- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 14
Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
Chương 14
Hệ?Chỉ đường? Dễ, không hổ là sản phẩm công nghệ cao của thế giới mới, nhanh chóng chỉ ra đường đi nhanh nhất, Lâm Ưu thành thạo lái vào quảng trường Vạn Vật, ở đây là khu thương mại lớn nhất của thành phố B, chiếm trọn sáu con phố.
Cũng là một trong những sản nghiệp quan trọng nhất thuộc về Lâm thị, Lâm Ưu đậu xa vào trong gara ngầm, khi đang định đi ra ngoài liền nghe thấy Phó Hân Nhiên an tĩnh một đường đột nhiên mở miệng: “Đây có lẽ là lần đầu tiên chị không cần mở bảng điều hướng đã có thể tìm được khu thương mại đi.”
Lâm Ưu chớp chớp mắt, nguyên thân là kẻ mù đường sao? Hệ thống tỏ vẻ nó không biết.
Mi có ích lợi gì!? Lâm Ưu sờ sờ lỗ tai, ra vẻ tự nhiên, trả lời: “Lần trước tới đây kiểm tra với trợ lý một lần, nên có thể nhớ rõ đường.
” Phó Hân Nhiên như có như không gật gật đầu, cùng Lâm Ưu xuống xe, bãi đổ xe dưới hầm ngầm cũng rất lớn, Lâm Ưu lo lát nữa trở về tìm không thấy xe, còn gửi thêm định vị vào di động của Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên nhìn thấy Lâm Ưu gửi định vị lại đây, không nói thêm gì, hai người cùng đi thang máy đến lầu một.
Đây là trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố B, cũng là trung tâm thương mại đầu tiên kết hợp khoa học kỹ thuật với mô hình hoa viên trên không.
Hội họp, ăn uống, giải trí hay mua sắm đều có. Cho nên nó mới lớn như vậy, trung tâm thương mại được chia thành ba khu, đều có hành lang dẫn tới các khu khác.
Lâm Ưu lo ở đây nhiều người, sẽ va vào Phó Hân Nhiên, trực tiếp dẫn nàng ấy vào khu chính giữa của trung tâm thương mại, nơi này là nơi tập hợp đủ loại mặt hàng xa xỉ, đánh giá khách quan, người đi dạo ở đây ít hơn một chút.
Hệ thống trực tiếp quét ngắm toàn bộ bố cục trung tâm thương mại thành hình ảnh 3D, quả thực vừa xem liền hiểu ngay.
Với dáng vẻ thuần thục này của Lâm Ưu, Phó Hân Nhiên lặng lẽ tới gần Lâm Ưu, thấp giọng hỏi: “Có phải chị vừa mới mở bản đồ ra đúng không?”
Lâm Ưu: ??? Mở bản đồ? Không, tôi là có một hệ thống tốt, nhưng tôi không thể nói với em nha.
Phó Hân Nhiên dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Lâm Ưu, cô biết mỗi lần Lâm Ưu ra cửa đều không nhớ đường, khi đi ra ngoài đều có tài xế, trong hai ngày này Lâm Ưu vậy mà đã tự mình lái xe ba lần.
Việc nhỏ này đó tuy không đáng kể, nhưng Lâm Ưu chưa bao giờ lo lắng đi làm.
Dù đột nhiên biến đổi thay trời lệch đất như vậy, Phó Hân Nhiên cảm thấy cũng không tệ, cô thích như vậy, so với lúc ngồi xe được tài xế đưa đi, cô càng muốn ngồi trong xe của chị vợ nhà mình...
“Chị đã thật lâu không mua quần áo, hôm nay thuận tiện chọn một bộ?” Phó Hân Nhiên đứng trong một cửa hàng cao cấp rộng lớn, bên cạnh là hai nhân viên hướng dẫn mua sắm tươi cười thân thiết, lấy những món đồ đề cử cho hai nàng tới.
Lâm Ưu bị hỏi đến sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền lắc đầu qua lại nàng không muốn mua nhiều quần áo, trong nhà có phòng riêng chuyên dụng để toàn bộ quần áo của nàng, dù mặc mười năm cũng đủ.
“Vẫn là xem cho em đi, tôi giúp em xách đồ.”
Lâm Ưu cười nói. Phó Hân Nhiên dứt khoát đứng lên, đi đến trước một hàng áo gió bó sát người, trực tiếp kêu nhân viên gỡ xuống đưa cho Lâm Ưu.
Lâm Ưu bất đắc dĩ nhận lấy, duỗi tay cởi bỏ áo khoác âu phục, sửa sang chút rồi đặt bên cạnh, uyển chuyển từ chối ý kiến thay quần áo khác của nhân viên, trực tiếp tròng lên áo gió.
Có hơi chật, size lớn nhất cũng hơi bé, quá bó người, chật đến mức làm cho nàng trông giống lưng hùm vai gấu.
Lâm Ưu mặc không thoải mái đành phải cởϊ qυầи áo ra, Phó Hân Nhiên lại đưa qua một chiếc áo khoác tây trang màu trắng gạo rộng thùng thình.
Lâm Ưu thuận tay nhận lấy, cũng thay.
Lâm Ưu còn chưa kịp soi gương, Phó Hân Nhiên đã cảm thấy không hài lòng trước, kêu nàng cởi ra.
Lâm Ưu cởϊ áσ khoác xong đưa lại cho nhân viên hướng dẫn mua sắm, cúi đầu xuống nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy? Khó coi lắm sao?”
Phó Hân Nhiên dư quang nhìn lướt qua, thấy nhân viên hướng dẫn mặt đỏ hồng đang đứng ở một bên lén lút nhìn Lâm Ưu, lại nhanh chóng quay đầu sang một bên, bộ dáng thích còn làm bộ.
Đáng tiếc Lâm Ưu không thấy được, nàng chỉ chú ý tới Phó Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên lạnh lùng kéo lấy cổ áo Lâm Ưu, đưa tay cầm lấy áo khoác Lâm Ưu xong đi ra ngoài Lâm Ưu bị bắt khom lưng để Phó Hân Nhiên kéo cổ áo nàng dễ dàng hơn chút, áo sơ mi chỉnh tề sạch sẽ bị túm cho nhăn nhúm nàng cũng không để bụng, nàng chỉ muốn biết nàng ấy bị sao vậy?!
Lâm Ưu vốn cao hơn một cái đầu so với Phó Hân Nhiên, bây giờ cong eo xuống bị nàng ấy túm lấy cổ áo kéo đi xềnh xệch trông thật đáng thương, mọi người đang dạo trong khu mua sắm, đều bị động tác của hai nàng hấp dẫn, thậm chí có vài người còn đang lặng lẽ cười.
“Ồ, Lâm tổng và phu nhân của ngài ra rồi sao, nhìn thấy cảm tình của hai người cũng khá tốt mà?”
Lâm Ưu nghe thấy giọng nói liền nghiêng đầu nhìn lên một nữ Alpha có diện mạo đáng yêu kiều mị? Này vậy mà là Alpha, Lâm Ưu ngây người trong chốc lát, trong đầu trồi ra một mảnh ký ức mảnh nhỏ.
Đây là tổng giám đốc của khu mua sắm này, Tạ Bảo Nhi, là bạn tốt cũng là bạn học lâu năm của nguyên thân.
Lúc trước quan hệ giữa nguyên thân cùng nàng ta cũng không tệ lắm, thường xuyên hẹn nhau ăn cơm, chỉ là từ sau khi nguyên thân kết hôn, không khí giữa hai người liền có chút kỳ quái.
Mà điều kỳ quái chủ yếu nằm trên người Tạ Bảo Nhi, nàng ta có vẻ thật không muốn nhìn thấy Phó Hân Nhiên.
Thường thường nhằm vào Phó Hân Nhiên mà ngáng chân xỉa xói, nguyên thân Lâm Ưu trước kia cũng không quá để ý.
Vì Phó Hân Nhiên cùng Tạ Bảo Nhi có rất ít cơ hội gặp nhau, trong trường hợp đó Tạ Bảo Nhi vẫn có thể miễn cưỡng duy trì được phong độ Alpha của nàng.
Cho nên Lâm Ưu mặc kệ Tạ Bảo Nhi lăn lộn người ta, chỉ là giảm bớt tần suất đi ăn với Tạ Bảo Nhi.
Lâm Ưu ngây ngốc, nàng hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà còn có nhân vật như thế này?
Diện mạo Tạ Bảo Nhi vừa yếu đuối vừa mềm mại lại vô cùng tinh xảo như một con ⓑúp bê Tây Dương, thật sự không có cách nào để người ta phát hiện ra nàng ta là Alpha.
Phó Hân Nhiên dù lạnh mặt cũng không buông tay, lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn Lâm Ưu một cái, Lâm Ưu vô tình đón lấy ánh mắt sắc bén của Phó Hân Nhiên, phía sau lưng chợt lạnh.
Chỉ có thể nghiêng đầu nói: “Tổng giám đốc Tạ, phu nhân dẫn tôi tới đây mua sắm, không có chuyện gì đâu, cô làm việc của mình đi.”
Phó Hân Nhiên vừa lòng, buông tay ra để Lâm Ưu đứng thẳng, dịu dàng giơ tay sửa sang lại mấy nếp nhăn trên quần áo Lâm Ưu do mình gây ra.
Nghiêng đầu nhìn thẳng về phía Tạ Bảo Nhi đang căm tức nhìn lại mình, mềm mại gật gật đầu, dùng giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo nói: “Tổng giám đốc Tạ, chúng tôi còn việc phải làm, không chậm trễ ngài nữa.”
Trực tiếp kéo tay Lâm Ưu rời đi, Lâm Ưu còn vẫy vẫy tay từ biệt. Tạ Bảo Nhi cắn răng, căm tức nhìn hai người rời đi. “Hừ, cho dù cô có lôi kéo Lâm tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ cũng không thích cô đâu.”
Tạ Bảo Nhi xoa xoa vùng ngực bị tức giận đến phát đau.
Phó Hân Nhiên khẽ cau mày, tay phải dùng sức kéo lấy tay Lâm Ưu, một đường vội vã đi về phía trước, làm cho Lâm Ưu kinh hồn táng đảm, rất sợ nàng ấy không cẩn thận ngã xuống đất.
Tay còn lại tỉ mỉ đặt ở phía sau Phó Hân Nhiên, cẩn thận che chở, rất sợ nàng ấy bị ngã.
Khiến cho xung quanh xuất hiện rất nhiều ánh nhìn hâm mộ từ các Omega, có một bạn gái hoặc người vợ toàn tâm toàn ý thương yêu bản thân như vậy, thật sự làm người ta hâm mộ!
Đi được hơn trăm mét, Lâm Ưu không dám để Phó Hân Nhiên vừa tức giận vừa tiếp tục đi nữa, trực tiếp khom người luồn tay qua gối bế người lên, hướng về phía cửa hành lang thông tới các khu, nơi đó có băng ghế nghỉ ngơi.
Phó Hân Nhiên đột nhiên bị nhấc lên cao, hai chân quơ quào lắc lư giữa không trung, ngửa đầu dùng ánh mắt lạnh như băng liếc Lâm Ưu một cái, Lâm Ưu khom lưng đặt người lên ghế. Nhìn xung quanh thấy không có ai, Lâm Ưu ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ:
“Làm sao vậy? Là do tôi mặc quần áo quá khó coi sao? Hay là do tôi chọc em tức giận ở chỗ nào rồi, từ khi nãy đến bây giờ em vẫn luôn tức giận.”
Phó Hân Nhiên quay đầu không nhìn Lâm Ưu, ngữ khí lạnh lùng nói: “Hừ, không phải chị sai, là tính khí tôi nóng giận, có phải chị bận việc rồi phải không, vậy chị đi đi.”
Trong lòng Lâm Ưu nghẹn lại một chút, duỗi tay kéo kéo cánh tay đang siết chặt lấy túi xách của Phó Hân Nhiên, ra vẻ vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên hỏi:
“Chắc chắn là do tôi làm không tốt nên em mới tức giận, em nói cho tôi đi, em nói tôi lập tức sửa lại, bác sĩ nói, cảm xúc của em không thể dao động quá lớn, bảo bảo cũng sẽ cảm thấy khó chịu với em.”
Lâm Ưu kéo lấy tay Phó Hân Nhiên, đặt lên trên bụng nhỏ của nàng ấy, Phó Hân Nhiên chậm rãi bình tâm trở lại, nhìn người vẫn còn đang ngồi xổm trước mặt, cố gắng dỗ chính mình.
Phó Hân Nhiên đột nhiên rơi lệ, “Vì sao trước kia chị không như vậy, chị như bây giờ, có phải chỉ vì muốn đứa nhỏ mà thôi, còn tôi chẳng qua là tiện đường hưởng ké.”
Lâm Ưu nhìn Phó Hân Nhiên rơi nước mắt, ngực đã tê rần, lại nghe thấy Phó Hân Nhiên nói, cảm xúc đau lòng của nàng càng thêm lớn.
Nàng đứng lên ôm lấy Phó Hân Nhiên, Phó Hân Nhiên vùi đầu dựa vào bên hông của Lâm Ưu, để nước mắt tùy ý rơi lên trên áo sơ mi của Lâm Ưu.
Trong đầu Lâm Ưu hiện lên một chút đau đớn, theo suy nghĩ của chính mình mà buột miệng thốt ra: “Là vì em, tôi mới có thể thích đứa nhỏ.
Dù cho bảo bảo nhà người ta có đáng yêu, nhưng tôi cũng chỉ đứng ở xa nhìn qua một lần. Nếu là bảo bảo do em sinh ra, tôi nhất định sẽ cưng chiều trong lòng bàn tay, cùng đứa bé yêu em.”
Phó Hân Nhiên ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh hai mắt đẫm lệ trượt xuống theo khóe mắt, “Thật vậy sao?”
Lâm Ưu đau lòng lau khóe mắt nàng ấy, vừa nghiêm túc lại trịnh trọng nói: “Em là mục đích duy nhất để tôi đi vào thế giới này, tôi hy vọng em hạnh phúc, trước kia tôi không biết vì sao, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn làm em vui vẻ.”
Trước kia nguyên thân Lâm Ưu vì lý do gì mà hành xử như vậy, nàng cũng không biết, có lẽ là biến cố gia đình, áp lực công việc, cũng có khả năng bản tính vốn đã như thế.
Nghe Lâm Ưu nói vậy Phó Hân Nhiên yên lòng hơn một chút, những lời này dù để lừa cô, cô cũng rất vui vẻ.
Sưởi ấm cho cục đá này lâu thật lâu, suýt chút nữa đã tự đông lạnh bản thân mình rồi. Hai người ở trong khu mua sắm người đến người đi ôm nhau nửa giờ, cảm xúc của thai phụ dao động rất lớn, cần phải mau chóng giải quyết, không thể để nàng ấy tích tụ trong lòng, điều này Lâm Ưu có ghi chú lại.
Hơn nữa Phó Hân Nhiên tốt như vậy, nàng cũng không muốn nhìn thấy Phó Hân Nhiên lo âu sầu não.
“Oa, thật hâm mộ a, giá trị nhan sắc của cặp đôi đằng kia thật cao, thật xinh đẹp.
” Hai tiểu muội muội khoảng 15-16 tuổi, che miệng ngạc nhiên nhìn hai người, nhưng lại không thể đứng lại ngắm nhìn, chỉ có thể lưu luyến vừa đi vừa nhìn.
Phó Hân Nhiên đã sớm bình phục lại tâm tình có hơi ngượng ngùng, nhưng cô biết hai nàng không thể tiếp tục ngồi mãi ở đây Phía sau lưng vẫn luôn có cánh tay nhẹ nhàng xoa xoa trấn an, làm cảm xúc của nàng dịu lại, cũng không có cách nào làm giảm bớt sự xấu hổ của nàng, Phó Hân Nhiên nhịn xuống cảm xúc ngượng ngùng kia, nhẹ nhàng đẩy Lâm Ưu ra, Lâm Ưu lui về sau một bước, duy trì tốt khoảng cách giữa hai người.
Phó Hân Nhiên quay đầu không muốn nhìn Lâm Ưu, vội vàng nói một câu,
“Tôi tới nhà vệ sinh chút.”
Khi đang muốn chạy chậm rời đi, lại bị Lâm Ưu một phen giữ chặt, Lâm Ưu nắm lấy tay Phó Hân Nhiên, chăm chú nhìn nàng ấy,
“Chúng ta cùng đi, từ từ đi qua, thời gian còn sớm.”
Nàng biết Phó Hân Nhiên có da mặt mỏng, sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng để Phó Hân Nhiên một mình chạy đi, nàng ấy chắc chân không đồng ý.
Hai người chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Ưu dựa vào bản đồ hệ thống cung cấp, một đường dẫn Phó Hân Nhiên tới ngoài nhà vệ sinh dành cho Omega, nàng ôm quần áo cùng túi xách đứng ở ngoài chờ.
Phó Hân Nhiên cúi đầu đi về phía nhà vệ sinh, trên tay còn cầm mấy tờ khăn giấy được Lâm Ưu đưa cho.
Phó Hân Nhiên đứng ở trước chiếc gương to rộng nhìn hốc mắt hồng hồng của bản thân, chỉ có thể dùng khăn ướt ướt nhẹ nhàng mát xa một chút, còn may hôm nay nàng chỉ trang điểm nhẹ, không bị lem mắt.
Xem ra không thể tiếp tục đi dạo tiếp, chỉ có thể mua vài món quà để tặng ba ba với chị cả rồi đi về, chỉ là khi nghĩ đến Lâm Ưu, trong lòng Phó Hân Nhiên lại cảm xúc rối loạn, cô không thể tin được Lâm Ưu đột nhiên thay đổi, nhưng lại cảm thấy vui sướиɠ vì những thay đổi này của chị ta.
Đều do chị ta hết, Phó Hân Nhiên khẽ cắn môi dùng sức trừng vào chính mình trong gương, Lâm Ưu đang đứng chờ bên ngoài đột nhiên nghe thấy thống rầu rĩ nói: Độ hảo cảm -10.
Lâm Ưu ngây ngốc tại chỗ, vừa nãy dù khóc cũng không có giảm độ hảo cảm, thế nào chỉ đi WC một chút lại giảm rồi, hệ thống cũng có chút ngây ngốc, nó vừa mới xem lại toàn bộ quá trình, ŧɦɑσ tác của ký chủ không phạm lỗi nào mà.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 14