Ta cũng nghĩ vậy. Mỗi ngày lão gia và nhị tiểu thư la hét có quỷ, không dám bước ra khỏi cửa, cả ngày trốn ở trong phòng, mỗi buổi tối nhất định phải thắp đèn sáng trưng nhà trong nhà ngoài thì mới bằng lòng đi ngủ. Một mình phu nhân, vừa bận bịu chăm sóc thiếu gia bị thương nặng bại liệt, vừa muốn chăm sóc bọn họ, cả người cũng gầy đi nhiều."
"Lời đồn đãi ma quỷ không phải thời gian trước đã có rồi sao. Nhắc tới cũng lạ, lúc mới xuất hiện lời đồn cũng có không ít người thấy được quỷ ảnh. Hiện tại lão gia và nhị tiểu thư luôn miệng nói gặp quỷ, trái lại những người khác không có nhìn thấy."
"Việc này ai biết được chứ, có lẽ là ban đầu quỷ còn chưa quấy phá. Ngươi xem mặt nhị tiểu thư đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, không phải quỷ làm thì là gì?"
"Có điều, theo như ta thấy, không phải có quỷ, chẳng qua sợ đại tiểu thư quay về trả thù, cho nên bị dọa sợ sinh ra ảo giác thôi. Nếu không thì vì sao đôi khi lão gia lại nhìn về khoảng trống hô to ‘đại ca, chất nữ ta thật xin lỗi các người’, nhị tiểu thư khi ở một mình cũng sẽ lầm bầm ‘muội muội ta đáng chết, van cầu ngươi tha thứ cho ta ’."
"Chậc, ai mà nghĩ tới, đại tiểu thư vốn vô dụng kia —— không, là yếu ớt, lại có thể trở nên lợi hại như vậy. Nhìn mấy người lão gia sợ đến phát điên, những người khác năm đó ức hϊếp đại tiểu thư, thời gian này đều giả bệnh xin nghỉ, chạy trốn, tránh đầu sóng ngọn gió."
"Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm. Nói cho cùng đều là do lão gia, nếu không phải hắn không xem đại tiểu thư là chủ tử, thì hiện tại cũng đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy."
—— không ngờ, lúc trước tự mình gieo xuống tâm ma*, nhanh như vậy đã nhận được. Hạ nhân của Phượng Thế, lúc bắt nạt người rất sảng khoái, khi báo ứng tới thì còn chưa bắt đầu, bản thân đã bị ảo giác giày vò đến điên rồi. Thật vô dụng.
Lấy được tin tức mình muốn, không đợi họ nói xong, Phượng Vũ liền rời đi.
Đắm mình trong ánh mặt trời trên đường cái, nghĩ đến mọi việc đều tiến triển thuận lợi, tâm tình Phượng Vũ vô cùng tốt. Nàng chọn một quán rượu đông người, không ngờ vừa bước vào, đã bị chủ quán nhận ra. Sau đó, nàng liền bị đám người trước mặt vây quanh chặt chẽ không một khe hở để chiêm ngưỡng thiếu nữ thiên tài.
Trước ánh mắt bao người, nàng sao có thể ăn cơm? Phượng Vũ thật buồn bực. Đang định rời đi, thì nghe được trên lầu truyền tới một giọng nói giữ lại: "Phượng tiểu thư, nếu không chê, mời lên đây dùng bữa cơm rau."
Nàng quay lại nhìn, đúng là Phó Tư Đường từng gặp mặt một lần trong Mê Vụ Cốc, sau đó lại gửi cho nàng thư mời khảo hạch nhập học.
Đối với vị "Mỹ nữ" này, Phượng Vũ có chút hảo cảm. Nàng nói tiếng cảm tạ, nhận lời mời đi lên phòng lầu hai, bỏ lại tất cả những ánh mắt tò mò tôn kính nhốt ngoài cửa.
"Phó. . . . . ." Phượng Vũ chần chờ một chút, không biết nên gọi đối phương là tiểu thư hay thiếu gia.
Nhận thấy nàng nhập ngừng, Phó Tư Đường có chút xấu hổ nói: "Chắc ngươi đã nhìn ra ta là cái đó. . . . . . Ừ, giả gái, vậy kêu tên ta là được."
"Phó Tư Đường." Phượng Vũ nghe lời, tò mò hỏi "Tại sao ngươi muốn giả trang thành nữ?" Nếu như là cô nương mặc nam trang, còn có thể giải thích là muốn chơi thật đã, hay dễ dàng đi lại bên ngoài. Một nam nhân giả trang nữ thì có chút cổ quái, mặc dù hắn giả trang thật đúng là đại mỹ nhân.
"Năm trước tỷ tỷ bói quẻ cho ta, nói nếu năm nay ta đi ra ngoài, nhất định sẽ gặp phải kiếp số của cả đời. Nhưng vì có một vài nguyên nhân, ta không thể không đi Lam Phong trấn một chuyến, tỷ tỷ liền để ta cải trang, nói như vậy có lẽ có thể hóa giải được kiếp số này." Phó Tư Đường giải thích.
Vừa rồi nghe nàng lạnh nhạt gọi, không hiểu sao trong lòng hắn có chút buồn buồn không vui, vui mừng khi vô tình gặp cũng tan đi không ít. Nhưng dù sao hắn cũng là con nhà thế gia được dạy dỗ tốt, liền đè nén chút buồn bực này xuống, hỏi "Ta thấy tâm tình ngươi hôm nay không tệ, có phải mọi việc đã giải quyết xong xuôi rồi?"
Ngày đó Phượng Vũ xin hiệu trưởng Nhạc Tập cho nghỉ, mặc dù hắn không lộ mặt, nhưng từ sau màn che vẫn nghe được.
"Đúng, hôm nay có thể làm xong." Cảm nhận được Viên Thịt Nhỏ trong ngực cẩn thận ngọ nguậy, Phượng Vũ biết nó ngửi được mùi thơm của rượu và thức ăn nên thèm, liền hỏi: "Ta có người bạn nhỏ muốn ra dùng cơm chung, ngươi không để ý chứ?"
"Người bạn nhỏ?" Phó Tư Đường tò mò, ngay sau đó thấy từ trong váy Phượng Vũ lộ ra một con đầu nhỏ tai dài mắt tròn hạt đậu, lập tức tỉnh tái: "Là Tiểu Ma thú ngươi nuôi, tất nhiên có thể."
Viên Thịt Nhỏ nghe hiểu tiếng người, nghe thấy vậy, không chờ chủ nhân cho phép, vui sướиɠ kêu một tiếng nhảy lên bàn, nhào tới một bàn cá quế trước mặt đã được kiểm độc. Mười ngày liền nó bận bịu cùng Phượng Vũ chế thuốc, mỗi ngày đều ăn thịt khô bánh nướng, sớm tích một bụng thèm ăn.
Phượng Vũ nhìn nó ăn cực kỳ vui vẻ, trong lòng cũng thèm muốn: vốn nàng cũng nghĩ sẽ ăn một bữa, kết quả đột nhiên gặp mặt Phó Tư Đường. Mặc dù nàng không để ý ánh mắt của người khác, nhưng cũng không mặt dày đến mức có thể ở trước mặt người không thân thuộc không chút cố kỵ mà ăn liên tục. Thôi, đan dược đã luyện xong, thời gian xin nghỉ là mười ngày, hiện tại còn hơn năm ngày nghỉ, lúc nào cũng có thể ăn một bữa tiệc lớn.
Dời lực chú ý khỏi đồ ăn, Phượng Vũ tán gẫu với Phó Tư Đường: "Ngươi không đi học viện với thiếu gia Lâm gia sao?"
Tính toán thời gian, muộn nhất thì Lâm Tần Kiệt đã lên đường từ năm ngày trước. Là bạn tốt của hắn, Phó Tư Đường lại không có đi cùng, thật là kỳ quái.
Nghe nàng hỏi chuyện này, dù biết rõ đối phương vô tâm, Phó Tư Đường không được tự nhiên dời ánh mắt: "Ta. . . . . . Chuyện của ta còn chưa làm xong."
Thật ra thì, hắn chỉ là không yên tâm nàng, lo lắng nàng bỏ lỡ ngày nhập học. Hắn đã quyết định, nếu năm ngày trước ngày nhập học nàng còn chưa lên đường, dù thế nào cũng sẽ dẫn nàng đi.
"Ra vậy." Phượng Vũ không biết suy nghĩ của hắn, thấy hắn muốn nói lại thôi, cho là chuyện không tiện nói ra, liền "Săn sóc" không hỏi nhiều.
Hai người vốn không quá quen thuộc, hàn huyên mấy câu liền không biết nói gì. Phượng Vũ không có ý kiến, nhưng Phó Tư Đường lại có chút buồn bực: hắn cũng không biết là tại sao, lúc không thấy thì luôn có suy nghĩ muốn gặp nàng. Nhưng sau khi gặp mặt, lại không biết nên nói gì cho phải.
Đến khi Phượng Vũ thoải mái lấp đầy bụng, Phó Tư Đường mới nói được một câu: "Mặc dù ta đã có thể tốt nghiệp, nhưng vẫn ở lại trường một năm, củng cố cấp bậc. Đến lúc đó ngươi ở học viện gặp vấn đề gì, cứ tới tìm ta là được."
"Được, cảm tạ." Phượng Vũ bắt Viên Thịt Nhỏ vẫn đang cố gắng gặm một miếng sườn kho trở về trong ngực, không quan tâm kháng nghị của nó: "Ta có chút chuyện hôm nay phải làm xong, cáo từ trước. Cảm tạ ngươi chiêu đãi, hôm khác ta mời khách."
"À? Được, ngươi đi đường cẩn thận." Nhìn bóng lưng Phượng Vũ biến mất ngoài cửa, Phó Tư Đường vừa hối hận không nói với nàng nhiều hơn vài câu, vừa kì quái: vì sao lại đối xử khác biệt với cô nương này? Biết rõ nàng rất mạnh, nhưng vẫn không nhịn được muốn bảo vệ nàng.
Từ quán rượu đi ra, Phượng Vũ đang muốn đi qua ngã tư, đột nhiên có một chiếc xe ngựa lao nhanh đến, nếu không phải nàng né tránh nhanh, suýt chút thì bị đánh ngã.
"Thật không có lễ phép." Nhìn trên vách xe ngựa khắc một chữ "Tiếu" lớn đi mất, Phượng Vũ nhíu nhíu mày, cũng không tranh cãi nhiều. Nàng đang vội vã tới Mê Vụ Cốc làm việc nữa.
*tâm ma: ý là có lòng dạ đen tối, xấu xa ấy