Chương 25

Lâm Ưu ở trong phòng tắm cảm thấy sống không còn luyến tiếc nữa, ngẩng đầu lên tùy ý để nước lạnh lẽo rửa sạch cho mình, đôi tay vuốt tóc về phía sau, thấy được vài phần gợi cảm khác lạ, nhờ vận động nên giờ này cũng đã thu được chút thành quả. Thân thể Lâm Ưu chưa thể xem là rắn chắc quyến rũ, nhưng dù sao cũng cao lớn hơn người, chế độ dinh dưỡng cũng tốt nên đã dần có múi bụng, đường cong cũng cân đối với đôi chân thon dài, rất dễ bắt được ánh nhìn của người khác, cánh tay trắng nõn đã có cơ, Lâm Ưu đứng trong phòng tắm làm thành các loại tư thế, vừa lòng gật đầu, bây giờ nàng đã có chút xíu hài lòng với cơ thể này.

Đợi nửa tiếng còn chưa thấy người ra, Phó Hân Nhiên bất đắc dĩ đứng trước phòng tắm “Lâm Ưu, chị ổn không?”

Giọng nói mông lung truyền qua làn hơi nước, âm cảm rất thanh nhã, tràn đầy cảm xúc khiến cả người Lâm Ưu run lên, hắt hơi một cái, có chút lạnh, nàng ôm lấy cơ thể mở vòi nước ấm, dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể, khiến nàng thoải mái thở dài một hơi.

“Tôi...tôi ra liền, em làm gì trước đi.” Lâm Ưu phản xạ có điều kiện, che nửa người dưới.

Lời nói mơ hồ không rõ làm Phó Hân Nhiên cười lên, cô vừa ưu nhã vừa nghịch ngợm che miệng, xoay người rời đi, cô cũng biết chắc là người nào đó đang thẹn thùng.

Lâm Ưu thay quần áo ở nhà, lau khô mình, quấn khăn lau tóc, nàng không quá tự nhiên rời khỏi phòng tắm.

Trên tay Phó Hân Nhiên cầm thuốc ức chế quản gia đem đến, nhìn thấy người tắm nửa ngày mới xong, đột nhiên hờn dỗi nói “Mau đến đây.”

Lâm Ưu ngượng ngùng một chút cuối cùng vẫn nâng chân bước đến, hướng về phía Phó Hân Nhiên, hai tay nắm lấy khăn tắm rũ xuống cổ, nhìn trời nhìn đất chỉ là không nhìn Phó Hân Nhiên, ửng đỏ trên mặt càng lan tràn.

Hơi thở mát lạnh kia lại khiến lòng Lâm Ưu nóng bức, bước chân càng thêm không xong, nàng thực sự muốn đưa tay ôm lấy nữ nhân ngồi trên giường kia.

Mặt Lâm Ưu cứng đờ, không được, nàng rất đoan chính, tuyệt đối không phải là quỷ háo sắc đầu thai, cho dù mình có thực sự thích người trước mắt nhưng phải từ từ mới có thể lâu dài, đúng, là từ tốn, gật đầu, trong lòng thầm niệm phải từ tốn, từ tốn.

Phó Hân Nhiên mở thuốc ức chế, đợi nửa ngày, ngẩng đầu thấy Lâm Ưu còn chưa đi đến, sắc mặt lạnh lùng, đứng dậy trực tiếp kéo người đến trước mặt mình.

Ngửi lấy mùi hương khiến người vui vẻ thoải mái, tập trung hơi thở tinh thần, Lâm Ưu nương theo sức lực của Phó Hân Nhiên, ôm người một cái thật thỏa mãn, rụt rè cái gì, ngượng ngùng cái gì bỏ qua một bên đi, nàng chỉ muốn ôm một cái mà thôi.

Lâm Ưu chôn đầu vào tóc Phó Hân Nhiên, thỏa mãn hít một hơi, cứ như vậy mà treo trên người Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên cảm giác tin tức tố của Lâm Ưu dày đặc dính dính, nhưng ngoài việc muốn ôm mình một cái thì rất ngoan ngoãn an phận quấn quanh người mình, muốn cuốn lấy tin tức tố của mình, vòng eo cô mềm xuống, dựa vào lòng ngực Lâm Ưu.

Nàng cúi đầu kéo cánh tay Lâm Ưu qua, giơ ống thuốc ức chế màu xanh lên, một kim đâm vào, thuốc ức chế xuyên vào da đi vào thần kinh, làm tin tức tố trong tuyến thể của nàng bình tĩnh lại.

Lâm Ưu không có cảm giác gì, tùy ý để Phó Hân Nhiên hành động, đầu tóc của nàng ướt đẫm, dụi tới dụi lui lên tóc Phó Hân Nhiên, giống như chú chó nhỏ, rất nhanh Phó Hân Nhiên liền cảm giác tóc mình cũng ướt đẫm.

Phó Hân Nhiên lấy ống tiêm đã hết thuốc ức chế ra, quay đầu đi, một đầu tóc ướt ngượng ngùng dụi vào mặt cô, Phó Hân Nhiên sửng sốt: “Đừng dụi, mau đi sấy tóc.”

“Em giúp tôi sấy đi, tôi không muốn rời khỏi em.” Mềm mại ngọt ngào làm nũng khiến lông tơ Phó Hân Nhiên dựng lên, cô có chút không quen, xụ mặt đầy người ra, đi phòng tắm lấy máy say.

Lâm Ưu ngoạn ngoãn ngồi lên ghế, gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Phó Hân Nhiên, đầu ngẩng cao để tiện cho Phó Hân Nhiên sấy tóc cho nàng.

Quản gia dưới lầu nhìn thoáng qua đồng hồ, phỏng chừng gia chủ đã đói bụng, sắp xếp người phòng bếp nấu cơm.

Bản thân ông cũng tự mình đi sắp xếp bàn ăn, đây là chuyện quản gia ông thích làm nhất, nhà tổ Li Sơn này nằm ở phía nam thành phố, cả ngọn núi này đều là của Lâm gia.

Trên núi thanh nhã tĩnh lặng, có một loại ý vị khác.

Nhà tổ Lâm gia theo hướng cổ phong, sau vài lần cải tạo, phong cách chỉnh thể vẫn theo hướng cổ kính, nhưng ở trong đã làm lại theo hướng hiện đại.

Lão quản gia hằng năm đều ở đây, trên núi có rừng trúc với đồi trà, còn có vườn đào, đặc biệt còn có vườn trái cây riêng biệt.

Cũng có một rừng cây đánh dấu lại từng thế hệ của Lâm gia, mỗi đứa nhỏ sinh ra của Lâm gia đều xem bát tự và phong thủy của năm đó, chọn lựa cây trồng phù hợp, để cầu mong con cháu đầy đàn, tuổi tuổi an khang.

Sấy tóc xong, lại thay quần áo cho Lâm Ưu, Lâm Ưu dính người, mười ngón tay dán chặt với Phó Hân Nhiên, cùng nhau đi xuống lầu.

Quản gia ít khi cười nhìn hai người nắm tay nhau đi xuống, lại cười đến mức cả mặt đều nở hoa nhăn nhúm, nửa đời của ông đều ở Lâm gia, chức quản gia Lâm gia này cũng là tiếp nhận từ cha của ông.

Cần thận hầu hạ đến thế hệ này của Lâm Ưu, sau khi lão gia ly thế, người tiếp nhận vị trí gia chủ chính là mẹ của Lâm Ưu, làm gia chủ 20 năm lại sớm rời đi theo phu nhân. Ném lại gia tộc cho gia chủ nhỏ lúc đó còn chưa đến hai mươi tuổi, bây giờ gia chủ nhỏ đã lớn rồi, cũng biết ngọt ngọt ngào ngào với phu nhân, thân là quản gia ông cũng đã yên tâm.

Toàn bộ nhà tổ không có người, Lâm Ưu cũng không quan tâm có người không, trực tiếp dịch ghế đến bên cạnh Phó Hân Nhiên, trên bàn ăn, Lâm Ưu đem tay Phó Hân Nhiên nắm chặt để lên bụng mình, cảm nhận sự ấm áp.

“Đừng quậy, buông tay, chị như vậy làm sao mà tôi ăn cơm được.” Mặt Phó Hân Nhiên đỏ hồng, kéo tay mình lại. O Ánh mắt Lâm Ưu sáng lên, cầm lấy đũa, nghiêng người dựa sát vào tai Phó Hân Nhiên: “Tôi đút em.”

Nghe được lời nói của Lâm Ưu, lão quản gia vui cười hớn hở đem đồ ăn lên, trực tiếp để trước mặt Lâm Ưu. Cẩu độc thân Trác An cùng cún cưng của mình cuộn mình trên bàn ăn, tự dưng bị thồn một mồm đầy cơm chó.

Alpha trong kỳ xây tổ không thể chọc được, Trác An uể oải ăn thịt nướng không biết vị.

Cún cưng cọ cọ chân Trác An, để nàng phải nhìn nó, Trác An cúi đầu nhìn hai mắt lấp lánh của cún cưng đang nhìn thịt nướng của mình, cảm thấy thế giới cũng không chỉ có tình yêu.

“Ngoan, buông tay, thu tin tức tố của chị lại.” Mùi trà hương ngọt lành quanh quẩn trên chóp mũi, thật là, lúc nào cũng muốn đánh dấu chủ quyền của mình.

Lâm Ưu chẹp miệng không đành lòng buông tay, nàng cầm lấy đôi đũa gắp lấy rau trên bàn ăn, đặt vào trong chén Phó Hàn Nhiên, ánh mắt tràn đầy chờ mong, trên mặt hiện rõ cầu được khích lệ.

Phó Hân Nhiên dời mắt khỏi mặt Lâm Ưu, quay mặt nhìn thấy cái đuôi lắc lư không ngừng của chó lớn, ánh mắt trông mong dụi đầu vào đùi Trác An mong được cho ăn, cô lại cảm thấy được cảm giác quỷ dị từ đấu truyền đến.

Cô thử duỗi tay sờ sờ đầu Lâm Ưu, Lâm Ưu thuận thế cúi đầu dụi dụi vào tay Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên nhìn Lâm Ưu giống như đang mơ, vậy mà cô lại sờ được đầu của tên gia hòa cao ngạo không có tình người này, tóc vừa gội sấy xong rất mượt mà, cảm xúc vuốt lấy từng sợi tóc cũng không tệ lắm.

Lâm Ưu ngây ngô dụi dụi lên tay Phó Hân Nhiên, vẫn không quên dùng đũa kẹp cho nàng ấy một con tôm viên, ngón tay vững vàng tâm lý đặt trước mặt Phó Hân Nhiên.

Môi đỏ khẽ mở ngậm lấy tôm viên, Phó Hân Nhiên thu hồi tay lại, nhẹ nhàng nhấm nháp tôm viên trong miệng, mùi tanh của tôm đã được xử lý, thịt tôm và gà cùng nấm vo lại với nhau nêm nếm vừa ăn, hương vị thực không tồi.

Lâm Ưu nhịn Phó Hân Nhiên ăn, lập tức gắp thêm một đũa đồ chay, bị Phó Hân Nhiên ngăn lại “Ăn nhanh đi, nếu trễ hôm nay sẽ không thể đi dạo được.” Cô cố ý nói đến chuyện khác để Lâm Ưu phân tâm.

“Ồ, được, hôm nay trễ quá, chúng ta không ra ngoài tản bộ, quay về ngủ đi.” Lâm Ưu hưng phấn nói với Phó hân Nhiên, hai mắt sáng lấp lánh mong chờ Phó Hân Nhiên đồng ý với nàng.

“Khụ khụ....Khụ khụ...Xấu hổ.”

"Ha....Khu...."

Trác An đang cười nhìn thấy Lâm Ưu liền che miệng lại, cúi đầu nén cười, hình tượng của Lâm đại tổng tài trong kỳ xây tổ đã bị sụp đổ không còn một mảnh.

Lão quản gia cũng bị chọc cười, chỉ là công lực của ông thâm hậu, cũng đã ngăn được tiếng cười chỉ nhếch khóe miệng.

Phó Hân Nhiên mặt đỏ bừng che miệng Lâm Ưu lại, xin chị đừng nói nữa, cô trừng mắt liếc nhìn Lâm Ưu đang chờ khích lệ một cái, Lâm Ưu tủi thân, nàng ném đũa xuống, trực tiếp ôm Phó Hân Nhiên vào lòng.

Bữa cơm này đột ngột kết thúc không báo trước, Trác An ăn cơm chó đến no, chỉ có thể cô đơn một người ngồi trên bàn ăn nhìn bảy tám món ăn bày trước mặt.

Phó Hân Nhiên đã bị Lâm Ưu ôm về phòng, nàng giũ toàn bộ quần áo và chăn ra, cuộn thành dây dài, sắp lại bên giường thành một cái ổ.

Lão quản gia lo lắng phu nhân sẽ đói bụng, lặng lẽ đem đồ ăn để vào hộp giữ ấm, đưa lên phòng.

Người hầu và bảo vệ đều bị ông sắp xếp ra ngoài hết, gia chủ nhỏ có thể thỏa sức lăn lộn, sẽ không ai chê cười các nàng, trừ bỏ bác sĩ đang ngồi dưới lầu.

Phó Hân Nhiên biết đây là giai đoạn đầu tiên trong kỳ xây tổ, Alpha sẽ dùng quần áo và những vật có mùi của mình và bạn đời xây thành cái ổ, muốn để mùi vị quen thuộc làm cho bản thân có cảm giác an toàn.

Chờ Lâm Ưu làm xong cái ổ chó của nàng xong, Phó Hân Nhiên đã ăn no. Lâm Ưu ôm người, ngồi trong ổ của mình, một ngụm lại một ngụm tiếp nhận thức ăn bạn đời đút cho

Phó Hân Nhiên cảm thấy rất thú vị, độ thân mật của cô và Lâm Ưu đã đạt đến mức cao nhất, bây giờ cô muốn xem nhất chính là lúc Lâm Ưu tỉnh táo lại sẽ phải đối mặt với đống lớn quần áo trên giường thế nào đây.

Nhìn đôi mi cong vυ"t mê người của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu ngẩng đầu, mổ mổ lên cằm Phó Hân Nhiên, tận mắt nhìn thấy Lâm Ưu thủ hôn nhẹ lên cằm cô.

Hai người đối mắt, Lâm Ưu xấu hổ dụi dụi vào cổ Phó Hân Nhiên, sau đó chủ động ăn thức ăn trong muỗng Phó Hân Nhiên còn chưa đưa đến, chậm rãi ngốn một họng thức ăn.

Thuốc ức chế hiệu quả rất tốt, kỳ phát nhiệt của Lâm Ưu đã hết, chỉ cần phải vượt qua kỳ xây tổ là được.

Alpha trong kỳ xây tổ giống như đứa nhỏ thiếu tình thương, hận không thể treo lên người bạn đời của mình, không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đem bạn đời giấu vào trong ổ của mình.

Lâm Ưu sờ sờ bụng nhỏ còn chưa nhô lên của Phó Hân Nhiên, cười đến sáng lán, đưa chân ôm Phó Hân Nhiên cuộn vào lòng, nàng giống như con chuột nhỏ ngửi ngửi dụi dụi vào cổ vào người Phó Hân Nhiên.

Hệ thống thừa dịp Lâm Ưu đang yếu ớt dính người, đưa xuống một đống nhiệm vụ, Lâm Ưu đều ok chấp nhận.

“Đinh, nhiệm vụ bốn, chủ động thân mật Phó Hân Nhiên không quan tâm địa điểm, vượt qua, điểm khen thưởng: 1000” “Nhiệm vụ bốn, hoàn thành.”

“Đinh, nhiệm vụ năm, hoàn thành.”

Lâm Ưu lắc đầu, ngón tay dốc sức ngoáy ngoáy tai, âm thanh trong đầu phiền quá. O

“Đừng dùng sức, cúi đầu, tôi nhìn xem.” Phó Hân Nhiên nhìn thấy Lâm Ưu vẫn ngoáy tai, kéo nàng qua, xem kỹ tai nàng, chỉ là cái gì cũng không thấy.

Lâm Ưu không thuận theo, dán vào lưng Phó Hân Nhiên, lầm bẩm lầm bầm: “Có âm thanh, phiền quá.”

Hệ thống: .....