- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 15
Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
Chương 15
Lâm Ưu mơ màng dùng đôi mắt nhỏ lén lút nhìn nữ nhân đang đeo kính râm, khí tràng mười phần ưu nhã trước mắt, chiếc kính râm cũng là do mình mua, Lâm Ưu xách túi đi theo phía sau, tủi thân méo miệng.
Tâm trạng nữ nhân như kim chìm đáy biển, thật khó hiểu a.
Hai người một trước một sau, Lâm Ưu cầm trên tay đủ các loại túi hàng hiệu phong cách, mỗi khi Phó Hân Nhiên đi vào một cửa hàng, quét mắt nhìn một vòng, tùy ý chọn hai món, bản thân cô còn chưa kịp lấy thẻ ra, Lâm Ưu đã nhanh chóng hiểu chuyện chạy lên trả tiền.
Này hẳn gọi ba cùng, cùng khóc cùng đi cùng mua. Còn tiêu bao nhiêu tiền, Lâm Ưu hoàn toàn không care như cũ, nàng theo đảng Phật hệ, tất cả đều chỉ là con số mà thôi.
Dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài*, tiêu tiền vào sản nghiệp nhà mình, cuối năm lại thu về như cũ.
*Nước phù sa không chảy ruộng ngoài: cái tốt thì để cho mình, cho bà con mình, dòng họ mình =))
Khuôn mặt đẹp của Phó Hân Nhiên vẫn luôn lạnh như băng, đến khi thấy Lâm Ưu không thể xách nổi nữa, mới chịu mua thêm một chiếc cà vạt, sau đó miễn cưỡng từ bỏ, chuẩn bị dẹp đường về nhà.
Lâm Ưu lặng lẽ thở ra một hơi, không tiếng động tự lau mồ hôi trong lòng chính mình, cuối cùng cũng xong rồi. “Nhiên Nhiên khi nãy tôi có thấy trên đường mới mở một nhà hàng mới, hay là, buổi tối hôm nay chúng ta ăn ngoài đi.”
Hai tay của Lâm Ưu bị che lấp bởi vô vàn túi mua hàng, đối với nàng một khi đi dạo phố, nếu không ăn
ngoài một bữa, hôm nay không tính là hoàn chỉnh.
Ánh mắt Phó Hân Nhiên từ sau lớp kính râm nhìn nàng một cái, gật gật đầu.
Lâm Ưu dẫn Phó Hân Nhiên tới nhà hàng mở nằm trên lầu 3, vừa hay bây giờ đang ít người, có thể ngồi trên lầu ngắm cảnh, quan sát hoa viên trên không nằm trong lòng khu trung tâm thương mại.
Cảnh sắc hợp lòng người, màu xanh hoa cỏ dạt dào, từ chỗ hai nàng nhìn quanh một vòng, có đình đài lầu các, núi giả thác nước. “Nhiên Nhiên em ngồi đây nghỉ ngơi một lát, tôi mang mấy món này để lên xe, được không?” Lâm Ưu hỏi ý kiến Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên gật gật đầu, chỉ là vẫn im lặng không lên tiếng, mặt đẹp đông lạnh, Lâm Ưu cảm giác Phó Hân Nhiên hẳn là cảm thấy mình mất hết mặt mũi đi, dù sao một người cao ngạo thanh khiết như tiên nữ, kết quả lại ấm ức rơi lệ.
Nhưng không thể thẹn quá hóa giận, cũng không thể tự tức giận với chính mình, chỉ có thể tức giận với người khác thôi, vừa hay nàng chính vị “người khác” kia trong mắt nàng ấy, vô tội.jpg.
Lâm Ưu xách mấy món hàng hiệu cao cấp đi tới nơi đậu xe, vừa mới bỏ đồ vào trong xong, đang chuẩn bị đóng cửa xe, khi quay người lại suýt chút bị cửa kẹp trúng chân
“Ô, em đứng phía sau tôi làm gì?” Lâm Ưu hít vào một hơi, tức giận nhìn người đang đứng sau lưng mình.
Tạ Bảo Nhi bĩu bĩu môi, ngữ khí mềm dẻo, nói: “Lâm tỷ tỷ, đã lâu không cùng em ăn cơm, mà hôm nay còn cùng cô ta ăn cơm.”
Tạ Bảo Nhi như có ý muốn nói gì đó, nhưng Lâm Ưu không quen nhìn dáng vẻ nhão nhão dính người, uốn éo làm nũng như vậy của Tạ Bảo Nhi, người đều đã trưởng thành ra hình ra dạng, lại không ngừng lúc lắc như vậy làm cho lông tơ nàng đều dựng hết lên, tuy đều là nữ nhưng nàng vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Hơn nữa Tạ Bảo Nhi, mặt nàng ấy nhìn như loli, làn da trắng trẻo mềm mại, nhìn giống như trẻ vị thành niên, dáng người cũng chỉ khoảng 1m7, mềm mềm mại mại, nhìn qua có vẻ rất đáng yêu.
Nhưng có lẽ nàng ta có thể móc ra thứ gì đó còn lớn hơn của ngươi nữa, nghĩ đến đây Lâm Ưu không khỏi nổi lên một thân da gà, thứ lỗi cho vốn kiến thức thiếu thốn của nàng, bản thân thật không chịu nổi sự làm nũng của Alpha mạnh mẽ.
Lâm Ưu vừa run lên lại giật mình vài lần “Có ý gì, em nói chuyện bình thường một chút, đừng vặn tới vặn lui, truyền ra làm mất hình tượng công ty.”
Tạ Bảo Nhi giận dỗi hừ một tiếng, dù thấy bốn phía không người, nàng vẫn là quy quy củ củ đứng đó.
Dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lâm Ưu, sống chết muốn nàng đưa ra một câu trả lời.
“Hệ thống đem toàn bộ ký ức liên quan đến quan hệ giữa nguyên thân và Tạ Bảo Nhi sắp xếp lại một chút, sau đó gửi cho ta.”
Lâm Ưu vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc của chính mình, nàng đang thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong không phải là những gì mà mình đang nghĩ, nàng thật sự không xử nổi mấy tình huống như vậy.
Hệ thống nhanh chóng ráp nối sắp xếp lại những mảnh vỡ kí ức liên quan tới Tạ Bảo Nhi, sau đó truyền thẳng vào đầu Lâm Ưu để nàng nhanh chóng xem qua.
Trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, thì ra là thế.
Tạ Bảo Nhi nhỏ hơn 4 tuổi so với nguyên thân, bởi vì bề ngoài quá mức mảnh mai, không phù hợp với hình tượng nữ Alpha thông thường, từ nhỏ lại bị bắt nạt quá nhiều, nên rất tự ti.
Từ những mảnh ký ức vụn vặt trong quá khứ, nguyên thân đã cứu giúp Tạ Bảo Nhi lúc còn nhỏ bị bắt nạt, cũng thường xuyên khuyên bảo nàng ta không nên quá quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân.
Sau này, qua những lần nhờ vả của cha Tạ Bảo Nhi, nguyên thân mới dần dần thân thiết hơn với nàng ta, nhưng trong lòng nguyên thân vẫn luôn xem nàng ta là em gái.
Tạ Bảo Nhi đối với Lâm Ưu người từng cứu vớt nàng ta, vẫn luôn là tôn thờ, không phải yêu, chỉ là cảm xúc sùng bái đơn thuần cùng khát khao được thân cận.
Nàng ta biết Lâm Ưu không muốn kết hôn, cho nên khi nhìn thấy Phó Hân Nhiên mới có thể nhằm vào nàng ấy mà khıêυ khí©h, hy vọng Phó Hân Nhiên sớm thức thời ly hôn nhanh chút.
Chỉ là trong cốt truyện nguyên bản, Tạ Bảo Nhi chỉ là nhân vật tồn tại trong hồi ức của người khác, so với sự tồn tại của nhân vật lót đường còn thấp hơn, chưa từng được lên sân khấu bao giờ, khi công ty nguyên thân phá sản, người này cũng không xuất hiện.
Lâm Ưu không khỏi suy tư, trong những sự kiện này, liệu có liên hệ gì với nhau không? Nàng cũng dần dần phát hiện, cốt truyện mà mình đã đọc so với hiện thực đều phủ đầy dấu chấm hỏi.
“Tạ…… Bảo Nhi, hôm nay tôi cùng Phó tỷ tỷ của em ra ngoài dạo phố, thật vất vả lắm mới có thể chăm sóc em ấy một chút, để lần sau đi.”
Lâm Ưu vốn muốn gọi nàng ta là Tạ tổng giám đốc nhưng mắt thấy người đứng đối diện đã sắp khóc tới nơi, chỉ có thể nói ra xưng hô tên họ không dễ nghe lắm.
Tạ Bảo Nhi vốn cho rằng Lâm tỷ tỷ xa cách mình, không muốn gọi Bảo Nhi, trong lòng đều khó chịu đến muốn khóc, sau khi nghe Lâm tỷ tỷ giải thích, nàng ta mới miễn cưỡng không tủi thân nữa.
Tạ Bảo Nhi hít hít cái mũi, không quá tin tưởng, hỏi: “Lâm tỷ tỷ chị cùng Phó tỷ tỷ thật sự ở bên nhau sao? Chị không sợ cô ấy sao?
” Lâm Ưu mơ màng chớp chớp mắt, “Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em ấy mà, em ấy là vợ của tôi, làm sao lại sợ được? Em ít nghe mấy tin đồn nhảm nhí bên ngoài một chút, lúc trước chẳng qua công việc của tôi bận quá, rất ít có thời gian chăm sóc em ấy, em mau quay lại làm việc đi, lần sau lại mời em ăn cơm.”
“Ò.” Tạ Bảo Nhi rầu rầu nhàn nhạt đáp lại một câu, nhìn dáng vẻ như không dám tin, nàng ta rất lưu luyến vẫy vẫy tay với Lâm Ưu, xoay người quay lại làm việc, nếu không Lâm tỷ tỷ sẽ cho rằng nàng ta chỉ lấy tiền lương không chịu làm việc.
Chỉ là nàng ta không muốn quay về đối mặt với tên ma máu lạnh kia, ô, chỉ biết bắt nàng làm việc, không cho chút thời gian nghỉ ngơi.
Tạ Bảo Nhi nhớ tới vị thư ký máu lạnh bên ngoài văn phòng, liền muốn quay đầu hỏi Lâm Ưu một chút xem có thể cho nàng ta đi ăn cơm chung hay không.
Lâm Ưu đã sớm lặng lẽ trốn đi, nếu cứ tiếp tục chạy loanh quanh ở ngoài như vậy, độ hảo cảm của nàng lại sắp tràn ngập nguy cơ.
Tạ Bảo Nhi quay đầu nhìn khắp nơi, cũng chỉ có gara trống rỗng, uể oải quay đầu lại rời khỏi.
Khi Lâm Ưu chạy về nhà hàng Phó Hân Nhiên đã chọn xong món ăn, tiện tay đưa thực đơn, hỏi: “Chị xem xem còn cần thêm đồ ăn không?”
Lâm Ưu nhìn thoáng qua, lắc đầu, đã bốn năm món ăn, như vậy đã đủ lắm rồi.
Lâm Ưu giơ tay kêu người phục vụ đi tới đây, nhỏ giọng hỏi: “Trong thực đơn có món nào thai phụ không thể ăn không?”
“Không có, quý khách, chỉ có duy nhất trà hoa cúc tính hàn, cần tôi giúp ngài ủ ấm trà hoa cúc trước hay không?” Người phục vụ tinh tế giải thích.
Lâm Ưu gật gật đầu, cười nói cảm ơn, người phục vụ lắc đầu, tỏ vẻ đều là việc nên làm. Phó Hân Nhiên đã gỡ kính râm xuống, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hoa viên dưới lầu, bố cục đan xen ẩn chứa họa tiết, giữa nét tinh xảo mang theo vẻ mộc mạc, màu xanh mơn mởn của thực vật nhiệt đới tràn đầy sự sống.
Lâm Ưu thấy Phó Hân Nhiên không muốn nói chuyện, nàng cũng im lặng không mở miệng theo, lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn, email như thường lệ.
Nàng trăm triệu lần cũng không dám đọc tiểu thuyết nữa, lỡ đâu lại xuyên không thêm lần nữa, nàng thật sự chịu không nổi, cũng không muốn chịu.
May mà tốc độ lên đồ ăn cũng không chậm, đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Lâm Ưu cũng thoải mái hơn không ít. “Nhiên Nhiên ăn chút canh trước, làm ấm dạ dày.”
Lâm Ưu nhìn món ăn lên bàn đầu tiên lấy bí đao làm chính, bề ngoài điêu khắc họa tiết cát tường, bên trong đựng đủ tám loại nguyên liệu nấu ăn, có thể xưng là bí đao bát bảo, tạo hình rất mỹ lệ.
Canh thanh đạm trong vắt không một váng mỡ, thịt trong bí đao tươi mới mềm mại, hương vị tựa tiên hương, kết hợp với các loại nguyên liệu khác, hương vị cực tốt, làm người ăn cảm thấy đói bụng, không chút dầu mỡ.
Lâm Ưu giúp Phó Hân Nhiên múc một chén đặt ở trước mặt nàng ấy. “Cảm ơn.” Phó Hân Nhiên nhẹ giọng nói lời cảm tạ. “Không cần cảm ơn.”
Lâm Ưu vui vui vẻ vẻ đáp lại, nguyện ý nói chuyện với mình là tốt rồi.
Ngay sau đó, vài món ăn nóng hổi lục tục đưa lên bàn, Lâm Ưu vừa vội vàng băn phần của mình vừa gắp đồ ăn cho Phó Hân Nhiên.
Trong suốt bữa cơm này, Phó Hân Nhiên chưa từng động tay gắp lấy đồ ăn, vẫn luôn được người kia gắp cho, chỉ có thể cố gắng ăn hết mức.
Lâm Ưu kẹp lấy miếng thịt nướng giòn cuối cùng nằm trên dĩa bỏ vào trong chén Phó Hân Nhiên, bên ngoài miếng thịt nướng được phủ bởi lớp da giòn vàng ươm, xen lẫn với phần thịt chín nhẹ bên dưới, vị của miếng thịt vừa giòn vừa ngọt, không chút dầu mỡ nào.
Nhưng Phó Hân Nhiên chỉ nhìn thoáng qua lại không nhịn nổi cảm giác buồn
nôn trong lòng, lập tức nắm lấy khăn giấy bên cạnh muốn nôn ra ngoài. Lâm Ưu lập tức buông đũa đứng dậy, đi đến cạnh Phó Hân Nhiên, lo lắng
hỏi: “Sao vậy, là đồ ăn có mùi tanh sao?” Phó Hân Nhiên xua xua tay, cô thật sự kiềm không được cảm giác muốn nôn đang sôi sục bên trong dạ dày, xoay người kéo cửa ra loạng choạng đi ra ngoài.
Người phục vụ đứng chờ ngoài phòng nhìn thấy Phó Hân Nhiên che miệng lại, cùng Lâm Ưu một trước một sau đi về hướng nhà vệ sinh, có chút không hiểu, cô suy nghĩ một chút, giơ tay đóng cửa lại, chờ hai người quay lại.
Bên ngoài nhà vệ sinh, Lâm Ưu không thể đi vào, chỉ có thể dùng ánh mắt
trông mong chờ ở trước cửa WC.
Phó Hân Nhiên nhịn không được đem toàn bộ đồ ăn vừa nãy ói hết ra ngoài, Omega có lòng tốt đứng ngoài cửa nhẹ giọng hỏi xem cô có cần giúp đỡ hay không.
Phó Hân Nhiên không kịp trả lời, một đợt cảm xúc cuộn trào trong dạ dày đã dâng lên, nhăn mày ói ra ngoài, cuối cùng, khó chịu chật vật dựa lên cánh cửa, hốc mắt đỏ bừng còn cảm thấy thật tủi thân.
Lâm Ưu sốt ruột đi lòng vòng quanh nhà vệ sinh dành cho Omega, dùng sức cầm di động.
Nàng nhớ tới điều gì đó, lập tức gọi qua cho Tạ Bảo Nhi, ngữ khí vội vàng nghiêm túc nói: “Bảo Nhi, bây giờ em kêu hai nữ Omega có tính cách dịu dàng biết giữ mồm giữ miệng đi tới nhà vệ sinh nằm ở chỗ rẽ lầu 3B ngay lập tức, nhanh lên.”
Tạ Bảo Nhi còn chưa kịp vui vẻ vì được Lâm Ưu gọi điện, chưa kịp mở miệng nói lời nào đã bị dặn dò làm việc.
Nữ nhân đứng ở phía đối diện, nàng mặc một thân âu phục màu đen, trên mũi đeo kính đen, vừa nhìn liền cảm nhận được đây là nữ nhân mạnh mẽ khôn khéo giỏi giang, sấm rền gió cuốn trên thương trường.
Người đó dùng ánh mắt như kiếm xuyên lên người Tạ Bảo Nhi. Dưới ánh mắt bức người, Tạ Bảo Nhi run run rẩy rẩy cất điện thoại, ɭίếɱ ɭίếɱ môi, dưới ánh mắt bức người của thư ký, động não xem mình có thể thoát thân bằng cách nào.
Tạ Bảo Nhi nhanh chóng nói: “Thư ký Hồ, là điện thoại của Lâm tổng, hôm nay chị ấy cùng Phó tỷ tỷ đi dạo khu mua sắm, khi nãy Lâm tổng yêu cầu hai nữ Omega hòa ái, dễ gần, kín miệng đi tới nhà vệ sinh Omega lầu 3B một chuyến.”
Hồ Lâm gật gật đầu thu hồi ánh mắt, “Việc này tôi sẽ chuẩn bị, Tạ tổng ngài tiếp tục làm việc, đừng nghĩ tới chuyện lén lút chạy trốn, còn chạy tôi sẽ đuổi tới thẳng nhà ngài, ở lại đó cho đến khi ngài hoàn thành công việc mới tính tiếp.”
Lâm Ưu nôn nóng đứng trước cửa nhà vệ sinh, nàng không dám đi vào, nhưng đứng ở cửa đã đủ làm người chú ý, cũng chỉ có thể lén lút nhờ vài nữ Omega vào nhà vệ sinh giúp nàng hỏi một chút.
Hồ Lâm rất nhanh chóng mang theo đồng nghiệp của cô đi đến lầu 3 dãy B, Hồ Lâm nhìn thấy Lâm Ưu đứng ở cửa gấp đến độ xoay vòng vòng, trong lòng có một tia kinh ngạc, Lâm tổng kiêu ngạo tự phụ cũng sẽ nôn nóng vì người nào đó sao?
“Lâm tổng, xin chào tôi là thư ký Hồ Lâm của Tạ tổng, đây là đồng nghiệp của tôi, Ôn Như.”
Hồ Lâm bước nhanh tới, tự giới thiệu sơ bộ qua một lần.
Lâm Ưu gật gật đầu, nhịn xuống cảm xúc lo lắng sốt ruột, dặn dò: “Phiền toái hai người, vợ của tôi đang mang thai, nãy giờ em ấy vẫn ở trong nhà vệ sinh chưa ra ngoài, cũng không mang di động, phiền hai người vào xem giúp tôi.”
Hồ Lâm gật gật đầu, còn gương mặt của đồng nghiệp Ôn Như bây giờ lại có chút đỏ, mình lại có thể nhìn thấy sếp cấp cao, dù vậy cơ thể vẫn luôn vô
thức bước đi theo sát Hồ Lâm. Hồ Lâm gõ cửa thấp giọng hỏi, còn chưa đi vào, Phó Hân Nhiên đã mở cửa đi ra ngoài, Hồ Lâm nhận biết Phó Hân Nhiên.
“Lâm phu nhân, ngài có khỏe không? Tôi là thư ký của Tạ tổng, Lâm tổng rất lo lắng cho ngài.”
Hồ Lâm tiến lên cẩn thận đỡ lấy Phó Hân Nhiên. Phó Hân Nhiên uyển chuyển từ chối, cô không quen tiếp xúc cơ thể với người xa lạ, nhưng vẫn thấp giọng nói cảm ơn, “Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi.”
Hồ Lâm nhìn sắc mặt tái nhợt của Phó Hân Nhiên, có ý bảo Ôn Như đi ra ngoài nói với Lâm Ưu một tiếng.
Lâm Ưu nhìn thấy Ôn Như ra ngoài, lập tức hỏi: “Thế nào?”
“Tình huống bây giờ của Lâm phu nhân, có lẽ là nôn nghén, lần đầu tiên rất khó chịu, thư ký Hồ đang ở bên trong hỏi thăm, hai người sẽ ra ngay thôi.”
Hóa ra hào môn cũng có chân tình sao, Ôn Như nhìn biểu tình lo lắng sốt ruột của Lâm Ưu, nhanh chóng nói xong để bà chủ lớn không cần lo lắng.
Lâm Ưu vừa thấy có người ra ngoài, bản thân liền phi vào trong, nàng đã không rảnh lo đây đây là nhà vệ sinh của Omega hay Alpha gì đó.
Môi tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, thân hình gầy yếu lay động, làm Phó Hân Nhiên nhìn qua có thể té xỉu bất cứ lúc nào, lòng Lâm Ưu lo lắng căng thẳng, trong lòng nàng bây giờ cũng chỉ có người trước mắt này
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 15