Thôi Ngọc Khuê nằm bên cạnh Thôi Nghiên Thuân, nói một cách lo lắng: "Hi vọng Hồ Ly tiền bối vẫn ổn."
Thôi Nghiên Thuân cười nói: "Anh nghĩ y sẽ không làm thế đâu! Y là một người rất gương mẫu mà."
"Nhưng mà..." Cậu vẫn trằn trọc trên thảm cỏ. "Long Đế đại nhân là người vừa quyết liệt vừa... có chút tàn nhẫn. Hu hu, em mong tiền bối ấy sẽ không bị oan!"
Y gõ đầu cậu: "Em cứ lo xa quá! Long Đế đại nhân biết phân biệt trái phải, ngài cũng rất công bằng."
Cậu ấm ức không nói gì nữa, y lại thở dài: "Lần phi thăng này của chúng ta lại là lần đổi mới lạ nhất trong các kỳ thay Ngũ sư.".
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
"Lạ nhất là sao á?" Cậu lật người nhìn y.
"Xem nào..." Y giơ ngón tay đếm. "Long Đế đại nhân nói kỳ của chúng ta là kỳ Ngũ sư trẻ nhất từ trước tới nay."
"Quàooo!" Cậu chớp chớp mắt. "Chúng ta đỉnh vậy sao?"
"Ha ha, đỉnh chứ!" Y cười. "Còn nằm trong hàng ngũ các kỳ Ngũ sư mạnh nhất của Thiên giới!"
"Tuyệt!" Thôi Ngọc Khuê dang hai tay ra. "Thế thì chúng ta dễ quản giới hơn!"
"Cơ mà..." Thôi Nghiên Thuân đã thôi cười. "... đây cũng là kỳ Ngũ sư gặp trở ngại đầu tiên. Chưa có lần nào Ngũ sư gặp vấn đề trong nghi thức, ví dụ giống anh hồi hôm qua ấy."
"Vậy... sao??" Cậu lại mở to mắt.
"Đúng." Y cụp mi mắt. "Vòng vây của Nguyệt Long thượng thần rất mạnh, vậy mà có kẻ phá vỡ được rồi khiến anh tiến vào Vị Lai mộng cảnh. Điều này rất nguy hiểm, Long Đế đã cùng thượng thần điều tra ngay từ hôm qua rồi."
"Cũng đúng. Ngài ấy chính là một trong hai vị thần đầu tiên kiến tạo nên thế giới!" Cậu thốt lên. "Kẻ đó "phá" luôn sao??"
Y gật đầu: "Phá Không thuật là thuật riêng của ngài ấy, dùng để phá vỡ mọi giới hạn của không gian, vì thế không thể bị xâm nhập, chỉ có thể bị phá từ bên trong."
Thôi Ngọc Khuê câm lặng đi, có lẽ cậu đã khá sợ hãi.
Ngũ sư luôn phi thăng rồi tiến hành nghi lễ một cách thuận lợi trải qua chín mươi mốt kỳ. Tới kỳ thứ chín mươi hai này không hiểu vì sao lại gặp nhiều khó khăn tới mức đó.
Thôi Nghiên Thuân chậm rãi nói tiếp: "Ngoài ra, em thấy có bao nhiêu thượng thần xuất hiện trong nghi thức của chúng ta?"
"Một thôi hà, chỉ có ngài ấy!" Cậu đáp.
Y hỏi tiếp: "Em còn nhớ sách cổ ghi rằng có bao nhiêu thượng thần không?"
"Là hai." Cậu giơ hai ngón lên. "Ngài ấy và... Đại Hoả Châu Long thượng..."
Đang nói thì cậu lập tức im bặt như bị cắt đứt yết hầu. Con ngươi xanh lưu ly kia co rút như thấy một điều gì đó khủng khϊếp.
"Chính là ngài ấy!" Y nói. "Năm nay là kỳ duy nhất Đại Hoả Châu Long thượng thần không xuất hiện! Hồng Thuỷ Nguyệt Long, Đại Hoả Châu Long – hai vị thần thượng cổ tối cao từ trước tới nay bỗng dưng thiếu mất một người, em thấy có lạ không??
Thôi Ngọc Khuê sợ tới mức không dám hé răng thêm chút nào nữa, hai vai cậu khẽ run bần bật. Y gằn từng chữ: "Càng lạ hơn nữa là, Long Đế đại nhân và Nguyệt Long thượng thần không hề nói gì với chúng ta về việc Châu Long thượng thần biến mất!!"
Thế giới có hai vị thần thượng cổ tối cao nhất: Đại Hoả Châu Long và Hồng Thuỷ Nguyệt Long. Người ta nói rằng tuổi của hai ngài đều lớn hơn tuổi của thế giới hiện tại, không ai rõ là hai thần long được sinh ra từ khi nào, chính hai ngài ấy cũng không nhớ rõ. Chỉ có sức mạnh nghịch thiên và trí nhớ thượng đẳng mới chứng minh được nhị vị thần long đã lớn tuổi tới mức nào. Hai vị thần long này chính là hai sinh vật duy nhất có khả năng bất tử, như thế hai ngài mới có thể thống trị thế gian.
Nhưng sự cân bằng thế gian cùng Ngũ sư của hai ngài đã biến mất khi Châu Long thượng thần mất tích không rõ nguyên nhân. Hồng Đan của Châu Long và Dương Đan của Nguyệt Long chính là hai viên kim đan cân bằng yếu tố nhiệt – hàn cho thế giới. Hiện tại cán cân nhiệt độ của thế giới đang dần nghiêng về cái lạnh, chứng tỏ Hồng Đan ngày càng yếu đi cùng với sự biến mất của Châu Long khiến Kim Cựu Long ngày đêm suy nghĩ vẫn không có kết quả.
Kim Cựu Long từng suy đoán Đại Hoả Châu Long có thể đã bị sát hại, dù có không chết vì có năng lực bất tử nhưng vị thần long này rất có thể đã bị giam cầm trong hàng chục năm. Bây giờ đã biến mất hẳn như vậy, ông ta chẳng biết lần đâu mà tìm.
"Anh... anh ơi..." Thôi Ngọc Khuê sắp khóc. "Em em em... em sợ quá!"
"Thôi, không sao nào." Thôi Nghiên Thuân xoay qua ôm cậu. "Có anh đây rồi, anh sẽ bảo vệ mấy đứa."
Cậu vẫn run cầm cập trong vòng tay y, mếu máo nói: "Nhưng kẻ đứng sau vụ này mạnh tới mức hạ được thượng thần nguyên thuỷ! Chúng ta thì chỉ cần cái búng tay của kẻ đó là đi đời rồi!!"
"Anh biết, nhưng mà..." Y vỗ đầu cậu. "... nhiệm vụ của Ngũ sư chúng ta chính là bảo vệ mọi người, bảo vệ chúng sinh. Cho nên..."
Y vén tóc cậu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta phải dũng cảm lên, Ngọc Khuê à. Em mau nước mắt như thế, kẻ đó càng dễ dàng tóm cổ em hơn đấy."
Thôi Ngọc Khuê lại vùi đầu vào hông Thôi Nghiên Thuân như tìm kiếm sự bảo vệ. Y nói: "Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Chỉ là chúng ta có đoàn kết với nhau hay không. Sự đoàn kết luôn đẩy lùi kẻ địch, em nên nhớ điều đó."
Cậu gật gật, cọ vào hông y tới mức xù cả tóc lên. Y lấy từ trong ống tay áo ra một cái lược gỗ, vỗ vỗ đầu cậu, nói: "Nào nào nào, quên chuyện đó đi. Ngồi dậy để anh cột tóc cho này!"
"Hở?" Cậu ngẩng đầu nhìn y. "Em không cần cột đâu, quen rồi..."
Y vỗ cái bộp vào lưng cậu, nói: "Chúng ta đã là Thiên Sư rồi, phải đàng hoàng lên chút. Một là để anh cột tóc cho, hai là... xẻo đi đấy!"
"Thôi!" Cậu ngồi thẳng dậy. "Em không muốn làm nhà sư thiền trong chùa đâu!"
"Ha ha được thôi!" Y chải dọc mái tóc đen dài suôn mượt ấy, miệng ngậm hờ một cái dải lụa xanh. "Mà tóc em dài quá đấy! Sao không cắt bớt đi?"
"Ngư thị tụi em đều vậy không hà." Cậu hóm hỉnh nói. "Trừ phi tóc dài tới mức chạm đất thì người Ngư thị bọn em mới cắt á!"
Y lén thắt cho cậu một cái bím xinh xinh, miệng vẫn hỏi: "Để vậy không nóng ư?"
"Không chứ, tụi em quanh năm ở dưới nước!" Cậu quơ quơ tay làm như mình đang bơi. "Giờ lên đây nắng dữ quá em mới bị khó chịu đây."
"Nếu em không cắt bớt thì còn khó chịu dài dài đó." Y tóm gọn phần đuôi, tròng dây vào. "Một kỳ Ngũ sư là tới năm trăm năm lận, chẳng lẽ em cứ thế mà năm trăm năm khó chịu à?"
"Hai da! Thôi được!" Cậu chống nạnh, phụng phịu nói. "Em sẽ cắt bớt."
"Tốt, ngoan lắm!" Y vỗ vai cậu. "Xong rồi! Vào nghỉ đi."
Thôi Ngọc Khuê nhổm dậy nói "Cảm ơn Phong huynh" rồi chạy biến vào phòng mình. Cậu nằm trên giường, trùm chăn kín mít một hồi rồi ném chăn ra, thở hồng hộc như một con cá hấp hối: "Trời ơi nóng chết đi!!"
"Trời nắng chang chang tự dưng anh trùm kín chăn rồi kêu nóng." Một giọng nói vọng từ bên ngoài vào làm cậu giật hết cả mình.
"... Lôi Sư sao??" Cậu hỏi vọng ra.
"Là tôi." Hưu Ninh Khải nói ngoài cửa. "Cho phép tôi vào chút được không?"
Cánh cửa mở toang trước khi cậu kịp gõ, thế là cậu gõ cái "bốp" vào mặt Thôi Ngọc Khuê.
Hưu Ninh Khải: "..."
Thôi Ngọc Khuê: "..."
Liếc thấy có một cái bát chứa thứ gì đó màu vàng trên tay Hưu Ninh Khải, Thôi Ngọc Khuê nhảy dựng lên: "Cậu cậu cậu đem cái này cho tôi làm gì nữa vậy???"
"Bồi bổ sức khoẻ." Cậu ta tỉnh bơ. "Nhưng lần này làm hương xông thôi, ăn nhiều quá sẽ bị đả thông linh khí."
Thôi Ngọc Khuê: "..." Cậu làm tôi sợ hãi quá đấy.
Hưu Ninh Khải vào bên trong phòng ngủ của điện, nhìn xung quanh một lúc rồi nói: "Bảo sao anh kêu nóng, bày trí thế này nhìn bí bách thật."
"Ha ha... tôi có hơi bừa bộn chút..." Cậu cười gượng.
Hưu Ninh Khải mở nắp lư hương ra, đổ bột màu vàng vào và nói: "Sao anh không rủ "người bạn nhỏ" kia của anh sắp đồ cùng đi?"
Ha ha...
Người bạn nhỏ...
Cửa điện Lam Thuỷ bị bật tung ra, Khương Thái Hiện đứng trước cửa giận dữ gào lên: "Ai nói ta là "người bạn nhỏ" đấy?!!"
Hưu Ninh Khải thở dài, giơ tay lên nói: "Tôi."
"Cậu..." Khương Thái Hiện tức muốn hộc máu. "... vừa vừa phai phải thôi!! Cậu tưởng cậu là người Beo tộc thì thích gọi tôi như thế nào là gọi ấy hả??!!"
"Ủa, không phải à?" Hưu Ninh Khải nghiêng đầu mỉa mai, tiến tới trước mặt cậu. "Với chiều cao của cậu?"
"..." Khương Thái Hiện tức tới mức muốn nổ tung cả cái cung Ngũ sư này ra. Thôi Ngọc Khuê bắt đầu ngửi được mùi thuốc súng trong không khí bèn chen giữa cả hai người: "Trời ơi thôi nào!! Tôi còn chưa dọn phòng đấy!!"
Một con báo và một con chim ưng gầm gừ nhìn nhau, Thôi Ngọc Khuê hết cách. Cậu đưa tay đỡ trán nói: "Cảm ơn Lôi Sư đã cho tôi hương xông nhé. Còn Thái Hiện, bỏ qua đi, dọn phòng với tớ này."
End chương 10