- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 1
Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
Chương 1
Lâm Ưu xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết ABO ngược tâm báo thù. Lúc trước vì thấy tên Alpha thối tha kia trùng tên trùng họ với chính mình nên nàng mới chấp nhận tam quan tan vỡ mà tiếp tục bấm xem, nếu không chỉ chương một là sẽ bỏ qua.
Đêm qua đọc tới chương mới nhất, thấy vai ác Phó Hân Nhiên bị tên Alpha thối tha Lâm Ưu đẩy xuống lầu sinh non, không nhịn nổi cơn tức giận đến độ điên cuồng bấm một đoạn văn dài hơn 3000 chữ chỉ để tổng sỉ vả tác giả, không nghĩ tới vừa mở mắt liền xuyên vào!!! Lâm Ưu:??? Người da đen dấu chấm hỏi đầy mặt.gif Một giấc ngủ dậy có nhiều thêm một lão bà, lại còn mang nhãi con???
Có cách xuyên dễ dàng như này sao? Có phải mấy người viết bình luận trên mấy ngàn chữ đều đã xuyên qua hết rồi không???
Mấu chốt nhất chính là vị lão bà vừa mới ra lò này, lại là vai ác lớn nhất trong tiểu thuyết, Phó Hân Nhiên, ngẫm kỹ tên này một chút, đúng là phụ lòng người a, bội phục cách tác già đặt tên. Tên gọi phụ lòng người, bị bà mẹ kể kia dùng ngòi bút ngược đến hắc hóa, thật muốn hỏi hỏi tác giả một câu ngài có tâm sao? Trong lòng tra A trong cốt truyện nguyên bản đã sớm có bạch nguyệt quang, cầu mà không được, ngược lại bạch nguyệt quang đem nàng trở thành một cái lỗp xe dự phòng. Đổi nàng dục cự còn nghênh, cuối cùng phủi mông chạy ra nước ngoài du học.
Dục cự hoàn nghênh: Làm bộ làm tịch Trước khi nguyên thân kết hôn, đã từng hỏi nàng, có nguyện ý trở về hay không.
Bạch nguyệt quang đau lòng từ chối, còn nói nếu hai ta là chân ái của nhau, một tờ giấy đỏ không thể trói buộc đôi ta.
Nghe xem đây còn là tiếng người sao? Quả thật trói buộc không được tra công tiện thụ.
Về phần tên nguyên thân cặn bã này, bị mẫu thân cùng gia tộc tạo áp lực mới cưới Phó Hân Nhiên lúc ấy vừa mới tốt nghiệp đại học.
Lúc này Phó Hân Nhiên còn chưa hắc hóa, tuy rằng năng không quá chờ mong vào hôn nhân, nhưng vẫn nỗ lực hy vọng vượt qua dễ dàng.
Nhưng nguyên thân lại không nghĩ vậy, luôn bày ra dáng về thờ ơ lạnh nhạt, vừa văng về nàng, xem nàng như người xa lạ, lại tùy ý mọi người trong gia tộc chèn ép si nhục hành hạ làm vai ác thay mình.
Ngay lúc chu kỳ nhiệt của Phó Hân Nhiên đột nhiên phát tấc, nàng phát hiện thuốc ức chế đã hết, muốn gọi điện thoại nhờ bạn thân đưa thuốc ức chế tới Phó Hân Nhiên là đỉnh cấp omega, ngay khi nguyên thân ngửi thấy tin tức tố, liền lập tức bạo động. Đôi mắt độ bừng như chó điên liếc qua nàng, nhanh chóng nhào lên, ném Phó Hân Nhiên lên trên giường.
Đợi sau khi đánh dấu Phố Hân Nhiên xong, lại cắn răng bày ra bộ dáng liệt nữ bị cô bức làm bần trinh tiết chính mình.
Trực tiếp ném Phó Hân Nhiên đang nằm trên giường chưa kịp mặc quần áo ra khỏi phòng, còn mắng to cô ghê tớm.
Trước khi xuyên vào nơi này, Lâm Ưu suýt chút nữa là cao huyết áp, nắm đấm tức giận múa may quơ quảo, tự cảm đến cuối cùng tên Alpha thối tha này định ghê tớm ai vậy?
Một thiếu nữ tốt như vậy, nàng đau lòng còn không kip, lại bị tra A này tra tấn biếи ŧɦái làm nhục đủ kiểu, làm cho nàng tức đến nổ phổi, hận không thể xuyên vào, đấm chết nguyên thân Mà sự kiện dẫn tới Phó Hân Nhiên chết tâm, hoàn toàn hắc hóa quyết định hành chết cả nhà tra A, là vì bạch nguyệt quang của nguyên thân quay về nước, nhịn không nồi dụ hoặc mà ngoại tỉnh ngay khi cô đang mang thai, nguyên chủ sợ bạch nguyệt quang ghét bỏ mình đã có con.
Suy nghĩ sao cho vai ác Phó Hân Nhiên không thể sinh ra, đứt khoát làm bộ hai bên cãi nhau sau đó vô tình đầy vai ác lăn từ cầu thang lầu hai xuống tầng trệt. Đứa nhỏ đã thành hình trong bụng Phó Hân Nhiên trực tiếp sinh non không giữ được, Phó Hân Nhiên cũng mất đi quyền làm mẹ, mà chỉ riêng chuyện này thôi thì chưa xong Lúc Phó Hân Nhiên yếu ớt tinh lại trong bệnh viện, nghe thấy đại tiểu thư Phó gia thân thiết tử nhỏ châm chọc mỉa mai sỉ nhục chính mình.
Dáng vẻ kệch cỡm thôi thổi lớp sơn móng tay mới, đứng trước cứa sổ, bày ra vẻ đồng tình nói: "Ai nha, thật đáng tiếc, mẹ em đã chết, giờ ngay cả con em cũng vây, em thật đúng là sao chổi Phó Hân Nhiên hoàn toàn hông mất, ảnh mắt hờ hững chết lặng nhìn trần nhà màu trắng, nước mắt trượt qua bên tai.
Nàng cũng không nghe thấy tiếng châm chọc mia mai Theo cốt truyện Phó Hân Nghiên sợ Phó gia ngừng cung cấp nguồn thuốc tức tố đặc biệt cho mẹ mình ,chỉ có thể cắn răng nhịn nhục sự chì chiết cùng xa lánh của Lâm Ưu ,nỗ lực giãy giụa ,ngược lại kỳ vọng vào hôn nhân cũng theo đó mà bị Lâm Ưu mài đi từng ngày từng ngày một
Nhưng kết quả cuối cùng cô có được, cũng chỉ là mất đi bảo bảo, mẹ cũng bị người Phó gia ngừng cung cấp thuốc mà ly thế.
Vậy cô nhẫn nhục còn có ý nghĩa sao?
Hủy diệt đi, tất cả đều hủy diệt đi.
Hoa hồng hoang dại cao ngạo, dù cho cành lá có rơi rụng, chỉ còn nụ hoa vẫn cố gắng nở rộ.
Phó Hân Nhiên sống thọ, mất tại nhà, người mặc đồ đen, an tĩnh nằm trong phòng ngủ nhà mình, được bác sĩ, hộ sĩ,luật sư cùng bạn tốt an táng đàng hoàng, thoải mái rời đi.
Cả đời này của cô, từ khi sinh ra đã không nhận được chúc phúc cùng ấm áp, lại vẫn ngây thơ ngu ngốc chờ đợi cái gọi là tình thân ấm áp kia.
Cho đến khi tên Alpha buồn cười kia tự tay gϊếŧ chết đứa trẻ vốn đã không được chờ mong trong bụng cô.
Người cha trên danh nghĩa lại không thèm bố thí tin tức tố cao quý của mình cho mẹ cô đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.
Trong một đêm cô mất đi toàn bộ thiện lương và chút nhân tính cuối cùng.
Cô lặng lẽ độc hành trong bóng đêm âm trầm, bước ra khỏi thế giới của chính mình.
Báo thù, là ý niệm duy nhất để cô tiếp tục tồn tại
Quái vật khổng lồ Lâm gia, bị cô dùng nửa năm ngắn ngủi, làm cho sụp đổ, gãy nát tan tác không ra hình ra dạng.
Phó gia gầy yếu như tiểu châu chấu, bị Phó Hân Nhiên trực tiếp bóp chết ngay sau khi bước vào thị trường được mười phút. Số cổ phiếu đang được sở hữu hoàn toàn mất đi giá trị, sáng sớm hôm sau các cố đông liền nhanh chóng bán tháo toàn bộ cổ phiếu.
A, Phó gia chủ cao quý ngày nào, quỳ gối dưới chân cô xin tha như một con chó, xin cô cân nhắc quan hệ cha con, giơ cao đánh khẽ.
"Nhiên nhiên, cầu xin con, ít nhất thì xem xét mối quan hệ cha con hai ta, buông tha Phó gia đi, cầu xin con, buông tha chúng ta, thu tay lại đi."
Phó Hân Nhiên vô cùng lạnh nhạt, thẳng lưng đứng trước cửa sổ bằng kính, lẳng lặng ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập như đàn kiến con phía dưới.
Ngay cả quay đầu liếc mắt nhìn qua một cái cô cũng khinh thường, trực tiếp kêu bảo an ném tên đàn ông đã từng là Phó gia chủ ra ngoài, nhẹ nhàng dứt khoát như vứt một bịch rác
Suy nghĩ của Phó Hân Nhiên dần dần hỗn độn, mở mắt ra rồi lại khép lại, có nhiều chuyện cô đã quên mất lúc còn trẻ, thế nào lại đột nhiên nhớ tới đâu.
Thì ra, chết đi cũng không vui như vậy, Phó Hân Nhiên không quá hứng thú nghĩ.
Đoạn Phó Hân Nhiên dẫm nát Lâm gia Phó gia là một điểm cao trào nhỏ bên trong cốt truyện, khúc sau mới là thời khắc đỉnh cao của Phó Hân
Nhiên, cô đại sát tứ phương, sát phạt quyết đoán, thực mau liền đúc thành đế quốc thương nghiệp độc thuộc môt mình mình.
Lâm Ưu còn chưa có cách nào để đối mặt với chuyện một giấc ngủ dậy bỗng nhiều thêm lão bà, giống như đột ngột có một cái bánh to đùng rơi từ trên trời xuống thế này.
Lâm Ưu mê mang chớp chớp mắt, chẳng lẽ do nàng chết không đúng cách, xoa xoa một đầu tóc rối, tiếp tục tự ngẫm, hay là nàng mở mắt không đúng cách a?
Lâm Ưu Không dám tin, lập tức nhắm mắt lại, mở ra, nữ nhân với nụ cười lạnh trước mắt, vẫn trào phúng nhìn nàng như cũ.
"Lâm Ưu, nhìn thấy tôi, chị liền chán ghét như vậy sao?" Nữ nhân híp mi mắt, lạnh như băng sương, dùng ánh mắt châm chọc đâm cho tâm Lâm Ưu.
thành cái sàng.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, hai tay khoanh lại, môi mim chặt như một đứa bé lỡ phạm sai lầm.
Rất muốn nói cho mỹ nữ trước mắt một tiếng, nàng thắng nha, thậm chí còn chưa từng có cuộc tình vắt vai nào, cũng không có loại năng lực có thể làm cô ấy lớn bụng.
Cho nên có thể đừng tiếp tục dùng ánh mắt trào phúng cùng chán ghét như vậy nhìn nàng được không a.
Không thể không nói nữ nhân trước mắt thật sự rất đẹp, lạnh lùng thanh khiết tựa núi tuyết, hơi thở lạnh lẽo, thuần tịnh tự nhiên, lại có nét quý nữ hồn nhiên chốn tiên cảnh, không vướng thế sự nơi trần tục.
Nếu để cô đi đóng phim cố trang, chắc chắn nổi tiếng, không chừng lại là một vị thần tiên tỷ tỷ mới.
Tóc dài đen nhánh, cánh môi đỏ tươi mềm mại, vừa quyến rũ vừa thanh thuần, mà đôi đồng tử thâm thúy sắc bén như đao, từng vết trí mạng.
Ây, Lâm Ưu ngượng ngùng cười, luyến tiếc thu hồi ánh mắt đang ngắm nhìn say sưa, đôi tay ngượng ngùng xoa xoa, cúi đầu không dám lại nhìn chằm chằm vào người đối diện.
"A, chị còn biết xấu hổ?" Nữ nhân cong lên khóe môi, châm chọc cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Vòng eo uyển chuyển tinh tế xứng với váy đen bó sát mềm mại bằng tơ lụa đẹp đến làm cho thẳng nữ như
Lam Ưu đều có cảm xúc mênh mông
Phó Hân Nhiên rũ xuống đôi mắt màu nâu thẫm, mày khẽ cau, sao lại thế này?
Người trước kia tránh cô còn không kịp lần này không có chạy về hướng khác, còn làm bộ vô tội cùng áy náy như vậy, chẳng lẽ không tiếp thu được chuyện mình mang thai sao? A,
Phó Hân Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt toàn là trào phúng.
Tay cô lại vô thức đặt lên trên bụng, có phải còn tưởng rằng chính mình không biết, đêm qua là ai trộm mở cửa phòng, ghé vào bụng mình nghe thử thanh âm hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Hân Nhiên dần trở nên nhu hòa, quay đầu đưa mắt nhìn người vẫn còn đang ngốc nghếch xoa tóc, rõ ràng rất chờ mong, vì sao lại muốn che che giấu giấu, lấy bộ dáng thực xin lỗi này ra để đối xử với cô đây.
Lâm Ưu nuốt nuốt nước miếng, thấy người kia đột nhiên quay đầu, trái tim nhỏ đều sắp bị dọa cho ngừng đập.
"Xẹt... Xẹt xẹt..... Ký chủ... Ký chủ... Hoàn hồn."
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vụt ra vài tiếng điện giật, làm Lâm Ưu sợ tới mức hai tay hai chân đều giật bắn lên, bày ra tư thế phòng ngự, đưa mắt xem xét mọi ngóc ngách.
Ký chủ? Ký chủ gì a?
Chẳng lẽ là trong hệ thống trong truyền thuyết?
"A a a a, có phải mi đem ta đưa tới nơi này hay không? Mau mau đưa ta trở về đi, hôm nay đội trưởng sẽ tới gặp ta, nhanh lên." Lâm Ưu lập tức hoàn hồn, mở miệng la to trong phòng.
Nhóm người hầu bên trong biệt thự
đột nhiên nghe thấy tiếng la của nàng, kinh ngạc ngẩng đầu, bình thường gia chủ vẫn luôn đạm nhiên bình tĩnh, thế nào lại mất khống chế a? Một giây sau căn biệt thự lại quay về yên tĩnh, mọi người cũng tiếp tục lặng lẽ làm việc của mình.
Còn Phó Hân Nhiên, đã quay về phòng ngủ ấm áp rộng rãi của mình từ lâu
Hoàn cảnh thoải mái để cô thả lỏng hơn chút, dựa ngồi vào đầu giường tự hỏi đến cuối cùng chuyện là như nào.
Lâm Ưu ngồi quỳ trên giường, một đầu ngu ngơ ngốc nghếch, nghe hệ thống thong thả tới muộn xin lỗi.
"A... Ký chủ, thực xin lỗi, vì vấn đề đường truyền, chỉ có thể đưa cô tới đây trước một bước, cốt truyện này hẳn là rất quen thuộc đi, vị vừa mới rời đi kia chính là lão bà của cô."
"Lão bà cái gì? Tôi phải đi về, mi chưa được sự đồng ý của ta đã tự tiện đưa ta tới đây, hành vi này của mi là phi pháp, cấp trên của mi đâu? Gọi tới đây, ta muốn khiếu nại mi!!" Lâm Ưu chống nạnh rống giận hệ thống.
Hệ thống chậm rì rì lắc thân mình từ trong đường dẫn ra đến, nhìn qua trông giống một con nòng nọc nhỏ, có một cái vòng tròn lớn làm đầu, phía dưới là một cái đuôi nho nhỏ được kéo ra thật dài.
Cầu nhỏ bay tới trước mặt Lâm Uu, dùng đôi mắt máy móc màu lam tròn tròn, ngốc manh nhìn Lâm Ưu, "Cô cho rằng tôi gian nan xách cô tới đây là vì cái gì, không phải vì cô xem tiểu thuyết quá kích động, trong lúc uống nước tự làm mình mình sặc chết sao."
Hệ thống dừng một chút, tiếp tục nói:
"Còn cô hỏi tôi vì sao lại mạnh mẽ kéo cô tới đây khi chưa được cho phép, vậy giờ chẳng lẽ phải đưa cô trở về xem mình bị hoa táng xong rồi xong mới hỏi sao?
Lâm Ưu??? "Mi nói rõ ràng chút, ta uống nước bị sặc tới chết khi nào......"
Thanh âm càng nói càng nhỏ, Lâm Ưu đột nhiên nhớ tới, lúc nàng còn đang điên cuồng mắng tra A, mắng đến miệng khô, uống một cốc nước lớn, lúc xoay người trở về thì lỡ vấp chân ngã lên trên bàn.
Số nước vừa mới nuốt được một nửa trong miệng, chảy vào trong khoang phổi cùng khí quản, đang sống sờ sờ tự làm mình sặc tới chết......
Đối với cái chết của chính mình,Lâm Ưu không chấp nhận được, không còn mặt mũi gặp người, vậy mà lại sặc nước chết, hú lên một tiếng, Lâm Ưu chôn đầu trong chăn không ra.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Ngủ Một Giấc Dậy Ta Có Lão Bà
- Chương 1