- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 83
Ngự Hoàng
Chương 83
Đang đêm, Lạc Phủ bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Dương Nguyệt Nhi.
Vì không để người Lạc Gia nghi ngờ, Ngôn Vô Trạm không lập tức rời khỏi, mà để Hoài Viễn đi sắp xếp để hắn và Hoằng Nghị gặp mặt.
Chờ có chứng cứ vô cùng xác thực rồi, Lạc Gia này, hắn chuẩn bị một lần bắt gọn, bao gồm cả Lạc Cẩn thần bí, cho nên trước khi gặp Hoằng Nghị, thân phận Ngôn Vô Trạm tạm thời vẫn không truyền ra. Có điều cũng không bao lâu nữa.
Cổ họng của hắn rất khàn, nếu hôm qua còn có thể phát ra tiếng, thì hôm nay liền hoàn toàn mất tiếng, có điều trên dưới Lạc Phủ đều đang bận rộn lo hậu sự Dương Nguyệt Nhi, Lạc Cẩn không ở cạnh hắn, cũng sẽ không có ai chú ý hắn.
Trong một đêm, Lạc Phủ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, lụa trắng giăng đầy, nhìn từ xa như hoa tuyết chất đống dưới mái hiên.
Bọn hạ nhân mặc tang phục, ngay cả trưởng bối Lạc Gia cũng đều đổi sang trang phục nghiêm trang, phụ nữ gỡ bỏ đồ trang sức, ngay cả son cũng không có thoa.
Lạc Cẩn đã làm được long trọng mà y nói.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy, đám tang Lạc lão gia sợ là cũng không hơn cái này, đối với Dương Nguyệt Nhi mà nói, thật là đãi ngộ đặc biệt rồi.
Có điều...
Dương Nguyệt Nhi lúc sống bị Lạc Cẩn lạnh nhạt, sau khi chết vẫn bị lợi dụng, long trọng thế này thì có ích lợi gì.
Nàng ở dưới chín suối cũng không thể nhắm mắt.
...
Muốn gặp Hoằng Nghị cũng không phải chuyện dễ dàng, Hoài Viễn phải cần một khoảng thời gian, trong thời gian này Ngôn Vô Trạm vẫn ở tại Lạc Phủ, hắn hoàn hảo đóng vai một người đàn ông thất sủng*, sợ hãi ở trong phòng mình chờ Lạc Cẩn sắp xếp.
(*Thất sủng: không còn được yêu thương, quan tâm)
Ngôn Vô Trạm bị bỏ quên, phần lớn người sau khi cười nhạo, đều muốn quên đi sự tồn tại của người này, loại chuyện này ở những nhà giàu có rất bình thường, Ngôn Vô Trạm đơn giản chính là Lạc Cẩn đưa về giải khuây, đến lúc quan trọng, vẫn là vợ con lớn nhất. Ngôn Vô Trạm đã trở thành quá khứ.
Mọi sắp xếp của Hoài Viễn đều đang âm thầm tiến hành, cho nên y cũng không hoàn toàn biến mất, chỉ là phần lớn thời gian cũng không ở Lạc Phủ, Lạc Tĩnh Nhu đối với y tin tưởng vô điều kiện, Lạc Cẩn lại bị đám tang này hoàn toàn quấn chân, cho nên Hoài Viễn hành động rất thuận lợi.
Rất nhanh đã đến ngày hạ táng Dương Nguyệt Nhi, đám tang này làm rất rầm rầm rộ rộ, toàn bộ Thanh Lưu Thành đều náo động rồi.
Lạc Gia bao cả tòa Hương Mãn Lâu để chiêu đãi khách đến hộ tang, mà dinh phủ Lạc Gia cũng bày mấy bàn, đây là chuyên dùng để tiếp đãi người có địa vị khá cao.Khiến Ngôn Vô Trạm bất ngờ, Hoằng Nghị vậy mà cũng tới.
Lạc Gia và Hoằng Gia là đối thủ, nhưng đều vì danh dự, những việc liên quan đến thể diện, bọn họ đều làm rất đúng lúc đúng chỗ, lúc cần đi cũng không tránh né.
Nếu Hoằng Nghị tới, Lạc Gia sẽ đối xử bình đẳng, vì là đám tang, Hoằng Nghị lần này cũng không gây phiền toái, chỉ là ánh mắt nhìn Lạc Cẩn trước sau vẫn hiện lên một ý khıêυ khí©h.
Hoằng Nghị đến, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức, cũng không cần Hoài Viễn đi đi lại lại nữa, Ngôn Vô Trạm tự đánh giá tìm một thời gian thích hợp, đơn độc tâm sự cùng Hoằng Nghị.
Cho nên hắn thay đổi đồ tang, vẫn luôn lòng vòng gần chỗ tiệc rượu.
Hoằng Nghị ngồi trên bàn chính, ngồi cùng bàn dĩ nhiên là huynh đệ Lạc Gia cùng với trưởng bối, Lạc Cẩn tiếp đón một hồi, cuối cùng ngồi xuống vị trí của mình, y vừa vặn cùng Hoằng Nghị mặt đối mặt.
Không phải oan gia không gặp gỡ, dù bọn họ đều muốn giảm bớt va chạm, tích tắc lúc ánh mắt chạm nhau, vẫn mơ hồ bắn ra tia lửa.
"Được Hoằng thiếu gia vẫn luôn chiếu cố, Lạc Cẩn không có cơ hội trực tiếp nói lời cảm tạ, mong Hoằng thiếu gia tha thứ." Lạc Cẩn chủ động cầm bầu rượu lên, vì Hoằng Nghị rót một chén.
Động tác Lạc Cẩn rất chậm, chất lỏng trong suốt theo miệng bình thong thả chảy xuống, một tia cực nhỏ tản ra nồng nặc mùi rượu, Hoằng Nghị đánh mắt, hờ hững dùng ánh mắt mang ý cười đáp lại Lạc Cẩn, "Nên thế."
Hay cho một câu "nên thế", Lạc Cẩn nghe vậy cười ra tiếng, có điều tay cầm bình vẫn rất chắc, không có một giọt rượu tràn ra ngoài.
"Nghe nói Hoằng thiếu gia tửu lượng kinh người, vì cảm tạ tình cảm của Hoằng thiếu gia, Lạc Cẩn hôm nay xả thân cùng quân tử, tiếp Hoằng thiếu gia uống thật thoải mái."
Ngồi xuống lần nữa, Lạc Cẩn đẩy chén bát trà trước mặt ra, cũng rót cho mình một chén.
Mọi người đều biết Lạc Cẩn không uống rượu, mặc kệ mối làm ăn lớn cỡ nào, mặc kệ thân phận đối phương có cao quý bao nhiêu, Lạc Cẩn đều lấy trà thay rượu.
Hôm nay y nâng chén, tuyệt đối là cho Hoằng Nghị đầy đủ mặt mũi.
Ở trong mắt người khác, Lạc Cẩn đây là rất có thành ý, muốn nhân cơ hội này, cải thiện một chút mối quan hệ đối địch lâu đời với Hoằng Gia tới nay.
Cừu hận này là truyền đời, nhưng Lạc Gia bây giờ là Lạc Cẩn y làm chủ, y muốn làm gì liền làm cái đó.
Tửu lượng Hoằng Nghị rất tốt, nhưng không đến mức ngàn ly không say, có điều tửu lượng này dùng để đối phó Lạc Cẩn vẫn dư sức.
Cho nên y mặc kệ Lạc Cẩn đang giở chiêu gì, nâng ly rượu lên liền uống một hơi cạn sạch.
"Tửu lượng tốt" Lạc Cẩn khen ngợi, ngược lại lại vô tội hỏi, "Có điều Hoằng thiếu gia nên biết, tiện nội* là uống thuốc độc mà chết..."(*Tiện nội: vợ của tôi)
Một câu nói của Lạc Cẩn khiến cả bàn trên này nhất thời liền yên tĩnh lại, đừng nói trò chuyện, ngay tiếng gắp thức ăn cũng không thấy, mọi người nhìn chằm chằm Lạc Cẩn, biểu tình đó từng cái từng cái quái dị hơn.
Ngay cả Lạc Phồn cũng nghiêng đầu đi.
Bầu không khí quỷ dị này khiến Lạc Cẩn cười ra tiếng, hai tay y đỡ má, còn vô tội nhìn Hoằng Nghị, "Ta giỡn thôi."
Chuyện cười này không buồn cười chút nào. Bởi vì Lạc Cẩn tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện này.
Lạc Cẩn tuyệt đối không yếu đuối như vẻ ngoài của y, y thậm chí so với Lạc Phồn hoặc Lạc lão gia đã mất còn muốn nham hiểm hơn.
Ra vẻ một hồi, tâm tình ăn gì đó cũng không có, mọi người ăn uống nhàm chán, chuẩn bị sắp sửa rời đi, mà lúc này, Hoằng Nghị mặt không đổi sắc cũng quay sang Lạc Cẩn hất cằm, ý bảo y nâng cốc uống cạn.
Lạc Cẩn cười lại cười, cũng nghiêm túc, nâng ly lên uống, sau đó y đưa chén rượu trống không cho Hoằng Nghị nhìn.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu đối ẩm, có lẽ nói là, đấu rượu.
Từ ly nhỏ đến bát rượu, đến cuối cùng uống cả vò, Ngôn Vô Trạm ở bên cạnh nhìn đến nuốt nước miếng, hắn không phải bị rượu thơm này hấp dẫn, mà là vì cách bọn họ uống.
Tửu lượng dù tốt, uống như vậy cũng sẽ say.
Bọn họ đây quả thật là hồ đồ.
Cho dù là đối thủ, cũng không nên dùng hành động non nớt như vậy phân cao thấp chứ.
Những người vốn muốn sớm rời khỏi chỗ, thấy bọn họ uống rượu liều mạng như vậy, cũng liền quên đi suy nghĩ ban đầu, ngay cả cơm cũng không ăn nổi, bọn họ kinh ngạc với tửu lượng của Lạc Cẩn, càng muốn biết, hai người bọn họ cuối cùng ai mới có thể thắng.
Ngôn Vô Trạm ở bên cạnh nhìn đến nhếch miệng, uống kiểu này, kết cục sau cùng chỉ có một, đó chính là hai bên cùng ngã xuống, mà không có thắng bại.
Có điều rượu này chưa uống đến cuối cùng, Lạc Phồn đã ngăn trở.
Y lấy lý do ưu thương quá mức, để hạ nhân đưa Lạc Cẩn trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, còn Hoằng Nghị, Lạc Phồn cũng khách sáo mời y ngủ lại.
Không vì điều gì khác, Hoằng Nghị uống không ít, nửa đường gặp phải phiền toái gì, Lạc Gia y tránh không khỏi can hệ.
Đấu rượu kết thúc, những người xem náo nhiệt tự nhiên mà rời khỏi, Lạc Phồn bận rộn tiếp đãi, liền tùy tiện gọi người đưa Hoằng Nghị đến phòng khách, bọn họ cũng không phát hiện, người cúi đầu đáp "dạ" là Ngôn Vô Trạm.
Người kia cúi đầu, trong cảnh lộn xộn này, không ai lại để ý tướng mạo hắn, y đối với Hoằng Nghị làm một động tác mời, liền đi phía trước dẫn đường.
Vì để quan khách nghỉ ngơi thật tốt, vị trí phòng khách đều là nơi thanh tịnh đẹp đẽ, Lạc Phủ này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, hai người một trước một sau đi tới, không bao lâu, âm thanh ồn ào đã bị bọn họ ném ở sau đầu.
Ngôn Vô Trạm nhìn xung quanh một chút, con đường này trừ bọn họ ra không có người khác, hắn lúc này mới yên tâm quay đầu lại.
Thật ra hắn rất bội phục tửu lượng của Hoằng Nghị, uống kiểu này y vẫn không nghiêng trái ngã phải, bất tỉnh nhân sự.
Mặt Hoằng Nghị ngoại trừ so với bình thường đỏ hơn một chút, cũng không có thay đổi gì.
Dường như rất tỉnh táo.
"Hoằng Nghị, ta..." Ngôn Vô Trạm vừa mở miệng, ánh mắt hờ hững của Hoằng Nghị thoáng cái đối mặt hắn, có lẽ trước đây từng có mấy lần kinh nghiệm không vui, vừa bị y nhìn như vậy, người kia nói được phân nửa liền cứng rắn dừng lại.
"Ngươi là ai?" Hoằng Nghị hỏi, y ngay cả giọng nói cũng không có thay đổi, vẫn lạnh như vậy.
Ngôn Vô Trạm ngẩn ra một chút, hắn nên trả lời thế nào? Nói hắn là người y vẫn nhìn không vừa mắt sao?
"Là nam?" Hoằng Nghị cố nháy mắt, giống như không thể xác định giới tính người trước mặt.
Ngôn Vô Trạm giật giật khóe miệng, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người khác hỏi vấn đề này.
Trừ phi là mù, nếu không ai cũng nhận ra hắn là nam.
"Là ngươi đó." Hoằng Nghị ý bảo hắn đi tới.
Ngôn Vô Trạm lần này trợn tròn mắt, Hoằng Nghị rốt cuộc đang nói cái gì, lộn xộn cái gì?!
"Hầu hạ thật tốt. Hầu hạ xong, sẽ có trọng thưởng. "
Ngôn Vô Trạm bây giờ đã hiểu rồi, có lẽ Hoằng thiếu gia đây xem nơi này trở thành thanh lâu rồi, mà hắn trở thành cô nương trong thanh lâu.
Người này uống bao nhiêu mới có thể nói ra lời ngu xuẩn này chứ.
Y còn giống như thật sự uống không ít.
Người kia bất đắc dĩ mím môi, ra vẻ hôm nay không bàn được việc chính rồi.
"Ta uống say rồi." Hoằng Nghị nói.
Người kia gật đầu, thầm nói ngươi còn biết ngươi uống say rồi.
Ngược lại, hắn đưa Hoằng Nghị đưa vào phòng khách.
Có điều, hắn bên này vừa đóng cửa chuẩn bị rời khỏi, Hoằng Nghị liền kéo hắn vào, sau đó hắn ngã vào l*иg ngực đầy mùi rượu, đôi môi mang theo mùi rượu cũng sáp lại.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 83