- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 90
Ngự Hoàng
Chương 90
Thông qua chuyện hôm đó, Ngôn Vô Trạm phát hiện chán ghét của Hoằng Nghị đối với hắn càng thêm nồng đậm rồi.
Không biết sao, y càng chán ghét hắn, Ngôn Vô Trạm càng muốn trêu chọc y. Giống như là một thú vui trong cuộc sống.
Cuộc sống của hắn đè nén quá lâu rồi, cuối cùng có thể không gánh nặng, không trách nhiệm hoàn toàn thả lỏng một lần rồi.
Hiện giờ đối với cái lạnh của Hoằng Nghị, hắn đã hoàn toàn không có cảm giác, Hoằng Nghị trong mắt hắn giống như đứa trẻ to xác, hắn chính là không nhịn được muốn bắt nạt y.
Sau đó nhìn gương mặt âm trầm của Hoằng Nghị cũng là chuyện tốt.
Hoằng Nghị sau đó dứt khoát không xuất hiện nữa. Thiếu đi Hoằng Nghị, lạc thú liền ít đi rất nhiều. Sau đó, hắn mỗi ngày liền vô cùng buồn chán đến Thiên Thủy Viên xem hát, cũng không biết là vô tình hay cố ý, nói chung mỗi lần hắn đến đều gặp phải Hoằng Nghị, sau đó hắn liền hi hi ha ha chào hỏi, "Thật là khéo nha."
Kết quả này chính là, Hoằng Nghị ngay cả xem hát cũng không xem được.
Mộ Bạch vốn còn lo lắng Hoằng Nghị sẽ mượn cơ hội này rầy la Ngôn Vô Trạm, căm ghét của y đối với hắn mọi người đều biết, bây giờ nhìn thấy tình cảnh này, Mộ Bạch ngoại trừ cảm thấy kỳ quái chính là kỳ quái.
Y chưa từng nghĩ tới, Hoằng Nghị cũng sẽ có một ngày ăn quả đắng.
Người này khi nào trở nên như vậy.
Lưu manh? Không đúng.
Không biết xấu hổ? Cũng không đúng.
Là lưu manh vô lại mới đúng.
So với ai đều giống hơn.
Sau đó Mộ Bạch nghĩ, y có nên tới nhắc nhở Ngôn Vô Trạm một phen hay không, tính tình Hoằng Nghị rất tệ, y chưa động đến hắn, hết thảy là vì hắn là thứ y giành được từ trong tay Lạc Cẩn, y muốn thực hiện cam kết trước đó của y trước mặt Lạc Cẩn, y đã đồng ý đối tốt với Ngôn Vô Trạm.
Lúc trước thấy Hoằng Nghị quên mất, Mộ Bạch còn nhắc nhở y, giờ phút này Mộ Bạch cảm thấy, mình còn không bằng không đi nhắc nhở.
Hoằng Nghị bây giờ là đang hết sức nhẫn nại, một khi y nhịn không được, như vậy.
Mộ Bạch không dám tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra sau đó.
Hoằng Nghị ở trong phòng đặc biệt xem hát, Ngôn Vô Trạm lại tùy tiện ngồi ở một chỗ dưới lầu một, hắn vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, có điều gần đây Hoằng Nghị cũng không đến, Ngôn Vô Trạm đang một người xem hát.
Hôm nay Hoằng Nghị đã đến rồi, hai người lại không gặp nhau quá nhiều, Ngôn Vô Trạm vốn tưởng rằng hôm nay tay không mà về, nhưng không ngờ, đợi đến lúc tan cuộc, hắn bất ngờ phát hiện Hoằng Nghị lần này không rời đi trước, mà ở cửa chờ hắn.
Hoặc là nói, y chỉ đứng ở nơi đó.
Hoằng Nghị đã cảnh cáo hắn không nên tự mình đa tình, Ngôn Vô Trạm vẫn vô liêm sỉ hỏi ra, "Ngươi chờ ta?"
Đối với độ dày của da mặt người này, Hoằng Nghị đã không có cách nào đánh giá, y chờ hắn có lẽ là sai lầm, thế nhưng Hoằng Nghị vẫn gật đầu.
Y đúng là đến chờ hắn .
Hôm nay là hai mươi chín tết, ngày mai là năm mới rồi. Hoằng Nghị là muốn hỏi thử hắn còn cần gì không. Đương nhiên đây là phụ, y tìm đến Ngôn Vô Trạm, còn có một chuyện khác.
"Hỏi đi." Giọng nói hờ hững của Hoằng Nghị vang vọng trên đường, lúc y nói chuyện, hơi thở bàng bạc này giống như tính tình y, thanh đạm mà cũng lạnh nhạt.
Ngôn Vô Trạm nhìn Hoằng Nghị bên cạnh một chút, vẻ mặt thả lỏng chuyển sang nghiêm túc, những ngày qua hi hi ha ha cũng náo loạn đủ rồi, sau lúc thả lỏng ngắn ngủi, hắn vẫn là hoàng thượng Nam Triều.
Lần trước ở Thiên Thủy Viên, Ngôn Vô Trạm giả trang thành dáng vẻ con hát tới tìm y, Hoằng Nghị liền biết hắn tìm y có việc, có điều y xem thường cùng người này có bất kỳ giao lưu gì, vì vậy y cơ bản không cho hắn cơ hội đặt câu hỏi. Y biết, người này hoặc sớm hoặc trễ đều sẽ tới hỏi y.
Nếu vậy, hắn cũng không muốn quanh co.
"Thân phận thật sự của Lạc Cẩn đến cùng là gì?" Nếu Hoằng Nghị đã nói ra, người kia cũng không phí lời, hắn thẳng thắn, đây là điều hắn muốn biết nhất, cũng là việc hắn mọi cách nỗ lực cũng không tra được.
Hoằng Nghị không ngờ tới, Ngôn Vô Trạm vừa lên tiếng liền hỏi y vấn đề trực tiếp như vậy. Y dường như có điều suy nghĩ, nhìn Ngôn Vô Trạm một chút, suy nghĩ chốc lát, y vẫn cho ra đáp án, "Cửu Minh Tộc."
Người kia hít khí lạnh, Cửu Minh Tộc này là hoàng thất tiền triều.
Làm sao Lạc Cẩn này có quan hệ với tiền triều?
Có điều không đúng, Cửu Minh Tộc sớm đã bị diệt trừ sạch sẻ, chỉ còn sót lại một nhánh huyết thống Ly Gia ở đế đô, có điều bây giờ Cửu Minh Tộc đối với hoàng thất Nam Triều đã không còn uy hϊếp, vì vậy Ngôn Vô Trạm cũng không cần động đến y, Lạc Cẩn này.
Ngôn Vô Trạm nhíu mày, Lạc Cẩn không có dấu hiệu đặc thù của Cửu Minh Tộc.
"Nốt ruồi?" Hoằng Nghị đoán được nghi ngờ của người kia, giữa trán hoàng thất Cửu Minh đều có một nốt ruồi son, thứ kia không giấu được cũng không xóa đi được, chính là khoét cũng khoét không ra, nếu như Lạc Cẩn là hậu duệ Cửu Minh Tộc, y phải có đặc thù này, có điều.
Nghe thấy tiếng xì khinh bỉ của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm bỗng nhiên tỉnh ngộ, không phải mọi Cửu Minh Tộc đều có nốt ruồi son này, chỉ có người nắm giữ năng lực thông linh mới có, còn phần lớn tộc nhân Cửu Minh Tộc không có.Lạc Cẩn này chính là.
Hoằng Nghị gật đầu, thật ra Khâm Nguyệt Uyển ẩn giấu trong nhà Ly Gia cũng không phải hyết mạch Cửu Minh Tộc duy nhất lúc đó, còn có mẹ của Lạc Cẩn, chỉ là các nàng xuất thân khác nhau, mẹ Lạc Cẩn lại ẩn núp rất kỹ, bà sinh ra Lạc Cẩn cũng không phải song sinh, lại không có sức mạnh đặc thù của Cửu Minh Tộc, cho nên bà may mắn tránh thoát.
Lạc Cẩn cũng còn sống.
Cửu Minh Tộc nắm giữ năng lực thông linh, có thể điều động yêu vật, chỉ huy quỷ linh, nhưng người không có nốt ruồi son cũng không phải hoàn toàn vô dụng, bọn họ có thể không chế tử thi. .
Bởi vì năng lực người có nốt ruồi son quá mức mạnh mẽ, phải che dấu sức mạnh với người khác, cũng dần dần bị mọi người quên lãng.
Liên tưởng đến việc tổng quản đã chết báo thù, Ngôn Vô Trạm lập tức hiểu rõ, cũng chỉ có Lạc Cẩn mới làm ra chuyện như vậy.
Nhưng là, nếu chỉ có năng lực này, Lạc Cẩn cũng không thể hoàn thành nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng phải có người giúp hắn .
"Nhược Phù Cung." Hoằng Nghị lần thứ hai chỉ điểm.
So với huyết mạch của Lạc Cẩn, cái này mới thật sự khiến Ngôn Vô Trạm giật mình.
Nhược Phù Cung này là chỗ chuyên bồi dưỡng thích khách cùng ám sát giả.
Theo truyền thuyết, chỉ cần có bạc, không có người nào Nhược Phù Cung không gϊếŧ được, nhưng đây chỉ là lời đồn, không ai có thể chứng thực Nhược Phù Cung này có tồn tại hay không.
Chẳng trách Hoài Viễn không tra được, chỉ là
Làm sao Nhược Phù Cung trong lời đồn lại có quan hệ với Lạc Cẩn?
Hoằng Nghị chỉ có thể tra được có liên quan với Lạc Cẩn, cũng không rõ địa vị của y ở Nhược Phù Cung ra sao. Nhưng nhất định là không thấp .
Hoằng Nghị không biết y gia nhập Nhược Phù Cung lúc nào, nhưng người ở trong đây đều từng trải qua cuộc sống lưỡi đau nhuốm máu. Lạc Cẩn nhiều năm như vậy vẫn ẩn núp ở Lạc Gia bình yên vô sự, thời điểm cuối cùng y phản kích, có thể toàn lực trợ giúp y, những thứ này cũng đủ để chứng minh.
Lạc Cẩn đã có bối cảnh này, mọi thứ ở Lạc Phủ này đối với y mà nói thật sự không có sức hấp dẫn gì.
Thế nhưng, y vì sao lại trăm phương ngàn kế sắp đặt những thứ này.
Ngôn Vô Trạm biết Lạc Cẩn có vấn đề, thế nhưng hắn vẫn cho là Lạc Cẩn muốn tranh giành vị trí gia chủ Lạc Gia, nắm được quyền lợi.
Tổng quản cùng một loạt người bị gϊếŧ, tuy rằng cắt đứt mọi đường sống của Lạc Phồn, nhưng đến cuối cùng cũng không bằng bại lộ bản thân?
Ngôn Vô Trạm hắn có thể tra được những nhà xưởng dưới lòng đất kia, quan phủ dĩ nhiên cũng có thể, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chờ chút!
Như bừng tỉnh đại ngộ, Ngôn Vô Trạm lập tức hiểu ra, bí mật Lạc Gia trước đây ẩn giấu nhiều bí mật như vậy, dù triều đình phái bao nhiêu người đều không có kết quả gì, bây giờ.
Thì ra ý đồ của Lạc Cẩn tính toán, là ý đồ này?
Nhưng tại sao?
Chân mày Ngôn Vô Trạm nhíu thật chặt vào nhau, hắn đang suy tư vấn đề của Lạc Cẩn, hắn hoàn toàn không để ý đến Hoằng Nghị vẫn luôn nhìn mình.
Với người nuôi ngựa mà nói, hiểu biết của Ngôn Vô Trạm có hơi nhiều quá rồi.
Cửu Minh Tộc, còn có Nhược Phù Cung.
Hắn không cần bất kỳ giải thích nào, liền biết y nói cái gì.
Xem ra, y không nhìn lầm.
"Tới phiên ngươi."
"Cái gì?" Ngôn Vô Trạm nghe không hiểu, nghi ngờ nhìn về phía Hoằng Nghị.
"Ngươi là ai?" Lần này, đổi thành Hoằng Nghị hỏi vấn đề của hắn, Ngôn Vô Trạm cuối cùng là ai, tại sao lại xuất hiện ở Thanh Lưu Thành, vì sao lại ở Lạc Gia, lại vì sao khăng khăng ở cùng Lạc Cẩn?
Tại sao cảm giác khác biệt như vậy.
Y không thích người này, còn có một phần nguyên nhân chính là, hắn rất giả.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy đã rất giả.
Đó là trong hôn lễ Lạc Cẩn.
Bí mật của người này cũng không phải ít.
Ngôn Vô Trạm kinh ngạc với năng lực quan sát của Hoằng Nghị, hắn lại càng nhận ra, ngay cả Lạc Cẩn cùng hắn sớm chiều chung đυ.ng cũng không có.
Ngôn Vô Trạm trầm ngâm, hắn chưa kịp mở miệng, khóe mắt đột nhiên hiện tia lạnh.
Sắc mặt Hoằng Nghị lúc này biến đổi, hai người lập tức thay đổi vị trí, bọn họ lưng tựa vào lưng, mà lúc này, người kia nhìn thấy ở trên một kiến trúc cách họ không xa, có mấy người mặc đồ đen, đang cầm vũ khí nhìn bọn họ.
Vũ khí phản chiếu ánh sáng, hơi lạnh kinh người.
Đối phương tổng cộng có bảy người, còn có vũ khí, mà hắn và Hoằng Nghị lại là tay không tấc sắt, người kia quan sát bốn phía, vừa vặn chỗ bọn họ đi tới là một góc chết, đây là tường của một gia đình nào đó, còn là chỗ khuất nhất, hẳn là quay về vườn hoa hoặc hồ nước, vì vậy dù cho ở đây đánh thành dạng gì, cũng sẽ không có ai phát hiện.
Hỏng rồi.
Người kia đang nghĩ ngợi, đối phương đã phi thân hạ xuống, cảm giác đầu tiên của Ngôn Vô Trạm là Vân Dương phái người tới, nhưng mục tiêu của đối phương cũng không phải hắn, mà là Hoằng Nghị.
Tất cả vũ khí đều hướng về phía Hoằng Nghị đánh tới.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 90