"Ta nói, ngươi cứ bỏ mặc người đó như vậy sao?"
Mộ Bạch nghẹn cả đêm, cuối cùng nhịn không được hỏi ra, y nghẹn đến mức không chịu nổi rồi, thế nên sau khi nói xong còn như trút được gánh nặng thở ra một hơi dài.
Thiên Thủy Viên này vốn là bôn ba tứ phương, chẳng thế nào cứ đóng trại ở Thanh Lưu Thành này, Hoằng Nghị đối với ý kiến của Mộ Bạch không chút hứng thú, y thích xem tuồng, Thiên Thủy Viên ở đây, y sẽ đến ủng hộ.
Nói sao thì Thiên Thủy Viên cũng là gánh hát số một, số hai Nam Triều, không cần biết y có đi hay không, Hoằng Nghị mấy ngày nay không có việc gì liền tới đây.
Câu hỏi của Mộ Bạch rõ ràng khiến Hoằng Nghị chần chừ một chút, trên gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình, trái lại chuyển ánh mắt sang.
Mộ Bạch hờ hững liếc mắt, y liền biết Hoằng Nghị đã quên mất chuyện này, ngón tay gõ mặt bàn, Mộ Bạch nhắc nhở.
"Chính là cái người ngươi giành được từ chỗ Lạc Cẩn kia, người ngươi đã cưới về, dùng kiệu cưới rước vào Hoằng Phủ" sợ Hoằng Nghị vẫn chưa nhớ ra, Mộ Bạch lại bồi thêm một câu, "Người hôm đó cùng ngươi ở trên giường."
Mộ Bạch nói xong, Hoằng Nghị mới chợt nhớ ra, dù đối với câu nói phía sau kia khá không hài lòng, nhưng đã quen với miệng mồm không có giới hạn của Mộ Bạch, Hoằng Nghị cũng không tính toán, y nâng chén trà lên, hớp một ngụm trà, mới không nặng không nhẹ "ừ" một tiếng.
"Ta biết rồi." Mộ Bạch bất đắc dĩ bĩu môi, Ngôn Vô Trạm đến Hoằng Phủ đã mấy ngày, Hoằng Nghị mấy ngày nay vẫn không trở về, không phải y ở đây xem tuồng, thì là đến những chỗ ở khác của y trong Thanh Lưu Thành qua đêm, người kia quả nhiên bị y quên lãng.
Mộ Bạch nắm tay đỡ má, chớp con mắt vô tội nhìn Hoằng Nghị, y đang suy nghĩ.
Có mấy lời, không biết có nên nói hay không.
Nói ra, đối với Hoằng Nghị hẳn là có chỗ tốt, nếu không nói, sợ là đến cuối cùng y cũng sẽ phải chịu liên lụy.
Mộ Bạch ngẩng đầu, suy nghĩ thử cảnh tượng có thể xảy ra trong tương lai, y tự nhiên rùng mình một cái, thoáng cái liền ngồi thẳng, vẫn là phải nói thôi.
"Cái này, ta nói Hoằng Nghị à..."
Mộ Bạch đột nhiên lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy gọi tên y, khiến Hoằng Nghị nhịn không được lại một lần nữa chuyển ánh mắt từ trên sân khấu sang bên này, chỉ thấy vẻ mặt Mộ Bạch có chút không đúng, y giống như chột dạ nhìn chỗ khác, ho khan hai tiếng rồi nói
"Ta cảm thấy ngươi hẳn là nên đối tốt với hắn một chút, nếu không sau này ngươi nhất định sẽ hối hận... Thật sự chỉ là chuyện sớm hay muộn."
"Vì sao?" Mộ Bạch cũng không phải lần đầu nói lời như vậy, lần trước là lúc y muốn cưới Ngôn Vô Trạm, Mộ Bạch cũng đã nói.
Ánh mắt Hoằng Nghị mang theo mấy phần thăm dò, y luôn cảm thấy, Mộ Bạch này dường như có gì đó gạt hắn.
Nhận thấy nghi ngờ của Hoằng Nghị, Mộ Bạch lại ho khan hai tiếng, lời cũng đã nói, sau này Hoằng Nghị tự cầu nhiều phúc đi.
"Nói sao thì người cũng là ngươi cứng rắn cướp được từ trong tay Lạc Cẩn, hôm đó ta đã nhắc nhở ngươi một lần, ngươi biết Lạc Cẩn khó đối phó, ngươi đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao? Người bị ngươi mang về, lại bị ném sang một bên, Lạc Cẩn muốn mượn việc này gây rắc rối quá đơn giản, chuyện đem đá đập chân mình, Hoằng Nghị ngươi cũng đồng ý làm?"
Lời Mộ Bạch nói không phải không có lý, Hoằng Nghị chuyển ánh mắt, tiếp tục nhìn đào hát trên sân khấu, đồng thời lại "ừ" một tiếng đáp lại.
"Hơn nữa, cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi..." Mộ Bạch nhắc nhở, "Hắn mới tới Hoằng Gia, thế nào thì ngươi cũng nên quan tâm một chút, dù sao cũng là ngươi dùng kiệu lớn tám người khiêng rước vào Hoằng Phủ..."
Còn là người đầu tiên Hoằng Nghị y rước vào, danh chính ngôn thuận là người của y.
Mộ Bạch cảm thấy, có đôi lúc Hoằng Nghị và Lạc Cẩn đấu nhau lại thật không cần thiết.
Y rõ ràng không thích đàn ông, người đầu tiên cưới lại là đàn ông.
Hơn nữa người y cưới lại là.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy việc này, Mộ Bạch chỉ biết đã không thể cứu vãn... khiến cho người khác rối loạn đến dở khóc dở cười.
Hoằng Nghị tiếp tục xem diễn tuồng của y, có điều lời Mộ Bạch nói, y ít nhiều vẫn nghe được.
...
Tuồng hát ở Thiên Thủy Viên như nhau đều diễn đến khuya, lúc Hoằng Nghị rời khỏi, người trên đường lác đác không còn mấy ai, có mấy người bán hàng rong kiên trì đến cuối cùng đang dọn quầy.
Gần cuối năm, trời cũng càng ngày càng lạnh, có điều nhiệt độ này so với Hoằng Nghị, dường như còn kém hơn một chút. Y đứng trước cửa Thiên Thủy Viên, phàm là người đi từ phía sau vượt qua y lập tức cuộn người bước nhanh.
Hoằng Nghị nhẹ nhàng thở hắt ra, suy nghĩ miên man khiến y nhớ tới lời Mộ Bạch... Cái người đã bị hắn bỏ quên kia. Mộ Bạch nói phải đối tốt với hắn một chút.
Ánh mắt Hoằng Nghị chuyển sang ông lão bán đậu hũ thối bên cạnh.
Ông lão kia chỉ còn một bao đậu hũ thối là có thể về nhà ngủ, lão vốn định bán hết bao này, nhưng vừa cảm nhận được ánh mắt giống như băng lạnh kia của Hoằng Nghị, lập tức dọn quầy chuẩn bị rời khỏi. Nhưng lúc này, Hoằng Nghị giống như thiên thần, đứng ở trước mặt lão... hoặc có lẽ nói là tử thần.
Có lẽ do nhiệt độ quá thấp, hàm răng lão cũng bắt đầu run lên.
"Hoằng, Hoằng thiếu gia..." Ông lão muốn nói "Hoằng thiếu gia tôi cũng không làm mất lòng cậu, nếu tôi đắc tội với cậu, ngày mai tôi lập tức đổi chỗ khác", có điều do quá khẩn trương, ông lão chỉ nặn ra mấy chữ này.
Hoằng Nghị hạ thấp tròng mắt, vẫn không cử động nhìn lão. Ông lão lại cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, không khí càng ngày càng loãng.
Lúc ông lão gần như bị dọa sợ đến nước mắt trào ra, Hoằng Nghị lên tiếng, "Bao này ta muốn."
...
Lúc Hoằng Nghị trở lại Hoằng Phủ, Ngôn Vô Trạm đã ngủ.
Mấy ngày nay ăn ngon mặc ấm, hắn khôi phục khá tốt, ngay cả giọng nói cũng không còn nữa, lúc Hoằng Nghị mang theo nhiệt độ lạnh thấu xương cùng mùi vị kỳ quái xuất hiện trước mặt hắn, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Ngôn Vô Trạm thiếu chút nữa khiến y nghẹn chết... Trực tiếp liền nuốt trở vào.
Sau đó người cũng tỉnh. Rất khổ sở mà tỉnh dậy.
"Ngươi làm gì?" Ngôn Vô Trạm muốn hỏi y, "Ngươi hơn nửa đêm không ngủ đứng ở đây dọa người là muốn làm gì", có điều nghĩ lại, lúc thấy túi giấy dầu trong tay Hoằng Nghị liền sửa lại hỏi, "Ngươi cầm thứ gì vậy, làm sao lại..." thúi như vậy.
Hắn muốn bịt mũi nhưng Hoằng Nghị lại đưa thứ kia tới trước mặt hắn.
Mùi thối hoắc vào mặt, mặt của Ngôn Vô Trạm đều tái rồi.
Hắn sợ hãi không thôi, cái này coi như là cái gì? Tiếp tục đe dọa sao?
"Ăn." Hoằng Nghị dùng giọng nửa như ra lệnh nói.
"Thứ gì vậy?" Chịu đựng ý muốn nôn mửa, Ngôn Vô Trạm quay về phía Hoằng Nghị miễn cưỡng tươi cười, hắn muốn hỏi Hoằng Nghị ngươi là điếc mũi sao? Mùi vị nặng như vậy ngươi lại không có phản ứng gì.
Hoằng Nghị không nói gì mà ra hiệu Ngôn Vô Trạm mở ra.
Trời biết người kia muốn đem vứt thứ kia lên mặt Hoằng Nghị thế nào, có điều hắn vẫn là chịu đựng kích động này mở túi giấy dầu ra, hơi nóng xen lẫn mùi thúi nồng nặc đánh lên mặt người kia. Ngôn Vô Trạm không nôn ra như hắn nghĩ, mùi vị hoàn toàn phát ra, trong mùi thúi này còn xen lẫn một mùi thơm nức.
Mùi vị rất quái dị.
"Thứ gì vậy?" Ngôn Vô Trạm nhìn mấy khối vuông vuông lẫn lộn bên trong, nghi ngờ hỏi Hoằng Nghị, hắn vốn cho rằng y lấy mấy thứ này... làm hắn buồn nôn.
Có điều hẳn là nên ăn, bởi vì hắn thấy nước tương còn có rau thơm.
"Chưa từng thấy?" Quán đậu hũ thối ở Thanh Lưu Thành chỗ nào cũng có, người này lại hỏi y đây là gì, biểu tình Hoằng Nghị không chút thay đổi, nhưng trong lòng đối với sự thiếu hiểu biết của Ngôn Vô Trạm đã hoàn toàn khinh bỉ một lần.
Ngay cả đậu hũ thối cũng chưa từng ăn, hắn rốt cuộc là nghèo cỡ nào chứ.
(Hiểu lầm r ổng ăn toàn sơn hào hải vị nên k bt món này là đúng rồi 😌😌😌)
Sau đó Hoằng Nghị nhớ lại hắn là một người cho ngựa ăn.
Y cưới một người cho ngựa ăn.
Sắc mặt Hoằng Nghị cũng bắt đầu khó coi.
Ngôn Vô Trạm không để ý, hắn vẫn nhìn thứ trong túi giấy dầu, đồ ăn trong cung đều là vô cùng coi trọng, thứ đồ ăn vặt dân gian này, hắn đương nhiên chưa từng thấy, cho nên hắn thành thật lắc đầu.
Hoằng Nghị vẫn thấy người này chướng mắt, bất kể là chỗ nào y cũng chán ghét, bởi vì người này rất giả tạo, không có chỗ nào là thật, việc này khiến y không có cách nào không chán ghét.
Có điều giờ phút này, dáng vẻ mờ mịt không biết làm sao của hắn, đột nhiên khiến y cảm thấy có chút thuận mắt.
Có lẽ là do lúc này Ngôn Vô Trạm không có bất kỳ ngụy trang gì, phô bày ra đều là tình cảm chân thật của hắn.
Này còn tạm được.
Sắc mặt Hoằng Nghị hòa hoãn một chút.
"Ăn."
Miệng Ngôn Vô Trạm và khẩu vị của hắn đều rất kén chọn, dù tò mò, nhưng hắn cũng tuyệt đối không muốn ăn thứ này, hắn trao đổi nhìn về phía Hoằng Nghị, "Cái này, có thể không ăn không?"
Hắn thật sự ăn không nổi.
Câu trả lời của Hoằng Nghị với hắn là tự động hạ nhiệt độ, cùng với hai chữ lời ít ý nhiều, "Không thể."
Ngôn Vô Trạm thầm "cái tên này lại lên cơn điên gì chứ, lẽ nào là lại uống rượu", thế nhưng hắn không ngửi thấy mùi rượu.
Dùng cây xiên bằng trúc xiên một khối, Ngôn Vô Trạm giơ khối vuông lên trước mặt mình, hắn thầm đánh giá, là nên ném khối đậu hũ thối này lên bộ mặt cứng rắn của Hoằng Nghị, sau đó nói cho y biết thân phận thật sự của hắn, hay là thật sự nghe lời ăn thứ này vào.
Hắn cảm thấy, cái trước có khả năng khá lớn.
Hắn không chịu nổi.
Thẳng thắn đi.
"Hoằng Nghị, ta có chuyện đã sớm muốn..."