Chương 15: Phượng Lôi làm chuột bạch

Bên trong gian phòng bài trí hoa lệ với màu sắc chói mắt, mùi huân hương*

nồng nặc, tuy vậy cũng không che giấu được mùi hôi thối phát ra từ miệng vết thương.

Bên dưới áo ngủ đẹp đẽ bằng gấm, một thiếu niên nằm hôn mê bất tỉnh, chính chính là Phượng Lôi ngông cuồng ngang ngược ngày đó.

"Đại phu, chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho con ta, ta nhất định theo như

lời trên bố cáo, lập tức trả thù lao cho ngươi." Nhìn nhi tử bị kỳ độc

hành hạ đến không ra hình người, Phượng Thế đau thương nói.

Vị

đại phu thần bí nhìn người trên giường, nói, : "Mong rằng Phượng lão gia sẽ làm đúng những gì đã nói. Lúc ta xem bệnh không thích có người ở bên cạnh quấy rầy, mấy vị xin hãy ra ngoài trước."

Phượng Thế kinh ngạc hỏi "Chẳng lẽ đại phu không cần người giải thích triệu chứng của tiểu nhi sau khi trúng độc?"

Những đại phu trước đây, đều mong có thể biết được càng chi tiết càng tốt!

"Không cần. Thân là đại phu, chẳng lẽ ta còn không nhìn ra được hắn mắc bệnh gì, còn cần người khác tới nói cho sao."

Giọng vị đại phu thần bí tỏ ra không vui, Phượng Thế nghe vậy cũng thật vui

mừng: dám nói ra những lời này, chứng minh đối phương nhất định là cao

thủ chữa bệnh! Thật tốt quá! Lôi nhi lần này được cứu rồi!

Sau

khi mọi người lui xuống, một con tử lam Hồ Điệp chầm chậm bay ra từ cổ

áo của vị đại phu: "Một tiểu bối vô danh, đả thương cũng đả thương rồi.

Chỉ vì chút tiền tài không cần thiết, không ngờ con lại cứu hắn."

Tát Lan Tạp tuy lớn, Hồ Điệp sẽ nói như vậy cũng chỉ có Luci. Có thể làm

cho hắn ra tay giúp đỡ, giả thần giả quỷ, không cần phải nói, tất nhiên

là Phượng Vũ rồi.

Nghe hắn nói, Phượng Vũ im lặng hỏi trời: cái

gì gọi là tiền tài không cần thiết? Nàng đang rất nghèo đó! Sư phụ hưởng tiện nghi đúng thật là không lo việc nhà không biết củi gạo đắt.

Dĩ nhiên, nếu chỉ vì tiền, Phượng Vũ cũng sẽ không ra tay. Lần này nàng tới, còn có một mục đích khác.

Lấy bọc giấy được gói kín từ trong ngực ra, Phượng Vũ đặt từng món đồ vật bên trong lên bàn.

Thấy vậy, Luci không nhịn được tò mò tới gần: "Tiểu nha đầu, con chuẩn bị những thứ đồ này để cứu hắn?"

"Dĩ nhiên không phải." Phượng Vũ khẽ mỉm cười, "Sư phụ người nhìn kỹ một chút, rốt cuộc đây là cái gì."

"Sầu Tràng Phấn, Nhập Cốt Tán, Hóa Minh Tề. . . . . .*" Nhìn mấy thứ, Luci

có chút giật mình: "Những thứ này đều được chế biến đơn giản nhưng là

độc dược hữu dụng, con mua ở đâu vậy?"

"Con mua dược liệu ở tiệm

thuốc, tùy tiện phối lại với nhau. Ngày đó thử trên người tiểu tử này

một chút, nhưng thời gian đã lâu, con cũng quên rốt cuộc là dùng loại

nào, cho nên hôm nay không còn cách nào khác là lần lượt thử từng loại

thuốc giải. Thuận tiện thử nghiệm mấy loại thuốc này một chút, xem có

thành công không."

"Ngươi phối tất cả bao nhiêu lần thì ra được dược phẩm?"

Phượng Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Trừ bột phấn đuổi thú là hai lần, những cái khác đều chỉ phối một lần là được. Nhưng đó là con phối những dược liệu giống như trong sách miêu tả với nhau. Tuy nhiên, không biết chúng có

hiệu quả không do chưa thử lần nào."

Nghe vậy, Luci lại bắt đầu

vỗ cánh bay tròn xung quanh. Ở chung đã lâu, Phượng Vũ biết, đây là biểu hiện khi hắn bị chấn động mạnh: "Một lần liền có thể thành công. . . . . . Tiểu nha đầu, trước kia con có theo học ai không?"

"Không có, chính là nhìn sách, nhớ tên dược liệu sau đó mua về phối hợp."

Luci hỏi: "Phương thuốc kia có phải viết vô cùng tỉ mỉ, mỗi loại dược liệu nên dùng mấy phần đều ghi chú rõ?"

Phương thuốc là chén vàng*, phương thuốc cao cấp thông thường đều do gia tộc

hoặc học trò kế thừa. Mà những phương thuốc được truyền ra bên ngoài

cũng sẽ không ghi rõ thành phần phân lượng ra sao, người mới học không

có ai chỉ dạy phải luyện tập vô số lần, mới có thể hiểu rõ tỷ lệ của mỗi loại dược liệu, từ đó phối thuốc thành công.

Cho nên, chỉ có một đáp án duy nhất đó là Phượng Vũ lấy được phương thuốc cao cấp quý hiếm có ghi chú rõ tỷ lệ dược liệu.

Không ngờ, Phượng Vũ lại phủ nhận ngay lập tức: "Ở trên phương thuốc đều là

viết số lượng vừa phải, trung bình, một ít ..., con là dựa vào cảm giác

mà thuận tay phối dược."

Nghe vậy, Luci không khỏi trầm mặc.

—— từng nghe người có năng lực cảm nhận caodù là bất cứ nghề nghiệp gì

cũng có thể bắt đầu rất nhanh. Nhớ ngày đó, người ta phải thử nghiệm

hàng chục hàng trăm lần phương thuốc mới, hắn thử có năm sáu lần là đã

thành công, được coi là nhân tài hiếm có. Nhưng hiện tại tiểu đệ tử này

của hắn, cư nhiên chỉ cần một lần đã thành công, liền thành công chế

được chất thuốc! Mặc dù chỉ là thuốc bột bình thường, còn kém hơ so với

những đan dược tương tự, nhưng là lần nữa chứng minh được thực lực siêu

cường của nàng.

—— là sư phụ của một người yêu nghiệt đến mức

không biết cực hạn là ở điểm nào, đôi lúc cũng thật là làm tổ thương

lòng tự tôn của người khác. Chỉ là, tận mắt chứng kiến viên ngọc thô

chưa từng được mài giũa trên tay mình, từng bức được mài giũa thành

Ngọc Bích có giá trị liên thành, đạt được cảm giác thành tựu thì không

cách nào so sánh nổi.

Phượng Vũ không hề hay biết sư phụ trong

chốc lát ngắn ngủi đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch chuẩn bị "Hành hạ"

nàng, còn nàng vẫn đang bận tìm kiếm giải dược cho Phượng Lôi. Thử đến

bình thứ năm, tình hình của Phượng Lôi rốt cuộc có biến hóa. Biểu cảm

trên mặt đã thả lỏng, mùi hôi thối từ miệng vết thương cũng nhạt đi rất

nhiều.

Xem ra bình này chính là thuốc giải. Chỉ là, Phượng Vũ sẽ không tốt bụng đến mức cứ vậy mà bỏ qua cho hắn.

Tay thon nâng nhẹ, thả ra một chút huyễn hương, khiến cho Phượng Lôi vừa có dấu hiện tỉnh dậylại một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say, Phượng Vũ

mỉm cười cầm lên một bình sứ khác.

—— nếu Nhập Cốt Tán đã thành công, vậy kế tiếp thử lại hiệu lực của Sầu Tràng Phấn thôi.

Gian phòng Phượng Lôi vẫn yên ắng như trước, không hề nghe thấy tiếng người

bệnh kêu gào khổ sở, cũng không có tiếng đại phu ân cần hỏi han.

Phượng Thế và thê tử vừa chạy tới đứng chung một chỗ, lo âu nhìn cửa phòng

đóng chặt. Nhất là mẫu thân của Phượng Lôi, vừa muốn đi vào xem một

chút, vừa sợ sẽ quấy rầy đại phu.

Thấy phụ mẫu hai người vội vã

như vậy, Phượng Khả Nhi không khỏi bĩu môi: đệ đệ này, vẫn luôn là thiên tài tranh giành tất cả thương yêu của phụ mẫu. Lần này trúng độc, thật

là hợp lòng người! Đại phu kia tốt nhất không chữa khỏi cho hắn, để nàng được vui mừng thêm mấy ngày.

Đáng tiếc mọi việc không được như

bản thân mong muốn. Không lâu sau, cửa phòng vốn đang đóng chặt liền

không tiếng động bị mở ra.

"Đại phu!" Phượng Thế khẩn trương đi đến: "Tình huống của Lôi nhi thế nào rồi?"

Lắc mình tránh khỏi Phượng mẫu đang kích động muốn nắm bả vai nàng, giọng

nam trầm thấp vang lên một lần nữa: "Lệnh lang đã không còn đáng ngại,

chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ có chuyển biến tốt."

"Thật vậy

sao? ! Đa tạ đại phu! Đa tạ đại phu!" Phượng mẫu vui mừng phát khóc, lập tức chạy vào trong nhà xem xét tình hình của nhi tử. Không bao lâu, bên trong đã truyền đến giọng nói vui mừng của nàng: "Lão gia! Đại phu nói

không sai, Lôi nhi nhìn đã tốt hơn nhiều rồi, trên mặt có huyết sắc,

toàn thân cũng không run rẩy nữa!"

Nghe vậy, Phượng Thế vừa ngạc

nhiên vừa mừng rỡ: "Quả nhiên là thần y, bàn tay thần diệu! Đa tạ ngài

đã cứu tính mạng của nhi tử!"

"Phượng lão gia không cần khách khí, chỉ cần theo giao hẹn lúc trước, trả thù lao cho ta là được."

"Tất nhiên rồi! Tất nhiên rồi!" Phượng Thế luôn miệng đồng ý, tự mình đưa thần y đi lấy thù lao.

Nhìn một màn như vậy, lòng đố kị của Phượng Khả Nhi lại tăng thêm vài phần:

nếu như mình gặp chuyện không may, phụ mẫu sẽ không hào phóng như vậy!

Nàng tức giận đá viên đá nhỏ dưới chân phát tiết, có một viên không cẩn

thận bay đến dưới chân thần y, lật ngược một góc áo choàng dài chấm đất

của đối phương.

"A? Đôi giày này dường như đã gặp qua ở nơi nào. . . . . ." Phượng Khả Nhi ngơ ngác nhìn đôi giày vải cũ kỹ kia, bất giác

rơi vào trầm tư suy nghĩ, "Rốt cuộc là thấy ở đâu. . . . . ."

*Sầu Tràng Phấn, Nhập Cốt Tán, Hóa Minh Tề: tên các loại bột thuốc, để tên tiếng việt khôg được hay nên mình cứ để vậy

*chén vàng: ý chỉ công cụ kiếm ra tiền của người luyện đan