Quyển 2 - Chương 24: Thiên phú nghịch thiên khiến người khác ghen tỵ

Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura

Mẹ kiếp!! Tiểu quỷ này là cái gì thế!! Cái thân thể nhỏ nhắn này có

thể hấp năng lượng như thế nào?? trong lòng ông Cát đau xót một trận,

cũng không mở miệng nói ra, bởi vì ông biết rõ, ở trạng thái này không

thể quấy rầy cô, nếu như bị làm phiền, việc tu luyện bị cắt đứt vẫn còn

tốt, nếu tệ hơn, nói không chừng khiến tu vi bị thụt lùi.

Xoay người, lại chế dược một lần nữa, nhưng lần này đã chậm hơn,

không có cách nào, việc làm ra loại dịch trị liệu này không phải dễ

dàng, mỗi một dược liệu trình tự sức nặng đều phải nắm chắc một chính

xác, nếu có một chút sai lầm, hậu quả tuyệt đối nghiêm trọng.

Chờ ông làm xong dược liệu lấy ra lần nữa, thấy nước kia biến lại màu xanh nhàn nhạt , gương mặt già nua có chút co rút, nhưng vẫn thả dược

liệu vào, còn trừng mắt liếc nhìn Mặc Hi, xem bé con còn có thể hấp thu

nữa không!!?

“. . .” Thế nhưng mà, đến khi ông chứng kiến tốc độ nhạt màu của nước thuốc không giảm chút nào, rốt cục bó tay, ông cũng không thể làm tiếp

được, bởi vì dược liệu không đủ.

Thân thể có chút mỏi mệt đi ra ngoài, hôm nay, xem như là ngày trong đời này không thể nói được lời nào.

Ở trong trạng thái không linh, Mặc Hi cảm giác được năng lượng được

hấp thu càng ngày càng ít, không khỏi giảm bớt tốc độ, nhưng đến khi cô

phát hiện đã nhanh hết thì năng lượng lại lần nữa được gia tăng, liền

vui mừng không hề ép bản thân, nhanh chóng hấp thu vào, đợi đến khi

thiếu năng lượng một lần nữa, lại gia tăng, trực tiếp khiến cô không

chút bận tâm mà dẫn dắt.

Kỳ thật cô cảm giác được động tác của ông Cát, có điều cô lười quản,

hiện tại việc cô cần làm là lợi dụng tốt điều này, cường hoá kinh mạch

trong cơ thể.

Cảm giác được kinh mạch từng chút cứng cáp hơn, trong lòng Mặc Hi càng hưng phấn.

Không giống với Mặc Hi, hiện tại ông Cát vô cùng thất bại.

Một thân mỏi mệt đi ra ngoài, thì thấy được Dương Bộ.

Nhìn thấy bộ dạng ông Cát, Dương Bộ cũng sững sờ, đi lên phía trước,

đỡ ông, hiền hòa nói: “Làm sao vậy? Việc trị liệu Mặc Mặc tiểu thư xảy

ra vấn đề gì sao?”

Bởi vì hắn cũng biết rõ lần đầu tiên dung dịch trị liệu rất thống

khổ, dù vừa rồi tại sảnh tỷ thí, hắn cũng nghe được sự kiện biếи ŧɦái

của Mặc Hi, nhưng mà vẫn là một đứa bé.

Ai biết, vừa nghe được lời Dương Bộ….ông Cát liền mãnh liệt trừng mắt hắn, hung ác nói: “Xảy ra vấn đề!!? Là xảy ra vấn đề rồi!!? Các người

mang đến tiểu quái vật gì a!!!? Đã dùng liên tục ba lần cường hoá trị

liệu dịch rồi, còn chưa đủ để cô bé hấp thu đấy!!”

Nói xong lại thở ra một hơi, khoát khoát tay nói: “Tốt rồi, khó được

cô bé tiến nhập vào trạng thái dung nhập trời đất, không có dược liệu,

nhanh chóng đi lấy đi.”

“. . .” Chỉ là Dương Bộ cũng bị lời nói của ông Cát nhất thời sửng sốt, không có động.

“Không nghe được của anh lời nói sao!!? Ah!? Còn không đi thông báo

rồi cầm lại đây???” Ông Cát rống to, rốt cục đánh thức Dương Bộ, hiện

tại tầm tình của ông cũng phiền muộn a, tiểu quái vật kia, mệt chết

người mà, cái thân già lọm khọm của mình ôi….

“Người tới, đi lấy dược liệu! Còn có phái người đi thông báo cho ông chủ đi.” Dương Bộ gọn gàng dứt khoát hạ mệnh lệnh.

Mọi người nghe được, liền từng người tán đi.

Các loại dược liệu lấy ra, ông Cát liền trở lại trong phòng lần nữa,

nhưng lúc này lại dẫn theo trợ thủ, quay đầu chỉ thấy Mặc Hi vẫn nhắm

mắt như cũ, cúi đầu phát hiện dược thuỷ kia, trên mặt lại co rút lần

nữa.

“Làm việc.” Điều chỉnh lại trạng thái trên mặt, ông Cát nhỏ giọng nói, trợ thủ kia liền giúp ông mài dược.

Không lâu sau lại bỏ dược vật vào lần nữa, đứng bên cạnh nhìn một

lát, thấy tốc độ hấp thu chậm lại, ông Cát mới thầm thở ra một hơi, thật tốt không có muốn lấy mạng của lão già này .

Đúng lúc này, thân ảnh An Dĩ Mẫn cuối cùng xuất hiện ở trong phòng,

ông Cát và trợ thủ vừa muốn nói gì, đã bị An Dĩ Mẫn ngăn lại, bày ra một cái l*иg màu xanh lam, lúc này mới mở miệng: “Có chuyện gì xảy ra??”

“Báo cáo Ông chủ!” Nhắc lại ông Cát liền một bụng khí, con ngươi

trừng lớn: “Anh mang đến cái tiểu quái vật gì thế? Đây là dịch cường hoá trị liệu lần thứ tư rồi, nhóc con này vẫn chưa có tỉnh!! Hơn nữa tốc độ hấp thu kia….quái vật !!

“Ha ha.” Thấy bộ dạng Cát Lão, An Dĩ Mẫn nở nụ cười lên tiếng, thế

nhưng mà tươi cười một nửa liền ngừng lại, trên mặt hiện lên tua kinh

ngạc, quay đầu đã thấy Mặc Hi mở mắt đang nhìn bọn họ.

Có chút nghi ngờ nói: “Các người đều tới làm gì?”

Lúc An Dĩ Mẫn và hai người kia tiến vào nàng cảm giác được rồi, cho nên cũng rời khỏi trạng thái không linh.

Thấy Mặc Hi tỉnh lại, An Dĩ Mẫn cũng giơ tay thu hồi l*иg chụp, thấy

trong mắt Mặc Hi có một tia chớp, dị năng!!! Sử dụng dị năng, hay là cô

không biết rõ, chứng kiến nhưng….phương pháp kì diệu này luôn muốn bản

thân cũng thử sử dụng.

Nhanh chóng đi đến bên cạnh Mặc Hi: “Mặc Mặc không sao chứ?”

“Chuyện gì ạ?” Mặc Hi nghi hoặc hỏi.

“Mặc Mặc vừa tiến vào trạng thái dung nhập trời đất trăm năm khó gặp, hiện tại có phải cảm giác không giống lúc trước hay không??” Thấy Mặc

Hi giống như không có vấn đề gì, hẳn là tự nhiên tỉnh lại, như vậy cô

lấy được chỗ tốt hẳn là không sai.

“Dung nhập trời đất?” Mặc Hi có chút không rõ An Dĩ Mẫn nói cái gì,

nhưng ngay sau đó suy nghĩ, đại khái thì đã hiểu rõ, giương mắt lên nói: “An ba ba nói dung nhập trời đất là chỉ cái này sao?”

Nói xong liền nhắm mắt, lần nữa tiến vào trong trạng thái không linh, hấp thu năng lượng.

Đợi Mặc Hi mở mắt lần nữa, thì thấy bốn gương mặt hiện lên vẻ khϊếp sợ: “Làm sao vậy ạ?”

“Mặc Mặc. . . Vừa rồi là chuyện gì xảy ra!?” An Dĩ Mẫn có chút trì độn mà hỏi.

“Cái gì chuyện gì xảy ra? Con chỉ là hỏi cái này là dung nhập trời đất sao?” Mặc Hi đại khái nghĩ.

An Dĩ Mẫn vừa nghe được lời Mặc Hi nói…, hít một hơi thật sâu, trong

con ngươi khϊếp sợ cũng là dần dần bình tĩnh lại, trịnh trọng nói:

“Không sai, vừa rồi làm sao Mặc Mặc làm được!?”

Mọi người đều nhìn cô chăm chú, tin này thật sự rất quan trọng ,

trạng thái dung nhập trời đất ah! Đây chính là có thể ngộ nhưng không

thể cầu đấy, mỗi lần gặp tuyệt đối là chỗ tốt rất nhiều, tu vị không

những tăng trưởng còn không cần lưu lại di chứng có một số người không

thể gặp được!!

Thế nhưng mà cô bé trước mắt này, lại hình như phá vỡ cái quy luật này.

“Con nghĩ ba cũng đoán được mà.” Mặc Hi cũng biết đại khái, tiến vào

trạng thái không linh nhất định không phải chuyện đơn giản gì, bằng

không nhân vật như An Dĩ Mẫn cũng không lộ ra thần sắc như vậy, ngày từ

đầu cô luôn cho rằng, đây là khi mọi người ổn định tinh thần đều có thể

làm được, nhưng hình như không đơn giản như vậy, như vậy đến cùng có chỗ tốt gì?? Lại nói: “Trạng thái như vậy chỉ cần con muốn đều có thể làm

được.”

“Híz-khà-zzz. . .” Dù đã mơ hồ nghĩ đến, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng là nghe được chính miệng Mặc Hi thừa nhận, mọi người vẫn hít một hơi.

Đây là cái khái niệm gì, tùy thời cũng có thể tiến vào? Một người có

lẽ cả đời cũng khó gặp được một lần dung nhập trời đất, nhưng bây giờ có người nói, chỉ cần cô muốn, có thể tùy thời tiến vào!!?

Tựa hồ rung động còn chưa đủ, Mặc Hi liền nói tiếp…, trực tiếp khiến

mọi người khϊếp sợ cũng không có, trong lòng hô một tiếng biếи ŧɦái,

quái vật, cả An Dĩ Mẫn cũng không khỏi cảm thấy ghen tỵ.

Mặc Hi nhìn mọi người, lại nói: “Hơn nữa, con muốn tỉnh lại lúc nào thì có thể tỉnh lại lúc đó.”

Cô muốn hiểu rốt cuộc chuyện này có tác dụng gì, hơn nữa, cái này đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì to tát, nói ra cũng không sao.