từng yêu đương, nhưng tôi gả cho chị, vẫn là vấn đề lần trước, tôi muốn trải qua ba chuyện yêu đương, chị xem làm sao thì làm.” “A?!” Lâm Ưu ấp úng mở miệng, nàng lo âu cào cào sau tai, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Bây giờ nàng hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, trong lòng cũng đã có ý tưởng với Phó Hân Nhiên, nếu thực sự không có ý tưởng với Phó Hân Nhiên thì chưa cần nàng ấy đến gần mình, đã bị nàng quăng ra ngoài.

Nhưng nàng chưa từng nói qua chuyện yêu đương bao giờ, bây giờ nàng còn chưa biết tình huống thực sự của thế giới này, không thể vì yêu mà đâm đầu xem bản thân là thế thân của nguyên thân đi.

Dù sao Lâm Ưu cũng phát hiện, đối với nguyên thận, Phó Hân Nhiên là có cảm tình, thậm chí là có chút yêu thích, nếu không Phó Hân Nhiên cũng sẽ không để bản thân mình đến gần nàng ấy từng bước một như vậy.

Nghĩ đến đây, Lâm Ưu đưa mắt nhìn bộ dáng bâng quơ không nhìn mình của Phó Hân Nhiên, trong mắt nàng ấy có chút bất an và mong chờ nhìn nàng.

Lâm Ưu vứt bỏ ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu, cúi đầu duỗi tay yêu thương ôm Phó Hân Nhiên vào trong ngực, dụi dụi bên tai nàng ấy.

Khóe miệng nàng không khống chế được kí©h thí©ɧ tiến về phía trước, đôi mắt ẩn chứa ngượng ngùng: “Tôi cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, vậy sau này nhờ Phó tiểu thư chỉ dạy nhiều hơn.”

Phó Hân Nhiên không nghĩ đến sẽ nghe được đáp án mình mong chờ đã lâu, đầu ngón tay hơi dùng sức, nắm lấy áo ngủ trắng xanh của Lâm Ưu.

Nước mắt bỗng dưng ngập tràn khóe mắt, những giọt lệ vui mừng nhảy nhót.

“Hừ, vậy còn phải xem biểu hiện của chị, nếu biểu hiện của chị không tốt, tôi cũng sẽ từ chối nhận.” Phó Hân Nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt tan mất, cô kiêu ngạo nói.

“Không sao, không sao, em nhìn ổ của tôi vừa dài vừa lớn, rất tốt.” Lâm Ưu kéo Phó Hân Nhiên làm nũng, chỉ vào ổ chó chỉnh tề của mình, kiêu ngạo ngẩng đầu như mong cầu sự khen ngợi.

Phó Hân Nhiên trắng mắt liếc nàng một cái, mấy bộ quần áo hàng hiệu của mình, đã không thể nào mặc được nữa rồi, nhưng lại không nhịn được mà cảm thấy Lâm Ưu rất đáng yêu, nàng đưa tay sở sở lên cái cằm xinh đẹp của Lâm Ưu nói: “Để tôi xem tối nay chị ngủ thế nào.”

Hai mắt Lâm Ưu sáng lên, lập tức đứng dậy: “Vậy còn không dễ sao, em nhìn tôi.” Lâm Ưu đem hết quần áo trên giường lùa xuống dưới, ngang ngược tùy ý bế Phó Hân Nhiên lên giường.

“Ô.” Đột nhiên bị ôm kiểu giường ôm ấp bể Phó Hận vậy?” Phó Hân Nhiên nắm

công chúa, làm Phó Hân Nhiên giật mình hô lên một tiếng, Lâm Ưu cảm thấy thú vị, đứng ở trên Nhiên, lại đùa giỡn xoay xoay người, Phó Hân Nhiên khẩn trương ôm lấy Lâm Ưu: “A, chị làm gì lấy vành tai Lâm Ưu, ưu nhã liếc mắt, muốn nàng buông tay.

Lâm Ưu không chịu, ôm Phó Hân Nhiên ở trên giường xoay một vòng lại một vòng, cực kỳ hào hùng “Ái phi nhìn xem, đây là giang sơn trẫm vì nàng mà chiếm lấy, ái phi có thích không?”

“Quá nhỏ, Hoàng Thượng nên đổi giang sơn lớn hơn mà lăn lộn.” Phó Hân Nhiên dùng sức kéo tại Lâm Ưu, nheo mắt uy hϊếp nàng.

Vành tai non mịn không chịu được cái đau này, Lâm Ưu rúc cổ, cười hắc hắc với Phó Hân Nhiên, động tác cẩn thận đứng ở mép giường, Phó Hân Nhiên nhìn thấy liền biết là nàng chuẩn bị bước xuống.

Bước từ trên xuống khiến lòng cô có chút sợ hãi, cô dựa đầu vào tai Lâm Ưu, âm thanh giống như khăn lụa quét qua tim, khiến lòng người ngứa ngáy: “Lâm Ưu, chị buông tôi xuống trước, tôi tự mình xuống, quá cao.”

Trái tim Lâm Ưu giống như bị một ngàn cây châm không hình đâm tới, âm thanh Phó Hân Nhiên quá êm tai, đặc biệt là những lúc hạ giọng thế này, cực kỳ gợi cảm trêu người.

Nàng biết Phó Hân Nhiên không phải thực sự muốn mình buông ra, nhưng là trong có chút sợ hãi, giống như mèo nhỏ, cả người muốn từ chối, nhưng lại nhịn không được nóng lòng muốn vươn chân ra thử.

“Tôi sẽ không thả.” Lâm Ưu ổn định vững chắc ôm người nhảy xuống giường, giường có chút cao, Phó Hân Nhiên khẩn trương ôm sát cổ Lâm Ưu, thấy Lâm Ưu vững vàng đứng trên mặt đất, mới buông bỏ lo lắng của mình.

Mắt Phó Hân Nhiên nheo lại, cô đúng là cảm thấy khá vui, trong lòng còn có xúc động muốn thử lại lần nữa, nhưng thực sự là ngượng ngùng, không ai chơi đùa với cô như vậy cả.

Lâm Ưu thấy Phó Hân Nhiên vẫn còn muốn thử lần nữa, cánh tay ôm lấy Phó Hân Nhiên run lên, vừa mới ôm nàng ấy lên xuống một lần, mới phát hiện tay đã tê rần.

Nhưng là nữ nhân không thể nói không, nàng nhịn xuống cơn bủn rủn hỏi: “Còn muốn chơi một lần nữa sao?” Nghe được Lâm Ưu hỏi, đôi mắt Phó Hân Nhiên cũng sáng lên: “Còn có thể sao?”

Lâm Ưu cười khang “Vừa rồi là ai kêu tôi buông ra, him?”

Phó Hân Nhiên quay đầu, xem như không nghe được lời nàng, nhỏ giọng nói: “Ai biết, dù sao cũng không phải tôi.”

“Ha ha ha, vậy chúng ta thử lại lần nữa?” Tiếng cười vui vẻ sang sàng của Lâm Ưu xuyên qua vách tường, lão quản gia chờ bên

ngoài vẫn duy trì gương mặt phong độ không cười ra, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy nhiều phần hiền từ.