Chương 18: Tỷ thí khảo hạch

Quảng trường của Lam Phong trấn chỉ mở cửa trong những ngày lễ trọng đại nay

được trang trí rực rỡ hẳn lên. Quảng trường rộng lớn như vậy toàn đầu

người chen chúc, ngay cả một cái chân cũng không lọt vào được. Một nhóm

người mặc trang phục màu vàng đang khẩn trương duy trì trật tự, nhìn

dòng người vẫn ùn ùn kéo về phía bên này, trong lòng không khỏi kêu khổ.

Những người tới sớm đã chiếm được chỗ ngồi tốt để xem lễ, thong thả nhàn nhã ngồi tán gẫu.

"Trấn chúng ta mấy năm rồi chưa từng náo nhiệt như vậy."

"Đúng vậy, rốt cuộc năm nay tới phiên Linh Chân học viện đến trấn ta tổ chức khảo hạch nhập học."

Linh Chân học viện ở Tây Phong Đại lục sắp đặt mười nơi khảo hạch nhập học.

Ngoại trừ trường học ở trung tâm đế quốc Tát Lan Tạp là nơi tiến hành

khảo hạch nhập học cố định, chín nơi còn lại được chỉ định lần lượt ở

tất cả các thành trong đế quốc cử hành. Sau vài năm chờ đợi, cuối cùng

Lam Phong trấn cũng có được tư cách tiến hành khảo hạch nhập học.

"Theo thường lệ, khảo hạch chỉ tiến hành trong ba ngày. Cũng không biết ngày

mai và ngày mốt, còn có người chen lấn như vậy không."

"Có lẽ

không, dù sao tin tức khảo hạch đã truyền đi từ sớm, người muốn đến tham gia đều đã tới rồi. Hơn nữa, có thể nói ngày đầu tiên là thời điểm khảo hạch quan trọng nhất." Người nói chuyện cố tỏ ra bí mật, nói tới đây

liền dừng lại.

Quả nhiên những người bên cạnh bị câu nói kia khơi dậy lòng hiếu kỳ, hỏi: "Nói chuyện sao có thể chỉ nói một nửa, nói

nhanh chút, tại sao quan trọng."

"Hắc hắc, không gạt ngươi, mấy

năm trước ta buôn bán ở vùng khác, không thường bôn tẩu khắp nơi. Trùng

hợp được xem khảo hạch nhập học hai lần, liền đưa ra được kết luận. Hàng năm danh sách đệ tử được học viện thu nhận chỉ có hạn, theo phép tắc,

người ghi danh trừ biểu hiện thực lực bên ngoài của bản thân, còn phải

đánh bại những người ghi danh khác, một đường đấu tranh gian khổ, vượt

qua lớp lớp vòng vây, mới có tư cách nhập học chính thức."

"Nói

như vậy, trước khi người tham gia khảo hạch chính thức tranh tài, tin

tức liên quan cũng sẽ được tập hợp tới trường học ở đế đô. Để tiết kiệm

thời gian, thông thường trường học sẽ chọn ra một tổ có thực lực mạnh

nhất so tài trong ngày đầu tiên. Sau khi quan sát năng lực của những

người dự thi, kết hợp với suy tính của bản thân, lúc này trong lòng đã

đưa ra đáp án rồi. Những người thực lực kém xa so với người mạnh nhất,

sẽ tự thức thời rút khỏi cuộc tranh tài; người tự nhận có thực lực, sẽ

được tiếp tục lưu lại, khiêu chiến với người chiến thắng. Nếu thắng, sẽ

có người khác khiêu chiến với hắn. Cuối cùng, học viện sẽ dựa vào thành

tích thắng bại, chọn lựa ra danh sách người thích hợp vào nhập học."

"Chỉ là, cũng có người cố chấp, rõ ràng thực lực chẳng ra sao, vẫn muốn

tranh tài, khi bại khi thắng, cuối cùng dùng hết số lần thách đấu, bị

loại khỏi cuộc thi."

"Ha ha ha, người nọ đúng là hy vọng mèo mù vớ được cá rán, đánh cuộc vận may một lần, nói không chừng có thể vào được học viện."

"Cũng không phải."

Biết được "Quy tắc ngầm", mọi người đối với cuộc tỷ thí ngày hôm nay càng

thêm tò mò: đến cuối cùng, ai mới là thiếu niên có thực lực mạnh nhất

Lam Phong trấn đây?

Đối với lần này, mọi người đều có suy nghĩ riêng.

"Có lẽ là tiểu thiếu gia Phượng gia, năm nay hắn mới mười hai tuổi, nhưng

đã đột phá cấp năm rồi, đây chính là thiên tài chưa từng có ở Lam Phong

trấn!"

"Ta nghe Võ Sư ở Phượng gia nói, Phượng Lôi đột phá cấp

năm đã hơn nửa năm, đến nay tu vi không có tiến triển, hay là năng lực

chưa đủ, đến đây là kết thúc rồi."

"Thiếu gia Lâm gia thì thế

nào? Hắn mặc dù lớn hơn, năm nay mười sáu tuổi, nhưng cũng có năng

lực cấp năm, nghe nói hiện tại đang tiến tới cấp sáu đấy."

"Nghe nói Lâm Tần Kiệt là một người mê võ nghệ, phần lớn thời gian tu luyện

nghiên cứu về vũ kỹ, nếu không nói không chừng đã sớm trở thành mãn cấp

hạ cấp rồi. Theo tính cách này của hắn, sợ rằng tốc độ tu luyện sẽ bị

liên lụy rất nhiều, không có năng lực kế thừa gia tộc."

"Ha, lời

ngươi nói có chút chua! Trấn chúng ta mặc dù cũng có Linh sĩ cấp sáu,

nhưng đều từ hai mươi ba mươi tuổi trở lên. Với tuổi của Lâm thiếu gia

và Phượng thiếu gia, tương lai trở thành gần như trở thành người mạnh

nhất, nói bọn họ là thiếu niên thiên tài cũng không quá đáng, ngươi

không cần tới châm biếm."

Người kia bị nói toạc nỗi lòng không

nhịn được khuôn mặt già nua đỏ bừng, già mồm cãi: "Bọn họ quả thực là

thiếu niên đầy triển vọng, nhưng so với thiên tài thực sự vẫn kém một

chút."

"Ai, lại nữa, có phải ngươi lại muốn nhắc tới Thái tử

Quang Minh đế quốc ở Đông Lăng Đại lục và Lưu Ly quân chủ ở Nam Đồ Đại

lục? Sau lưng bọn họ có cả một đế quốc to lớn và gia tộc hùng mạnh chân

chính ủng hộ! Tài nguyên đếm không hết, Lam Phong trấn nho nhỏ của chúng ta sao có thể so được."

"Dĩ nhiên không phải! Ta nói thiên tài này, cũng không phải người Lam Phong trấn."

"Hả? Là ai ?"

"Đại thiếu Gia của Phượng gia gia chủ đời trước, Phượng Tường. Cũng là thiếu niên mười hai tuổi, lúc hắn năm tuổi đã có thực lực mãn cấp hạ cấp."

"Thì ra là ngươi nói hắn! Không sai, có hắn ở đây, Lâm Tần Kiệt và Phượng

Lôi cũng phải đứng sang bên, chỉ là, hắn đã mất tích thật nhiều năm,

không chừng đã sớm chết rồi. Hiện tại lấy hắn ra so sánh, thì có ý nghĩa gì chứ."

"Cả nhà hắn, dường như chỉ có bé gái còn sống sau thảm sát, đáng tiếc, là một người bình thường không có tư chất tu luyện."

"Ông trời thật không công bằng, tại sao cố tình ,mất tích lại là thiên tài, mà không phải cái muội muội vô dụng kia chứ."

Lời này mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là suy nghĩ của hầu hết những

người ở đây. Những người đặc biệt dậy sớm tới xem khảo hạch tỷ thí, bản

thân đối với tu luyện có hứng thú vô cùng lớn. Bản thân bọn họ không có

tư chất tu luyện, khó tránh khỏi đối với những người có thể tu luyện

sinh ra tôn kính và ham muốn.

Một thiếu niên thực lực yếu kém,

khao khát trở nên mạnh mẽ còn ầm ĩ nói: "Phượng Tường chính là vì cứu

muội muội hắn mới bị liên lụy mất tích. Nếu ta có thực lực mạnh như vậy, nhất định chú ý bản thân trước. Về phần người yếu, cứ mặc kệ là được

rồi!"

Đồng bạn của hắn đang nghe được liên tục gật đầu, lúc chuẩn bị lên tiếng phụ họa, bên cạnh chợt truyền tới một giọng nói lạnh nhạt: "Phiền toái nhường đường một chút."

Nói chuyện là một cô nương thanh tú nhỏ gầy, trên vai có một con thú nhỏ, nhìn qua trông như con chuột hay trộm kho thóc.

Vừa liếc mắt nhìn, cô gái không tầm thường chút nào, ở trong đám người

không hề xuất chúng. Quan sát cẩn thận lần nữa, sẽ phát hiện quanh thân

nàng có một loại khí chất lạnh lùng không giống với những người khác.

Mọi người nghĩ rằng nàng cũng đến xem thi đấu, nhìn nàng tuổi còn nhỏ, liền nhường ra một con đường, để cho nàng đi lên phía trước. Không ngờ, tiểu cô nương lại không chọn chỗ mà mọi người nhường cho nàng, ngược lại đi

về lối đi ở bên kia.

So với chỗ ngồi chật chội trên đài, bên kia

chắc chắn rộng rãi hơn rất nhiều, chỉ là, bên kia cũng không phải nơi

người bình thường có thể đi vào.

"Này, tiểu muội muội, ngươi đi

lầm đường, nhìn chỗ đó, là lối đi dành cho người tới ghi danh tham gia

khảo hạch." Có người sốt sắng nói to.

"Đa tạ đại tỷ, ta không đi sai."

Đang lúc nói chuyện, đúng lúc Phượng Vũ đi tới trước lối đi. Người canh giữ ở nơi đó thấy diện mạo nàng, cũng cho là nàng là đi lầm đường. Vừa định

nói chuyện, tiểu cô nương đã đưa một phong thư tới trước mặt nàng.

"Mời, thư mời?!" Người nọ hoảng sợ suýt chút rơi quai hàm. Vô cùng nghiêm

túc kiểm tra phong thư, xác nhận không phải giả, mới do dự cho qua.

Mà mới vừa rồi mắt thấy cả sự kiện tình người đi qua, cũng là kinh nghi

không dứt: "Nàng nhỏ gầy như vậy, lại có thể là Linh Sĩ?!"

"Linh

Sĩ không phải ai cũng có dáng người đại lực sĩ to lớn. Nhưng vừa rồi quả thật ta không cảm nhận được chút sóng tinh thần nào ở trên người nàng,

thật vô lí."

Người nói chuyện là một Linh Sĩ cấp năm đã hơn bốn

mươi tuổi. Hắn đã sớm qua tuổi tham gia khảo hạch, chỉ có thể hòa vào

dòng người xem náo nhiệt. Sau khi thấy tiểu cô nương kỳ lạ này, không

khỏi nghi ngờ âm thầm đứng lên: "Theo lý thuyết Linh Sĩ cấp cao có thể

cảm nhận tu vi Linh Sĩ thấp cấp hơn. Trừ phi ——"

Vế sau quả thực

là không thể tưởng tượng nổi, hắn do dự không nói ra, lại có người nói

tiếp: "Trừ phi, tu vi của nàng cao hơn so với ngươi."

"Điều này

sao có thể! Nàng nhiều nhất mới mười tuổi, nếu quả thật có thực lực cấp

năm trở lên, sớm trở thành nhân vật nổi bật so với Lâm thiếu gia và

Phượng thiếu gia."

Trong chốc lát không tìm được lời giải thích hợp lý, mọi người không nhịn được tiếp tục bàn luận không ngừng.