Chương 22: Đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ hòa hợp

Yên tĩnh, yên tĩnh như chết lặng!

Mọi người ngây ra nhìn một nửa thân thể Phượng Lôi bị đánh lõm xuống lôi

đài to lớn, Phượng Vũ đứng ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, rối

rít hoài nghi mình đang ở trong mộng.

So với sợ hãi đơn thuần của những người khác, phản ứng của người Phượng gia phức tạp hơn nhiều.

Phản ứng đầu tiên của Phượng Thế là đau lòng cho nhi tử, nhưng khi hắn xông

tới bên lôi đài định kiểm tra thương thế của nhi tử thì nhớ tới một

chuyện mà chần chờ dừng bước: có thể giúp cho Phượng Vũ trước giờ chỉ là cái phế vật không có tư chất tu luyện nhanh chóng trở thành một cường

giả, sau lưng nàng nhất định có cao nhân chỉ điểm, nếu không chắc chắn

không thể thay da đổi thịt như hiện giờ.

Nghĩ đến năm xưa huynh

trưởng kết giao với rất nhiều quái nhân, Phượng Thế không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên hai chân như có sức nặng ngàn cân, dù thế nào cũng

không thể đi tiếp.

Phượng Khả Nhi vô cùng sợ hãi. Mặc dù trước

khi tận mắt chứng kiến Phượng Vũ giành chiến thắng, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự thấy được Phượng Lôi bị hung hăng đạp vào

bảng đá thì vẫn bị đả kích không nhỏ.

Ngoài việc bị chấn động,

lại nghĩ đến nhiều năm qua tùy ý ức hϊếp Phượng Vũ, nàng liền không nhịn được cả người run rẩy: Phượng Lôi thực lực cao hơn nàng nhiều mà còn bị trọng thương như vậy, không rõ sống chết. Kế tiếp, Phượng Vũ sẽ trả thù nàng như thế nào? Trời ạ, nàng trước đây thật là ngu mà! Ngu ngốc đi

trêu chọc người đáng sợ như vậy!

Trong hội trường yên lặng có thể nghe được tiếng kim châm, đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng than nhẹ: "Quả nhiên là nằm ngoài suy nghĩ của người, cũng nằm ngoài dự liệu của ta. Quả nhiên là nha đầu thú vị."

Lão giả cảm thán một chút, từ sau lưng liền nghe được tiếng chuông rung.

"Chuyện gì?"

"Hiệu trưởng, trận tranh tài vừa rồi. . . . . . Người xem phán quyết ra sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không thấy được kết quả?"

"Dĩ nhiên không phải! Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Tiều cô nương Phượng Vũ đó thắng có chút quỷ dị! Nàng chỉ có mười tuổi, sao có thể

đánh bại Linh Sĩ cấp năm?"

"Tát Lan Tạp mặc dù không có nhiều

Linh Sĩ mười tuổi đã đạt được thành tựu đáng kinh ngạc như vậy, nhưng

cũng không ít hơn hai con số, còn cần ta nhắc nhở ngươi về sự tồn tại

của bọn họ sao?"

"Nhưng. . . . . ." Nghe được giọng nói hiệu

trưởng không vui, người đứng ngoài lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, nuốt xuống

lời nói đã tới bên môi: mười tuổi đạt được Linh Sĩ cấp bốn thậm chí cấp

năm là có mấy người, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể trong ba chiêu

giải quyết một Linh Sĩ thực lực cấp năm!

Hắn khó hiểu trầm tư suy nghĩ, giọng nói uy nghiêm của hiệu trưởng lại vang lên lần nữa: "Tề Uy, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng vào những gì bản thân nhìn thấy sao? Nếu như ngay cả chính mình cũng không thể tin tưởng, ngươi có thể tin tưởng vào đáp án của ta sao?"

Nghe được lời nói ám chỉ của hiệu

trưởng, trong lòng Tề Uy chợt lạnh: Đúng vậy, mình chỉ nghĩ đến Phượng

Vũ tuổi còn nhỏ đã có thực lực khó tin như thế, lại quên mất đấy cũng

không phải tin đồn nghe được từ người khác, mà là tận mắt nhìn thấy.

Hiệu trưởng từng nói qua thành tựu đời này của mình chính là cẩn trọng

dè dặt, nhưng cũng vì quá cẩn trong dè dặt mà thất bại. Ban đầu bản thân còn không thừa nhận, bây giờ nghĩ lại, hiệu trưởng quả nhiên có khả

năng dự đoán!

Cúi người vái thật sâu với người trong rèm, giọng

nói Tề Uy quyết đoán vang lên: "Đa tạ người chỉ điểm, ta đã hiểu rõ nên

làm thế nào."

Dưới đài, khu vực của người xem.

Trước tranh tài thiếu niên lớn tiếng kêu gào phế vật yếu đuối như Phượng Vũ chết

cũng đáng đời, dùng sức xoa nhẹ mắt mấy lần, dùng giọng nói mơ hồ hỏi

lại bạn học: "Ta là đang nằm mơ sao. . . . . . Phế vật kia. . . . . .

Không, Phượng Vũ muội muội của Phượng Tường, thật sự đánh bại Phượng

Lôi?!"

Bạn học của hắn còn chưa trả lời, đã thấy một nam tử bộ

dáng lịch sự, kí chất nho nhã đi lên lôi đài, trầm giọng tuyên bố:

"Tranh tài thách đấu người mạnh nhất, Phượng Lôi —— thua! Phượng Vũ ——

thắng!"

Chỗ ngỗi của khách quý, có người nhận ra hình dáng của

nam tử, ngay sau đó hét lên kinh ngạc: "Đó là chủ nhiệm sự vụ của Linh

Chân học viện, Tề Uy! Là hắn tự mình tuyên bố kết quả tranh tài!"

"Như vậy, học viện đã thừa nhận chiến thắng của Phượng Vũ."

"Mọi người đều nhìn thấy, không lẽ còn có thể gạt bỏ."

Giống như viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng nước xao

động từ từ lan rộng. Đám đông vốn bị chấn động đến lặng câm, chợt bùng

nổ một trận reo hò. Rất nhanh, âm thanh hỗn loạn đã được thay thế bằng

tiếng reo hò có tiết tấu: "Phượng Vũ! Phượng Vũ! Phượng Vũ!"

Mọi

người kích động kêu tên Phượng Vũ, giống như làm vậy là có thể khắc ghi

thời khắc này mãi mãi —— thời khắc chứng kiến một cường giả xuất hiện!

Sau này Tát Lan Tạp chắc hẳn sẽ có thêm một nhân vật truyền kỳ, bọn họ

có thể tận mắt thấy được thời khắc này, là vô cùng may mắn!

Thiếu nữ trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người, lại không vì vậy

mà lộ ra chút xúc động nào. Ánh mắt của nàng vẫn lạnh nhạt như cũ giống

như chưa từng có chuyện xảy ra, giống như nàng không phải tiêu điểm chúc mừng của mọi người, chỉ là người tình cờ đi ngang qua.

Kinh ngạc sự trầm ổn của thiếu nữ không hề tương xứng với độ tuổi, Tề Uy không

khỏi đối với nàng có nhiều hơn ba phần hảo cảm, quan tâm hỏi: "Phượng

Vũ, có muốn xuống đài nghỉ ngơi một lát không?"

"Không, ta còn có lời muốn nói."

"Mời ——" Tề Uy cho là nàng muốn phát biểu cảm giác chiến thắng, cánh tay

liên tiếp thấp xuống ra hiệu, ý bảo khán giả yên lặng một chút.

Tiếng kêu gào của mọi người nhỏ dần, Phượng Vũ tiến lên trước hai bước, vừa

muốn nói chuyện, lại thấy một người bước nhanh lên đài, là Phượng Thế.

"Tiểu Vũ, thúc thúc chúc mừng ngươi đạt được thắng lợi." Phượng Thế cố gắng lộ ra một nụ cười thật tự nhiên nhìn về bên này.

Mặc dù đau lòng nhi tử bị thương, nhưng tình hình Phượng gia quan trọng

hơn! Địa vị gia tộc đã không còn như trước, Lâm gia đứng thứ hai Lam

Phong trấn gia gần đây lại trở mặt với hắn. Ở thời điểm Phượng gia không ổn định, đột nhiên xuất hiện một vị thiên tài cường giả như Phượng Vũ,

chính là cơ hội tốt trời ban! Chỉ cần lôi kéo được nàng, tin tưởng ngày

Phượng gia tái khởi lần nữa rất nhanh sẽ tới! Về phần nàng hại Lôi nhi

bị thương —— chờ khi giá trị lợi dụng của Phượng Vũ bị ép cạn, sẽ thu

thập nàng báo thù cho Lôi nhi!

Phượng Thế sau khi tự thấy tính

toán rất hoàn hảo, lộ ra nụ cười lấy lòng, lại chỉ nhận được cái liếc

nhìn lạnh lùng của Phượng Vũ: "Là ngươi? Rất tốt, đỡ mất công ta phải đi tìm ngươi."

"Tìm ta? Tiểu Vũ con có chuyện gì sao? Dù muốn gì

cũng nói cho thúc thúc, thúc thúc nhất định thỏa mãn ngươi! Lát nữa ta

sẽ phân phó, bảo hạ nhân chuyển phòng của ngươi đến viện lớn nhất——"

"Câm miệng!" Phượng Vũ lười phải nghe hắn lảm nhảm.

Phượng Thế biến sắc, lại lập tức nở nụ cười chống đỡ: "Ha ha, đứa nhỏ này, tính tình có chút bướng bỉnh."

Hắn nghiêng đầu nhìn về Tề Uy, trông cậy vào đối phương tới nói mấy câu hòa giải, nhưng Tề Uy sớm thấy quan hệ hai người căng thẳng, chỉ vờ như

không thấy, thức thời lựa chọn không quan tâm.

Người khác không

biết rõ, thấy Phượng Thế cả mặt tươi cười đứng bên cạnh Phượng Vũ, không khỏi cảm thán Phượng gia may mắn: vốn dĩ nhanh chosg suy tàn, lại đột

nhiên xuất hiện một vị thiên tài. Xem ra, Lam Phong trấn vẫn như trước

là thiên hạ của Phượng gia!

Lâm Trường Minh ở cách đó không xa,

lộ ra một nụ cười ảm đạm, thở dài vận số trêu đùa, mình cố gắng nhiều

năm muốn vượt qua Phượng gia, trở thành đứng đầu Lam Phong Trấn, lúc này đã là vô ích.

Mọi người cho rằng Phượng Vũ sẽ nói một chút việc

muốn chấn hưng Phượng gia ... Lại nghe được Phượng Vũ chậm rãi nói: "Ta

lấy thân phận trưởng nữ chi trưởng Phượng gia ở nơi này tuyên bố, từ hôm nay trở đi, huyết mạch chính thống duy nhất còn lại của Phượng gia đoạn tuyệt quan hệ với Phượng Thế, không bao giờ hòa hợp. Kính xin chư vị ở

đây làm chứng."