Từ cuộc đối thoại vừa nãy, có vẻ chị cả của Phó Hân
Nhiên vẫn rất quan tâm đến Phó Hân Nhiên, vậy sao
đến cuối cùng lại rơi vào kết cục người sống ta chết,
chẳng lẽ giả vờ sao, cảm thấy không giống lắm.
Tuy rằng vừa nãy nàng có chút cảm nhận được mình
bị uy ɧɩếρ, nhưng đối với người làm chị hai thì chút
quan tâm như vậy cũng coi như hợp lý.
Sau buổi trưa, Lâm Ưu dựa theo ký ức nguyên thân,
cuối cùng thành công xử lý toàn bộ núi văn kiện trên
bàn ngày hôm nay, cái nên ký tên thì ký tên, nếu có
sai lầm thì trả về.
Bận rộn hơn hai ba tiếng đồng hồ, mới giải quyết
xong số công việc này.
Lâm Ưu dựa vào ghế, nâng cổ tay lên, thấy kim đồng
hồ chỉ nhích qua ba giờ chiều một chút, dường như
cũng không còn công việc khác cần nàng giải quyết,
Lâm Ưu quyết định về nhà.
Thuận tiện hỏi Phó Hân Nhiên có muốn cùng nhau ra
ngoài chơi vào buổi tối hay không?
Nàng cũng hơi muốn xem xem ở thế giới này có gì
thú vị, sinh hoạt về đêm của nhóm phú nhị đại cuối
cùng là thế nào, Lâm Ưu nóng lòng muốn thử, tràn
ngập tò mò.
Cảm giác trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này
cùng trái đất trước của nàng cũng không có khác biệt
gì.
Ngay cả kết cấu ẩm thực, vùng miền cũng không quá
khác biệt
Qua một hồi nàng liền về đến nhà, từ chỗ người hầu
biết được Phó Hân Nhiên còn đang ngủ trưa, đành
đặt món quà của chị cả Phó gia dành cho nàng ấy ở
phòng sách.
“Dì Quế, tối nay tụi con sẽ không ăn cơm nhà.” Lâm
Ưu xuống lầu nói một tiếng với dì Quế đang đứng
làm bánh quế trong bếp.
Trên đầu dì Quế đội mũ thực phẩm dùng một lần, khẽ
gật đầu, tươi cười thỏa mãn: “Ưu Ưu muốn dẫn phu
nhân ra ngoài hẹn hò sao?”
“Cũng không phải, chẳng qua là nhóm Trịnh Nhị tụ
hội lại với nhau, kêu tụi con tới chung vui.”
“Bây giờ phu nhân có thai, sợ là không thể tới những
nơi đông người chơi bời.” Dì Quế nghĩ đến đám nhóc
trẻ tuổi đɩêɳ ͼʉồɳɡ kia, uyển chuyển khuyên nhủ.
Lâm Ưu cũng cảm thấy vậy, gật gật đầu, cầm điện
thoại gọi qua cho Trịnh Nhị.
Lâm Ưu nghe xong đoạn nhạc chờ dài hơn ba mươi
giây, Trịnh Nhị mới mơ mơ màng màng nhận điện
thoại: “Lâm đại tổng tài, ngài gọi điện cho tôi sớm
như vậy làm gì vậy.”
“Cuộc tụ hội tối nay, chọn nơi nào thanh tịnh chút,
lão bà của tôi mang thai, quá ồn ào sẽ không tốt, nói
với bọn họ tới đó không được hút thuốc, nếu không
tôi liền không đi.” Lâm Ưu nhướng mắt đột nhiên đề
ra một loạt yêu cầu.
“Gì?” thanh âm Trịnh Nhị đột nhiên cất cao.
“Chị dâu mang thai? Lâm đại tổng tài, tốc độ này của
cô có hơi nhanh nha!” Trịnh Nhị lập tức ngồi dậy, mở
miệng không ngừng trêu chọc, ngay cả chút buồn
ngủ khi nãy cũng đã bay biến không còn tâm hơi.
“Không chịu được sự náo loạn của mấy người, nhớ
chọn nơi nào thanh tĩnh chút.” Ánh mắt Lâm Ưu nhìn
chằm chằm vào một bình hoa màu xanh đậm, khóe
miệng nhịn không được mà lặng lẽ nhếch lên, nàng
đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, dù không biết tại sao.
Nếu không phải lo mình phá hỏng thiết lập nhân vật,
nàng cũng muốn nhảy dựng lên, cười ha ha ha ha
mấy tiếng.
Lâm Ưu tùy ý ném điện thoại lên trên mặt bàn, hưng
phấn siết chặt tay, vừa nhấc đầu lên liền bốn mắt nhìn
nhau với Phó Hân Nhiên người được nói là còn đang
ngủ.
Phó Hân Nhiên đứng ngay sau lưng Lâm Ưu, cô mới
tỉnh ngủ, muốn ra ngoài đi bộ một chút, vừa hay nghe
được giọng của Lâm Ưu, bước chân khựng lại đứng
yên một chỗ.
Nghe thấy Lâm đại tổng tài không ngừng nói cười,
mặt đầy hưng phấn nói chuyện với người khác rằng
cô mang thai.
Hóa ra có bảo bảo khiến chị ta vui vẻ như vậy sao?
Vậy cô xem là gì đây? Phó Hân Nhiên có một tia mờ
mịt, cô vui vẻ vì Lâm Ưu thay đổi, nhưng nếu tất cả
những chuyển biến ấy đều là vì bảo bảo, cô lại cảm
thấy sợ hãi.
Phó Hân Nhiên rũ mắt đột nhiên không muốn nhìn
thấy Lâm Ưu, lại vừa hay đối diện với Lâm Ưu vừa
mới xoay người.
Ánh mắt tức giận trào phúng chợt lóe mà qua, Lâm
Ưu trừng lớn đôi mắt, khi muốn nhìn lại kỹ càng,
Phó Hân Nhiên đã sớm quay đầu.
Mình có làm sai gì sao, Lâm Ưu mờ mịt nắm góc áo.
Chẳng lẽ cảnh nàng khoe mình có bảo bảo khi nãy bị
nghe thấy rồi chăng, ahh, thật xấu hổ, hay là vì
chuyện vào sáng nay?
Khuôn mặt anh khí của Lâm Ưu đỏ lên, không được
tự nhiên quay đầu đi, vội vàng tìm đề tài khác để
đánh trống lảng: “Trưa nay tôi có hẹn ăn cơm với chị
cả của em, chị ấy có mua quà tặng em, nhờ tôi đưa
cho em.”
Phó Hân Nhiên điều chỉnh tốt tâm thái mâu thuẫn lại
thật mau, dùng ngữ khí xa cách nói hai chữ “Cảm
ơn.”.
Lâm Ưu nhíu nhíu mi, kỳ quái nhìn thoáng qua Phó
Hân Nhiên.
Vẫn là xoay người vào thang máy lên lầu, nàng lấy
hai cái túi quà màu đen trông vô cùng xa hoa đưa cho
Phó Hân Nhiên.
Trong nháy mắt nhìn thấy túi quà, hai mắt Phó Hân
Nhiên lập tức sáng lên, cái túi cùng hình vẽ logo
trong giản lược đến như vậy, chẳng lẽ là?!
Phó Hân Nhiên ôm món quà vào trong ngực mở ra,
liền thấy được chữ ký tao nhã rồng bay phượng múa.
Quả nhiên vẫn là chị cả hiểu mình, đây chính là bản
trang sức duy nhất được Milo tận tay thiết kế.
Độc nhất vô nhị, lung linh như mộng, vừa thần bí
điển nhã lại mang theo nét tự nhiên mỹ lệ, đá quý
được đính lên mặt dây này dù muốn mua cũng mua
không được.
Nghe nói chỉ có nhân tài hoàn thành xong yêu cầu
đặc biệt của Milo mới có thể lấy được bộ trang sức
này.
Tổng cộng ba món, hoa tai, vòng cổ, lắc tay.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ưu thấy Phó Hân Nhiên vui
vẻ đến phải cố duy trì hình tượng bản thân, liền biết
món quà đại tỷ đưa cho Phó Hân Nhiên rất đúng ý
nàng ấy.
Lâm Ưu vắt chân ngồi trên ghế sô pha thưởng thức
dáng vẻ mỹ nhân vui sướиɠ phấn chấn, đây là lần đầu
tiên nàng nhìn thấy một Phó Hân Nhiên sinh động
hoạt bát đến vậy.
Vui vẻ đến bỏ qua bộ dáng lạnh nhạt thường ngày
của Phó Hân Nhiên, như tiên nữ hạ phàm, tinh linh
rơi xuống đất, hút đi nhân khí trong người, nàng sẽ
làm ngươi cam tâm tình nguyện dâng lên bảo vật trân
quý nhất của mình cho nàng.
“Tối nay, Trịnh Nhị hẹn chúng ta tới tụ hội, em muốn
đi không?” Lâm Ưu thấy Phó Hân Nhiên vui vẻ như
vậy, nhẹ giọng mở miệng, trưng cầu ý kiến của Phó
Hân Nhiên.
Phó Hân Nhiên thu hồi nụ cười mỉm, nghe thấy
giọng nói của Lâm Ưu, mới phát hiện người này vẫn
còn ở nơi này, cô thong thả ung dung đóng nắp lại.
Phó Hân Nhiên ngoài ý muốn hỏi ngược lại nàng:
“Đây vẫn là lần đầu tiên chị mời tôi tới tham gia buổi 0
tụ hội của bạn, chị xác định sao?”
Lâm Ưu gật gật đầu, “Đương nhiên xác định, bọn họ
đều dẫn theo người nhà, tôi cũng không nên một thân
một mình đi đến đó.”
Huống chi trong điều thứ tám của phương pháp làm
tri kỷ, chính là bạn của mình cũng chính là bạn của
nàng ấy, cho nên việc giới thiệu Phó Hân Nhiên với
nhóm bạn thật ra rất bình thường đối với nàng.
“Vậy được rồi, có yêu cầu tôi đặc biệt chú ý nơi hội
tụ sao?” Phó Hân Nhiên trân trọng thu dọn xong bộ
trang sức mỹ lệ xa hoa.
Cô cũng không mở ra cái túi còn lại, trong đó chắc
chắn là quần áo chị cả mua cho cô, bây giờ có mặc
thì về sau cũng không vừa, hơn nữa cũng không phải
kiểu dáng mà cô thích.
Lâm Ưu tự hỏi một chút, lắc đầu, chỉ là một buổi tụ
hội bình thường, không có gì phải chú ý, “Đã nói, em
muốn mặc như thế nào, thích ăn món gì, không cần
để ý đến bọn họ.”
Phó Hân Nhiên gật gật đầu, thân hình uyển chuyển
nhẹ nhàng cầm túi quà chạy lên lầu.
Hi Sắc, một trong những nhà hàng sang trọng nhất
đất nước, chỉ đón nhận hội viên, trong đó họ sẽ dùng
hết khả năng để thỏa mãn tất cả nhu cầu của khách.
Trên người Phó Hân Nhiên mặc một chiếc váy dài
màu bạch kim, trên vai bị Lâm Ưu ép buộc cô phủ
thêm một lớp áo khoác, mái tóc dài tự nhiên rũ qua
vai, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo gợi lên một nụ cười
nhàn nhạt, dịu dàng xa cách.
“Tôi có thể nắm tay em không?” Lâm Ưu bước tới
gần Phó Hân Nhiên, khẽ nhỏ giọng hỏi bên tai cô.
Phó Hân Nhiên nhìn thoáng qua nhân viên Hi Sắc
đang đứng chờ ở cửa, cô quay đầu, sóng mắt lưu
chuyển tức liếc mắt nhìn nàng một cái, còn phải hỏi
sao?
Cô cũng không muốn truyền ra tin tức vợ vợ Lâm thị
bằng mặt không bằng lòng, tuy rằng phần lớn người
ngoài đều đã biết quan hệ thực sự của hai người các
nàng.
Nhưng bây giờ không giống vậy, Phó Hân Nhiên chủ
động giơ tay nắm lấy bàn tay to ấm áp nóng rực.
Lâm Ưu cao 1 mét 83, so với vóc người nguyên bản
ở thế giới kia của nàng còn cao hơn mười centimet,
nói tay nàng lớn cũng không quá, Phó Hân Nhiên
cũng không thấp, cao chừng 1m7.
Trong nháy mắt những ngón tay mềm ấm non mịn
đặt vào lòng bàn tay của Lâm Ưu, nàng liền cảm giác
được phía sau lưng đột nhiên nổi da gà, mồ hôi lạnh
cũng tự nhiên hiện lên.
Trong lòng Lâm Ưu vô cùng hưng phấn cùng kích
động, giống như hận không thể đứng đây nhảy một
điệu.
Lâm Ưu:…… vì sao mình lại kích động như vậy?
Hi Sắc có tổng cộng ba tầng, nghỉ ngơi ăn chơi giải
trí đều được, mỗi một lần tiếp đãi sẽ không vượt qua
30 người, đều yêu cầu đặt trước.
Dưới sự tiếp đón của nhân viên, Lâm Ưu và Phó Hân
Nhiên nhanh chóng đi tới phòng tiệc đã được Trịnh
Nhị bao trước.
Phong cách trang trí của Hi Sắc vừa mang nét đẹp
của khoa học kỹ thuật thời đại mới, các nguyên tố
mang tính khoa học viễn tưởng tùy ý thấy được khắp
nơi, đặc biệt là hành lang được thiết kế theo mô hình
lượng tử, trông cực kỳ thú vị.
Đồng phục nhân viên mặc có cùng kiểu dáng với
đồng phục hàng không, xen lẫn giữa nét đơn giản và
thời thượng.
Lâm Ưu và Phó Hân Nhiên vừa mới bước vào cửa
liền nghe thấy giọng của Trịnh Nhị.
“Tôi nói rồi, đợi lát nữa chị dâu tới, không ai được
phép hút thuốc, nếu muốn thì dọn đồ cút xéo khỏi
đây cho tôi, ai cũng không được ám đến chị dâu của
tôi.”
Cửa phòng A107 được khép hờ, không có đóng lại.
Nhân viên dẫn người tới nơi, lúc chuẩn bị giơ tay gõ
cửa, bị Lâm Ưu từ chối, nhân viên liền lễ phép rời đi.
“Tuy rằng bọn họ rất ham chơi, nhưng người cũng
không đến nổi xấu, nếu cảm thấy không thoải mái
nhất định phải nói với tôi.” Lâm Ưu nhỏ giọng dặn
dò lại lần nữa.
Phó Hân Nhiên liếc Lâm Ưu một cái, nhìn thấy ánh
mắt nghiêm túc thật lòng của Lâm Ưu, chớp chớp
mắt mỉm cười, “Ừm, tôi biết rồi.”
“Chà, người bận rộn của chúng ta thế nào lại đứng
ngoài cửa, mau… Mời chị dâu của chúng ta tiến
vào.” Trịnh Nhị mở cửa định ra ngoài đón hai người
Lâm Ưu, liền nhìn thấy người đã đứng ở cửa, vô
cùng vui mừng mời hai nàng đi vào.
“Chị dâu, đã lâu không thấy, tới tới tới, mời ngồi, bây
giờ chị dâu chính là khách quý lớn nhất ở nơi này
đó!” Trịnh Nhị nịnh nọt nhưng cũng không mất đi lễ
phép, mời Phó Hân Nhiên vào trong ngồi.
Trịnh Nhị như người đi trước trào lưu xã hội, nhuộm
một đầu tóc ngắn nửa vàng nửa trắng, đeo một chuỗi
dây xích vàng trông vừa to vừa nặng, khoác một bộ
âu phục cổ điển trên người.
“Cảm ơn, quả thật đã lâu không gặp, lần trước gặp
nhau vẫn là trong tiệc mừng nhà chú Lý.” Trên mặt
Phó Hân Nhiên treo lên nụ cười thích hợp.
Phần lớn những người ở nơi này, cô đã có duyên đã
gặp qua mấy lần, dù sao giới thượng lưu ở thành phố
B cũng không quá lớn, đi lòng vòng tham gia vài ba
buổi tiệc mừng đều có thể gặp được mấy người.
Lâm Ưu nắm tay Phó Hân Nhiên ngồi lên chiếc sofa
rộng nhất.
Phong cách thiết kế của căn phòng có nét xen lẫn chủ
nghĩa tối giản và hiện đại, mọi người đều tùy ý dựa
lên chiếc sofa màu xám, cười cười chào hỏi với Lâm
Ưu.
Lâm Ưu rất cảm kích đáp lại mọi người, cũng thật là
đã làm khó này người chỉ thích nhảy nhạc sàn này,
phải phối hợp với nàng đổi thành buổi tụ hội lặng lẽ
tao nhã.
Còn may Lâm Ưu có được một phần ký ức của
nguyên thân, có thể lần lượt đáp lại đúng người kêu
đúng tên.
“Hôm nay mấy cậu thế này, quá yên tĩnh, làm tôi có
chút không quen.” Lâm Ưu mở miệng đùa vui với
những người trông có vẻ câu nệ.
“Tôi đây còn không phải vì cô với chị dâu sao?”
Trịnh Nhị nâng khuỷu tay lên huých huých cánh tay
Lâm Ưu.
“Ha ha, cô không tiếng không hình tự dưng có tin
mừng, chúng ta cũng không thể làm cho buổi tụ hội
này náo loạn như mọi khi, đúng không?” Lư Tư Hạo
nháy nháy đôi mi sắc bén.
Lâm Ưu biết người này, dòng tộc quân nhân, bây giờ
còn mang hàm thiếu úy trong quân đội, “Hạo tử, cậu
trở về bao lâu rồi?”
“Tôi cũng mới trở về được một tuần thôi, vừa hay
cùng mọi người tụ họp, chúng ta đều đã lâu chưa gặp
nhau rồi.” Lư Tư Hạo giơ tay lên vuốt qua cái cằm
hình chóp của hắn, hắn liền thích loại cằm nhọn như
này.
“Đúng vậy, Lâm tỷ, hiếm khi chị tới đây tham gia tụ
hội, chúng ta cũng không muốn chơi những trò ầm ĩ
quen thuộc đến phát chán kia nữa a.” Thanh âm ôn
ôn nhu nhu, nữ Omega ăn mặc giống như đóa sen
thanh thuần nháy mắt về phía Lư Tư Hạo.
Lư Tư Hạo không được tự nhiên run run ly rượu đế
cao, Lâm Ưu hiểu rõ cười, vị bạch liên hoa này còn
không chưa bắt được Lư Tư Hạo a.
“Trên lầu còn được chuẩn bị tiệc nữa, người đã đến
đông đủ rồi, chúng ta đi lên thôi.” Một vị nữ Alpha
có dáng người gầy yếu mỏng manh như lá liễu,
nhuộm một đầu tóc tím, vui vẻ vỗ tay.
Những người khác cũng là mồm năm miệng mười
hùa nhau nói chuyện, bọn họ không nghĩ tới Trịnh
Nhị vậy mà thật sự kéo Lâm Ưu tới buổi tụ hội, còn
may mỗi khi những người này cùng Lâm Ưu ngẫu
nhiên liếc nhau đều không hẹn mà cùng nổi da gà
khắp người.
Người lớn trong nhà, vẫn luôn tranh thủ lôi Lâm Ưu
ra làm hình mẫu tương lai cho bọn họ, đôi khi thủ
đoạn trên thương trường của Lâm Ưu, còn làm người
lớn cảm thấy kinh hãi.
Mỗi khi tới thời điểm như vậy, mọi người trong nhà
đều dùng bộ dáng hận sắt không thành thép mà rống
giận: “Nhìn xem Lâm Ưu nhà người ta, tuổi còn trẻ
đã nắm giữ một tập đoàn lớn, mấy đứa chỉ biết nằm
đây ăn no chờ chết, còn mặt mũi sao?”
Nguyên thân không thích giao thiệp là một phần, mọi
người cũng không vui vì bị lấy ra so sánh là phần còn
lại, tuy đều rất bội phục nàng, nhưng cái bóng của
con nhà người ta thật sự quá khủng bố.
Cho nên số lần nguyên thân tham gia tụ hội càng
ngày càng ít, ngày nào cũng một lòng nhào vào
chuyện công tác, không màng tới quan hệ bên ngoài.