Chương 12

Phó Hân Nhiên không thích bị Lâm Ưu nhìn chằm

chằm, ánh mắt vừa mờ mịt lại chuyên chú kia sẽ làm

cô rối loạn.

Cô giơ tay dùng khăn khô trùm lên mặt chị ta, đưa

tay cầm lấy máy sấy được đặt ở một bên, chỉnh thành

gió ấm, nâng lên thổi vào tóc Lâm Ưu.

“Hôm qua chị giúp tôi sấy tóc, hôm nay ngược lại tôi

giúp chị, nghĩ xa đều tưởng chị có ý chờ tôi báo đáp

đây!” Phó Hân Nhiên cố ý giật nhẹ tóc Lâm Ưu, rũ

mí mắt xuống liếc nàng, đôi mắt Lâm Ưu vẫn vô tội

như cũ, hai mí không nháy yên lặng nhìn lại cô.

Phó Hân Nhiên không được tự nhiên dỗi hờn hừ một

tiếng, cầm lấy chiếc khăn lông nửa khô đang treo vắt

vẻo trên người Lâm Ưu, tiếp tục đặt lên trên tóc Lâm

Ưu.

Cũng chỉ có những lúc Lâm Ưu say đến mơ mơ

màng màng, nàng mới dám buông thả cảm xúc chính

mình như vậy.

Ngón tay mềm ấm vùi vào da đầu rất thoải mái, Lâm

Ưu thoải mái đến nhắm mắt lại, khóe miệng không

kiềm chế được mà nhếch lên, hai chân thoải mái dẫm

dẫm sàn nhà, gió nóng ầm ầm phà bên tai có hơi

nhột, Lâm Ưu lắc lắc tránh đi từng làn gió nóng đánh

úp lại.

Nàng cảm thấy thật buồn ngủ, thân thể vô thức

nghiêng dần về phía trước, nhào vào trong lòng Phó

Hân Nhiên, vừa nhắm mắt liền tiến vào mộng đẹp.

Phó Hân Nhiên một tay cản bớt làn gió nóng, một tay

chải vuốt mái tóc ngắn đen bóng của Lâm Ưu, hai tay

vì phải sấy tóc mà hơi mở ra, nhìn từ một bên, cô

giống như đang nửa ôm Lâm Ưu.

Cho nên khi Lâm Ưu cúi người chuẩn bị ngã sấp

xuống giường, Phó Hân Nhiên vừa lúc ôm lấy người.

Hô hấp nóng bỏng phả vào trước ngực, thân thể Phó

Hân Nhiên theo phản xạ có điều kiện mà rụt nửa

người lại, cơ thể cứng đờ, thân hình thon dài săn chắc

của Lâm Ưu dựa vào trong lòng mình, Phó Hân

Nhiên chỉ cảm thấy phỏng tay.

Lâm Ưu cong khóe miệng, hai mắt đóng lại chạy đi

nói chuyện phiếm với Chu Công, chỉ còn Phó Hân

Nhiên sững sờ ngồi ngây người tại chỗ.

Cho đến khi máy sấy trên tay thổi gió nóng đến đỏ

mu bàn tay, mới bừng tỉnh hoàn hồn.

“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.” Phó Hân Nhiên cúi đầu vội

vàng vỗ vai Lâm Ưu, nếu không đánh thức người này

dậy, cô thật không có biện pháp xách một cá nhân

cao kiều về giường đâu.

Lâm Ưu không muốn tỉnh, như muốn trốn tránh mà

dụi đầu vào nơi mềm mại nhô cao, Phó Hân Nhiên

đương nhiên cảm giác được động tác của Lâm Ưu,

mặt đỏ lên, nổi giận nắm lấy lỗ tai Lâm Ưu xoắn

mạnh.

Lâm Ưu cảm nhận được đau đớn, cuối cùng mở bừng

mắt, thân thể ngã về sau, dùng đôi mắt mê mang nhìn

Phó Hân Nhiên, giống như hỏi vì sao em lại đánh

thức tôi.

Phó Hân Nhiên trừng mắt liếc Lâm Ưu một cái, đè

xuống cơn xấu hổ và tức giận nhanh chóng rút tay về,

cũng không muốn sấy tóc cho chị ta nữa, dù sao cũng

làm xong hết rồi.

Lâm Ưu nhìn theo ngón tay trắng nõn chỉ đến

giường, hai mắt lập tức sáng lên, lung lay đứng dậy.

“Cảm ơn chị nhỏ.” Lâm Ưu ngẩng đầu lên cười ngọt

ngào, sau khom lưng tới 90 độ, liền vòng qua người

Phó Hân Nhiên, vừa kéo chăn ra liền ngã lên giường.

Sắc mặt Phó Hân Nhiên lạnh như khối băng, buông

máy sấy ra làm vang lên một tiếng “bang” lớn, “Chị

nhỏ?”

Cô ném máy sấy xuống trực tiếp tiến lên giật lấy

chăn người kua, cúi người dùng hai tay trực tiếp banh

mí mắt Lâm Ưu ra, dùng ánh mắt băng sương hỏi:

“Chị kêu ai là chị nhỏ!”

Phó Hân Nhiên hít thở dồn dập, trong đáy mắt đã

hiện ra lạnh lẽo, tôi ở chỗ này giúp chị sấy tóc, mang

thai con chị, chị lại dám đem tôi nhận nhầm thành

ai!!

Cho tới bây giờ Lâm Ưu chưa bao giờ dùng mấy từ

xưng hô thịnh hành trên mạng xã hội, chị ta đây là

xem mình thành ai rồi!

Lâm Ưu bị bắt trợn tròn mắt, tròng trắng trong mắt

lật lên, vô tội tiếp nhận lửa giận của Phó Hân Nhiên.

“Chị nhỏ xinh đẹp hiền lành, tôi đương nhiên là gọi

em, Nhiên Nhiên em thật xinh đẹp.” Lâm Ưu si ngốc

nâng lên hai tay của Phó Hân Nhiên thành công giải

phóng mí mắt của chính mình, mở miệng cười hắc

hắc không ngừng.

“Em dịu dàng như vậy, tên Lâm Ưu cặn bã kia, sao

lại dám đối xử với em như vậy! Sao có thể dám khi

dễ em.”

“Nhiên nhiên em chờ tôi, giúp em bình định thiên hạ,

muốn làm cái gì liền làm cái đó, đánh chết đám tra

công tiện thụ kia xong…… Liền không có ai có thể

khi dễ em…… trên thế giới nhiều đàn ông, phụ nữ

tốt như vậy, cô ta không phải chỉ là một cọng cỏ xanh

thôi sao.”

Lâm Ưu nói lộn xộn, trong miệng tựa như ngậm một

cây kẹo nên nói đến mơ hồ không rõ.

Phó Hân Nhiên ngồi ở mép giường nghiêm túc nghe

Lâm Ưu tức giận lẩm bẩm lầm bầm, ngẫu nhiên có

thể nghe được nửa câu, tuy không đầu không đuôi,

nhưng cũng không ảnh hưởng tới khả năng lý giải

của cô.

“Không cần thương tâm, về sau tôi sẽ cố gắng bảo vệ

em, khiến em trở thành…… tri kỷ hạnh phúc nhất

trên thế giới.” Lâm Ưu kéo lấy tay Phó Hân Nhiên

lót ở dưới khuôn mặt nóng bỏng, nhắm mắt lại nhỏ

giọng hứa hẹn với Phó Hân Nhiên.

Phó Hân Nhiên cúi đầu cười nhạt, duỗi tay xoa xoa

mớ tóc xù bồng bềnh ngốc ngốc của Lâm Ưu,

“Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Chỉ cần chị có chút cảm giác, tôi chắc chắn bản thân

sẽ tìm được trăm ngàn phương thức để bắt lấy chị,

Phó Hân Nhiên tự tin hạ tay xuống, ưu nhã nhẹ

nhàng vỗ vỗ hai má đỏ bừng của Lâm Ưu.

Lâm Ưu nhắm xong hai mắt, miệng vẫn còn đang

tiếp tục nói thầm, chỉ là thanh âm càng ngày càng

nhỏ, thực mau liền phì ra những tiếng khò khè nho

nhỏ, thân thể vừa thả lỏng, bàn tay nắm lấy ngón tay

Phó Hân Nhiên cũng buông ra.

Phó Hân Nhiên rút ra ngón tay bị bọc đến nóng bỏng,

chọc chọc gương mặt phiếm hồng của Lâm Ưu, cười

khúc khích.

Nói nhiều như vậy, nhưng câu nghe được rõ nhất,

chính là câu sẽ đối tốt với em kia, Phó Hân Nhiên

nhặt khăn lông lên, như đang suy tư điều gì mà nhìn

Lâm Ưu.

Sáng ngày thứ hai, Lâm Ưu đau đớn xoa xoa cái trán,

nhìn sắc trời bên ngoài xong, lại mệt mỏi che mặt lại,

nàng không muốn đi làm, hệ thống còn chưa trở về.

Dù có ký ức nguyên thân nhưng cũng không muốn

dùng, quá mệt mỏi.

Trong lòng ngực vẫn ôm thân hình mềm mại như

vậy, ôm ôm mãi cũng thành thói quen, chỉ xem như

đổi gối ôm cẩu cẩu ôm gối thành người, cũng không

khác biệt lắm, Lâm Ưu tự mình an ủi nói.

Dưới ánh sáng mờ mịt mơ hồ, Lâm Ưu không chút lo

lắng ngắm nhìn Phó Hân Nhiên đang nằm nghiêng

trong lòng ngực chính mình, tóc dài nhu thuận dán

trên quần áo nàng.

Khi ngủ Phó Hân Nhiên thích mặc váy ngủ đeo đai,

do đó váy ngủ thường thường tuột xuống trong lúc

chủ nhân trong lúc lơ đãng, lộ ra bả vai bóng loáng.

Với tư tưởng tự tưởng tượng cả hai đều là nữ, mình

có cái gì nàng ấy có cái đó, không cần thẹn thùng,

Lâm Ưu run run rẩy rẩy duỗi tay muốn giúp Phó Hân

Nhiên kéo váy ngủ lên trên.

Trên tay là vùng xương quai xanh tinh xảo mê người

dưới ánh nắng mơ hồ của buổi sáng sớm, sau một hồi

chật vật cuối cùng cũng kéo được mép áo, hoàn mỹ

đắp lên.

Lâm Ưu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngả đầu lên gối.

Nàng vẫn rất ngượng ngùng, tuy rằng mỗi ngày đều

cùng chung chăn gối, nàng ấy còn là lão bà trên danh

nghĩa của chính mình, nhưng khi ngầm làm loại

chuyện thế này nàng vẫn cảm thấy quá đáng khinh.

Nghĩ nghĩ một lúc Lâm Ưu lại ngủ mất, lúc mở mắt

ra, trời đã chói bừng, người nằm trong lòng ngực đã

sớm không còn, nàng có chút mất mát xoa xoa bả

vai.

Bấm mở di động, liền thấy hôm nay vậy mà lại là thứ

bảy, a a a có thể không đi làm, yay yay yay yay, Lâm

Ưu hưng phấn ngồi trên giường tạo ra mấy cái tư thế

oh yeah hưng phấn.

Phó Hân Nhiên ngồi trên ghế dựa ở một bên, trừng

lớn đôi mắt nhìn người kia phấn khích đến múa may

quay cuồng.

Chén trà trên tay cô suýt chút nữa là thân mật với mặt

sàn, cô cảm giác sau khi cùng Lâm Ưu thân cận một

chút, người này không giống ít khi nói cười, lạnh

nhạt rụt rè như mặt.

Nhưng cũng không nghĩ tới, những lúc chỉ có một

mình chị ta, lại… Phó Hân Nhiên nghiêng đầu suy tư

một chút, lại hoạt bát như vậy?

Lâm Ưu hưng phấn ngã người lên giường, vui vẻ đạp

đạp đôi chân dài của mình trên không trung.

“Yes, yes, yes…… Không cần đi làm thật là sảng

khoái.” Lâm Ưu ngã nằm trên giường suy nghĩ hôm

nay phải làm chút chuyện gì đây?

Vị trí Phó Hân Nhiên ngồi vừa vặn đối diện cửa sổ,

nhưng tầm nhìn từ trong phòng ra ngoài lại hướng về

khuôn viên, nên có thể nhìn thấy Lâm Ưu đang làm

gì vô cùng rõ ràng, nhưng Lâm Ưu lại không thể thấy

cô.

Phó Hân Nhiên yên lặng nuốt xuống ngụm trà cuối

cùng, đứng dậy chuẩn bị lẳng lặng rời đi, nếu không

cô sợ bản thân sẽ làm cho Lâm đại tổng tài xấu hổ

đến chết sớm, lại sẽ giống như ốc sên mà rụt về vỏ.

Loại bí mật nho nhỏ này, cô vẫn thích chính mình

chậm rãi phát hiện, Phó Hân Nhiên không khỏi mỉm

cười, những trò tăng thêm tình thú như vậy không

phải cũng rất thú vị sao?

Lâm Ưu đối với những suy nghĩ này hoàn toàn không

biết gì cả, nàng ngã nằm trên giường trái phải quay

cuồng, ngây người trên giường một hồi lâu, liền

không kiên nhẫn đứng dậy.

Thật tiếc bản thân không có thói quen ngủ nướng,

Lâm Ưu cúi đầu ghét bỏ chính mình một phen, quyết

định hôm nay ở nhà vận động cơ thể mấy tiếng mới

được.

Lâm Ưu chăm chỉ luyện tập, mồ hôi rơi như mưa, đột

nhiên nhớ đến tối hôm qua hình như nàng uống say,

thân thể đột nhiên ngã về phía trước, lúc ấy hai nàng

về nhà như thế nào nhỉ?

Lâm Ưu vừa tự hỏi, vừa nhanh chóng tập xong mấy

cái hít đất cuối cùng.

Nghỉ ngơi 30 giây xong, lại nhặt lên dây thừng tập

luyện đặc biệt đang nằm trên mặt đất, nhanh chóng

nhảy lên.

Bang, Lâm Ưu vô tình ném bay dây thừng, nàng nhớ

tới chuyện xảy ra tối qua rồi a!

Lâm Ưu đau đớn ôm lấy đầu, trời ạ, mình như thế

nào lại chạy đi làm nũng với Phó Hân Nhiên a, còn

không biết thẹn mà nằm trên đùi người ta, lại còn ôm

người khác, xong rồi, vậy có phải mình đã bị lộ rồi

hay không.

Phó Hân Nhiên có thể chạy đi báo nguy kêu người

bắt lại rồi đưa đi giải phẫu không a, Lâm Ưu hoảng

sợ trừng lớn đôi mắt hai tay ôm khuôn mặt mướt mồ

hôi, tâm Lâm Ưu hoảng loạn nghĩ, nàng vẫn nên đi

thăm dò một chút.

Lâm Ưu lập tức thùng thùng chạy từ phòng tập thể

ɖụͼ xuống, ngay cả thang máy cũng không đi, trực

tiếp chạy từ lầu hai xuống, phi đến trước mặt dì Quế

đang chỉ huy mọi người tổng vệ sinh.

“Dì Quế, dì có nhìn thấy Nhiên Nhiên sao?” Lâm Ưu

phanh gấp một cái ngừng lại ngay trước mặt dì Quế,

nôn nóng hỏi.

Dì Quế nghi hoặc rút một tờ khăn giấy ra đưa cho

Lâm Ưu, Lâm Ưu thuận tay nhận lấy, tùy ý lau tóc,

nói: “Phu nhân tới phòng làm việc a, con bé không

nói cho con sao?”

“Ừm, chưa nói, vậy giữa trưa em ấy có về ăn cơm

không?” Lâm Ưu có chút mất mát, Phó Hân Nhiên

vậy mà không nói cho nàng, hừ.

Lâm Ưu quay đầu liền đi, nàng vẫn là nên đi rèn

luyện đi, nếu thật sự muốn gì đó, Phó Hân Nhiên đã

sớm đặt ở nhà.

Hy vọng hệ thống thăng cấp xong trở về có thể có

chút tác dụng, ít nhất có thể xem được mấy thứ như

giá trị hảo cảm, mấy thứ linh tinh này nọ, Lâm Ưu

ghét bỏ bĩu môi.

Dì Quế nhìn thấy Lâm Ưu có chút không vui, không

nhịn nổi nữa, bật cười, đây mới là dáng vẻ mà người

yêu nên có.

Cảm tình đều sẽ tràn ra từ mọi nơi, lâu ngày ắt thấy

lòng người, nhưng mà lúc trước

phu nhân cũng từng quan tâm Ưu Ưu, đột nhiên thay

đổi cách làm, Ưu Ưu liền luống cuống.

Còn lấy lại bản năng đã phủ bụi nhiều năm mà không

cần tập luyện, dì Quế yên lặng suy nghĩ những

chuyện này, vẫy vẫy tay với đám người hầu đang

nhìn chăm chú bóng dáng của Lâm Ưu. Mọi người

hiểu rõ cười cười, vui vui vẻ vẻ lau cửa kính pha lê.

Thật ra mọi người đều hy vọng phu nhân gia chủ ở

mọi nhà đều hài hòa, nếu vậy khi làm việc mọi người

đều sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Thậm chí đầu bếp trắng mập trong bếp cũng kinh

ngạc ngừng động tác gọt quả, đỡ lấy mũ chính mình,

trừng lớn hai mắt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn

thấy Lâm gia chủ không mặc âu phục đây, thực sự là

quái lạ.

Dáng người Lâm Ưu cao gầy, âu phục nữ nhân bình

thường căn bản không phù hợp, cho nên mỗi bộ âu

phục của nàng đều là hàng được cắt may có một

không hai, bản thiết kế nhà tạo mẫu cũng chỉ thuộc

về một mình nàng.

Cho nên nàng ở trong mắt người ngoài, vẫn luôn tự

phụ ưu nhã, lại mang theo nét lạnh nhạt cùng

cao quý đặc quyền của tầng lớp thượng lưu.

Lâm Ưu quay lại phòng tập, lại bắt đầu đợt vận động

tiếp theo, chỉ là khi vận động, luôn vô thức ngẫm

nghĩ khi nào Phó Hân Nhiên trở về.

Rất nhiều lần hoảng thần đến suýt chút nữa là làm

mình bị thương, nàng dứt khoát không tập luyện nữa,

cởi bỏ bao cổ tay, đi tới phòng tắm rửa.

“Dì Quế? Làm sao vậy?” Phó Hân Nhiên ngồi ở đằng

sau bàn làm việc hình cung, nhận cuộc gọi đột ngột

đến từ dì Quế.

“Phu nhân, Ưu Ưu hỏi trưa nay con có về ăn cơm

không? Con bé đã xuống dưới tìm con rất nhiều lần,

chỉ là ngại gọi điện thoại cho con nên dì đành phải

làm thay.” Nghe dì Quế nói, trong mắt Phó Hân

Nhiên đều là ý cười.

“Đợi con xử lý xong công việc sẽ trở về ngay.” Phó

Hân Nhiên cúp điện thoại, mới nhìn qua người đang

dựa vào cạnh cửa.

Người đứng đối diện thổi ra một tiếng huýt sáo lạnh

lót từ trong miệng, mái tóc ngắn sạch sẽ mềm mại,

bên trong con ngươi đen nhánh sáng ngời tràn ngập ý

cười hài hước.

Phó Hân Nhiên thong thả ung dung thu lại di động,

không chút để ý hỏi: “Đứng ở cửa nhìn gì thế? Bản

thảo thiết kế trên tay còn chưa đủ cho cô làm sao?”

“Nhìn gì hửm, đương nhiên là nhìn phụ nữ nhà lành

rồi.” Cô gái ngắn cũng không thèm để ý tới lời uy

ɧɩếρ của Phó Hân Nhiên, đều là lời nói đùa.

“Gần đây tôi sẽ ít tới phòng làm việc hơn rất nhiều,

cô chú ý quan sát kỹ, nhớ giao bản thảo đúng hạn,

đừng tự làm hư thanh danh Sói Đen của mình.” Phó

Hân Nhiên xách túi mình lên, vỗ vỗ vai Sói Đen

xong liền chuẩn bị rời đi.

“So với cô thì vẫn kém rồi, nhà có vợ hiền.” Sói Đen

thuận miệng trả lời.

Phó Hân Nhiên nghe Sói Đen nói vậy, nhớ tới điệu

bộ thơ ngây tối qua của Lâm Ưu, hai mắt đều sáng

hơn vài phần, sung sướиɠ giơ tay vẫy vẫy, cô cũng

không phải bởi vì dì Quế gọi điện nên trở về đâu, cô

chỉ là vì cảm thấy mệt mỏi thôi.

Sói Đen đứng trong văn phòng Phó Hân Nhiên, thần

sắc nhàn nhạt nhìn người đang nện bước nhẹ nhàng

uyển chuyển, trên bụng vẫn chưa lộ ra biểu hiện

mang thai, trong mắt đều là những cảm xúc nhìn

không hiểu nổi.

“Ký chủ, tôi đã trở về, cô có nhớ tôi hay không a.”

Hệ thống vui vẻ nhảy ra từ không gian.

Lâm Ưu đang tắm tắm bên trái, kỳ cọ bên phải, đột

nhiên nghe thấy thanh âm, nàng lập tức che lại thân

thể, nhìn tiểu nòng nọc màu đen xì khoe khoang nhảy

tới nhảy lui trước mặt chính mình.

Sắc mặt Lâm Ưu ửng hồng, căm tức nhìn hệ thống

đang vô tư bay lượn không hiểu tình cảnh hiện tại,

rống to: “Cút coi, không thấy ta đang tắm rửa sao?

Có thể cho ta chút quyền riêng tư không vậy!”

Hệ thống bị một rống của Lâm Ưu dọa héo, ủ rũ cụp

đuôi chui ra khỏi phòng tắm, “Tôi cũng không nhìn

thấy cô mà, đều được che hết rồi.” Hệ thống thì thầm.