Chương 95

Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức sôi trào, tiếng huýt gió cùng tiếng ồn ào không ngớt, sảnh đường lớn như vậy lập tức liền ầm ĩ đến đinh tai nhức óc.

Giữa khung cảnh ầm ĩ, nụ cười người nọ chẳng giảm chút nào, ánh mắt nhìn người kia cũng tràn đầy khıêυ khí©h cùng tự tin.

Y bảo người kia dùng miệng đút cho y.

Ngôn Vô Trạm nhìn mặt mình phản chiếu lay động trong chén rượu, hắn không rõ vì sao hừ cười một tiếng, ngược lại ngửa đầu một cái, đem chén rượu kia đổ vào trong miệng.

Có người vì Ngôn Vô Trạm khen hay, nhưng càng nhiều người chờ mong chuyện xảy ra sau đó hơn. .

Ngôn Vô Trạm ngậm chất lỏng cay nồng ngậm trong miệng, hắn nhìn về phía người bên cạnh, trên môi dưới còn dính một giọt rượu, trong tích tắc lúc hắn khẽ cười nhỏ xuống.

Hắn bị rượu làm cay đỏ môi, dáng vẻ này của hắn đầy ngạo khí, còn có đầy tự tin.

Yết hầu sơn tặc đầu lĩnh cử động lên xuống một chút, một luồng khô nóng từ cổ họng trực tiếp chạy xuống bụng dưới, rượu y vừa uống rượu ở trong bụng lập tức bốc cháy lên rồi. Khô nóng khó nhịn.

Chẳng biết vì sao, tình cảnh huyên náo lập tức yên tĩnh lại rồi.

Hình ảnh đương gia của mình cùng người kia mặt đối mặt lại khiến bọn họ quên hoan hô.

Ngôn Vô Trạm chỉ là đang trêu y thôi, một trò đùa hợp thời hợp cảnh, dời đi tầm mắt, người kia cười cười đem rượu trong miệng nuốt xuống, nhưng đang lúc uống được một nửa, sơn tặc đầu lĩnh này đột nhiên tới gần, vì hai người ngồi trên một cái ghế lớn, Ngôn Vô Trạm liền trực tiếp bị y đè ngã.

Đầu tựa trên tay vịn, đệm da hổ khiến cổ hắn ngứa ngáy, mà lúc này, sơn tặc đầu lĩnh nắm lấy hai má hắn, dùng cách khéo léo ép hắn há miệng ra.

Trong miệng người kia còn có một nửa rượu chưa uống, ngửa đầu há mồm, kết quả rất dễ dàng khiến mình sặc, hắn vừa định đẩy y ra, miệng người kia, liền che kín hắn.

Chất lỏng trong miệng bị y hút đi, kể cả đầu lưỡi cũng mơ mơ hồ hồ đi vào trong miệng đối phương, mùi rượu cùng hơi thở người kia trộn lẫn, giống như rượu mạnh có độ nguyên chất khá cao, chỉ cần đυ.ng tới thì sẽ say mèm.

Y đang uống rượu trong miệng hắn, hắn đã hôn y, cảm giác nước sữa hòa nhau này khiến sơn tặc bên dưới trợn to hai mắt, há to miệng, cũng khiến đầu óc Ngôn Vô Trạm choáng váng, rơi vào một mảnh hoảng hốt.

Chờ nụ hôn này kết thúc, trong miệng lẫn nhau lại không còn một chút mùi rượu, chỉ có hỗn hợp hơi thở hai người.

"Hôm nay là 30 tết, cũng là ngày đại hỉ của đại gia ta, các ngươi tùy ý, đại gia ta phải trở về động phòng hoa chúc rồi!" Cùng lúc đứng dậy, y tiện thể ôm ngang người kia lên, trước khi Ngôn Vô Trạm còn chưa kịp phản ứng, lớn giọng tuyên bố.

Đám sơn tặc đều sững sờ, nhưng rất nhanh tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên như sấm, sơn tặc đầu lĩnh ở trong không khí nồng nhiệt này, ôm người kia, ngạo nghễ xuyên qua biển người tràn đầy chúc phúc cùng hâm mộ này.

Bọn họ là sơn tặc, bọn họ làm gì cũng không để ý phép tắc, nghĩ sao làm vậy, tùy tâm mà làm.

Thích liền giữ lại, động tâm liền cưới, đã yêu, chính là cả đời.

Huyên náo bị ném lại phía sau, vừa ra khỏi phòng khách, Ngôn Vô Trạm lập tức bắt đầu vùng vẫy, người nọ vừa thấy không thể ôm, trực tiếp vác Ngôn Vô Trạm lên vai.

Sau đó một đường chạy chậm về chỗ của mình.

Chính là gian nhà trước đó Ngôn Vô Trạm từng ngủ.

Đèn đỏ xuyên qua khung cửa, mọi thứ đều mất đi màu sắc vốn có, cả phòng đỏ rực. . . . . . Trái lại thật sự có chút giống động phòng hoa chúc.

Sơn tặc đầu lĩnh dùng một chiêu thần long bãi vĩ* liền đóng chặt cửa rồi. Y lúc này mới thả người không dừng giãy dụa xuống, có điều không đặt xuống đất, mà trực tiếp đỡ hắn lên giường sưởi nóng hầm hập.

(*Thần long bãi vĩ: rồng thần vụt đuôi)

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nên tới, vẫn phải tới. Không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.

Người này hắn quen, ngay cả nụ hôn của y cũng quen thuộc như vậy.

"Ta là đại đương gia Liệt Long Trại." Người nọ hai tay vòng trước ngực, nghiêng đầu cười.

"Ngoài cái này ra?" Một thân phận khác của y, thân phận quen biết với Ngôn Vô Trạm hắn.

Người nọ ngưng lại, nụ cười hung hăng càn quấy kia thu lại một chút, trong ánh phản chiếu tìm đến ánh mắt người kia, mơ hồ lộ ra nguy hiểm, "Ngươi đoán đi?"

Người kia trầm ngâm, hắn không trả lời ngay, đáp án này, thật ra hắn không muốn biết lắm.

Biểu hiện im lặng của người kia khiến nụ cười người nọ hoàn toàn nhạt đi, y lẳng lặng nhìn đấu tranh trong mắt người kia, tất cả phản ứng của hắn, y đều thu hết vào đáy mắt.

Sau đó, con ngươi trong bóng tối nhuộm màu phẫn nộ.

"Ngươi cho rằng ta là Vân Dương." Người kia hừ lạnh.

Ngắn ngủi mấy chữ khiến trong đầu người kia nổ vang, ngay cả hít thở cũng nghẹn lại, hắn đột nhiên trợn mắt lên, nhưng nhìn thấy vẫn là gương mặt bị bóng tối nuốt chửng.

Người nọ nhìn mặt đất, gò má được ánh đỏ rọi sáng, có thể nhìn thấy khóe miệng của y nhếch lên châm biếm.

"Có điều rất tiếc, đoán sai rồi, ngươi vẫn luôn đoán sai."

Trong lời nói mang theo châm chọc, nhưng người kia lại không rõ, châm biếm này, là cho chính y, hay là cho Ngôn Vô Trạm. Giữa chấn động quá lớn, đầu óc người kia đã ngừng hoạt động.

"Bao gồm cả lần trước ta ôm ngươi, với thân thủ của ngươi, muốn phản kháng hẳn là dễ như trở bàn tay, thế nhưng ngươi không có."

Người kia kinh ngạc nhếch miệng, trong cổ họng khô khốc phun ra hai chữ, "Bắc Thần."

"Ồ, thật không dễ dàng, ngươi còn nhớ cái tên này." Cái hừ cười kia, âm thanh sau khi cố sức thay đổi biến trở về giọng nói người kia quen thuộc, nhưng châm biếm lại càng thêm rõ ràng.

"Thật ra "Bắc Thần" ở trong ngươi, chưa từng thật sự tồn tại, ngươi vẫn coi hắn là Vân Dương."

Người kia im lặng. Vẻ mặt của hắn đã xác nhận suy đoán của Bắc Thần.

"Ngươi cho rằng, Vân Dương thay đổi khuôn mặt, thay đổi thân phận. Ngươi lừa mình dối người, coi như không biết chuyện, cứ tiếp tục như vậy rất tốt, bù đắp tiếc nuối trong lòng ngươi, còn có tình cảm thiếu vắng này của ngươi."

Lời Bắc Thần một châm thấy máu*, không chút nể tình.

(*Nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, nói trúng tim đen)

Y từ lúc vừa bắt đầu cũng cảm giác được, Ngôn Vô Trạm nhận lầm y là Vân Dương, y cho là hắn sẽ phát hiện, nhưng mãi đến tận cuối cùng, Bắc Thần chỉ là thế thân của Vân Dương, một tồn tại hư ảo mà thôi.

"Vì là Vân Dương nên ngươi mới không dứt khoát từ chối ta, thế nhưng ngươi không muốn bị ôm, sự kiêu ngạo của ngươi không cho phép ngươi nằm dưới người khác, nhưng đến cuối cùng, ngươi vẫn đón nhận, lý do vẫn là Vân Dương."

Bắc Thần nói rất đúng, hắn trước đây thật sự cho rằng y chính là Vân Dương.

Bất kể là thân thủ hay là cảm giác, Bắc Thần cũng không đơn giản chỉ là hộ viện mà thôi.

Nhưng...

Đối với Vân Dương, cảm giác của Ngôn Vô Trạm khá phức tạp, hắn bị tài ba cùng năng lực của y làm kinh sợ, cũng bị sự phản bội của y khiến cho thương tích đầy mình, hắn nên hận y, nhưng lại hận không được.

Chỉ có mâu thuẫn thật sâu cùng đấu tranh.

Ánh mắt Vân Dương đêm đó nhìn hắn, y dường như có rất nhiều lời muốn nói với hắn, hắn cũng giống như đọc hiểu gì đó.

Nhưng, lập trường của bọn họ không giống nhau, bọn họ nhất định phải đứng ở vị trí đối lập.

Rối loạn của Vân Dương cũng không ít so với hắn.

Vân Dương hỏi hắn, tại sao ngươi cứ phải là hoàng thượng. Nếu không phải, bọn họ sẽ không đi đến kết cục này, nếu không phải, bọn họ vẫn có thể tiếu ngạo sa trường.

Vì giang sơn, Vân Dương phải chết. Vì chuyện y từng làm với Ngôn Vô Trạm, y cũng phải chết. Nhưng ở trong lòng Ngôn Vô Trạm, tiếc nuối này vĩnh viễn tồn tại.

Nhìn thấy Bắc Thần, những thứ trong lòng kia coi như trở thành có thể. Vì vậy, hắn đã buông thả, tạm thời quên đi tất cả.

Thế nhưng, Bắc Thần không phải Vân Dương.

Lại sau đó, hắn mơ hồ cảm giác được Bắc Thần cùng Vân Dương không phải một người, thế nhưng Ngôn Vô Trạm đã rơi vào quá sâu, không rút ra được.

Đơn giản là không suy nghĩ đến nữa. Hắn không cần sự thật, cũng không cần kết quả. Cái gọi là lừa mình dối người này, sau khi quen biết Bắc Thần, có rất nhiều thứ đã biến chất.

Nói dối chồng chất nói dối, mục đích ban đầu đã thay đổi, cứ để sai lầm này, tiếp tục đi.

"Rất thất vọng sao? Ta không phải Vân Dương ngươi ngày nhớ đêm mong, ngươi nhận lầm người, bỏ xuống kiêu ngạo bị người khác ôm, nhưng người ôm ngươi cũng không phải người trong lòng ngươi, có phải hiện tại đau đến không muốn sống? Có phải hiện tại hận ta đến nghiến răng nghiến lợi? Hay là nói hối hận lúc đó không nên để ta chui vào chỗ trống lớn như vậy."

Châm biếm của Bắc Thần chói tai như vậy, nhưng trong đó, người kia mơ hồ cảm thấy một tia chua xót.

Biết y không phải Vân Dương, hắn thất vọng sao?

Không, ngược lại như trút được gánh nặng.

Vốn dĩ một giây đối mặt sự thật kia, cũng không khiến người kia khó chịu như tưởng tượng.

Những vấn đề hắn tránh không muốn trả lời, không muốn nghĩ, cũng không khiến hắn cảm thấy khó khăn tới như vậy. .

Thì ra là đơn giản như vậy.

Bình thường lại rồi.

"Ta nói, ngươi đã thành bộ dáng này rồi?"

Đối mặt với châm biếm của Bắc Thần, phản ứng người kia lại vẫn rất bình tĩnh, giọng nói hắn lạnh nhạt khiến Bắc Thần ngừng lại, người nọ quay đầu đi chỗ khác, không tức giận gì cũng trả lời câu hỏi của người kia, "Không phải."

"Ta cho là ngươi trước đó vẫn luôn đeo mặt nạ, là vì gương mặt đó so với gương mặt vốn có của ngươi dễ nhìn hơn nhiều."

Ngôn Vô Trạm đang nói móc y, không biết sao, trong lòng Bắc Thần đột nhiên như có gì đó lập tức dâng lên, y không ngờ tới Ngôn Vô Trạm sẽ có phản ứng này, hắn đáng ra nên thẹn quá hóa giận trách cứ y.

Hoặc là nói, hồn bay phách lạc mới đúng.

Bởi vì y không phải Vân Dương hắn nhớ mong.

Nhưng hắn lại vẫn có thể chế nhạo y.

Y không hiểu nhìn về phía người kia.

"Đại đương gia, có thể cho ta nhìn mặt ngươi một chút hay không." Người kia học theo hắn vòng hai tay trước ngực, cười hỏi.