Chương 20



Chiều đó tầm năm giờ rưỡi chiều, Lâm Ưu và Phó Hân Nhiên chuẩn bị xuất phát, lái xe đưa đi vận là chú Lý.

Quà tặng hôm qua mua vẫn để sau cốp xe, hai xe bảo vệ điều đi theo trước sau.

Đến Dạ Lai Nhã Uyển, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen ngưng lại chào bảo vệ một cái, rồi chạy về phía Phó gia

Dạ Lai Nhã Uyển là nơi ở của một đám hào môn thế gia, bởi vì phong thủy rất tốt, rất nhiều người bố trí nơi này thành nhà tổ, an ninh bảo mật, chỉ có xe được đăng ký mới có thể ra vào.

Sau khi xác minh thân phận lần thứ hai, sẽ có hai nhân viên an ninh chạy xe điện dẫn đường, tránh cho người ngoài đυ.c nước béo cỏ, tạo phiền toái cho các thế gia trong này.

Lâm Ưu tựa lên ghế, sửa sang lại quần áo của mình, đột nhiên phải đi gặp ‘cha vợ, trong lòng có chút hoảng sợ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi thăm hỏi ba ba của ‘đối tượng”.

Nàng xem đi xem lại ký ức của nguyên thân, ấn tượng duy nhất của nàng với ba ba của Phó gia đều là nghiêm túc lạnh nhạt, nhíu mày nhăn mặt, rất ít khi cười nói.

Hơn nữa không chỉ là không không thích nói chuyện, xem lại ký ức, nàng mơ hồ có loại cảm giác cha Phó chắc chắn là không quá thích nguyên nhân, sau khi đưa ra kết luận này, Lâm Ưu có chút phiền muộn.

“Quần áo không thoải mái sao?” Phó Hân Nhiên thấy Lâm Ưu chỉnh trang cổ áo sơ mi rất nhiều lần, cô phủ một tay lên vai Lâm Ưu, một tay khác chỉnh lại cổ áo của nàng một chút.

Mùi hương nhẹ nhàng thanh lạnh đập vào mặt, thân thể Lâm Ưu cứng đờ, nàng hạ đôi mắt xuống, không dám nhìn người đang gần trong gang tấc, Phó Hân Nhiên chạm nàng, hơi lạnh ngón tay dùng trên cổ nàng.

Lâm Ưu nhíu nhíu mi, sao lại lạnh như vậy, nhiệt độ quá lạnh rồi sao? Bây giờ cũng mới giữa tháng năm, thời tiết cũng đâu đến mức lạnh.

Ngón tay lạnh lạnh của Phó Hân Nhiên dừng sau cổ nàng, động đậy lên xuống, hương thơm mát lạnh như không khí trên núi tuyết, lạnh đến da đầu nàng cũng bắt đầu căng thẳng.

Hương thơm theo chủ nhân càng đến gần, nhiệt độ cơ thể ấm áp đem chút lạnh nhạt của không khí chuyển hóa thành mùi hương thanh đạm của gỗ tuyết tùng, mùi hương phân tầng rõ rệt làm Lâm Ưu cầm lòng không đặng hít hít cái mũi.

Lâm Ưu nhìn ánh mắt nghi ngờ của Phó Hân Nhiên, đôi tai đỏ lên, đầu óc cũng mơ mơ màng màng giống như vừa uống hết một lít rượu trắng, trên dưới đều mê mang, hương vị này, sao nàng lại cảm thấy thơm như vậy.

Quá dễ ngửi, giống như mình sạch sẽ đi chân trần vào núi tuyết chứa đầy gỗ tuyết tùng, khiến nàng say mê, Lâm Ưu không nhịn được quay đầu hít đến nơi tỏa ra mùi hương kia.

Hô hấp dồn dập nóng rực phả vào cái cổ trắng nõn mỹ lệ, Phó Hân Nhiên mới ngạc nhiên phát hiện, hai người dựa đến quá gần.

“Thơm quá, thật dễ ngửi.” Phó Hân Nhiên nhìn đôi mắt Lâm Ưu có chút mơ hồ chăm chú thất thần nhìn mình trong miệng còn lẩm bẩm tự nói.

Phó Hân Nhiên chớp mắt một cái bỗng nhiên phản ứng lại là chị ấy đang nói gì, hờn dỗi tức giận trợn mắt liếc nhìn nàng một cái, trên má cũng ửng đỏ, nhìn bộ dáng Lâm Ưu đang mơ mơ mảng mảng còn muốn đến gần hơn.

Cô tức giận duỗi tay dùng sức một chút liền đẩy tay Lâm Ưu ra, Lâm Ưu đυ.ng vào ghế dựa thoải mái mới phục hồi lại tinh thần, nhớ đến bản thân mình vừa mới nói cái gì.

Nàng vừa mới nói với một vị Omega rằng tin tức tố của nàng ấy thật dễ nghe, nếu đây không phải quan hệ vợ vợ, đó chính là đang đùa giỡn lưu manh.

Lâm Ưu vội vàng nhìn thoáng qua gương mặt ửng đỏ của Phó Hân Nhiên, trên mặt nàng cũng nhanh chóng đỏ theo, đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, trên đỉnh đầu muốn tỏa ra khí nóng, sắp làm mờ đến cửa số xe.

“Khụ.” Lâm Ưu không dám ngẩng đầu nhìn Phó Hân Nhiên, nhịn không được ho khan một tiếng.

Phó Hân Nhiên giống như không nghe được, một tay nàng để lên vai, nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa sổ, chỉ là lỗ tai bây giờ đang đỏ ửng bán đứng cô thật ra cũng không bình tĩnh đến như vậy.

Theo lý mà nói, nếu cô dán cách trở tin tức tổ thì phải không nghe được mùi tin tức tố mới đúng, nhưng sau khi cô mang thai, tin tức tố lại dễ dàng bị ảnh hưởng, bạo động hơn rất nhiều.

Thời gian mang thai tin tức tố sẽ mạnh bạo hơn trước, mùi vị tin tức tố có thể phát ra từ khắp nơi trên cơ thể, hơn nữa bản thân đã bị Lâm Ưu đánh dấu tạm thời, cho nên Lầm Ưu mới mẫn cảm hơn bình thưởng, sẽ ngửi thấy đậm hơn một chút.

Bình thường hại người cũng không có thường ở nơi không gian hẹp nhiều như vậy, cũng không dựa đến gần nhau như vậy.

Buổi tối trước khi ngủ Lâm Ưu cũng chỉ cho rằng đó là mùi thơm cơ thể của Phó Hân Nhiên, còn tự cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ quá nhiều, cần phải giữ đạo đức tối thiểu.

Hôm nay Phó Hân Nhiên đột nhiên tới gần làm Lâm Ưu không kịp phản ứng, nghĩ đến đây mặt Lẫm Ưu lại đỏ như lấy máu, cảm giác bản thân thật là biếи ŧɦái, không khí thực sự có điểm ái muội xấu hổ.

Lâm Ưu cúi đầu cật sẵn đệm ghế, nàng muốn tìm một cái động để chui vào, tốt nhất là có thể trốn đến khi kết thúc buổi tối là tốt nhất, còn vì cái gì muốn trốn đến sau buổi tối, tất nhiên là vì buổi tối còn phải cùng Phó đại tiểu thư đi ngủ rồi, Lâm Ưu ưu thương thở dài một hơi.

Cổng chính Phó gia, quản gia đang đứng chờ ở cửa, hai bên còn có hai người hầu đang đứng chờ, xe chậm rãi dừng lại, quản gia tiến đến mở cổng, khom lưng cười nói: “Hoan nghênh nhị tiểu thư về nhà.”

Phó Hân Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc ưu nhã, vươn tay đặt lên cổ tay quản gia, “Chú Đường, đã lâu không gặp, chú vẫn trông trẻ như vậy.”

So với sự đãi ngộ của Phó Hân Nhiên, Lâm Ưu nàng là tự mình mở cửa đi xuống, mày hơi nhếch, khóe miệng hơi mỉm cười, đôi mắt nheo lại, vừa tự phụ vừa lễ phép.

Lâm Ưu thầm nghĩ quả nhiên là cha vợ không thích nguyên thân, nếu không sẽ không phát sinh chuyện thất lễ như vậy. Khách đến nhà phải mở cửa xe cho khách đó là lễ nghĩa của gia tộc lớn, bẫy giờ nhìn mình xem, không được chút đãi ngộ nào.

Nhưng như vậy Lâm Ưu lại nhẹ nhàng một chút, tự mình mở cửa xe thoải mái hơn nhiều, muốn mở thế nào thì mở thế đó.

“Lâm tiểu thư, mời, ông chủ và đại tiểu thư vẫn còn đang chờ.” Chú Đường mỉm cười nhìn đến Lâm Ưu, giơ tay ra hiệu nàng cùng đi.

Lâm Ưu gật gật đầu, đứng bên cạnh Phó Hân Nhiên, đưa tay tự nhiên nắm lấy tay Phó Hân Nhiên, nàng cố gắng nắm chặt tay người nàng biết duy nhất ở đây

Phó Hân Nhiên cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của mình đột nhiên bị một bàn tay to lớn ấm nóng bao bọc lấy, mày nhíu lại, quay đầu nhìn Lâm Ưu, động tác tươi cười trên khóe miệng Lâm Ưu cứng lại, cười với cô giống như rối gỗ.

Ý cười trên mặt Phó Hân Nhiên càng thêm rõ ràng, vẫn giống như trước đây, đi đến nhà cô cả người chị ấy đều cứng ngắt, nhìn thấy chú Đường đang ôm quà tặng đến, trấn an Lâm Ưu: “Ba tôi không ăn thịt người, chị đói bụng sao?”

Lâm Ưu lắc đầu, nhịp tim như trống, trên mặt miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, cố gắng duy trì phẩm giá của mình, Phó Hân Nhiên nhìn thấy nàng quá khẩn trương, nắm lấy tay nàng, còn thuận tiện xoa bóp đầu ngon tay của nàng.

“Ký chủ, cô thực sự không nhận nhiệm vụ nắm tay này sao? 500 điểm lận đó!” Hệ thống quét thấy Lâm Ưu và Phó Hân Nhiên đang nắm tay, kích động dò hỏi.

Thân thể Lâm Ưu cứng đờ, tâm tình vừa mới điều chỉnh xong lại bị hệ thống đạp đổ, nắm lấy tay Phó Hân Nhiên, mồ hôi lạnh nháy mắt liền đổ ra.

Vừa rồi nàng là quá khẩn trương, sốt ruột đến choáng váng, nên mới nắm lấy tay người nàng cảm thấy quen thuộc nhất, đó là tâm lý chim non, mới có thể tự nhiên nắm lẫy ngón tay mềm mại lạnh lẽo kia.

Lâm Ưu trầm mặc chớp mắt một cái, nắm thì nắm, không chút sức lực nói: “Nhận đi.”

Hệ thống vui vẻ đến bay lên, cuối cùng cũng có chút tiến bộ: “Được, bắt đầu tính giờ.” Hệ thống vui sướиɠ đến mức quay vòng vòng trong không gian của mình nghe âm thanh nhảy nhót của hệ thống, Lâm Ưu không lời nào ngắm nhìn trời đất.

Phong cách trang trí của Phó gia thiên về hướng cổ đại phối hợp hiện đại, tỉ lệ cực kỳ hài hòa.

“Ba.”

Hai tiếng chào trước sau vang lên, Phó Chuyên Nghiệp run lên một cái hạ tờ báo xuống, liếc mắt nhìn Phó Hân Nhiên từ trên xuống dưới một lần, không có vấn đề gì, miễn cưỡng vừa lòng mở miệng, “Ngồi đi, chị con sẽ về ngay.”

Phó Hân Nhiên gật gật đầu, về đến nhà, cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều, trực tiếp ngồi ở nơi gần ba ba nhất “Ba, con với Lâm Ưu chọn rất nhiều quà cho ba, đợi lát nữa ba xem xem có thích hay không.”

Phó Chuyên Nghiệp không quá để ý xua xua tay, buông tờ báo xuống, liếc đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ưu đang đoan đoan chính chính ngồi một cái, hừ trong lòng một tiếng.

“Hân Nhiên, con về phòng nghỉ ngơi một chút đi, ngồi xe lâu như vậy chắc là mệt mỏi rồi.” Phó Chuyên Nghiệp vỗ vỗ để cô trở về phòng nghỉ.

Phó Hân Nhiên vừa định nói bản thân không mệt, liền nhìn thấy Lâm Ưu nhếch môi lắc lắc đầu, đưa ánh mắt cố ý bảo cô đừng lo lắng, Phó Hân Nhiên nhướng mày, vậy thì cứ như vậy đi.

“Vậy được rồi, ba ba, con đi nghỉ ngơi một chút, đúng là có chút mệt, khi nào chị cả trở lại ba kêu con một tiếng.” Phó Hân Nhiên nhìn biểu tình nghiêm túc của ba ba nhà mình, âm thầm cầu phúc cho Lâm Ưu.

Lâm Ưu nhìn người hầu đưa Phó Hân Nhiên rời đi. Phó Chuyên Nghiệp nhìn bộ dáng trông mong này của Lâm Ưu, trực tiếp cất tờ báo đi, cắt ngang ánh mắt của nàng, thuận miệng hỏi: “Gần đây bận cái gì?”

Lâm Ưu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ứng phó câu hỏi cha vợ đưa ra: “Có mấy dự án cần đưa ra thị trường, gần đây cũng không quá bận, con muốn ở nhà chăm sóc Nhiên Nhiên nhiều một chút

Phó Chuyên Nghiệp liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nhạt lên tiếng: “Công việc không vội vàng, gia đình rất quan trọng, không nên để mất đi mới sốt ruột muốn cứu vãn.

Nghe được sự ám chỉ của cha Phó, trong lòng Lâm Ưu cũng suy nghĩ đến chuyện của hai mẹ nguyên thân, xem ra có một số chuyện mọi người đều rõ.

Sau khi Lâm Ưu nhận nhiệm vụ xong liền lén sắp xếp người điều tra chuyện của hai mẹ nguyên thân trước kia, mẹ của nguyên thân đã có hơn một năm không chủ động liên hệ với nguyên thân, nguyên thân hình như cũng không thèm quan tâm.

“Ba nói rất đúng, bây giờ hẳn là lấy gia đình làm trọng, con cũng sẽ cố gắng chăm sóc Nhiên Nhiên và bảo bảo thật tốt.” Lâm Ưu nghiêm túc hứa hẹn. Phó Chuyên Nghiệp nâng mí mắt nhìn thoáng qua người đang có chút khẩn trương kia ừ một tiếng.

Hai người cũng không có đề tài gì để nói, Lâm Ưu nhớ đến cốt truyện, mẹ ruột Phó Hân Nhiên có lẽ là nằm trong bệnh viện, nhưng khoảng thời gian này, xung quanh không ai nhắc tới, trong trí nhớ của nguyên thân cũng không có biết tới chuyện này.

Lâm Ưu suy nghĩ có nên nhắc tới một chút không, dù sao chuyện của mẹ Phó Hân Nhiên cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phó Hân Nhiên hắc hóa.

Bây giờ nàng nhìn cha Phó cũng không phải không thực sự để ý đến Phó Hân Nhiên, ngược lại còn quan tâm rất nhiều, quan hệ của Phó Hân Nhiên và vị ba ba quỷ xuống van xin trong truyền thuyết này cũng rất tốt, giống như gia đình cha nghiêm túc với con ngoan ngoãn bình thường vậy.

Có lẽ đều là diễn kịch sao? Lâm Ưu đều đánh một dấu chấm hỏi với Phó gia và hệ thống

Trong lòng Lâm Ưu rối rắm, quyết định vẫn là chờ tin tức của thám tử, sau khi tìm được mẹ của Phó Hân Nhiên đang ở bệnh viện nào, xem có thể trộm chuyển người sang một một bệnh viện khác được không.

Tốt nhất là tìm bác sĩ tốt nhất thế giới, chữa khỏi bệnh cho mẹ Phó Hân Nhiên, như vậy bom hắc hóa sẽ mất đi một trái.

Bên ngoài truyền đến âm thanh của giày cao gót, một mỹ nhân tóc đen cao gầy tự tin bước vào, đánh vỡ cục diện trầm mặc bế tắc của hai người.

Lâm Ưu nhìn gương mặt nữ vương lạnh lùng đi đến, Phó Hân Nhiên và Phó Hân Ngôn là chị em, một người là mỹ nhân núi tuyết chưa hình thành một người chính là băng ở Nam Cực trực tiếp lạnh chết người.

Phó Hân Ngôn tóc đen môi đỏ, lãnh đạm gật đầu chảo Lâm Ưu, Phó Hân Ngôn cúi đầu nhìn sang phía Phó Chuyên Nghiệp đang đọc báo: “Ông ba, em gái con đâu.”

Phó Chuyên Nghiệp lạnh mắt nhìn nàng ấy một cái, cầm nhấc lên một chút, lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.

Toàn bộ quá trình Lâm Ưu đều là dấu chấm hỏi đầy mặt, phương thức chào hỏi của người nhà này thật là quá đặc biệt đi.

Chờ đến lúc ngồi lên bàn cơm, Lâm Ưu cảm giác mình hoàn toàn không thể ăn uống do hai ngọn núi lớn ngồi đối diện nàng. Trên bàn đều là đồ chay, thẩm nghĩ buổi tối ăn thanh đạm một chút cũng không vấn đề.

Dưới tầm mắt của hai ngọn núi, nàng giúp Phó Hân Nhiên múc nửa chén canh làm ấm dạ dày cho nàng ấy, còn muốn múc canh cho hai người đối diện, nhưng hai người đều đồng thời từ chối, kểu nàng ăn cơm đi, Lâm Ưu chỉ có thể ngồi xuống cầm đũa.

Phó Hân Nhiên ăn rất thoải mái, không khí nhà cô đó giờ là vậy, cô đã sống ở đây nhiều năm, đã quen rồi.

Thoáng nhìn qua Lâm Ưu chỉ ăn đồ ăn trước mặt, lo lắng chị ấy ăn không đủ no, đưa đũa mình đến gặp thật nhiều đô ăn giúp cho chị ấy.

Hai ngọn núi lớn trước mặt ánh mắt lạnh dần, Lâm Ưu thẳng người, nàng là loại người ngươi mạnh ta sẽ mạnh hơn, đem khi thế của bản thân mình ra, dù sao nàng cũng xuất thân quân đội, từng lăn lê bò lết qua.

Có khi thế độc hữu kiêu ngạo thuộc về bộ đội đặc chiến, vừa nghiêm túc vừa bá đạo sắc bén, không phân cao thấp với hai ngọn núi đối diện.

Phó Hân Ngôn khẽ liếc mắt, đưa đũa gắp đồ ăn cho em gái của mình.

Phó Hân Nhiên mỉm cười cảm ơn chị, cúi đầu húp một ngụm canh cảm thấy hương vị quả thật không tồi, nghiêng đầu nói với đầu bếp đang đứng bên cạnh: “Tay nghề của chú ngày càng tốt, thức ăn chay nhưng hương vị rất giống thịt, ăn rất ngôn.”

“Tiểu thư thích là tốt rồi.” Chú đầu bếp trắng béo cười ha hả trả lời.

Lâm Ưu chậm chạp phát hiện mình không nhịn được, dám đem tác phong của bộ đội ra hù, nhanh chóng thu hồi khí thế của mình.

Mim cười với hai ngọn núi lớn đối diện, vùi đầu chuẩn bị ăn cơm, chỉ cần mình không nhìn thấy, đều sẽ không biết gì. Phó Hân Nhiên thấy người bên cạnh đã thả lỏng, lại gặp cho chị ấy một đũa rau.

“Cảm ơn.” Lâm Ưu nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Phó Hân Nhiên vỗ vỗ tay nàng, dưới ánh mắt sáng quắc của ba ba và ánh mắt thâm trầm của chị cả gắp đồ ăn cho hai người, ánh mắt bức người rốt cuộc cũng biến mất.

Trong lòng Lâm Ưu thầm lau mồ hôi cho mình, người nhà này khi thế quá mạnh, khó cho Nhiên Nhiên lớn lên ở đây vẫn còn có thể thiện lương như vậy, nếu là năng không chừng mỗi ngày đều phải đau dạ dày.

Phó Chuyên Nghiệp nhìn hai người mắt đi mảy lại, dùng sức nện chén cơm lên bàn, đẩy ghế ra: “Ta ăn xong.”

Lâm Ưu vội vàng đứng lên, nàng còn không biết xảy ra chuyện gì, sao cha vợ lại đột nhiên không ăn nữa, mới lên bàn ăn chưa đến hai mươi phút, cũng dùng hết mười lăm phút trừng mắt nhìn nàng rồi.

“Ngồi xuống, đừng quan tâm ổng chiều ổng không ăn cơm đâu, trễ một chút để em gái đi dỗ ổng là được rồi.” Phó Hàn Ngôn cũng không quan tâm Lâm Ưu có ngồi xuống không, nâng đũa gấp món ăn Phó Hàn Nhiên thích cho cô.

Phó Hận Nhiên gật gật đầu, mỗi lần về nhà ba ba đều dùng mấy chiêu này hù dọa Lâm Ưu, trước kia Lâm Ưu như cái cọc gỗ, không thèm để ý, lần này để ý, lại khiến ba ba cầm thấy không cam lòng, đúng là dễ dỗi.

“Cảm ơn tỷ tỷ.” Phó Hân Nhiên vui vẻ tiếp nhận đồ ăn chị cả nhà mình gắp cho. “Trước kia cô có nhập ngũ sao?” Phó Hàn Ngôn gắp đũa rau, tùy ý hỏi Lâm Ưu.

Thân thể Lâm Ưu cứng đờ, lúc nãy nàng thể hiện ra, những người có kiến thức với khí chất của quân đội đều sẽ phân biệt được, huống hồ là ánh mắt sắc bén của Phó Hân Ngôn.

“Không có, trước kia có nghĩ đến chuyện nhập ngũ, nhưng chuyện trong nhà quá nhiều, cũng không có cơ hội.” Lâm Ưu tự nhiên dẫn dắt đề tài quay về phía biển cỗ của gia đình nguyễn thân.

Phó Hân Ngôn gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ kêu hai người ăn nhiều một chút.

Chờ sau khi ăn xong, Phó Hân Nhiên để Lâm Ựu trò chuyện với chị của mình, bản thân cô lại đem một khay cháo và dưa muối lên thư phòng trên lầu. Biệt thự Phó gia có hai tầng, người cũng không nhiều.

Phó Chuyên Nghiệp ngồi sau bàn làm việc màu đỏ, mang mắt kính làm bộ đọc sách, nghe được tiếng mở cửa ông hừ một tiếng.

“Ba ba, đói bụng không, nếm thử cháo chú Bá làm cho ba đi.” Phó Hân Nhiên bưng khay thức ăn đặt trước mặt Phó Chuyên Nghiệp.

Phó Chuyên Nghiệp: “Hừ, ông ấy nấu nhiều năm như vậy cũng chỉ là vị này, có gì ngon mà thử, tên nhãi ranh kia còn bắt nạt con không?”

Phó Chuyên Nghiệp ghé sát vào người con gái cưng nhà mình, quét một vòng từ trên xuống dưới, không phát hiện có chỗ nào bất ổn, ông mới có chút yên tâm.

“Trước đó đã nói con không nên gả cho nó, con không chịu, cực khổ lắm mới miễn cưỡng ủ ấm cho tảng đá kia được một chút, con gái ta đường đường là nhị tiểu thư Phó gia, cần phải chịu ấm ức như vậy sao?”

Phó Chuyên Nghiệp nghĩ đến đây liền tức giận, ông đập một cái nặng nề lên bản.

“Ba, ba làm gì vậy, có đau tay không?” Phó Hân Nhiên đau lòng kéo tay Phó Chuyên Nghiệp đến trước mặt nhìn, thấy không có bị thương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thấy con gái cưng vẫn là áo bông tri kỷ, Phó Chuyên Nghiệp mới miễn cưỡng không có tức giận nữa, ông sợ dọa đến con gái cưng và cháu ngoại của mình.

“Ba, gả cho chị ấy là lựa chọn của con, ba biết Lâm Ưu chị ấy vẫn luôn tôn trọng con, chỉ là.... Ba nhìn bây giờ, con nói cái gì Lâm Ưu làm cái đó, không phải càng thêm tri kỷ sao?”

Phó Hân Nhiên giấu một ít chuyện, thầm nghĩ Lâm Ưu bây giờ đã tốt lên dần dần, mặc kệ là vì cái gì, cô đều nguyện ý thử một lần, nếu kết quả cuối cùng không như cô mong muốn, cô cũng sẽ không một câu oán hận.

Nhìn con gái cưng của mình càng thêm trầm mê, Phó Chuyên Nghiệp lại muốn tức giận, Phó Hân Nhiên là con gái cưng của ông, là một Omega mềm mại yêu kiều, là tiểu công chúa ông và con gái lớn ủ trong lòng bàn tay. Ai biết đến lúc trưởng thành lại giữ không được, thừa dịp hợp tác của hai nhà Lâm Phó mà trộm hứa hẹn với gia chủ Lâm gia trước, gả cho Lâm Ưu

Trên thương trưởng, Lâm Ưu là người trẻ tuổi hiếm có có sự quyết đoán và gai góc, ánh mắt cũng tốt, thủ đoạn cũng không thiếu, đưa tập đoàn Lâm thị phát triển càng thêm vững chắc, cũng không phải gia tộc mới gia nhập như Phó gia có thể so sánh được.

Chỉ là làm con dâu lại kém quá nhiều, Phó Chuyên Nghiệp thở dài một hơi, bưng chén cháo sắp nguội lên húp một ngụm, bàn tay già nua vỗ vỗ tay Phó Hân Nhiên để cô đi xuống nghỉ ngơi.

Lâm Ưu ngồi một mình trong phòng khách, ‘cha vợ thì lên lầu giận dỗi, Phó Hân Ngôn bận rộn đã lái xe đi công ty tăng ca.

Chỉ còn lại một mình nàng ngồi ở đây, xấu hổ chờ đợi Phó Hân Nhiên quay lại, nàng cảm thấy đây là Phó gia muốn ra oai phủ đầu, hoàn toàn làm lơ nàng. Lâm Ưu chua xót ôm mình, rõ ràng nàng không có sai, lại kêu nàng đến gánh vác, quá khó khăn, trong lòng lại mắng mỏ nguyên thân không phải là người, đồ chó tồi!