chương 2/2

Kỳ Khuyết liếc nhìn nó, ngoại trừ dụng cụ hỗ trợ mang thai bắt buộc, những thứ khác đều có thể tự do lựa chọn. Cậu cầm lấy một cây bút và đánh dấu vào toàn bộ mục ngọc thế, dụng cụ răn dạy, khóa trinh tiết. Đối với việc dạy dỗ thân thể cũng không quá hứng thú, chỉ chọn một hạng mục tẩy lông toàn thân.

Sau khi Tiểu Quất nhận lấy giấy, cô có chút nghi hoặc: “Ngài không cần thuốc xúc tác sữa sao? Trước đây các người vợ nô ɭệ đều chấp nhận dịch vụ này, còn có phần thâm nhập vào cúc huyệt cũng rất được ưa chuộng."

Kỳ Khuyết thấy Giang Cẩn hình như đang run lên một chút, không khỏi bật cười, nói: "Không cần, tôi cảm thấy thân thể vợ nô ɭệ của tôi đã đủ đẹp rồi."

“Vâng.” Dường như Tiểu Quất có vẻ hơi hối hận, nhưng cô nhanh chóng trở lại quy trình làm việc: “Tối nay chúng tôi sẽ giao đồ mà ngài đã chọn.” Sau đó cô chỉ vào một cậu bé vừa từ trong văn phòng đi ra: "Ngoài ra chúng tôi sẽ cử người trang điểm cho vợ nô ɭệ của ngài theo ý muốn của ngài.”

"Xin chào, tôi tên là Tiểu Hoạ, xin hãy đi theo tôi." Cậu bé trẻ tuổi đi đến bên cạnh Giang Cẩn, trên mặt nở ra nụ cười tươi tắn nói.

Đây là lần đầu tiên Giang Cẩn vào cửa mà bị nhìn nghiêm túc như vậy, nhưng đây cũng là vì mục đích biến đổi cơ thể của anh.

Sau khi vào cửa, anh vẫn luôn nghe hai người họ nói chuyện qua lại, trong lòng đang từng tấc từng tấc chìm xuống, lúc này đã chìm xuống đến điểm thấp nhất.

Giang Cẩn muốn chiến đấu chống lại số phận bất công này, nhưng lý trí nói với anh rằng đây không phải là lựa chọn đúng đắn.

Cuối cùng, Giang Cẩn vẫn nhấc chân đi theo Tiểu Hoạ.

Trước khi rời đi, Tiểu Quất đã nhập một thông tin vào não quang học của Kỳ Khuyết và giải thích: "Đây là tài khoản dành riêng cho ngài và vợ nô ɭệ của ngài, có lẽ ngài cũng muốn ghi lại quá trình mặc quần áo của vợ ngài lưu lại."

Bước chân của Giang Cẩn dừng lại ngay tại chỗ, anh có thể thuyết phục mình trở thành vợ nô ɭệ của Kỳ Khuyết, nhưng anh không muốn đưa cơ thể mình lên mạng sao cho người khác xem.

Ngay khi Giang Cẩn định mở miệng từ chối, Kỳ Khuyết đã nói trước: "Bây giờ có lẽ là không cần tới đâu."

Giang Cẩn đi theo Tiểu Hoạ đến phòng tắm chuyên dụng.

Anh cầm tờ giấy xác nhận lên xem, trong số những món đồ như vòng khuyên ngực, vòng dươиɠ ѵậŧ, chuỗi hạt, phu chủ của anh còn đánh dấu vào mục đặc biệt ân cần trong việc tẩy lông.

"Ngài mau lại đây nằm xuống đi. Chúng tôi đang dùng công nghệ tẩy lông bằng laze cao cấp nhất, nên sẽ không có cảm giác gì đâu." Tiểu Hoạ thấy Giang Cẩn đang sững sờ tại chỗ, nên nhỏ giọng thúc giục anh.

Lông trên cơ thể Giang Cẩn không tinh là quá rậm, ánh sáng màu xanh nhạt quét qua cơ thể anh và đúng là ngoại trừ xấu hổ ra thì không có khó chịu nào khác.

Sau khi anh tẩy lông xong, Tiểu Hoạ đưa cho anh một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, thúc giục: “Ngài mau mặc vào đi, phu chủ Kỳ Khuyết vẫn đang đợi ngài đi ra để chụp ảnh cưới đấy.”

Giang Cẩn nhìn chiếc áo choàng trong suốt trên người, không có qυầи ɭóŧ che chắn, nên có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng dươиɠ ѵậŧ của anh, chưa kể đến khe rãnh trên mông.

Cậu ta muốn anh mặc một bộ đồ như vầy để chụp ảnh cưới sao, thậm chí đáng sợ hơn nữa là cậu ta có thể sẽ không để cho anh mặc được thứ gì cả.

Giang Cẩn đi theo Tiểu Hoạ vào phòng bên cạnh, Kỳ Khuyết vẫn mặc quần áo lúc đầu, cậu đã cùng Tiểu Quất đợi được một lúc rồi.

Nhìn thấy trang phục của Giang Cẩn, Kỳ Khuyết nhíu mày: "Tôi thích bộ quần áo trước đó của anh ấy hơn." Giống như bức ảnh toàn thân mà cậu đã nhìn thấy trước đó, Kỳ Khuyết thích bộ dáng khi Giang Cẩn mặc âu phục.

“Thực xin lỗi.” Dường như đây là lần đầu tiên bị phu chủ trách mắng, Tiểu Quất có vẻ hơi hoảng: “Trước giờ các phu chủ điều rất thích các dịch vụ mà chúng tôi đưa ra, nên tôi không biết là ngài không thích điều này, vậy ngài chờ chút tôi sẽ gọi người thay lại cho ngài ấy. "

Sau khi mặc lại chiếc áo sơ mi và quần tây lúc mới đến, Giang Cẩn không biết là mình nên vui hay nên buồn, tuy anh có thể mặc lại quần áo bình thường, nhưng đây chẳng qua là vì để làm hài lòng phu chủ mà thôi. Còn ý của anh đã không còn quan trọng nữa.

Trong phòng vẫn chỉ có một chiếc ghế, là chiếc ghế sô pha đơn của Trương Đại Hồng.

Kỳ Khuyết vuốt cằm, nói câu đầu tiên với Giang Cẩn: "Điện hạ ngồi xuống sô pha, được không? ”

Những lời này quá đáng sợ.

Giang Cẩn không biết là muốn phản bác xưng hô của anh trước, hay là phản bác ý kiến của anh trước. Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Kỳ Khuyết đẩy ngồi xuống ghế sô pha.

Kỳ Khuyết rất nhanh cũng ngồi xuống, tất nhiên là ở trên đùi Giang Cẩn. Cậu so với Giang Cẩn thấp hơn một chút, là dáng vẻ gầy gò của một thiếu niên, giờ còn ngồi nghiêng trong lòng anh quả thật nhìn rất hài hoà.

Tay Kỳ Khuyết tạo thành hình chữ "V”, rồi ghé vào bên tai Giang Cẩn thì thầm: "Điện hạ, cười lên chút nào."

Cuối cùng, chụp ra Giang Cẩn cũng không cười, nhưng đôi tai của anh lại đỏ bừng rõ rệt.

Cục hôn nhân làm việc rất hiệu quả, chỉ trong vòng ba phút đã làm xong giấy chứng nhận kết hôn.

"Cuộc hôn nhân của hai người đã có hiệu lực, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử" Tiểu Quất mỉm cười đưa hai quyển sổ màu đỏ nhét vào trong tay Kỳ Khuyết, nói những lời giống như năm mươi lăm lần trước.

“Ừm.” Sau khi Kỳ Khuyết nhận chứng chỉ, phát hiện chữ “Hỉ 囍” trên mu bàn tay đang dần biến mất, Giang Cẩn cũng vậy.

Kỳ Khuyết cũng không nói nhiều, tự mình mở quang não ra.

Tài khoản mà Tiểu Quất cung cấp cho cậu đã có 30 triệu người theo dõi vì nó đã được Cục hôn nhân chính thức xác nhận. Nhìn vào giao diện trống rỗng, cậu mở hai tờ giấy chứng nhận kết hôn và chụp ảnh.

Trong ảnh cưới Giang Cẩn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vẻ mặt rất nghiêm túc, còn Kỳ Khuyết lại lộ ra vẻ mặt tươi cười ngồi trong lòng anh, vừa vặn có thể che đi đôi tai đang vì xấu hổ mà đỏ bừng lên của anh.

Ngoài bức ảnh ra, Kỳ Khuyết còn gõ 5 từ vào ô nội dung: Chúng tôi đã kết hôn!