Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »


Lâm Ưu như có như không suy nghĩ một hồi, vẫy vẫy ống tay áo, xem xong một đống văn kiện liền gấp không đợi được muốn trở về nhà.

Nghĩ đến ngày mai là thứ hai, lại phải đi làm, Lâm Ưu liền từ chối ôm đầu, nàng còn phải kiên trì thêm hai mươi năm nữa mới về hưu được, quá khổ rồi, quả thực là đón gió trong nước mắt, khiến người nghe phải thương tâm rơi lệ.

Phó Hân Nhiên đang xem sách, trong đầu lại lóe qua hình ảnh xấu hổ thẹn thùng của Lâm Ưu tối qua.

Nàng có linh cảm, cả một buổi trưa đều ở thư phòng của mình viết viết vẽ vẽ, cô muốn nhớ rõ những ký ức này.

Khóe miệng Phó Hân Nhiên mỉm cười, tay đặt lên bụng nhỏ, tràn đầy dịu dàng và tình cảm của mẹ: Bảo bảo, chờ con ra tới, mommy sẽ cho con xem biểu cảm xấu hổ lân của mamy con.” Phó Hân Nhiên nghĩ đến gì đó chớp mắt lại cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

“Dì Quế, Nhiên Nhiên đâu rồi?” Lâm Ưu về đến nhà không thấy người ở phòng ngủ hay phòng khách, có chút sốt ruột hỏi dì Quế Phó Hân Nhiên đi nơi nào.

Dì Quế che miệng, ánh mắt tràn ngập bao dung và trêu ghẹo, cười đến mức Lâm Ưu có chút xấu hổ mới trả lời: “Phu nhân ở trên phòng riêng của phu nhân.”

Lâm Ưu gãi gãi đầu, nàng không còn gì phải sợ nữa, dì Quế thậm chí càng thích thấy nàng thả lỏng tự tại như thế, Lâm Ưu cũng dần trở nên thả lỏng hơn.

“Chị Quế, gia chủ với phu nhân càng lúc càng hài hòa, gia chủ với phu nhân đời trước cũng như vậy.” Chú Lý có chút hoài niệm nhìn thang máy di chuyển.

Dì Quế liếc mắt nhìn ông, thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: “Hai đứa nó sẽ không giống, sau này đừng nhắc đến nữa, Ưu Ưu sẽ tức giận.”

Đầu bếp nhỏ bưng một chén canh hầm đặt qua một bên.

Xuân Thạnh đứng ở một bên tiếp nhận, không chút dấu vết cào đầu bếp nhỏ một cái, vui vui vẻ vẻ bưng canh đi lên lầu 3.

Gần đây cô được dì Quế kéo qua làm quản gia bên người Phó Hân Nhiên, đối với công việc thực sự rất hết lòng.

Đầu bếp nhỏ mặt đỏ hồng nắm lấy mũ đầu bếp của mình, cô là một Alpha, tất nhiên biết ý nghĩa khi Xuân Thanh làm như vậy.

Xuân Thanh này lâu lâu lại đùa giỡn với nàng, nhưng cũng không quá mức, cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của hai người, chỉ là đầu bếp nhỏ mới 22 tuổi, nhỏ hơn 5 tuổi so với Xuân Thanh, nàng thực là có chút sợ.

Hai người các nàng tuy rằng không quá dính nhau, nhưng dì Quế là bà lão đã thành tinh tất nhiên là đã sớm nhìn ra, Lâm gia cũng không có quy định người làm không được yêu đương, chỉ là nếu như vậy thì khó tránh khỏi có nhiều chuyện phát sinh.

Lâm Ưu thay quần áo xong, chuẩn bị đi đến phòng luyện tập, thang máy vừa lúc định một tiếng mở cửa, Xuân Thanh gật đầu chào hỏi Lâm Ưu.

“Là đưa đến cho Nhiên Nhiên sao?” Lâm Ưu chỉ vào chén canh trong tay Xuân Thanh.

Xuân Thanh: “Vâng ạ, gia chủ, đây là canh hầm cho phu nhân.

Lâm Ưu gật gật đầu: “Ừm, vậy đưa cho tôi đi.” Vừa lúc nàng muốn đi gặp Phó Hân Nhiên nhưng chưa tìm ra lý do, bây giờ đưa canh cũng hợp lý, Lâm Ưu vừa lòng gật gật đầu.

Xuân Thanh duy trì thái độ ổn định, cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn nói: “Canh nhanh nguội, nên uống lúc còn nóng ạ.""

“Ừm, cảm ơn.” Vẻ mặt Lâm Ưu hiện ra nụ cười, tiếp nhận khay gỗ, cẩn thận đi đến phòng riêng của Phó Hân Nhiên.

Xuân Thanh đứng bên cạnh xác nhận gia chủ có thể ổn định vững chắc bưng khay canh đi mới ấn thang máy, chuẩn bị xuống lầu.

Không thể không nói gia chủ thay đổi quá lớn, năm năm trước cô đã đến Lâm gia làm việc, khi đó Lâm Ưu mới tiếp quản Lẫm gia hai năm.

Cả người tràn đầy gai nhọn, toàn bộ Lâm gia chỉ có dì Quế và chú Lý mới có thể ngăn cản được khí thế bức người của gia chủ, toàn bộ những người khác đều không dám đến gần gia chủ quá lâu.

Gia chủ cũng không mắng chửi người, dù làm sai chuyện, chị cần không ảnh hưởng quá lớn, nàng ấy cũng không có tức giận, chỉ là lạnh nhạt nói với ngươi, không có lần sau. Nếu là phạm lỗi nghiêm trọng, hôm sau chắc chắn sẽ phải rời khỏi Lâm gia. Có thể đến phục vụ cho một gia tộc, đều không phải là người bình thường, ví dụ như cô và dì Quế đều xuất thân từ trường quản gia, cô được đến đây làm cũng là tiếp quản vị trí của dì Quế sau này.

Phòng riêng của Phó Hân Nhiên bố trí rất đơn giản, thậm chí còn có chút trống trải, chỉ có một gốc cây xanh ở góc tường gia tăng chút không khí cho căn phòng.

Phó Hân Nhiên dựa vào bàn, linh cảm trong đầu cuồn cuộn, trên bàn đã có sáu bảy tám bức vẻ, nhưng cô vẫn có chút không hài lòng, vẫn còn chưa đạt đến hiệu quả mà cô muốn.

Vừa lúc này, Lâm Ưu gõ cửa nửa ngày, cũng không không thấy có người đáp lại, một tay nàng cầm khay gỗ, một tay nàng mở cửa phòng, liền nhìn thấy trong phòng sách trống rỗng đang có một người năm trườn lên bản.

Ngón tay tinh tế trắng nõn đang nhanh chóng vẽ tranh, Lâm Ưu lặng lẽ bưng khay đến gần, nàng đang mặc một áo thể thao rộng rãi và quần đùi vận động, trên tay còn mang bao cỗ tay đơn giản.

Cả người sạch sẽ thanh thoát nhìn rất năng động, thân thể thon gầy mang theo cảm xúc tươi đẹp tự tin, mang theo sức sống mãnh liệt đẹp đẽ.

Lâm Ưu nghiêng đầu nhìn bản vẽ giống đôi tay kia, nhìn giống như đôi tay đan xen, đổi góc độ lại nhìn như đôi mắt thẫm tình.

Mấy bức vẽ còn lại là trẻ con kết hợp với thiên sứ, nhìn đôi tay trên kia là một trái một phải đang bảo vệ thiên sứ nhỏ, ôm lấy thiên sứ nhỏ từ phía sau.

Phó Hân Nhiên nhìn thấy trên giấy vẽ đột nhiên có bóng tối che lại, Đút chì trong tay ngưng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên vừa vặn đυ.ng tới Lâm Ưu đang nghiêm túc nhìn bản vẽ trên bàn.

Lâm Ưu giơ tay đang cầm khay cao lên, cả người nghiêng đến nghiêm túc xem bản vẽ trên bàn, nàng cảm thấy Phó Hân Nhiên không hổ danh là nhà thiết kế xuất sắc nhất trong trường nữ nhân, vẽ thực sự quá đẹp.

Nàng có thể nhìn ra được tình yêu từ bản vẽ này, đứa nhỏ giống như kết tinh yêu đương, chẳng lẽ những người làm nghệ thuật đều trâu bò như vậy sao? Có thể biểu hiện tư tưởng của bản thân ra ngoài bằng những phương thức khác biệt như vậy.

Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía nàng, trong mắt tràn ngập bất ngờ, Lâm Ưu cũng cười lên, khay gỗ trên tay đang giơ cao của nàng hạ xuống trước mặt Phó Hân Nhiễn.

“Em vẽ thật tốt, vẽ như thế có đói không?” Lâm Ưu không biết nên dùng từ ngữ gì để tỏ vẻ tán thưởng của mình, cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy, em vẽ thật đẹp.

Phó Hân Nhiên gật gật đầu buông bút chì “Chị cùng tôi ăn sao?”

Nàng cúi đầu nhìn nhìn cái ghê Phó Hân Nhiên đang ngôi, là ghế gỗ thuần cực kỳ rắn chắc, nhưng ngôi lâu sẽ dễ bị đau lưng, Lâm Ưu lại bắt đầu cân nhắc chuyện phải thêm một ít ghế sô pha thoải mái đến đây, nhưng lại không được phá vỡ cảm giác nghệ thuật của căn phòng.

Phó Hân Nhiên mở nắp canh, một mùi hương thanh đạm thoát ra, khiến cô cảm thấy có chút đói bụng.

“Hôm nay bảo bảo có quậy em không?” Lâm Ưu dựa lên bàn, nhìn Phó Hân Nhiên ưu nhã húp canh, động tác rất đẹp lại không cố tình làm ra vẻ.

“Không có, bảo bảo của chúng ta hôm nay rất ngoan.” Phó Hân Nhiên nhìn quét quần áo trên người Lâm Ưu một lần.

Lâm Ưu bị Phó Hân Nhiên nhìn từ trên xuống dưới, cảm giác cả người đều không được tự nhiên, chẳng lẽ là mình ăn mặt không được sao? Lâm Ưu cúi đầu tự nhìn bản thân một cái, đâu có vấn đề gì đâu.

“Chị mặc như vậy nhìn rất độc đáo, tôi cũng chỉ mới thấy chị mặc thế này lúc chơi bóng rổ, rốt cuộc phòng tập thể thao trong nhà cũng có đất dụng võ rồi sao?” Phó Hỗn Nhiên cười nói.

Lâm Ưu nhìn mắt ngọc mày ngài, đôi môi hồng hào no đủ của Phó Hân Nhiên, mất tự nhiên nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu che giấu sờ sờ cánh tay, mấy ngày nay rèn luyện đúng là có được chút thành quả.

Lâm Ưu trầm thấp đáp: “Ừm.”

“Vậy chị đi đị, trễ một chút liền phải về nhà tôi, trước đó làm phiền Lâm gia chủ xử lý cái này giúp tôi.” Phó Hân Nhiên uống tầm nửa chén, thì không uống nổi nữa.

Lâm Ưu nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mi, nàng nhìn chăm chú vào Phó Hân Nhiên: “Uống thêm một chút đi, dì Quế nói trưa nay em cũng không có ăn cơm.”

Phó Hân Nhiên lắc đầu, cô không uống được nữa, Lâm Ưu cũng không quá ép buộc làm khó người, chỉ có thể nói với dì Quế, có thể ăn ít, nhưng phải ăn nhiều bữa, nên làm nhiều đỗ ăn vặt cho nàng ấy một chút.

“Muốn ăn trái cây không?” Lâm Ưu lấy khay gỗ, có chút cứng ngắt hỏi.

Nhìn bộ dạng Lâm Ưu cẩn thận, vươn râu thăm dò khắp nơi, Phó Hân Nhiên cảm thấy rất đáng yêu, cô xua xua tay: “Chị mau đi tập đi.”

“Được rồi.” Lâm Ưu không tình nguyện đóng cửa lại, đi xuống dưới lầu, “Tiểu Triệu, lát nữa cô cắt ít trái cây ngon đưa Xuân Thanh đem lên cho Nhiên Nhiên.”

Đầu bếp nhỏ nghe được mệnh lệnh của Lâm Ưu vươn đầu ra khỏi phòng bếp cười ha ha đáp ứng.

Phó Hân Nhiên nhìn cửa phòng khép lại, đợi một lát cũng không có ai đẩy ra, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ mấy tờ giấy vẽ kia rút ra hai tờ giấy được vẽ khung bốn theo phong cách truyện tranh.

Trên tờ giấy là Lâm Ưu chật vật ôm nửa người dưới chạy khỏi giường, còn có hình ảnh chị ấy ôm nàng vào lòng ngủ ngon lành, Phó Hân Nhiên nhìn bản vẽ Lâm Ưu vẫn còn khung trống, “Hừ, biểu hiện hôm nay không tệ lắm, tha cho chị.

Lâm Ưu ở phòng tập thể thao khởi động trước, nhưng mà trước sau lại không tập trung, trong đầu thường xuyên lóe qua hình bóng Phó Hân Nhiên.

Hệ thống trốn ở không gian của mình, cảm thấy như vậy không ổn, tiến độ quá chậm, hoàn toàn dựa vào sự chủ động của một mình Phó Hân Nhiên, thời gian lâu dài Phó Hân Nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Nó muốn tìm một biện pháp tốt nhất, làm nhiệm vụ tiến tới đi, nếu không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành xong nhiệm vụ được chứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »