“Năm 2019, phòng thí nghiệm Mạc Bắc Giả Mã tiết lộ, có người nhiễm bệnh, nguyên nhân nhiễm bệnh: Do có gián điệp đánh cắp mẫu thí nghiệm, không kịp xử lý mầm bệnh, khiến nhiều người nhiễm bệnh.”
“Cùng năm, có nhân viên nhiễm bệnh tử vong, nhưng thân thể không có dị trạng, không có phát bệnh, trước khi chết vẫn như bình thường, không điều tra được nguyên nhân tử vong”
“Năm 2023, kiểm tra được thần kinh não của những nhân viên nhiễm bệnh có dị thường, sóng điện não bất thường, nhiều người có triệu chứng tinh thần phân liệt...”
Lâm Ưu đọc những dòng chữ trên màn hình màu xanh nhanh như gió, sắc mặt càng càng càng ngưng trọng, nhìn đến danh sách những người nhiễm bệnh, thình lình xuất hiện tên Tô Uyển Thanh, chính là một mẹ của nguyễn thân.
Đối với mẹ của nguyên thân, nàng chỉ có thể xem được tin tức người mẹ Omega này trong ghi chép gia phả của dòng họ, cộng thêm mấy hình ảnh gia đình được ghi lại.
Hai tay Lâm Ưu chấp sau người, nhìn Tô Thanh Uyền mặc áo blouse trắng, mang kính bảo hộ, đôi tay đút vào túi áo bên sườn, khóe miệng ý cười nhàn nhạt, là một mỹ nhân rất mỹ lệ.
Năm 2023, nguyên thân vừa mới một tuổi, cũng chính là năm 2021, Tô Uyển Thanh đã mang thai nguyên thân.
Chẳng lẽ.....
Ánh mắt Lâm Ưu lặng lẽ nhìn xuống, tư liệu sau đó đều là những chuyện bình thường, đều là mơ hồ ghi lại, sau khi người mẹ Alpha của Lâm Ưu cãi nhau một trận rất lớn với Tô Uyển Thanh, liền rời khỏi Lâm gia, không ai biết bà ấy đi đâu.
Lâm Ưu xoa xoa trán, đem tờ tư liệu cuối cùng ra. Tin tức thám tử tư có thể điều tra được cũng không nhiều, Lâm gia là quý tộc thế gia, đa số tin tức của bọn họ sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.
Cho nên thám tử tư đã nói trước, hắn chỉ có thể điều tra được một ít tư liệu ở phòng thí nghiệm do nó thuộc ngoài phạm vi Lâm gia, còn chuyện trong Lâm gia, hắn cũng chỉ nói là sẽ cố hết sức.
Lâm Ưu xoa xoa trán, đem tờ tư liệu cuối cùng ra. Tin tức thám tử tư có thể điều tra được cũng không nhiều, Lâm gia là quý tộc thế gia, đa số tin tức của bọn họ sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.
Cho nên thám tử tư đã nói trước, hắn chỉ có thể điều tra được một ít tư liệu ở phòng thí nghiệm do nó thuộc ngoài phạm vi Lâm gia, còn chuyện trong Lâm gia, hắn cũng chỉ nói là sẽ cố hết sức.
Lâm Ưu nhìn Tô Thanh Uyển ôm Lâm Ưu lúc nhỏ, cười đến vẻ mặt xán lạn trong ảnh chụp, Lâm Ưu chỉ hơn một tuổi, thân thể tròn vo, bụ bẫm, làn da vừa trắng vừa mềm, ánh mắt sáng ngời hồn nhiên, nhưng lại mang theo đôi mắt tò mò có mấy phần không giống như đứa nhỏ.
Bức ảnh thứ hai, sắc mặt Tô Thanh Uyển lạnh nhạt, dáng người gầy yếu, đôi mắt lặng lẽ, khi đó Lâm Ưu chừng bốn năm tuổi, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ là ngây ngốc nhìn theo.
Cả người Lâm Ưu đột nhiên nhảy lên một cái, hô hấp trầm trọng có chút khó thở, nàng nhắm mắt lại chậm rãi ngồi xuống đất.
[Ưu Ưu không có vấn đề gì....Cô không cần nghi thần nghi quỷ....] Giọng nữ mạnh mẽ giống như không thể nhịn được nữa mà phát tiết ra bất mãn của mình.
Lâm Ưu ôm đầu, trời đất quay cuồng, cả người choáng váng, onggg, nàng giống như thấy hai người đang cuồng loạn, cãi nhau rất dữ, Lâm Ưu nhỏ tuổi bị ném xuống đất.
Tiểu Lâm Ưu thực tức giận, mày nhăn lại, biểu tình dữ tợn, kéo lấy tấm khăn trải bàn ném xuống đất, chén đũa rơi xuống rối tinh rối mù, vỡ nát, cắt ngang hai người đang cãi nhau.
Lâm Ưu nheo mắt lại, muốn nhìn rõ ràng hơn, nhưng nàng lại nghe được [nhìn về phía sau.... nhìn về phía sau.... Mau tỉnh lại..... tỉnh .... tỉnh....]
“A a a a a ký chủ, sao tim cô lại ngừng đập nữa rồi.” Hệ thống còn chưa khóc xong, lại đột nhiên nhận được tín hiệu tim ký chủ đã ngừng, sóng điện não đưa ra cảnh báo đỏ đậm.
Nó còn chưa kịp tức giận đã phải chui ra khỏi không gian, nhìn người đang ôm đầu ngồi dưới đất hả hốc mồm thở dốc.
“Ký chủ, Phó Hân Nhiên đang ở dưới lầu nói chuyện với dượng của ngài.”
Lâm Ưu: ....Cô của nguyên thân mà một Omega nam, dượng là Alpha nữ, tha thứ nàng tạm thời không quen được cách xưng hô này.
“Ký chủ, cưỡng chế bảo hộ lần tiếp theo phải ba tháng sau mới khởi động lại được, đến cuối cùng là cô muốn làm cái gì vậy?” Hệ thống nhìn giao diện cưỡng chế bảo hộ của ký chủ đã đen ngòm, thời gian reset cần đến ba tháng.
Nó tủi thân muốn khuyên Lâm Ưu, phải cần mạng nha, lại thêm mấy lần như vậy nữa nó thực sự cứu không được. O
“Ta chỉ muốn biết vì sao nguyên thân không có ký ức về hai người mẹ của mình thôi.” Lâm Ưu nói ra vấn đề của mình, tạm thời nàng cũng không định lăn lộn, đau đầu chết nàng.
“Ký chủ không đủ quyền hạn, đối với cốt truyện chưa đến không thể truy cập được.” Hệ thống lại ném ra một câu.
Lâm Ưu lau mồ hội trên mặt, vừa thay quần áo vừa hỏi hệ thống, “Ta không biết mi đang che giấu cái gì? Không đủ quyền hạn, không thể thăng cấp?”
“Đạt 3000 điểm, hệ thống mới có thể thăng cấp, nhưng mà bây giờ ký chủ cô mới chỉ có 20 điểm, ba nhiệm vụ chi hoàn thành được có một.”
Lời dư thừa hệ thống cũng không thèm nói, nàng tự hiểu.
“Ai.” Nói đến nói lui đều là vì muốn mình làm nhiệm vụ, nhớ lại nhiệm vụ nắm tay kia, nói nắm một tiếng, mà bây giờ nàng chỉ mới nắm được có sáu phút.
“Hệ thống, đến cuối cùng nguyên thân đi đâu?” Lâm Ưu lại hỏi ra nghi ngờ của bản thân mình lần nữa.
Vốn dĩ hệ thống đang chui từ không gian của mình ra, lại cứng ngắt một lời khó nói hết nhìn qua Lâm Ưu, sau đó lui về, biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Lâm Ưu không hiểu ra sao nhìn hệ thống biến mất tăm, nhịn xuống một ngụm máu tức, quyết định không quan tâm đến kiến thức của hệ thống nữa, nàng muốn đi xuống xem Nhiên Nhiên, thanh tẩy đầu óc, tẩy tai tây mắt.
“....Dượng, sao chú ba không đến cùng?” Cuối cùng Lâm Ưu vẫn dùng xưng hô khác nguyên thân trước đây, cô gì đó thực sự là không kêu ra miệng được.
“Trường học có việc nên ông ấy không tới được, Nhiên Nhiên có bảo bảo, chú ba con hỏi khi nào con làm gia yến, mọi người cùng nhau chúc mừng một chút, không cần làm lớn, mời người nhà là được.” Nữ Alpha chừng trên dưới 45 tuổi, là giảng viên đại học Minh Lan.
Khí chất của bà ôn nhuận như ngọc, giọng nói hiền hòa, trên khóe mắt còn có nếp nhăn tinh tế, là một vị trưởng bối tốt.
Có với chú ba Lâm Ưu một trai một gái đều là Alpha, phương diện nào cũng tốt, chỉ có cái không chịu tìm đối tượng yêu đương, làm chú ba gấp muốn chết.
Lâm Ưu rũ mắt, giấu sự đồng cảm với những người anh chị em của mình trong lòng, nghĩ cũng biết sao trưởng bối lại yêu cầu nàng tổ chức gia yến, tám chín phần đây là muốn nàng và Phó Hân Nhiên đại diện, thúc giục mấy người trẻ tuổi trong gia tộc kết hôn sinh con.
Lâm Ưu có thể làm bây giờ? Nàng chỉ có thể cười vui vẻ tiếp nhận, Nhiên Nhiên cứ thoải mái xem một màn kịch, thả lỏng tâm tình của mình đi.
Phó Hân Nhiên quả thật là không nhìn được, thấy khóe miệng nàng cười đến sắp nứt ra ngoài, chỉ có thể lặng lẽ dùng khuỷu tay chạm vào nàng, để nàng tóm lại một chút.
Dương Minh Giáo Thụ của Lâm Ưu nâng chung trà lên mỉm cười, bà thích bọn nhỏ hòa thuận vui vẻ như vậy: “Ưu Ưu gần đây hoạt bát hơn nhiều, chú ba con biết nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nghe lời dượng ba nói, Lâm Ưu tém tém lại một chút: “Đều là do gặp được chuyện vui nên tâm tình sảng khoái.”
“Nói đúng, xác thực là chuyện đại hỉ, vậy gia yến con nghĩ kỹ, để cháu dâu nghỉ ngơi nhiều một chút, lần sau ta với chú ba cháu lại đến thăm hai con.” Minh Giáo Thụ đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt ra về, vốn dĩ là bà cũng vừa lúc đến đây thăm hỏi một người bạn, nhớ đến liền qua thăm hai người Lâm Ưu các nàng một chút.
“Dượng không ở lại ăn cơm sao?” Lâm Ưu đứng lên đi cùng người dượng cũng cao ngang ngang với nàng.
Minh Giáo Thụ lắc đầu cười nói: “Không được, ta còn phải đi đón chú ba của con, nếu không lát nữa chú ba con lại nói ta không để ông ấy trong lòng.”
Lâm Ưu đưa người ra cửa, nhìn xe rời đi, nàng mới trở lại bên người Phó Hân Nhiên.
Lúc Phó Hân Nhiên ngẩng đầu, nhìn đến một đôi mắt chăm chú xinh đẹp, đôi mi vừa cong vừa dày, trong con ngươi phản chiếu
hình ảnh của cô.
Cô ngưng tay, đưa lên ngón tay trắng nõn linh hoạt, đặt ở cằm, giữa mày nhăn lại “Muốn làm gì?”
Lâm Ưu cười hắc hắc, dụi dụi ngồi bên người cô, trong nháy mắt Phó Hân Nhiên còn tưởng rằng đại cầu mình nuôi đang cố gắng lấy lòng mình.
“Mệt không?” Lâm Ưu lấy lòng xoa bóp bả vai cho Phó Hân Nhiên, lại rót cho cô ly nước, nhìn đến ly trà hoa “Xuân Thanh, lấy sữa bò cho phu nhân.”
“Tôi không uống sữa bò, chỉ muốn uống trà.” Phó Hân Nhiên đẩy đẩy nàng, Lâm Ưu nghiêng đầu hô to: “Phu nhân nói không uống sữa bò, không cần rót.”
Xuân Thanh vừa mới đem sữa bò ra tới, phải quay bước vào, tiểu đầu bếp đứng trong cười, Xuân Thanh liếc nàng một cái, lúc đi ngang thấp giọng nói một câu: “Tối nay tới tìm tôi.” Chọc đến mặt đầu bếp đỏ bừng, chỉ dám củi đầu làm chuyện của mình, không dám lên tiếng nữa.
Phó Hân Nhiên trừng mắt liếc nhìn Lâm Ưu một cái, đứng dậy rời đi. Lâm Ưu đưa mắt chạy theo, chỉ có ở bên cạnh Phó Hân Nhiên nàng mới có thể cảm giác được sự chân thật.
Bị Lâm Ưu lắc lư vòng tới vòng lui, mắt Phó Hân Nhiên đều hoa cả lên, cánh tay chỉ ra ngoài phía cửa “Đi ra ngoài, nửa tiếng nữa không được xuất hiện trước mắt tôi.”
Lâm Ưu cũng cảm thấy bản thân mình hình như có chút quá mức, ai bảo Nhiên Nhiên cứ vùi đầu vẽ tranh, trong lòng nàng không dễ chịu nên làm gì cũng không kiên nhẫn, chỉ muốn làm gì đó khiến cho Nhiên Nhiên chú ý đến nàng, thuận tiện trò chuyện thôi mà.
Lâm Ưu tủi thân nhìn Phó Hân Nhiên, ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, nhìn bộ dáng tủi thân của Lâm Ưu, Phó Hân Nhiên lại không đành lòng, ở trong phòng không được mấy phút, đã phiền lòng ném Đút đi ra ngoài.
Nhận được sự chú ý của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu rất vừa lòng, trong lòng cũng cồn cào như mèo vuốt “Nhiên Nhiên, chúng ta đi đâu vậy?” Lâm Ưu bị Phó Hân Nhiên kêu đi thay quần áo, thay xong đã bị gọi đi lên xe.
“Chủ Lý, đi nhà tổ Li Sơn.” Phó Hân Nhiên nhẹ giọng nói với chủ Lý,
Ba chiếc xe lần lượt di chuyển, à, là về nhà tổ sao, Lâm Ưu thu lại nghi ngờ của mình.
“Nhiên Nhiên có muốn uống nước không?” Lâm Ưu cầm bình giữ nhiệt dì Quế đưa cho nàng, rót một ly nước ấm đưa cho Phó Hân Nhiên.
Phó Hận Nhiên có chút không quen được với sự biến hóa của Lâm Ưu hôm nay, nhưng vẫn rất hưởng thụ, cô thả lỏng tiếp nhận nước ấm Lâm Ưu rót cho nàng, kỹ thuật lái xe của chú Lý không tệ, một đường rất êm ái.
Mấy ngày này Lâm Ưu không cần đi công ty, nàng đã lén sắp xếp xong, có đám trợ lý xử lý công việc thay cho nàng, rời đi mấy ngày cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.
Phó Hận Nhiên nhấp một ngụm nước ấm, ngẩng đầu lên, Lâm Ưu lại ngủ rồi, cô lo lắng sờ sờ lên trán Lâm Ưu, cũng không phát sốt.
Trác An ngồi ở chiếc xe phía sau, khổ sở ôm cún cưng của mình, nàng còn chưa kịp xin nghỉ phép nữa, nhưng thân là bác sĩ cả nhân của Lâm Ưu, nàng cũng chỉ có thể đuổi theo.
[Ưu Ưu...con là đứa nhỏ thông minh, cực kỳ có trí tuệ, mommy con chỉ là bệnh thôi, không có liên quan đến con, con đi ra ngoài ngoan ngoãn học bài đi, tối về cùng mommy và mamy ăn cơm được không?]
Nữ nhân xinh đẹp khiến người cảm thấy lạnh lẽo, đôi mắt màu nâu tràn đầy mệt mỏi, sống mũi cao thẳng không khác mấy so với Lâm Ưu, gương mặt sắc bén, hơi nhấp khóe môi, là sự dịu dàng cuối cùng của cô.
Lâm Ưu nho nhỏ kia, chỉ gật gật đầu, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nữ nhân có gương mặt tương tự vời nàng hỏi: “Mommy sẽ
khỏe sao?”
Nữ nhân kia chỉ là nhìn nàng không nói lời nào, cuối cùng vẫy vẫy tay, dì Quế lúc trẻ, tiến lên dỗ nàng, nắm tay nàng rời đi. Hình ảnh kết thúc, Lâm Ưu mở mắt ra, xe đã vào giữa núi, không khí trúc núi cùng hoa đào trộn lẫn với nhau nồng đậm. “Dậy rồi?” Phó Hân Nhiện kéo thảm mỏng trên đùi, Lâm Ưu gật gật đầu, nàng xoa xoa trán, động đậy thân thể dựa vào đầu vai Phó Hân Nhiên “Tôi muốn dựa một chút.” Nghe âm thanh còn chưa tỉnh ngủ của Lâm Ưu, Phó Hân Nhiên nhẹ nhàng gật gật đầu, có chút nghi ngờ: “Tối nay chị còn có thể ngủ được sao?”
“Không biết.” Lâm Ưu ngáp một cái, hồi ức của nguyên thân làm nàng xúc động, đây là lần đầu tiên nàng nhìn đến rõ ràng nhìn thấy được, thị giác thật kỳ lạ, là đứng dưới góc độ của đứa bé kia nhìn thấy.
“Hôm nay chị không có đồi dán cách trở sao?” Phó Hân Nhiên ngửi được mùi trà, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mông lung.
Đầu Lâm Ưu đầy dấu chấm hỏi, nàng vừa tỉnh đã thay rồi mà. Phó Hân Nhiên rất nhanh phản ứng lại, “Chú Lý, lái nhanh một chút.”
“Vâng, phu nhân.”
Phó Hân Nhiên ôm đầu, tin tức tố của cô bị mùi trà của Lâm Ưu câu ra: “Sao kỳ phát nhiệt của chị lại đến sớm?”