Hưu Ninh Khải bình tĩnh "ừm" một tiếng.
Thôi Ngọc Khuê tròn mắt nhìn Hưu Ninh Khải. Đôi mắt lưu ly trong sáng như ngọc kia đầy những ngôi sao lấp lánh. Từ trong đáy mắt cậu hiện lên vẻ ngưỡng mộ sùng bái đến người thường cũng thấy được.
"Lôi Sư... đại nhân!!" Tiếng "đại nhân" nghe mừng tới mức như thể cậu reo lên. Hưu Ninh Khải thầm nghĩ, nếu cậu ta là người của Thố tộc, có lẽ hai cái tai thỏ của cậu ta đã dựng đứng từ lâu rồi.
Hưu Ninh Khải phất tay, ra lệnh cho tất cả mọi người ra ngoài. Cậu quay lại nháy mắt với cha mẹ, họ hiểu ý liền đi ngay, tiện thể gửi lời nhắn nhờ họ giã thuốc qua thuật truyền âm.
"Có chuyện gì không?" Cậu tiến lại gần Thôi Ngọc Khuê, hỏi.
"A... Không biết nữa." Thôi Ngọc Khuê đột nhiên ngây ra. Trong lúc thi đấu ở Thuỷ hội, nghe tin đã có Lôi Sư phi thăng mà tuổi còn trẻ hơn rất nhiều so với cậu thì liền cảm thấy ngưỡng mộ làm sao. Giờ đây gặp người ấy đứng đối diện cũng không biết phải nói làm sao.
"Ngồi xuống đi." Hưu Ninh Khải ấn Thôi Ngọc Khuê ngồi xuống giường. "Lát nữa thuốc tới rồi."
Cậu ta ngoan ngoãn để người khác đá mình lên lại giường. Cậu nằm gọn trên giường, cả người thẳng như thước, cất tiếng hỏi: "Lôi Sư đại nhân, lúc phi thăng..."
"Dừng." Hưu Ninh Khải lại ra hiệu dừng. "Đừng gọi tôi là Lôi Sư đại nhân nữa, xưng hô bình thường là được rồi."
"..." Thôi Ngọc Khuê ngại đỏ mặt, cậu ấp úng. "Bình thường... thế nào??"
"... Thì gọi theo tuổi ấy. Tôi nhỏ hơn anh mấy chục tuổi mà."
"... Ca này khó quá..."
"Có gì khó chứ." Hưu Ninh Khải tiện tay cởi chiếc đai lưng Lôi Sư và thả xuống sàn. "Mà anh chờ tôi chút, tôi đi xem thuốc."
Thôi Ngọc Khuê nằm úp mặt vào tường. "Hình ảnh này đẹp quá không dám nhìn" thực sự là có thật đấy aaaa!!
Hưu Ninh Khải cởi xong cái đai lưng, xong lớp bạch y khoác ngoài, chỉ để lại trung y đen nhưng vẫn chưa thấy Thôi Ngọc Khuê trả lời, bèn quay ra sau, lập tức cạn lời.
Cậu đưa tay ra định lật người cậu ta lại xem ổn không thì cậu ta đã hành động trước. Một cái gối tung ra, chặn đứng tầm nhìn của cả hai.
"Đừng... đừng... tôi không muốn nhìn!" Thôi Ngọc Khuê run rẩy nói.
"... Nhìn gì?? Tôi có thoát y trước mặt anh đâu??" Hưu Ninh Khải cạn lời rồi, thực sự quá cạn lời rồi. Y phục Ngũ sư năm lớp áo nóng muốn chết nhưng nếu mặc mỗi lớp trung y thứ hai thì mát khỏi nói, thừa lúc ở nhà thì cởi ra thôi.
"Ơ..." Cậu ta nhòm đầu lên. "... không phải sao?"
"Không phải!" Cậu đứng thẳng người dậy, chỉnh lại cổ áo xẻ sâu hoắm cho Thôi Ngọc Khuê khỏi ngại. "Để tôi đi xem thuốc, xong rồi anh phải đi ngay, chuyện này không thể trễ."
Thôi Ngọc Khuê ngại ngùng co người lại, cậu không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trên giường chờ Hưu Ninh Khải quay về.
Năm phút sau, Hưu Ninh Khải quay về với ba cái chén trong tay.
Một chén đựng một thứ nước màu xanh dương trong veo, một chén đựng thứ lá gì đó đã được giã nát, chén còn lại đựng những cánh hoa màu vàng còn nguyên vẹn.
"Ngồi lên, xịch lại đây." Hưu Ninh Khải quỳ một gối xuống. "Để tôi đắp thuốc."
Thôi Ngọc Khuê chần chừ một lúc, cuối cùng cũng rề rề nhích người tới mép giường. Hưu Ninh Khải kiên nhẫn đợi, tới nơi thì cậu túm một chân của cậu ta lên, chầm chậm quan sát.
Cảm giác da chạm da hệt như điện giật làm Thôi Ngọc Khuê rùng hết cả mình. Nhận thấy người ngồi trên giường có hơi run rẩy, Hưu Ninh Khải ngước mắt lên nhìn.
"Anh sao vậy?"
"... Không... có gì..." Cái mặt của Thôi Ngọc Khuê đỏ bừng quay đi.
"Tôi đâu phải côn đồ hãʍ Ꮒϊếp con trai nhà lành." Hưu Ninh Khải nói. "Anh cứ bình tĩnh, để tôi làm. Uống chén nước này đi."
Cậu ta đưa cho Thôi Ngọc Khuê chén nước màu xanh rất đẹp. Nhìn vào ánh mắt "uống nhanh đê, không có độc đâu" của cậu, Thôi Ngọc Khuê nuốt nước bọt rồi nhận lấy, ghé mũi ngửi ngửi.
Mùi hăng hăng của nước biển... Lam Điệp!
Ồ, thế thì không có độc thật, uống thôi!
Cậu tu một hơi hết chén, xong rồi liếʍ chút nước còn dính ở môi.
"Xong nhanh thế." Hưu Ninh Khải vẫn từ từ đắp lá giã nát lên vết thương của cậu. "Có đau không?"
Kỳ lạ thật, Thôi Ngọc Khuê không cảm thấy đau chút nào mà còn có cảm giác... mát như cây bạc hà vậy. Cậu nói: "Tôi thấy mát quá, không đau."
"Ừm, tốt." Hưu Ninh Khải chìa chén chứa đầy cánh hoa vàng ra. "Ăn mấy cái này đi."
"... Ăn... thế nào?" Cậu đón lấy cái chén rồi ngơ ngác nhìn những cánh hoa đang đánh nhau tưng bừng trong đó.
"Bỏ vào miệng, nhai cho ra nước rồi nuốt hết thôi." Hưu Ninh Khải nhẹ nhàng mân mê thuốc xanh lên những vết thương hở miệng. "Còn nữa, về anh nhớ uống nhiều nước, hỗ trợ khép miệng vết thương nhanh hơn."
Thôi Ngọc Khuê lại sợ chạm tay vào sẽ bị chúng "đánh" cho, ngần ngừ một lúc rồi quyết định tống hết vào miệng nhai.
Cái má bánh bao phồng lên, cậu nếm được vị nước cam vắt chua lè ngập trong miệng thì nhăn mặt nhưng vẫn cố nhai cho ra hết nước rồi nuốt cái "ực".
"Chua quá." Cậu lè lưỡi.
"Thế sao?" Hưu Ninh Khải vẫn bôi thuốc lên vết thương của Thôi Ngọc Khuê. "Cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Tốt... gián!!!" Thôi Ngọc Khuê đang vui vẻ thì nhìn thấy một con gián bay vù vù sau lưng Hưu Ninh Khải. "Áaaaaaaaaaa!!! Giánnnnnn!!!!"
Cậu ta sợ hãi tới mức đạp bay người đang bôi thuốc cho mình.
Rầm!!
"Cái gì vậy??" Mẹ Hưu Ninh Khải đang ngồi đọc sách thì thấy con trai mình dính trên tường tạo thành một cái hố hình người rõ sâu.
"Gián... gián... gián... cứu tôi... với..." Thôi Ngọc Khuê chui tịt dưới gầm giường nằm co ro dưới đó.
"Có chuyện gì vậy??" Đám người bị Hưu Ninh Khải "đuổi" đi lập tức quây xung quanh. "Trời đất!! Lôi Sư đại nhân??!! Thảm quá đi!!"
Lôi Sư đại nhân từ từ bò ra khỏi cái hố, đưa tay lau "nhẹ" vết máu dính bên cằm, nói: "Ta ổn."
Như thường lệ, cậu lại "đá" đám người đó đi rồi vào phòng.
"Hải Sa thiếu gia." Cậu vừa nói vừa cúi xuống gầm giường. "Anh ổn không??"
"Gián gián gián!!!" Thôi Ngọc Khuê ôm đầu nằm cuộn lại thành một đống. "Gián bay... gián bay... nó đi chưa... nó đi chưa???"
"... Đi rồi..." Cũng mãy là vừa lúc đắp xong thuốc, cất thôi. "Anh ngồi lên nghỉ tí đi rồi xuất phát, nhanh chứ không trễ giờ."
"Không lên đâu..." Cậu sợ phát khóc.
"Hài dà, anh có phải con gái đâu??" Hưu Ninh Khải đỡ trán. "Thật là..."
...
Thôi Ngọc Khuê bất chợt đỏ mặt khi nhớ về ngày hôm đó. Đúng là... xấu hổ không bỏ vào đâu được...
Hưu Ninh Khải mím môi nhìn cổ tay trắng nõn lưu lại một vết thương đang còn hở miệng. Cậu ta nói, giọng có vẻ hơi bực bội: "Sao lại toác ra nữa rồi, bảo anh uống nhiều nước chút đi mà??"
"A ha ha..." Thôi Ngọc Khuê bối rối gãi đầu. "Tôi quên..."
"Chuyện này mà cũng có thể quên." Đoạn Hưu Ninh Khải cúi người xuống, hình như định vén vạt áo của Thôi Ngọc Khuê lên để xem vết thương.
Thôi Ngọc Khuê nhảy dựng lên: "Thôi! Còn... còn vết thương á!"
Hưu Ninh Khải im lặng ngước nhìn Thôi Ngọc Khuê, đáy mắt dường như có ánh lửa bập bùng, chỉ có điều nó chỉ thoáng qua. Cậu ta rũ mi, đứng thẳng dậy, quay lưng đi.
"Vào nghỉ đi." Cậu ta vừa đi vừa nói, vẫn không quay đầu lại. "Chiều làm lễ tế trời rồi, sẽ rất mệt."
Câu này chẳng biết là cậu nói ai. Tám con mắt còn lại nhìn nhau thắc mắc.
Khương Thái Hiện "xì" một tiếng: "Cậu ta làm như mình là mẹ người ta vậy. Nói trống không thế thì ai biết là nói ai đâu??"
Thôi Ngọc Khuê gãi đầu bối rối. Thôi Nghiên Thuân nhìn theo bóng lưng ấy rời đi, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cậu nhóc này thật là... tính tình ương bướng và khó bảo."
Thôi Tú Bân thở dài, nói: "Em cũng chẳng biết trong lòng cậu ta nghĩ gì, chỉ là cậu ta có hơi khác người chút."
Thôi Ngọc Khuê nhìn bóng Hưu Ninh Khải, trong lòng dấy lên nỗi niềm khó tả.
Đúng là... chẳng ai biết cậu ta nghĩ gì.
End chương 5