“Lâm Ưu, kỳ phát nhiệt sau kết hợp của chị tới rồi!”
Sắc mặt Phó Hân Nhiên ửng hồng ném cho Lâm Ưu một câu, khiến nàng có chút choáng váng “Thật.... thật sao? Sao tôi lại không có cảm giác gì hết?” Lâm Ưu không nắm rõ nhìn Phó Hân Nhiên lắp bắp hỏi.
Phó Hận Nhiên duỗi tay đem người đẩy ra, tự mình dựa sát cửa xe, duỗi tay mở tấm chắn với phía trước: “Chú Lý, hỏi người ở nhà, sắp xếp thế nào rồi?”
“Phu nhân, yên tâm, đã sắp xếp xong, chúng ta sẽ đến ngay.” Chú Lý ổn định tay lái, mắt nhìn thẳng vững chắc lái xe, ông là beta, không có mẫn cảm với tin tức tố, nhưng cũng sẽ có cảm giác bị áp bách.
Còn may là đã vào Li Sơn, toàn bộ Li Sơn đều thuộc về Lâm gia, đến trạm kiểm soát chính hoàn toàn thả lỏng, chú Lý nâng tốc độ, chạy thẳng một đường, rất nhanh đã đến nhà tổ.
Lâm Ưu tủi thân đáng thương ôm gối ôm vai, học bộ dáng Phó Hân Nhiên dựa vào cửa xe, ánh mắt sáng ngời lại tràn ngập sương mù nhìn Phó Hân Nhiễn, có ý đồ để cho cô mềm lòng.
Phó Hân Nhiên đau đầu nhắm mắt lại, một chút cô cũng không muốn mềm lòng, lỡ như quậy ra chê cười lại mệt, tuyến thể sau cổ nóng lên từng đợt, mùi hương mát lạnh như núi tuyến quấn quanh mùi trà thượng hạng, giống như dùng nước suối mát lạnh pha trà, thực sự là có một hương vị khác.
Lâm Ưu cảm thấy mình quả đáng thương, quá tủi thân, muốn tìm một chỗ để chui vào, khóc lớn một hồi, nhưng mà nàng không thể, chỉ có thể cuộn mình trên xe.
Xe ngừng, Lâm Ưu dựa vào cửa xe, nhích nhích ngẩng đầu, liền nghe được chú Lý nói: “Phu nhân, gia chủ, đã đến rồi, những người khác đã cho rời đi, mời gia chủ và phu nhân vào.”
“Ừm.” Phó Hân Nhiên nhìn thoáng qua, cô biết vì kỳ phát nhiệt đầu tiên sau kết hợp, nên có khả năng sẽ xuất hiện hành vi xây tổ, muốn thời khắc nhận được sự trấn an của bạn đời, nếu trước đó Lâm Ưu chưa từng kết hợp với cô, có lẽ chỉ cần tiêm thuốc ức chế là được.
Nhưng giờ là kỳ phát nhiệt đầu tiên sau kết hợp, nên có lẽ không thể dùng thuốc ức chế được.
Cô nên nhận ra sớm mới đúng, Alpha gần đến kỳ phát nhiệt, cảm xúc dao động cực kỳ cao, cũng sẽ yếu ớt hơn rất nhiều.
Hương trà nhàn nhạt còn quanh quẩn bên chóp mũi, Phó Hân Nhiên trầm giọng nói: “Đi thôi, về phòng trước.” Cô phải dùng tin tức tố trấn an Lâm Ưu, nếu không cô sợ Lâm Ưu sẽ khóc lên.
Lâm Ưu tủi thân đáng thương giống như một cô dâu nhỏ: “Ò.” Cụp mắt rủ mì dán sau lưng Phó Hân Nhiên, dùng ngón tay câu lấy quần áo Phó Hân Nhiên, rất nhiều lần bước hụt chân đi theo, xém chút nữa khiến người vướng ngã.
Phó Hân Nhiên một lần lại một lần bị đá vào gót chân, cô bất đắc dĩ quay đầu, duỗi tay kéo người đang đi sau lưng mình lên bên cạnh, hơi lạnh ngón tay bao bọc lấy bàn tay to rộng của Lâm Ưu ngây ngô nghiêng đầu cười ngọt ngào với Phó Hãn Nhiên, hai mắt tràn đầy ý cười, khiến người nhìn phải ngượng ngùng.
Sắc mặt Phó Hân Nhiên không thay đổi đi về phía trước, một tay vén lên tóc đen, để lộ đôi tại đang đỏ bừng.
Đi đến cửa phòng, Phó Hân Nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn một cái, người đang trộm ngắm mình, thấy ánh mắt mình liếc qua, lập tức quay đầu đi nhìn trời nhìn đất, cũng không dám nhìn mình.
Phó Hân Nhiên nhìn di động, Trác An nhắn tin đến: “Lâm phu nhân, hành vi xây tổ của Alpha là thời kỳ đặc thù khó có thể thấy được nhất, lúc này, nếu cô nắm chắc cơ hội lưu lại dấu vết trên người Lâm Ưu, có thể an ủi cô ấy một cách lớn nhất.”
“Nhưng có một chút ảnh hưởng là ngài cần phải bị Lâm Ưu đánh dấu lần nữa, xét thấy bây giờ ngài đang mang thai, thật sự quá đáng tiếc, nhưng cơ hội này chỉ có một lần, có lẽ sau này sẽ không xuất hiện hành vi xây tổ này nữa.”
Phó Hân Nhiên nhìn đã hiểu được kiến nghị của bác sĩ Trác, nhưng mà như bác sĩ nói, bây giờ cô đang mang thai thời kỳ đầu, nếu có vấn đề gì, có lẽ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa nhỏ.
Lâm Ưu cảm thấy đầu óc mình giống như uống rượu vừa đủ, miệng nói say nhưng đầu óc lại còn tỉnh táo, chỉ làm cảm thấy bản thân rất vui vẻ, vui vẻ đến mức nàng muốn ra ngoài chạy bộ, ha ha.
“Cúi đầu.” Trong phòng, Lâm Ưu đoan đoan chính chính ngồi ở trên giường, thành thật nghe Phó Hân Nhiên mệnh lệnh, vùi đầu tùy ý để Phó Hân Nhiên động đậy trên tuyến thể tin tức tố của mình.
Phó Hân Nhiên xé bỏ dán cách trở trên cổ Lâm Ưu, sau đó cũng dứt khoát xé miếng dán cách trở của mình xuống.
Hương trà đậm đà đắng chát lẫn chút vị ngọt lành ập vào mặt, sau đó là mùi hương mát lạnh sạch sẽ, giống như nước suối pha trả tiến đến, làm lá trà muốn bung nở ra.
Lâm Ưu ngẩng cổ lên, thoải mái nheo mắt lại, Phó Hân Nhiên phản xạ có điều kiện đưa tay nắm lấy quần áo Lâm Ưu, kết quả bị Lâm Ưu ôm ngả nghiêng một cái, ập người vào l*иg ngực nàng.
Bàn tay ấm áp dùng sức ôm lấy mỹ nhân đang ngã vào người mình, Lâm Ưu cảm thấy bản thân mình sắp thành tiên rồi, cả người lâng lâng.
Phó Hân Nhiên cắn môi xấu hổ, buồn bực trừng mắt liếc nhìn người đang nhìn mình cười ngây ngô, cô nỗ lực khắc chế lý trí của mình, chậm rãi từng chút dùng tin tức tố đến gần tuyến thể của Lâm Ưu
Lâm Ưu đang dụi dụi chăn ấm, cảm thấy sau lưng có chút nhột, nóng quá, lại không ngừng dùng đầu dụi vào chăn.
Cảm nhận được gì đó, thân thể Phó Hân Nhiên cứng đờ: “Đừng nhúc nhích” Âm thành trầm thấp nạt Lâm Ưu.
Lâm Ưu nháy mắt tủi thân, mang theo nghẹn ngào: “Tôi nhột lắm.”
Phó Hân Nhiên cắn môi, đôi mắt nhảy lên có chút xấu hổ, tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, Lâm Ưu cũng không dám nói nữa, chỉ có thể chu miệng nhìn nữ nhân sắc mặt hồng nào, sợi tóc hơi rối loạn.
Quá đẹp, đẹp đến mức thân thể Lâm Ưu phản xạ theo tự nhiên, Phó Hân Nhiên vội vàng bò xuống khỏi người Lâm Ưu.
“Chị thành thật một chút cho tôi, nếu không tôi sẽ đi ra ngoài, tự chị ngủ một mình trong này.” Phó Hân Nhiên cách xa nàng mười mét uy hϊếp.
Lâm Ưu chớp chớp mắt, một cơn gió thổi qua, Phó Hân Nhiên chỉ nhìn thấy một bóng đen xông tới, chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã bị người nào đó ôm vào ngực, ra sức dụi dụi.
Giống như chó lớn thấy được món đồ chơi yêu thích, hai mắt sáng lấp lánh, chỉ muốn dụi dụi liếʍ liếʍ
“Lâm Ưu.” Phó Hân Nhiên trầm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhạt nhẽo nhìn người đang muốn dụi dụi mình, hai tay dùng lực, xách tại Lâm Ưu lên, kéo lê đi.
"A a a...."
Một tiếng thét dài đầy đau đớn, người giúp việc đang dọn hành lý ở dưới lầu đều nghe được, mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên lầu, quản gia đứng bên cạnh mặt tối sầm: “Nhìn cái gì? Nhanh chóng làm việc đi.”
Bị quản gia thô bạo rống một tiếng, mọi người nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mọi người rối rít đi làm việc, chỉ có bác sĩ ôm cún cưng của mình ngồi trên bàn nở nụ cười thầm tàng bất lộ.
“Hôm nay mọi người thật vui vẻ nha....”
“Gâu Gâu
“Vẫn là Lucy nhà ta thông minh, biết trả lời.”
Lâm Ưu ôm tai thút tha thút thít cuộn người ở một góc tường, nàng tủi thân, nàng không nói.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo của Phó Hân Nhiên ngồi trên giường, nhìn giáo trình an ủi bạn đời trong kỳ xây tổ Trác An gửi đến.
Thông thường kỳ xây tổ và kỳ phát nhiệt sẽ không cùng xuất hiện một lúc, nếu xuất hiện, cần phải nhớ, bạn đời nhất định phải nắm giữ quyền chủ động, dùng mọi cách ngăn chặn người, nếu không sau ba ngày chắc chắn không thể rời giường được.
Sau đó là giáo trình chỉ đạo chi tiết không thể viết ra được ở Tấn Giang, thuộc về phạm trù khoa học, có ý nghĩa thực tế.
Phó Hân Nhiên vẫy vẫy tay với người đang ngồi xổm ở góc tường, Lâm Ưu nhìn thấy càng rút vào sâu hơn, lại có chút nghiêm túc nhìn thẳng người đang ngồi trước mặt mình.
Phó Hân Nhiên đau đầu ôm trán, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: “Chị mau đến đây, tôi cho chị nhìn, không nhéo tai chị.”
Lâm Ưu bĩu môi, dò chân thử một bước nhỏ xem cô có động tay động chân hay không, phát hiện Phó Hân Nhiên vẫn dịu dàng ngồi trên giường, nàng đột nhiên đứng dậy, bò lên giường, hai ba động tác liền đem người ấn vào ngực mình.
Phó Hân Nhiên để mặc Lâm Ưu hành động, không giãy giụa, cô nhẹ nhàng kéo tay Lâm Ưu, đặt lên bụng mình, cực dịu dàng nói với Lâm Ưu “Chị không thể làm quá mạnh, sẽ dọa đến bảo bảo, bây giờ bảo bảo rất nhỏ, rất nhỏ.”
Lâm Ưu khôi phục được chút lý trí, cố gắng thoát khỏi cảm giác chìm đắm mê say này, nàng nhe răng, mạnh mẽ rơi lệ, nước mắt rơi nhiều đến mức rơi lên tay Phó Hân Nhiên “Tôi làm bị thương em sao?”
“Không có, có phải rất đau lòng hay không, muốn tìm kiếm sự an ủi.” Phó Hân Nhiên kéo tay Lâm Ưu, muốn an ủi nàng.
“Uhm.” Tràn ngập giọng mũi, làm Phó Hân Nhiên thiếu chút nữa cười thành tiếng, lại có chút đau lòng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Ưu kiêu ngạo lại khóc lên như vậy.
Phó Hân Nhiên chuyển người trong lòng ngực Lâm Ưu, đối mặt với đội mắt đỏ bừng của Lâm Ưu, cô ngồi thẳng người để Lâm Ưu vòng ôm cô, cẩn thận đưa tay bưng mặt Lâm Ưu, ngượng ngùng, ấm áp dừng nụ hôn lên môi Lâm Ưu.
“Nhiệm vụ ba, hoàn thành, khen thưởng 500 điểm.”
Cảm nhận được đôi môi mềm mại, Lâm Ưu vừa thanh tỉnh được một giây lập tức lại mơ mơ hồ hồ, ý cười trên mặt đã không còn giấu được, hốc mắt đang tràn đầy nước mắt cười lên, làm nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Vừa đáng yêu vừa đau lòng, giống đứa nhỏ vừa khóc lóc không ngừng bắt được món đồ chơi yêu thích của mình, nước mắt còn chưa tan hết đã bắt đầu cười rộ lên.
Phó Hân Nhiên cũng không nhịn được cười phá lên, cười đến thân thể run run dựa vào lòng ngực Lâm Ưu, thật sự quá đáng yêu.
Lâm Ưu cũng nhếch môi cười ngây ngô, tình tố chậm rãi tăng dần giữa hai người, tin tức tố dung hợp lẫn nhau, Phó Hân Nhiên từ bỏ cơ hội để lại dấu vết trên người Lâm Ưu.
Để lại dấu vết cũng tương đương như đánh dấu, một khi để lại dấu vết, Lâm Ưu chỉ có thể tiếp thu mình tin tức tố an ủi của một người là Phó Hân Nhiên.
Nhưng Phó Hân Nhiên từ bỏ, vì đứa nhỏ trong bụng, cô không thể mạo hiểm dù chỉ một chút, Lâm Ưu khó chịu thì khó chịu đi, cô chỉ có thể dùng tin tức tố của mình cách xa tin tức tố của Lâm Ưu một chút.
Người bây giờ cũng chỉ mới ôm mình không vượt qua giới hạn, cô biết, cho dù mình có dùng tin tức tố với chị ấy, Lâm Ưu cũng sẽ không vượt giới hạn.
Hơi thở lạnh lẽo như núi tuyết khiến Lâm Ưu trầm mê, nàng cảm giác thân thể mình thật sự căng cứng, nóng đến mức nàng không chịu đựng nỗi, còn may không khí tê lạnh này khiến nàng giảm bớt khô nóng, mơ màng ngủ mất.
Gương mặt ửng hồng đầy nóng bức, khó chịu trong thân thể đã biến mất không ít, Lâm Ưu khôi phục lại lý trí từng chút một, nàng cảm thấy có chút muốn đi tiểu.
Nhẹ nhàng buông người ra, nàng mới phát hiện bố trí trong phòng không giống nhau, xem ra là đã đến nhà tổ ở Li Sơn.
Tòa nhà này, là nhà tổ của Lâm gia truyền qua nhiều thế hệ, chỉ có gia chủ của Lâm gia mới có thể ở được, hàng năm đều có người bảo vệ, mỗi năm đến Tết, người Lâm gia đều sẽ về đây cúng bái.
Nơi này phong cảnh cực kỳ đẹp, không khí hợp lòng người, có đôi khi những người ở thế hệ trước sẽ về đây điều trị tĩnh dưỡng. Lâm Ưu dựa theo trí nhớ, tìm được phòng vệ sinh, nhìn thấy dưới quần cộm lên, thật sự là muốn khóc không ra nước mắt, đây là kỳ phát nhiệt sao? Cảm giác giống như đang mộng xuân, quá khó khăn rồi.
Nhớ đến kỳ phát nhiệt đầu tiên phát tác với Phó Hân Nhiên, còn may, còn may mình nhịn được, chưa có tạo thành thương tổn cho Phó Hân Nhiên, cũng không làm ra cái gì quá đáng, nếu không nàng chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội.
Nếu làm đứa nhỏ bị thương, chưa nói đến Nhiên Nhiên sẽ trị nàng thế nào, bản thân nàng đã tự trừng phạt mình rồi. Lâm Ưu lau lau mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một hơi này còn chưa thở xong, ký ức trong đầu đột nhiên xông tới, vừa rồi bản thân vừa khóc vừa quậy, còn dụi lên người người ta, Lâm Ưu hóa đá, nàng nhớ lần khóc gần nhất là khi nàng còn nhỏ xíu thôi, những lần khác cho dù bị thương đến đồ máu chỉ suýt xoa một tiếng rồi thôi, làm gì có chuyện gào khóc, một đời thanh danh của nàng.... ahhhh.... Bị thân thể của nguyên thần hủy hoại hoàn toàn.
Lâm Ưu xấu hổ và giận dữ đấm lên tường một cái, thực sự là không có mặt mũi gặp người, nhiệt độ trên mặt đúng là không hạ xuống được.
Nàng không thừa nhận bản thân mình vừa rồi lại ức đến khóc vì Phó Hân Nhiên không để cho nàng ôm, nàng không biết con người ngu ngốc đó, đó là nguyên nhân, nàng không muốn nhận!
Đôi tai đỏ nóng, nhớ đến đôi tay mềm mại vừa nắm vừa xoa xoa tai mình.
Lâm Ưu cắn môi, vẻ mặt tràn đầy ý xuân, phía dưới thân thể nhanh chóng biểu hiện nàng là một Alpha thực thụ.
Tiếng nước ào ào, đánh thức Phó Hân Nhiên đang mơ ngủ, mở di động ra xem, đã là 7 giờ tối.