- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 16
Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
Chương 16
Lâm Ưu bước nhanh về phía trước, đem người ôm vào trong lòng, Phó Hân Nhiên dựa vào l*иg ngực Lâm Ưu, nhắm mắt không muốn nói chuyện, vài lần nghén đã tiêu sạch toàn bộ sức lực của cô rồi, cổ họng và khoang miệng đều đau.
Lâm Ưu xoay người nói cảm ơn với hai người, còn nhờ Hồ Lâm giúp nàng tính tiền ở nhà hàng, đưa toàn bộ đồ dùng của Phó Hân Nhiên giao cho của Tạ Bảo Nhi, phiền cô tạm thời bảo quản chúng trong chốc lát, lát nữa nàng sẽ kêu người tới lấy.
Dàn xếp xong xuôi những chuyện này, Lâm Ưu trực tiếp cõng Phó Hân Nhiên lên, Phó Hân Nhiên gắt gao dán vào lưng Lâm Ưu, để trán tựa lên vai nàng, đôi mắt vừa khép lại liền ngủ mất.
Lâm Ưu cõng người nhanh chóng trở về trên xe, nghiêng đầu nhìn người đang tựa vào ghế phụ mà ngủ, trong lòng tự trách, nàng đã quên mất khi đang mang thai, rất dễ cảm thấy mỏi mệt, bản thân lại để nàng ấy đi dạo lâu như vậy, còn khiến nàng ấy không vui.
“Hệ thống, xem giúp ta con đường nhanh nhất, ta đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Ưu đánh tay lái một cái, rất nhanh đã ra khỏi gara.
“Ký chủ, đã chọn lựa con đường tối ưu nhất.”
“Cảm ơn.”
Chờ tới khi Phó Hân Nhiên ngủ dậy sau một giấc không mộng mị, vừa mở mắt liền nhìn thấy bố cục phòng ngủ quen thuộc, đặc biệt ở cách đó không xa còn có người đang lặng lẽ ngồi sau màn hình máy tính.
Lâm Ưu canh giữ bên người Phó Hân Nhiên hơn một giờ, rất sợ tâm tình và sức khỏe của nàng ấy không ổn.
“Ký chủ, Phó Hân Nhiên tỉnh rồi.”
Hệ thống nhẹ giọng nhắc nhở. Lâm Ưu vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Hân Nhiên đang chậm rãi ngồi dậy, lập tức rót một ly nước ấm áp đưa đến trước mặt Phó Hân Nhiên.
“Nhiên nhiên, uống nước, có đỡ hơn chút nào không?”
Lâm Ưu giơ tay sờ sờ trán Phó Hân Nhiên, nhiệt độ không thay đổi, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa nước đến trước mặt Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên nhỏ nhẹ đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Nhận lấy ly thủy tinh, miệng nhỏ chậm rãi uống vào từng ngụm từng ngụm một, tự nhiên sau khi tỉnh ngủ, Phó Hân Nhiên xốc chăn lên muốn xuống giường.
Lâm Ưu còn tưởng Phó Hân Nhiên muốn ói, vội vàng kéo thùng rác bên chân đến đây, ánh mắt trông mong nâng ở trước mặt Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên:…………
Lâm Ưu cảm thấy hình như cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể im lặng vì nàng ấy mà ôm thùng rác lại đây.
Nàng ngầm nhờ bác sĩ gia đình cố vấn qua vài lần, nhưng bác sĩ gia đình cũng không có biện pháp tốt nhất, vấn đề nôn nghén này, thật sự thuộc về trạng thái sinh lý không thể khống chế.
Trong tình huống đặc biệt nghiêm trọng, thai phụ không cách nào nuốt nổi đồ ăn, cuối cùng chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng, nhằm đảm bảo dinh dưỡng của thai nhi cùng thai phụ .
Phó Hân Nhiên im lặng, mép tai đều đỏ, “…… Tôi chỉ muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
“A… vậy em cần tôi dẫn em đi sao?”
Lâm Ưu thuận miệng nói tiếp.
Mặt Phó Hân Nhiên từ từ đỏ bừng lên, trừng mắt liếc nhìn Lâm Ưu một cái, xốc chăn lên, vòng qua người nàng, rời giường một đường đi thẳng đến nhà vệ sinh .
Lâm Ưu sờ sờ cái mũi, có vẻ nàng đã hỏi vấn đề không nên hỏi tới rồi, buông thùng rác đang ôm trong tay xuống dưới đất, Lâm Ưu kéo màn ra, sắc trời đã trở nên ảm đạm.
Bang, đèn trong phòng ngủ sáng lên, ánh đèn màu vàng ấm, vừa sáng ngời lại thoải mái.
Phó Hân Nhiên vén tóc dài ra sau tai, đứng trước gương, phát hiện lớp trang điểm nhẹ trên mặt đều bị tẩy sạch trên mặt còn được phủ một lớp kem dưỡng da.
Hai tay vỗ lên mặt, nghĩ đến sự kiên nhẫn cùng săn sóc của Lâm Ưu khi đi dạo phố, còn có chuyện chính mình nghẹn ngào rơi lệ ở khu mua sắm, cô cảm giác hết thảy đều không thể tưởng tượng.
Người nôn nóng đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh giống như không phải Lâm Ưu, thế nhưng cố tình lại chính là chị ta.
Khóe miệng Phó Hân Nhiên khẽ cong, nhịn không được mà bật cười, trong ánh mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
“Nhiên Nhiên, em sắp ra chưa a?”
Lâm Ưu đứng ở bên ngoài đợi vài phút, rõ ràng nghe thấy tiếng xả nước, chỉ là không thấy người ra ngoài, làm nàng có chút lo lắng.
Lỗ tai Phó Hân Nhiên lập tức đỏ lên, cô không tin được Lâm Ưu vậy mà thật sự mò qua đây gõ cửa, nghe thấy tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, nếu mình không đáp lại một tiếng, sợ là lát nữa Lâm Ưu liền vọt vào trong.
Chỉ là phải mở miệng nói chuyện thật sự rất mắc cỡ, Phó Hân Nhiên cắn cắn môi, chịu đựng cảm xúc ngượng ngùng và vui sướиɠ, ngay trước lúc Lâm Ưu tính phá cửa xông vào, rốt cuộc mở cửa bước ra.
Ánh mắt như nước, tràn ngập mênh mông, trừng mắt liếc nhìn Lâm Ưu một cái, mới đi ra ngoài.
“Ô, sao em không chịu đáp lại tiếng nào, làm tôi sợ muốn chết.”
Lâm Ưu nhỏ giọng oán giận một chút.
“Hừ, làm gì có ai đi WC nhanh như vậy.”
Phó Hân Nhiên không nhịn xuống, kiêu ngạo lên tiếng giận dỗi nói.
Thanh âm mềm mại mang theo chút khàn khàn do vừa mới tỉnh ngủ, trái tim Lâm Ưu tê tê như bị chích điện, cả người choáng váng.
Hai mắt không nháy lấy một lần mà yên lặng nhìn chằm chằm Phó Hân Nhiên đang ngồi ở vị trí nàng vừa ngồi, Lâm Ưu gãi gãi đầu, nàng cảm thấy bản thân hoàn toàn không biết gì về mỹ mạo cùng tính cách của Phó Hân Nhiên.
Bình thường thanh lãnh xa cách, nữ nhân cao quý mỹ lệ tựa tuyết sơn thanh khiết nơi xa vời vợi, nhưng sau khi lột bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt cùng xa cách, lại mềm mại động lòng người như vậy.
Lâm Ưu lắc lắc đầu, không được, Lâm Ưu mày phải tỉnh táo, không nên bị sắc đẹp mê hoặc.
Tuy rằng nàng ấy thật sự rất đẹp, Lâm Ưu nỗ lực tự nhủ với bản thân rằng chính mình chỉ là thực thưởng thức dáng vẻ mỹ lệ động lòng người của tri kỷ nhà mình mà thôi.
Nhưng cũng ngăn không được nụ cười ngây ngô của nàng, Phó Hân Nhiên vốn chỉ muốn đổi sang ngồi ở chỗ khác, vừa nghiêng người liền nhìn thấy giao diện máy tính hiện ra: Thai phụ giảm bớt sự khó chịu như thế nào, làm sao để nôn nghén giảm bớt, khi tâm tình thai phụ không thoải mái thì làm thế nào để……
Phó Hân Nhiên nhìn xuống, trên màn hình có tám chín cái tab, mỗi cái đều có nội dung không giống nhau, notebook được đặt trên bàn, ghi chú rõ ràng từng kiến thức liên quan đến thai phụ, mặc kệ chúng có ích hay không có ích.
Nàng chậm rãi lật xem, Lâm Ưu đứng ở bên cạnh Phó Hân Nhiên, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Phó Hân Nhiên mang đứa nhỏ cùng chung máu mủ với nàng, khi mang thai cảm thấy khó chịu đến kiệt sức như vậy, nàng lại không có cách nào có thể giúp đỡ nàng ấy.
Nghĩ đến đây, Lâm Ưu rất khổ sở, tâm tình hiếm khi trầm trầm đi xuống Bác sĩ có nói với nàng khi mang thai gian nan người mẹ phải chịu vượt xa bình thường, có lẽ còn có những di chứng làm người tự ti, đủ loại thống khổ đều đang nói lên người mẹ vĩ đại đến mức nào.
Phó Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Ưu, nở nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt lóe lên lệ quang, làm cho da đầu Lâm Ưu tê rần, vội vàng tiến lên nửa quỳ trên mặt đất, kéo Phó Hân Nhiên ôm vào trong ngực.
“Sao vậy? Có phải còn cảm thấy rất khó chịu hay không, có muốn tôi dẫn em ra ngoài tản bộ không?”
Lâm Ưu nhẹ nhàng vỗ về lưng Phó Hân Nhiên “Chị phải luôn đối tốt với tôi như vậy, nếu không tôi không sinh con cho chị.”
Phó Hân Nhiên cúi lên vai Lâm Ưu, ồm ồm làm nũng.
“Nếu có thể, tôi tình nguyện không có đứa nhỏ này, tôi không muốn em phải chịu đựng nhiều khó chịu và đau đớn như vậy, tôi chỉ muốn em thật khỏe mạnh.
” Lâm Ưu dùng sức ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của Phó Hân Nhiên, nếu lúc trước nàng xuyên qua sớm hơn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Phó Hân Nhiên lập tức đẩy ra Lâm Ưu, dùng ánh mắt hồng hồng tức giận nhìn Lâm Ưu, “Chị muốn đổi ý?” Ngón trỏ để ở trên phần ngực không lớn là bao của Lâm Ưu, trong từng câu từng chữ đều mang đậm ý “Nếu chị dám nói đúng, tôi liền đâm chết chị.”
Lâm Ưu giơ hai tay lên vội vàng lắc đầu, “Tôi đang đối tốt với em mà, em chính là mẹ của đứa nhỏ nhà tôi, không đối tốt với em, thì tốt với ai chứ.”
Lâm Ưu vội vàng đem những lời tuy dầu mỡ sến súa mà giản dị bản thân đã từng xem qua ra bảo đảm, trước phải dỗ dành người tốt đã đi rồi nói.
“Vì sao nhân loại mấy người còn phức tạp hơn cả số liệu a, căn cứ theo số liệu cùng kết quả đo lường điện tâm đồ, rõ ràng bây giờ cô ấy rất vui vẻ mà.”
Hệ thống nghĩ trăm lần cũng không ra, hỏi Lâm Ưu. Lâm Ưu: Mi hỏi ta làm gì, biết trước đó ta là ai hay không? Là một chó độc thân thâm niên hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nghiền ngẫm tâm tư của một nữ nhân, còn đang trong kỳ thực tập đây!!
“Hừ, mấy lời này nói ra nghe còn được, nhưng mà…… không phải là chị lén học ở trên mạng học đi.”
Phó Hân Nhiên dư quang liếc mắt nhìn qua vị trí máy tính một cái, rất nghi ngờ mà chọc chọc ngực Lâm Ưu.
Trước kia tên ngu ngốc này không biết nói lời ngọt ngào, cũng sẽ không dỗ người, thế nào lại đột nhiên biết nói chứ?
Ánh mắt Lâm Ưu đảo tới đảo lui, không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Hân Nhiên, đấy là lời nàng học ở đời trước, hẳn là không liên quan gì tới đời này a.
Phó Hân Nhiên vừa thấy động tác nhỏ của Lâm Ưu, tự nhiên cong môi, biểu tình như có gì mà mình không biết.
Cô đột nhiên nghĩ ra được một ý tưởng, khóe miệng Phó Hân Nhiên khẽ cong lên, ánh mắt trong trẻo, hàm chứa vài tia chọc ghẹo bên trong.
Lâm Ưu đột nhiên có dự cảm không tốt, nàng nhìn vào mắt Phó Hân Nhiên, cảm thấy câu tiếp theo nàng ấy nói chắc chắn không phải là vấn đề dễ giải quyết.
“Tôi còn chưa trải nghiệm cảm giác yêu đương đã phải gả cho chị, còn chưa được hưởng thụ cảm giác có người yêu mình, liền phải sinh con cho chị, có phải chị hẳn là nên chịu…… trách nhiệm của một Alpha hay không, để tôi được cảm thụ một chút tình yêu độc hữu của chị trước khi phải trở thành mẹ, được không?”
Thời điểm Phó Hân Nhiên nói ra ý định của mình cũng thực thấp thỏm, cô nhìn Lâm Ưu đang cứng đờ như tượng, ánh mắt không tránh không né nhìn thẳng vào người đối diện.
Kế hoạch bước từng bước một tới gần gì đó, cô từ bỏ, từ sau khi Lâm Ưu biết cô mang thai, gần như mỗi ngày một thay đổi, vừa khiến cô vui sướиɠ, cũng khiến cô cảm thấy lo lắng, thực tế mức độ Lâm Ưu dung túng cô so với những gì cô nghĩ đều cao hơn rất nhiều.
Cho nên cô muốn quá đáng một lần, nếu Lâm Ưu từ chối, cùng lắm thì lại lui về trạng thái lúc trước.
“Ký chủ, ký chủ, tỉnh tỉnh, đây là một cơ hội tốt a, ký chủ, cô có thể tận tình giữ chặt mệnh nhỏ của mình.”
Hệ thống nhìn ký chủ đã ngây dại, ở trong đầu nàng lớn tiếng kêu lên, nếu không phải vì không có tay hệ thống liền muốn dùng sức bắt lấy đầu Lâm Ưu mà lắc, đang là thời khắc quan trọng, mau tỉnh lại đi.
“Cơ hội tốt gì cơ?”
Lâm Ưu còn hơi ngốc, lời Phó Hân Nhiên nói, chữ nào nàng cũng nghe hiểu, chỉ là khi ghép chúng lại với nhau, nàng lại nghe không hiểu.
“Ai nha, ký chủ cô thế nào lại ngây người vào lúc này, Phó Hân Nhiên muốn yêu đương với cô đó, cô phải bắt lấy cơ hội này, cảm hóa cô ấy, vậy là cô có thể thu hoạch được một lão bà cùng một đứa nhỏ rồi, còn có thể giữ được mạng của mình, một mũi tên bắn ba con nhạn lận.”
Hệ thống sốt ruột muốn đánh tỉnh vị ký chủ vẫn còn đang mơ màng này.
“Phải… Phải không? Chỉ là tôi chưa từng nói qua luyến ái bao giờ a, không thì để tôi chỉ em ấy đánh nhau đi, vấn đề này tôi am hiểu.”
Lâm Ưu choáng đầu nói với hệ thống.
“Để cô ấy học xong rồi thì đánh chết cô sao?”
Hệ thống dùng biểu tình đôi mắt cá chết tức giận vị ký chủ nào đó còn chưa hoàn hồn lại.
“Hửm? Chị không muốn sao?”
Phó Hân Nhiên nhìn Lâm Ưu chậm chạp không đáp lại, chỉ ngây ngốc nhìn mình, câu lấy cằm nàng, mặt bên thanh vũ mặt chuyển đến trước mặt nàng, đối diện với Lâm Ưu đang ngây ngẩn cả người.
Mồ hôi lạnh ở sau lưng Lâm Ưu đều sắp tuôn ra ngoài, cũng chưa đến mức này đi, nhanh như vậy liền yêu đương sao? Hay là, chúng ta bắt đầu từ mối quan hệ bạn tốt rồi hẵng tiến dần lên phía trước được không vậy?
Nhìn môi người trước mặt đã sắp chạm vào môi mình, nàng không dám động cũng không dám nói chuyện, quá gần rồi, Lâm Ưu nghẹn lại một hơi, không dám hô hấp.
Rất nhanh khuôn mặt đã nghẹn đến đỏ bừng, Phó Hân Nhiên tìm được thú vui, dây dưa ngừng lại trước mặt không chịu dời đi, cô muốn xem xem người này có thể nghẹn được bao lâu.
Dì Quế đứng trước cửa, giơ tay, cộc cộc gõ cửa hai tiếng, làm bừng tỉnh hai người trẻ tuổi đang phân cao thấp với nhau.
Dì Quế cũng không muốn quấy rầy hai người, nếu không phải cơm đã nấu xong, đợi chờ hơn nửa ngày vẫn không thấy hai người xuống dưới.
Cố tình Lâm Ưu còn dặn dò, kêu người canh đúng 6 giờ rưỡi lên lầu kêu hai nàng ăn cơm, cơm nước xong xuôi nàng muốn dẫn phu nhân ra cửa tản bộ, nếu để quá muộn, trời lạnh, không tốt. Giờ mắt thấy đều đã sắp 6 giờ 50, hai người còn chưa xuống dưới, dì Quế cũng chỉ có thể đi lên gọi người.
Lâm Ưu gấp gáp hô hấp một hơi, vội vàng dịch người tách khỏi Phó Hân Nhiên một chút, “Dì Quế, dì và Nhiên Nhiên xuống lầu trước đi, con muốn đi rửa tay một chút.”
Dì Quế thầm thở dài trong lòng, Ưu Ưu a, con phải kiên cường một chút a, lần nào cũng bị phu nhân dọa tới mức chạy trối chết, nửa ngày trôi qua còn không hôn được một cái, bà lão như ta cũng nhìn không được.
Phó Hân Nhiên ho nhẹ một tiếng, cô cũng có chút ngượng ngùng, mặt hơi hồng hồng chậm rãi xuống lầu cùng dì Quế.
Dì Quế biết người trẻ tuổi, đều có da mặt mỏng, xấu hổ một chút liền đỏ hết mặt, bà nhỏ giọng nói: “Ta vừa mới mới lên lầu thôi, cái gì cũng chưa thấy, cũng không nghe thấy, phu nhân không cần ngượng ngùng, nếu không gia chủ chậm chạp như ốc sên nhà ta lại muốn lùi về sau.”
Phó Hân Nhiên mặt đỏ tai hồng gật gật đầu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn đến khó mà nghe thấy, cô thật sự rất thích dì Quế, từ lúc cô mới đến Lâm gia, dì Quế vẫn luôn giúp đỡ cô, còn chỉ cô cách bắt lấy Lâm Ưu.
Lâm Ưu trốn trong WC không dám ra ngoài, cả mặt đỏ như cà chua, đều sắp tỏa ra nhiệt khí.
“Khi nãy em ấy… em ấy hẳn là đang đùa giỡn mình đi.”
Lâm Ưu dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần cũng không bình tĩnh nổi, lần đầu tiên bị đại mỹ nhân đùa giỡn, thật sự làm người thẹn thùng.
“Vâng, đúng vậy a, ký chủ, cô đã lấy lại tinh thần rồi sao? Có muốn yêu đương với vai ác không a?”
“Đừng gọi em ấy là vai ác, người ta có tên.”
Hệ thống:……Còn chưa có bắt đầu yêu đương đâu!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 16